CHƯƠNG : HÔN.
Edit: BRANDY
Nghênh Thần nói xong câu đó, mí mắt lại đóng lại, tiếp tục ngủ mê man.
Nhưng tay cô, dường như theo bản năng, vẫn cố chấp đặt trên mu bàn tay Lệ Khôn, không buông.
Động tác của Lệ Khôn rất nhẹ, ngồi bên mép giường, duy trì tư thế bất động.
Nghênh Thần từ cõi chết trở về, bị kẹt dưới lòng đất mười mấy tiếng, loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực đó, Lệ Khôn không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ đến lần nữa.
Bệnh viện Huyện Thành bề bộn nhiều việc, các ca cấp cứu liên tiếp ập đến không ngớt, cho nên vết thương của Nghênh Thần chỉ xử lý rất đơn giản.
Lệ Khôn đợi cô ngủ sâu giấc, sau đó mới chậm rãi rút tay ra, dém lại chăn cho cô.
Nhân viên y tế đi lại như con thoi, bận bịu đến tối mắt tối mũi.
Lệ Khôn vất vả lắm mới tìm được vị bác sĩ kia, hỏi han: “Làm phiền anh xem xét lại xem bệnh nhân giường số có cần chuyển đến bệnh viện trị liệu tuyến trên không.?”
Anh không yên lòng.
Vị bác sĩ trẻ tuổi kiên nhẫn lật tìm hồ sơ bệnh án của Nghênh Thần, nhìn một lúc, nói: “Vết thương nghiêm trọng nhất của Cô gái này là xương mác chân bị lệch, nhìn vào đây. Anh thấy không?” Bác sĩ dùng bút máy khoanh một vòng tròn trên bệnh án, “Xương của cô ấy do tai nạn đã bị nứt.”
Lệ Khôn có kinh nghiệm trong chuyện này, anh biết, chân này của Nghênh Thần bị chấn thương không hề nhẹ.
“Mà lồng ngực cô ấy còn có nước đọng. Vết thương ở vai vừa khâu xong, không nên di chuyển bệnh nhân.” Bác sĩ đề nghị: “Chờ hai ngày nữa, vết thương lên da non, lúc ấy hãy chuyển viện.”
Lệ Khôn vừa nghe vừa gật đầu, lại hỏi: “Xương đùi bị gãy của cô ấy có gây ảnh hưởng về sau không, bác sĩ. Ví dụ như sinh hoạt hằng ngày, đi lại?”
“Khó nói trước.” Bác sĩ trầm ngâm một chút, cân nhắc tìm từ ngữ thích hợp: “Cụ thể còn phải xem tốc độ và quá trình hồi phục của cô ấy ra sao. Nếu gia đình có điều kiện có thể đưa bệnh nhân đi chuyên khoa tập luyện các bài tập chức năng.”
Lại có bệnh nhân mới nhập viện, bác sĩ gật đầu với Lệ Khôn rồi nhanh chóng chạy đi.
Lòng bàn tay Lệ Khôn đã rịn một tầng mồ hôi, anh bần thần đứng nguyên tại chỗ, nghĩ đến câu nói của vị bác sĩ: “Khó nói trước.” trong lòng dâng lên một cảm xúc phiền muộn xen lẫn đau lòng. Lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên. Là Lý Bích Sơn.
“Cậu đang ở bệnh viện?”
“Vâng.”
“Mọi việc thuận lợi?”
“Ừm.”
Sau khi hỏi thăm đơn giản, Lý Bích Sơn nghiêm giọng nói: “Năm phút sau có mặt ở cổng chính tiếp lãnh đạo.”
“Rõ. Tên?”
Nghe xong, Lệ Khôn cau mày lại.
Lần này Nghênh Nghĩa Chương ra ngoài khá giản dị, chỉ dẫn theo hai cảnh vệ.
Sau hôm nổi trận lôi đình dẫn đến cao huyết áp gần đây, ông cũng mới xuất viện không bao lâu. Đoạn đường này không dài nhưng ông cảm thấy như đi mãi không đến, trong lòng trằn trọc, nóng như lửa đốt.
Lệ Khôn chờ ở cổng, thấy người từ trên xe bước xuống, đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng, kính cẩn chào theo quân lễ.
