Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

chương 99

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặc dù ba Ngôn Minh và mẹ của Ngu Điềm đã sớm quen biết, nhưng trong lòng Ngôn Minh vẫn cực kỳ mong muốn có thể lấy một thân phận khác để cha mẹ hai bên chính thức gặp mặt, làm quen lại một lần nữa.

Chỉ là kế hoạch luôn không đuổi kịp biến hóa. Mặc dù Ngôn Minh và Ngu Điềm đều đã thống nhất ý kiến đối với việc gặp phụ huynh, nhưng mỗi một lần hẹn xong thời gian gặp mặt thì lại xuất hiện đủ loại biến cố.

Đương nhiên, Ngôn Minh không có gì phải oán trách, bởi vì đa số biến cô đều từ anh mà ra…có khi là đột nhiên xuất hiện bệnh nhân cần phẫu thuật khẩn cấp; có khi là đồng nghiệp ở bệnh viện đến ca trực bị ốm, Ngôn Minh không thể không đổi ca; hay bệnh viện cuối cùng quyết định thúc đẩy một số ca phẫu thuật mắt phúc lợi công cộng, cần các bác sĩ đến các vùng núi xa xôi để phẫu thuật đục thủy tinh thể hoặc chữa chứng lác mắt miễn phí cho người già và trẻ em bị tật nguyền. Sau khi Ngôn Minh đăng ký mới biết số người cần phẫu thuật ở vùng núi nhiều hơn so với dự đoán của mình, bởi vậy thời gian phối hợp đành phải nhiều hơn vài ngày so với kế hoạch…

Nhưng mối quan hệ với Ngu Điềm vẫn luôn vô cùng ổn định, hơn nữa bởi đôi lúc phải bận rộn đi công tác, nên xa cách ngắn ngủi càng giúp gia tăng nỗi nhớ, cho hai bên có cảm giác không gian riêng tư. Vì vậy thường có chút cảm giác mới mẻ tiểu biệt thắng tân hôn*. Ngôn Minh cảm thấy cuộc sống với Ngu Điềm càng thêm ngọt ngào.

*Tiểu biệt thắng tân hôn (小别胜新婚): những người yêu nhau không gặp mặt trong một khoảng thời gian ngắn, khi gặp lại sẽ còn quấn nhau hơn cả những người mới kết hôn.

Chỉ là đối với chuyện gặp phụ huynh, anh với Ngu Điềm có thể đợi, nhưng Ngôn Văn Hoa - ba của Ngôn Minh lại không thể đợi.

Gần đây Ngôn Văn Hoa cảm thấy mọi chuyện đều không thuận lợi, đầu tiên là đời sống tình cảm của chính mình. Vị đối tượng trước đây nói chuyện cũng không tệ lắm, rõ ràng khi hẹn hò ôn nhu săn sóc, lúc nào cũng hỏi han mình ân cần, nhìn qua vừa dịu dàng vừa dịu dàng vừa lương thiện, nhưng theo sự phát triển của tình cảm, khi Ngôn Văn Hoa đề cập đến chuyện tái hôn, định bàn bạc với đối phương làm lễ đính hôn trước, kế tiếp tìm một ngày lành tổ chức hôn lễ, nhưng thái độ của đối phương lại bắt đầu thay đổi một cách vi diệu.

Vẫn là dáng vẻ dịu dàng, săn sóc như cũ, nhưng trước đó vốn không hỏi tới tài sản và tiền của Ngôn Văn Hoa, nay lại liên tiếp bày ra đủ loại phương thức ám chỉ muốn có được một phần quyền sở hữu tài sản của Ngôn Văn Hoa…

“Văn Hoa, nếu chúng ta sắp thành người một nhà, tôi thấy công việc ngày thường ngày của ông cũng bận rộn, không có thời gian quản lý tiền trong tài khoản của mình, anh nghĩ xem, một số tiền lớn như vậy, cứ để trong tài khoản chỉ lấy được một chút lãi, lỗ biết bao nhiêu. Trùng hợp cháu trai tôi đang làm việc trong một công ty quản lý quỹ, rất giỏi quản lý tài chính, hay là ông cứ giao số tiền chưa dùng tới này cho nó quản lý, bảo đảm mỗi năm đều sẽ tăng lãi suất cho ông một cách thỏa đáng.”