“Chào thủ trưởng!”
Tư thế quy củ, chuẩn mực. Thái độ ổn trọng, nghiêm trang. Loại khí chất thanh lãnh, nhã chính này chính là thứ phẩm chất phát ra từ trong cốt tủy. Đây cũng chính là điều Nghênh Nghĩa Chương nhìn trúng ở Lệ Khôn năm đó.
Bất kể ông đã dành bao tâm huyết dìu dắt, chi ân nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng hai gia đình vẫn rơi vào vòng xoáy ân oán không thể dứt ra.
Bỏ qua những khúc mắc giữa hai nhà Nghênh, Lệ thì tình cảm của Nghênh Nghĩa Chương đối với Lệ Khôn vẫn thế, yêu quý con người, tán thưởng tài năng của chàng thanh niên này.
Đường núi gập ghềnh, xóc nảy, vì sức khỏe còn yếu nên hơi thở của ông có chút khó khăn. Nghênh Nghĩa Chương gật đầu, nói: “Cậu vất vả rồi.”
Bờ môi Lệ Khôn giật giật, những lời đến bên môi còn chưa kịp nói ra đã nuốt xuống. Anh trầm mặc xoay người, đi trước dẫn đường. Bốn bề yên tĩnh, thanh âm của anh trầm ấm, rõ ràng lạ thường: “Nghênh Thần an toàn rồi.”
Một câu đơn giản, nhưng khiến trái tim đang nghẹn lại của người cha đi sau trong phút chốc buông lỏng. Nghênh Nghĩa Chương thở phào một hơi.
Người bị thương quá nhiều. Trong phòng bệnh của Nghênh Thần lại tăng thêm hai cái giường ngủ, vết thương của hai người kia hình như rất nghiêm trọng, gia đình vây quanh, khóc lóc ầm ĩ.
Nghênh Nghĩa Chương để hai cảnh vệ bên ngoài, một mình theo Lệ Khôn bước vào phòng.
Nghênh Thần còn chưa tỉnh, yếu ớt nằm trên giường bệnh. Khuôn mặt cô nhợt nhạt, trên người không chỗ nào không có vết thương. Nghênh Nghĩa Chương vừa nhìn thấy cảnh này, khẽ nhắm mắt, quay đầu sang một bên, nhuận khí.
Lệ Khôn mang đến một cái ghế, nhẹ nhàng để ra sau lưng ông.
Nghênh Nghĩa Chương lắc đầu: “Tôi không cần ngồi.” Ông giương mắt, đôi con ngươi lạnh lẽo, khôn khéo thường ngày biến mất chỉ còn lại ánh nhìn biết ơn sâu sắc, chân thành của một người cha.
Lệ Khôn mặt không đổi sắc: “Mặc kệ là ai, chỉ cần là người bị hại tôi đều sẽ cứu.”
Đúng đó là chức trách, là bản năng, là thiên tính của quân nhân.
Nghênh Nghĩa Chương còn muốn gì đó, nhưng điện thoại của Lệ Khôn đúng lúc kêu lên, xem tên người gọi đến, anh lập tức bắt máy không dám chậm trễ.
“Alo, Lão Lý.”
Lệ Khôn đi ra bên ngoài, lông mày cau lại: “Cái gì? Lại sập.”
Đúng lúc này, từ cầu thang có người đang bước đến.
“Được. Tôi lập tức đến ngay.”
Lệ Khôn nói xong, vừa chạy xuống lầu, trùng hợp va vào vai người nọ.”
Cả hai cùng quay sang nhìn đối phương cùng sửng sốt.
Đường Kỳ Sâm nhìn Lệ Khôn, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Lệ Khôn cũng thả chậm cước bộ, một bước, hai bước, đến tận khi Đường Kỳ Sâm thu hồi ánh mắt, bước nhanh đến phía phòng bệnh.
Anh tá hướng trái, hướng phải tìm khắp dãy phòng, khuôn mặt không giấu nổi lo lắng. Người trợ lý đi cùng bỗng hô to: “Đường tổng, Chị Thần ở đây.”
Đường Kỳ Sâm vội vã bước nhanh vào phòng bệnh của Nghênh Thần.
Trong bệnh viện, người người đi lại tấp nập. Lệ Khôn khẽ động yết hầu, ánh mắt sáng lên, cuối cùng vẫn kiên định đi xuống lầu.
-----------------------------
Lúc Nghênh thần tỉnh lại, đã là đêm khuya.
Trong phòng bệnh trên mỗi đầu giường, có một ngọn đèn nhỏ. Nghênh Nghĩa Chương khoác áo ngồi trên ghế, một tay đỡ đầu, ngủ gật.
Bờ môi Nghênh Thần khẽ động, cô khát nước, thanh âm khàn khàn, khó nhọc cất tiếng: “Ba.”
Nghênh Nghĩa Chương rất nhanh đã tỉnh giấc, đôi mắt hơi mông lung, sau đó lập tức thanh tỉnh, phấn chấn chạy đến: “Thần Thần, ba ba đây, con có chỗ nào không thoải mái cứ nói với ba.”
Nghênh Thần không nói, ánh mắt vô thức tìm kiếm gì đó.
Nhìn một vòng cũng không thấy người mình muốn gặp: “Anh ấy đâu ạ?”
Nghênh Nghĩa Chương tự nhiên đoán được tâm tư con gái, trầm mặc một lát, nói: “Đi hỗ trợ cứu người bị nạn rồi.”
Mí mắt Nghênh Thần khẽ động, cô muốn nói thêm gì đó.
Nghênh Nghĩa Chương lập tức an ủi con gái: “Con nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ba ba đưa con về Hạnh Thành trị liệu.”
Giọng Nghênh thần cực kì suy yếu: “Con không đi.”
Nha đầu này, bị thương nặng như thế, vậy mà vẫn không bỏ được tính tình bướng bỉnh.
Nghênh Nghĩa Chương than nhỏ một tiếng, ánh đèn nửa sáng, nửa tối che đi nửa gương mặt của ông. Cuối cùng ông đành im lặng, không tiếp tục khuyên nhủ nữa.
Ngày thứ hai, thể lực của Nghênh Thần khôi phục một chút. Có thể nghe rõ tiếng người trò chuyện xung quanh.
“Hôm qua chạng vạng tối, khu hầm mỏ bị sập, có rất nhiều người bị thương.”
“Ông trời không có mắt. Thời tiết âm u, đã mua mấy ngày nay rồi.”
“Hình như còn có không ít người chết oan.”
“Đội cứu viện quân giải phóng hôm qua vì cứu trợ tại nạn mà có người bị thương.”
Những lời này rơi vào tai Nghênh thần không khác gì một ngòi nổ lớn.”
Lúc Đường Kỳ Sâm tiến vào bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ bắn người: “Nghênh Thần! Em không thể động!”
Bệnh nhân nửa sống nửa trên nằm trên giường: Nghênh Thần đang xoay người muốn ngồi dậy.
“Em định làm gì!” Đường Kỳ Sâm đè lại cô xuống giường, vừa vội, vừa giận: “Bị thương thành dạng này rồi còn không biết tự chăm sóc mình hay sao?”
Đôi con mắt đen thăm thẳm của Nghênh Thần phủ một màng hơi nước mỏng, dùng hết tất cả sức lực nắm lấy ông tay áo Đường Kỳ Sâm.
“Ông chủ, dẫn tôi đi tìm Lệ Khôn.”
Toàn thân Đường Kỳ Sâm cứng đờ, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô gái trước mặt.
Đây là thời điểm Nghênh Thần yếu ớt nhất, hệt như một đứa trẻ đáng thương, bất lực. Sự nóng nảy và lo lắng, bất an hiện rõ trên mặt cô không tài nào giấu được.
Cô níu lấy tay anh không buông, nghẹn ngào nói: “Ông chủ, xin anh.”
Đường Kỳ Sâm nghe lời cầu xin khẩn thiết này, sự cứng rắn trong lòng cũng mềm ra.
Bất lực cũng tốt, không cam lòng cũng được bởi vì lúc này đây anh không có cách nào dùng tâm địa cứng rắn để đối phó với cô.