“Ngoài ra, năm nay Trần Hi tốt nghiệp vừa hay muốn tìm việc, trước đó đi phỏng vấn mấy công ty, nhưng nếu không phải là sai chuyên ngành thì là người phỏng vấn không khách khí với con bé. Còn có một công ty, trong thời gian thử việc áp lực rất lớn mà lương lại trả thấp. Tôi nghĩ, trong công ty của ông có vị trí nào thích hợp với con bé hay không?”

“Con bé học về kế toán, hay là sau này để Trần Hi giúp đỡ tính toán tài vụ dưới trướng ông? Vừa đúng chuyên ngành, vừa không lãng phí kiến thức chuyên môn của con bé, lại là người một nhà, loại chuyện tính toán tiền nong này, vẫn nên giao cho người nhà làm yên tâm hơn. Văn Hoa, ông nói có đúng không?”

……………….

Vị đối tượng sắp đính hôn với mình đưa ra yêu cầu cũng không lớn, đối với Ngôn Văn Hoa mà nói, sắp xếp cho Trần Hi một công việc hay đưa cho họ hàng của đối phương quản lý tài sản, thuận nước đẩy thuyền tặng cậu ta chút công trạng, đều không phải là việc khó.

Nhưng đối với người đã chìm nổi trong chối thương trường nhiều năm như Ngôn Văn Hoa, có một số việc, không quan tâm đến lớn nhỏ, mà là vấn đề nguyên tắc và điểm giới hạn.

Mới chỉ là quan hệ sắp đính hôn cũng đã có dấu hiệu vi diệu như vậy. Nếu thỏa mãn yêu cầu của đối phương lần đầu tiên thì trong tương lai khi đã trở thành bạn đời hợp pháp, dạ dày của đối phương sẽ chỉ càng ngày càng lớn. Mà nếu lúc đó bản thân tỏ thái độ cự tuyệt, vậy chẳng khác nào chôn mìn cho cuộc sống hôn nhân sau này. Dù sao cũng là người đã đi hết nửa đường đời mới kết thành vợ chồng, mỗi người đều có con riêng, với loại này ngay lúc đầu đã sinh ra mâu thuẫn tình cảm và cách lòng vì tiền, thì còn cần gì phải tiếp tục?

Ngôn Văn Hoa cũng không phải người thiếu dứt khoát, ông ấy gần như đã dự đoán được hết những chuyện phiền toái sẽ gặp phải trong tương lai.

Ông ấy đến tuổi này, tuy rằng có thể có được một hồng nhan tri kỷ là dệt hoa trên gấm, nhưng ông ấy càng không hy vọng chôn mìn cho con trai mình.

Nếu có bạn đời tái hôn hợp pháp, người bạn đời này lại có mưu đồ với tiền trong nhà mình, thế thì cho dù có lập di chúc ổn thỏa, nhưng một khi bản thân mình ra đi trước, đối phương làm góa phụ lại có tâm tư bất chính, vậy vẫn sẽ đem tới rất nhiều phiền phức cho Ngôn Minh.

Huống chi Ngôn Minh dốc lòng vì y học, không có khả năng sẽ từ chức ở bệnh viện về nhà quản lý công ty, Ngôn Văn Hoa không còn, công ty chắc chắn phải giao cho người có chức vị giám đốc.

Mặc dù người có chức vị giám đốc có thể xử lý đa phần sự vụ trong công ty, nhưng cũng không thể hoàn toàn yên tâm giao phó. Bởi vì thói đời chính là như thế, giám đốc có tài giỏi tới đâu, nhưng một khi không có người giám sát, quyền lực được phóng đại vô hạn, vậy sẽ nảy sinh ra lòng tham và sự thối nát.Để Ngôn Minh tìm một người mẹ kế không có quan hệ huyết thống tới hỗ trợ giám sát vị giám đốc này, còn không bằng bảo Ngôn Minh tìm một người vợ đáng tin cậy tới giúp đỡ còn hơn.

Thứ nhất, sau khi Ngôn Minh và vợ sinh con xong, lợi ích và huyết thống đều có mức độ ràng buộc cao. Thứ hai, cô gái này còn trẻ, chỉ cần tìm người thông minh hiểu chuyện, cho dù không am hiểu quản lý công ty, nhưng người trẻ tuổi học gì cũng nhanh hơn người già. Ngôn Văn Hoa có thể tìm một người tới huấn luyện quản lý công ty cho vợ của con trai, để đối phương có chút khái niệm về hoạt động của công ty, sau đó canh chừng vị giám đốc kia, không đến mức bị đối phương dắt mũi kéo đi là được.

Cho nên đối với việc Ngôn Minh tìm đối tượng, Ngôn Văn Hoa tuyệt đối còn quan tâm hơn cả chính mình tìm bạn đời.

Chỉ là ông ấy quan tâm cũng vô dụng, bởi vì bản thân Ngôn Minh nhìn quan không chút nào để ý.

Đương nhiên, cũng không trách con trai ông không để bụng chuyện này, từ nhỏ gia cảnh của Ngôn Minh đã khá giả, mặc dù Ngôn Văn Hoa ly hôn với mẹ anh, nhưng ly hôn không có cãi vã, mọi người chia tay trong hòa bình. Khi Ngôn Minh còn nhỏ, mẹ anh sau khi ly hôn cũng sẽ thỉnh thoảng tới cùng anh ăn cơm, nói chuyện phiếm. Đối với Ngôn Minh mà nói, hình thức sinh hoạt không có thay đổi gì quá lớn, cuối tuần ba mẹ vẫn sẽ cùng nhau đưa anh ra ngoài, chẳng qua hai người chuyển từ hình thức ở chung giữa vợ chồng sang bạn bè.

Cho nên có thể nói, Ngôn Minh từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, thành tích học tập cũng tốt, lớn lên tuấn tú hơn nữa, thuận buồm xuôi gió. Ngôn Văn Hoa cũng biết, chỉ với vẻ ngoài của con trai mình, người theo đuổi anh không ít, nhưng có lẽ cũng bởi vì như thế, nên Ngôn Minh không có chút cảm giác nóng vội nào đối với chuyện tình cảm.

Học y rất vất vả, Ngôn Minh vẫn liên tục nhảy lớp, trước khi tốt nghiệp, Ngôn Văn Hoa không tạo áp lực cho anh, vừa mới tốt nghiệp đi làm, Ngôn Văn Hoa cũng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì sự tôn trọng đối với lựa chọn của con trai, nhưng đến hôm nay, đã tốt nghiệp nhiều năm, công việc cũng đi vào quỹ đạo, Ngôn Văn Hoa trong tối ngoài sáng thúc giục nhiều lần như vậy, nhưng Ngôn Minh vẫn cứ bình chân như vại.

Cũng đã sắp là người hơn ba mươi rồi!

Ngôn Văn Hoa kết hôn sớm, năm 30 tuổi đã có Ngôn Minh!

Còn Ngôn Minh thì sao!

Đáng giận nhất chính là, đầu năm nay, Ngôn Minh bắt đầu thay đổi chiến lược, anh không trực tiếp lạnh lùng từ chối đề nghị xem mắt của Ngôn Văn Hoa, hay lấy cớ bận rộn không tham gia được tiệc xem mắt do Ngôn Văn Hoa sắp xếp, mà bắt đầu lừa gạt Ngôn Văn Hoa,

Ví dụ như không lâu trước đây, lúc Ngôn Văn Hoa đang ăn cơm với một nhà Trần Hi, Ngôn Minh không xuất hiện, hơn nữa còn trả lời Ngôn Văn Hoa rằng anh không thể tới vì đang bận hẹn hò với một cô gái.

Ngôn Văn Hoa đến giờ vẫn còn nhớ rõ giọng của Ngôn Minh trong điện thoại khi đó, ngượng ngùng nhưng lại rất kiêu ngạo. Dù cho ngữ khí bình tĩnh nhưng không ai hiểu cha bằng con, Ngôn Văn Hoa vẫn nghe ra được tâm trạng Ngôn Minh cực kỳ tốt, có vẻ đang ở cạnh cô gái mà mình thích.

Đáp án lần này khiến Ngôn Văn Hoa vui mừng không tả nổi, nghe ý tứ trong lời Ngôn Minh, là có thể có hy vọng! Nói không chừng chẳng bao lâu nữa, Ngôn Minh có lấy con gái nhà người ta vào cửa.

Chỉ là Ngôn Văn Hoa chờ rồi lại đợi, mãi vẫn không đợi được Ngôn Minh có biểu hiện tiếp theo, thằng nhóc này vẫn mỗi ngày bận rộn đi làm tan ca, mấy lần gọi điện thoại tới, buổi tối cuối tuần, anh cũng ở yên trong nhà, dùng chính điện thoại bàn trong chung cư nhận điện thoại của Ngôn Văn Hoa.

Nào có dáng vẻ là đang có bạn gái?!