“Em nằm xuống đã.” Đường Kỳ Sâm bình tĩnh nói: “Anh giúp em đi tìm anh ta.”
-----------------
Do lượng người bị thương quá lớn nên tầng hai đã trở thành phòng hồi sức cấp cứu ngoại chuyên dụng.
Lệ Khôn mình trần nằm trên giường, miệng cắn một miếng vải băng bó y tế lớn, cắn chặt răng, trừng mắt, đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
Khuôn mặt Lâm Đức đen sì, tay trái quấn băng, tay phải giúp bác sĩ đè Lệ Khôn xuống: “Anh à, chịu đựng chút! Sắp xong rồi!’
Lời còn chưa dứt, bác sĩ đã cầm dao ấn xuống một đường, đẩy phần máu thịt hỗn độn lên để nhìn rõ vết thương, sau đó đổi kẹp, luồn vào trong xớ thịt, kéo ra.... cây đinh dài cm.”
Lệ Khôn ngửa mặt, nhe răng, mồ hôi lạnh rơi như mưa, bắp thịt cả người căng cứng.
“Băng gạc đâu! Nhanh cầm máu!” Bác sĩ hô to.
Y tá trưởng cấp tốc mang đến, giúp bác sĩ xử lý vết thương.
Một số hộ sĩ trẻ tuổi đứng xung quanh sớm không thể nhìn nổi nữa, vành mắt ửng đỏ, quay đầu đi chỗ khác.
Nửa phút sau, bác sĩ mới đắp thuốc lên vết thương, cẩn thận băng bó lại. Anh ta lau mồ hôi, hỏi Lệ Khôn: “Đồng chí, còn có thể chịu đựng được không?”
Lệ Khôn thở mạnh, cắn răng, gật đầu: “Được.”
“OK.” Bác sĩ nghiêng đầu phân phó y tá: “Tiếp tục xử lý vết thương ở vai.”
Y tá lại tiếp tục sắp xếp các dụng cụ tiếp theo để tiến hành chữa trị mà không có thuốc tê. Bởi vì đây là một bệnh viện huyện, nên lượng thuốc tê dự trữ không nhiều. Lần này vì sự cố ngoài ý muốn, dược phẩm trong viện đã cạn sạch, thuốc và các thiết bị y tế khác vẫn đang trong thời gian vận chuyển chưa đến nơi. Chỗ thuốc ít ỏi còn lại để dành phục vụ cho những ca chấn thương nặng hơn, Lệ Khôn gắng gượng không dám kêu lên nửa tiếng.
Đầu đông rét lạnh, trên tấm lưng của người đàn ông ổn trọng trước mặt chi chít những vết thương cũ, mới, là bằng chứng của năm tháng vô tình, cũng là quà tặng, là huy chương đánh dấu những chiến công của những người lính.
Đường Kỳ Sâm lặng lẽ đứng ngoài cửa quan sát tình hình. Thẳng đến lúc Lâm Đức phát hiện ra anh: “A” một tiếng, thù địch cất giọng chất vấn: “Anh đến đây làm gì?”
Đường Kỳ Sâm không đáp, ánh mắt dán lên người Lệ Khôn.
Lệ Khôn ngồi xuống, hai tay chống đầu gối, khó khăn thở ra. Chờ cảm giác đau đớn chậm rãi đi qua, mới giương mắt nhìn lại. Một hồi yên tĩnh, hai bên nhìn nhau đầy thăm dò. Không ai nhường ai.
Cuối cùng Đường Kỳ Sâm buông mi, nhàn nhạt nói: “Nghênh Thần tìm anh.”
Sau đó quay lưng, không nói gì thêm, rời đi.
Lệ Khôn nhe răng từ trên giường đứng dậy: “Lâm Đức.”
“Đến đây.” Lâm Đức ăn ý nhặt áo khoác lên, giúp anh mặc vào, chờ mong hỏi: “Anh, em đến thăm chị Thần cùng anh được không?”
Lệ Khôn nhăn mày giả bộ nghiêm túc: “Tôi đi kiểm điểm bạn gái mình, cậu theo sau làm gì?”
Lâm Đức mặt mày chua xót, ai oán hô hoán lên: “Được, được, được, em không đi. Được chưa?”
Lệ Khôn khập khiễng cất bước, bóng lưng vững chãi.
Anh vừa xuất hiện, Nghênh Thần lập tức chống tay muốn ngồi lên.
“Em cứ thử cử động xem.” Lệ Khôn gấp gáp hô lên uy hiếp.
Thân thể Nghênh Thần không tiện di chuyển, chỉ đành trừng mắt bất mãn lườm anh.
Hung dữ thì có hung dữ, nhưng sâu trong đáy mắt là an tâm, vui vẻ, muốn giấu cũng không giấu nổi.
Lệ Khôn đi tới, nhíu mày nhìn cô: “Nghỉ ngơi thật tốt, không được cử động! Sao nhất quyết đòi tìm anh, anh có gì tốt mà phải tìm?”
Nghênh Thần vẫn còn yếu, chăm chú nhìn khuôn mặt góc cạnh đầy bụi và máu khô, lồng ngực nghẹn lại, chóp mũi dần đỏ ửng.
Cô hơi động đậy, giơ cánh tay không truyền nước lên. Đầu ngón tay rất mềm chạm vào vào mu bàn tay rắn rỏi của anh. Lệ Khôn quay đầu sang chỗ khác.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
…
Cuối cùng anh lặng lẽ nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô, thật chặt như nắm lấy một thứ gì đó mong manh và quý giá nhất đời.
Lệ Khôn hít một hơi thật sâu, nói: “Nhiều năm chưa nắm lại… nếu đau, em nói nhé.”
Nghênh Thần nhìn anh, khẽ nở nụ cười.
Một lúc sau, Lệ Khôn mới nhấc tay, nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt cô: “Vừa cười vừa khóc. Ngốc.”
Lòng bàn tay ướt nước, anh vừa nói xong câu này, tất cả những tình cảm dồn nén vỡ òa, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Lệ Khôn trấn an nói: “Ngày mai em về Hạnh Thành đi. Bệnh viện ở đó điều kiện, trang thiết bị tốt hơn. Ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, đừng bướng bỉnh nữa.”
Nghênh thần ủy khuất nhìn anh: “Vậy còn anh?”
“Anh còn phải ở lại đây vài ngày.”
Nghênh Thần lập tức rũ mắt, buồn bực không vui. Hai người cùng im lặng.
Nghênh Thần: “Vậy em chờ anh.”
Lệ Khôn: “Trở về anh sẽ đến tìm em.”
Hai người đồng thời mở miệng, tần suất giống nhau, hệt như hai trái tim cùng một nhịp đập. Nhìn nhau một hồi, cuối cùng cả hai cùng bật cười.
---------------
Nghe lời Lệ Khôn, hôm sau Nghênh Thần đồng ý trở về Hạnh Thành, chuyển đến bệnh viện quân y chuyên về điều trị chấn thương chỉnh hình để trị liệu. Cô làm xét nghiệm kiểm tra tổng thể một lần nữa. Việc chuyển viện được đội ngũ y bác sĩ và bệnh viện hoàn toàn tán thành.
Chủ nhiệm khoa Chấn thương chỉnh hình là cậu ruột của Mạnh Trạch, đối với Nghênh Thần vô cùng quen thuộc, cũng tiện chiếu cố.
Cô ở đây ba ngày, ngày nào Mạnh Trạch cũng đến nói chuyện giải khuây cùng.
“Thần nhi, em ăn táo không? Mạnh ca gọt cho em, em ăn hết, ngày mai chân nhất định lành.”
Nghênh thần không thích ăn táo, quay đầu, ngậm miệng.
Mạnh Trạch dỗ dành thất bại, giả vờ tổn thương nói: “Hừ em không ăn, anh ăn.”
Sau đó ăn đến ngon lành.
Ngoài ra còn có Nghênh Cảnh, đối với chuyện chị gái ruột gặp tai nạn, cậu em vẫn giữ một bộ dạng băng sơn cao lãnh, nhưng mỗi ngày đến đúng giờ cơm đều có mặt thường xuyên, mang theo đủ thứ hoa quả, đồ ăn đến.
Thôi Tĩnh Thục đứng ngoài cổng viện nhi. Nghênh Thần luôn không thích bà, nhưng lo lắng cơm, canh bệnh viện không vệ sinh nên bà luôn âm thầm chuẩn bị rồi đưa cho Nghênh Cảnh.
Trong lúc đợi Nghênh Thần ăn xong, Nghênh Cảnh nhàn nhã ngồi tựa vào ghế nhìn đông nhìn tây, rồi lại nhìn đến cái chân bị quấn thạch cao vướng víu của chị. Mỗi lần cậu ta đến thăm đều sẽ gõ gõ lên khối thạch cao, vẻ mặt đăm chiêu: “Ừ, âm thanh không tệ.”
Sau đó ngẩng đầu, cực kì nghiêm túc hỏi: “Lần sau em làm chó robot dùng khối thạch cao này chế một con, được không?”
Mạnh Trạch đang ngồi một bên uống canh suýt phun xuống sạch sẽ, liếc mắt nhìn vị thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh, nghĩ thầm: “Ai u, tiểu Cảnh này nhìn thế mà lại là phái ăn nói ẩn ý, tính cách chắc chắn không lãnh đạm như ngoài mặt.”
Đến ngày thứ năm.
Nghênh Thần đã khôi phục nhiều, bắt đầu chán ghét cảnh dưỡng thương nhàm chán. Vì bị thương cô chỉ được ăn đồ thanh đạm. Cô cực kì ủy khuất, mất lần kể khổ với Mạnh Trạch.
“Nằn nỉ anh đó, mua giúp em mua một túi cá khô xé sợi đi, một túi thôi, chỉ có một đồng một túi thôi mà.” Nghênh Thần chắp tay trước ngực, ánh mắt sáng như sao.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Mạch Trạch kiên trì giữ chính kiến, “Em bị thương đến thế kia, ăn vào lỡ có vấn đề gì thì sao? Lệ ca của em chả ngay lập tức đến tìm anh gây phiền phức. Chịu thôi. Chịu thôi. Anh đánh không lại cậu ấy.”
Nghênh Thần cãi bướng: “Đang yên đang lành, tự nhiên nhắc đến anh ấy làm chi?”
“Tự nhiên nhắc đến anh ấy làm chi?” Mạnh Trạch cười xấu xa, cố ý đùa: “Cậu ta là người đàn ông của em, không nói đến cậu ta, vậy thì em muốn nói đến ai?”
Sắc mặt Nghênh Thần bỗng chốc đỏ bừng, những lời định nói, đành nuốt xuống.
“Ôi ôi ôi. Đỏ mặt.” Mạnh Trạch nhíu mày, “Tiểu Thần, em thật xấu nha, nói, có phải bên ngoài đã có người mới rồi?”
“Anh nói nhăng nói cuội gì đấy?” Nghênh Thần quay đầu ra chỗ khác, khóe môi không tự chủ được, bất giác mỉm cười, ý cười vương lên khóe mắt, đôi môi, không chỗ nào không rạng rỡ.
Mạnh Trạch không trêu chọc cô nữa, cảm khái một tiếng: “Đúng là không dễ dàng gì. Sống chết có số, giàu có nhờ trời. Hai người ấy à, dù trải qua sinh tử vẫn nhất định phải dính lấy nhau. Lệ Khôn cứng rắn, em thì ngang ngạnh, khó bảo. Tương môn hổ nữ. Xứng đôi!”
Mạnh Trạch bình thường đã rất đẹp nhưng cười lên sự phong lưu, tuấn lãng càng thêm chói mắt: “Cầu cho Tiểu Thần nhà chúng ta, ước gì được nấy, quan trọng nhất là tình cảm suôn sẻ… sống lâu trăm tuổi, đại phú, đại quý.”
Nghênh Thần cảm động gật đầu, ngón tay đan vào nhau, tràn ngập mong đợi, thỏ thẻ nói: “Em không cần đại phú đại quý, chỉ cầu Mạnh thiếu gia bao dung mua cho em một túi cá khô xé cay.”
Mạnh Trạch: …
Nghênh Thần thèm cay đến phát điên rồi.
Mạnh Trạch không thèm quan tâm đến cô nữa. Hôm sau Nghênh tiểu thư lại nghĩ ra một biện pháp mới, tung tăng ra hành lang chơi với một đứa bé con, sau đó cho nó đồng, dụ dỗ được chú cừu non ngây thơ mua cho cô một túi cá khô xé cay.
Mạnh Trạch đi làm, từ giờ đến bữa tối còn hai tiếng nữa, Nghênh Cảnh cũng chưa tới. Nghênh Thần ung dung mở túi cá khô, ngửi ngửi mùi hương vừa mặn vừa cay cực kì quến rũ mà mình nhung nhớ bao ngày, chảy nước miếng.
Cắn một miệng ngập cá, chưa kịp nhai, thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Nghênh Thần có tật giật mình, bị dọa đến tim rớt ra khỏi lồng ngực, nhanh chóng giấu túi cá xuống sau gối.
Sau khi thấy rõ người đến, cô vừa vui, lại vừa sợ…
Lệ Khôn không mặc quân trang, chỉ mặc áo phông tối màu đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc Jacket. Đôi chân dài miên man, vòng eo nhỏ, bờ vai rộng như biển thái bình dương, vừa tiêu sái, vừa đẹp trai.
Anh mới từ Tứ Xuyên trở về, giữ lời hứa, vừa đặt chân đến Hạnh Thành lập tức đi tìm cô đầu tiên.
Lần thứ nhất chính thức trùng phùng lại bắt đúng quả tang kẻ nào đó đang ăn lén đồ ăn vặt.
Lệ Khôn trầm giọng: “Em đang ăn cái gì?”
Anh tiến đến gần, bước chân chậm rãi mà trầm ổn, ánh mắt gắt gao nhìn vệt đen dính trên mép Nghênh Thần.
Nghênh Thần phồng má, không dám nuốt xuống, vừa nhìn anh vừa lắc đầu.
Lệ Khôn cười nhạt, cực kì nhanh tiếp cận mục tiêu.
Anh bình tĩnh đi đến bên giường, thò tay xuống gối.
Nghênh Thần nháy nháy mắt, thời gian thoáng cái như dừng lại, quay trở về thời điểm ngày ấy.
Lệ Khôn giật mình, lông mày đen nhíu lại: “Em ăn cái gì rồi?”
Lắc đầu.
“Há miệng.” Anh ra lệnh.
Vẫn lắc đầu.
Lệ Khôn lười nói thêm, một giây sau, dứt khoát nghiêng người, dán cánh môi mình lên, đầu lưỡi thuần thục mở khoang miệng đối phương.
Toàn thân Nghênh Thần cứng ngắc, tay nắm lấy ga trải giường.
Rất nhanh, Lệ Hôn tách ra, thò tay qua gối, rút bao cá cay sợi lên: “Trưởng thành rồi mà vẫn không học được tính thành thật?” Giọng anh trầm ấm mà nghiêm khắc.
Nghênh Thần hô hấp có chút khó khăn, dường như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mơ.
Lệ Khôn nghiệm giọng hỏi: “Có tái phạm nữa không?”
“Không. Không lặp lại nữa.”
Nghênh Thần kìm lòng không đậu nuốt nước bọt, sau đó tỏ vẻ biết điều để xoa dịu cơn giận của người đàn ông trước mặt.
Thôi vậy.
Anh lần nữa nắm lấy tay cô, hôn lên cánh môi hồng nhàn nhạt.
Không giống với vừa nãy, nụ hôn này trằn trọc, vồ vập và mãnh liệt. Đầu lưỡi tinh tế khai mở khoang miệng, quen thuộc tìm đến. Anh mạnh mẽ, cô ôn nhu, nụ hôn triền miên kéo dài.
Đã nhiều năm như thế, sự rung động mãnh liệt, ồ ạt tràn về, vẫn nóng bỏng hệt như thuở thiếu niên.
Thẳng đến khi cả hai hô hấp khó khăn, Lệ Khôn mới chịu buông ra.
Khóe môi anh ẩm ướt, nụ cười xấu xa, nhưng động lòng người.
Lệ Khôn ho một tiếng, lấy lại giọng nói trầm ổn: “Ừm… nói thật đi… lúc nãy không có?”