Ngôn Văn Hoa quả thực tức tới không thở nổi, con trai của mình giờ còn học được cách dùng kế hoãn binh và diễn kịch.

Vấn đề là phương thức lừa gạt này, so với trực tiếp từ chối còn đáng giận hơn. Ít ra từ chối trực tiếp không đến mức khiến Ngôn Văn Hoa hy vọng và chờ mong vào ảo tưởng.

Mà như bây giờ, lúc Ngôn Văn Hoa vốn tưởng rằng cuối cùng có thể nhìn thấy bạn gái của con trai thì lại giáng cho ông một đòn choáng váng.

Ngay khi Ngôn Văn Hoa chuẩn bị nói chuyện thẳng thắn, thành thật với Ngôn Minh về chuyện này, Ngôn Minh lại chủ động tìm ông, nói ngày mai muốn sắp xếp ăn cơm cùng người nhà bạn gái, chính thức gặp mặt.

Sau một thoáng kích động, Ngôn Văn Hoa rất nhanh bình tĩnh lại.

Giả.

Nhất định là giả.

Ông ấy hồi tưởng lại một chút, sắp tới cuối tuần Ngôn Minh đều ở trong nhà. Nếu thật sự yêu đương tới mức muốn gặp phụ huynh thì chắc chắn phải cả ngày muốn dính lấy nhau mới đúng.

Khẳng định là Ngôn Minh lại ra chiêu mới, để chính mình hiểu lầm rằng tình cảm của nó đang rất ổn định, sau đó không còn sắp xếp cho nó mấy buổi xem mắt nữa, lấy chuyện này tránh né việc phải tìm đối tượng.

Vậy nên, cuối cùng khi chuyện tới trước mắt, Ngôn Minh nhất định sẽ tìm lấy cớ nói dối đột nhiên có việc bận không thể gặp mặt, tiếp tục kéo dài.

Mà tất cả mọi chuyện dường như cũng phát triển theo phương hướng Ngôn Văn Hoa nghĩ, mỗi lần Ngôn Minh nói muốn dẫn người nhà bạn gái tới, không bao lâu anh đều luôn có đủ loại lý do trì hoãn. Nếu không phải là có bệnh nhân cần phẫu thuật gấp thì là phải đi lên vùng núi làm hoạt động công ích “Mang tới ánh sáng”, hoặc là có đồng nghiệp cần đổi ca…

Ngôn Văn Hoa cho rằng đã nhìn thấu Ngôn Minh.

Người mà anh gọi là bạn gái, đúng là giả tới không thể giả hơn.

Lý trí thu hồi lại suy nghĩ, Ngôn Văn Hoa cũng cảm thấy chính mình trước đây bị lừa gạt, thật sự rất quá đáng.

Với cường độ làm việc của Ngôn Minh, ai có thể chịu được bạn trai mỗi ngày đều như vậy? Thậm chí đến cuối tuần có thời gian rảnh cũng nằm dài ở nhà, cho dù đã từng suýt chút nữa có bạn gái, nhưng tóm lại hiện giờ chắc chắn không có.

Vẫn nên tự mình thu xếp cho nó đi xem mắt thôi.

Đương nhiên hiện giờ phải gắng sức xé rách lớp ngụy trang của Ngôn Minh trước đã, để thằng nhóc này không thể tiếp tục dùng lý do đã có bạn gái để thoái thác được.

Ngôn Văn Hoa nghĩ vậy xong cũng lập tức hành động.

Đến cuối tuần, Ngôn Văn Hoa thật vất vả kết thúc cuộc hội với hội đồng quản trị, giả bộ quan tâm Ngôn Minh, gọi điện thoại cho anh, xác nhận anh đang ở nhà, Ngôn Văn Hoa liền trầm mặt lái xe thẳng đến tiểu khi nhà Ngôn Minh, quyết định tới bắt ba ba trong rọ.

Ngôn Minh vậy mà dõng dạc nói đang ở nhà cùng bạn gái, còn nói ngày mai sẽ mang bạn gái tới chính thức gặp Ngôn Văn Hoa. Ngôn Văn Hoa còn nhớ rõ anh nói…

“Nói đến bạn gái này, ngày mai ba nhìn thấy mẹ của người ta, ngàn vạn lần đừng kích động.”

Ngôn Minh ở bên kia điện thoại cười khẽ một tiếng, nói với vẻ rất đắc ý: “Con trước tiên sẽ giữ kín như bưng, bảo mật thông tin về bạn gái của mình, nhưng ba cũng biết cô ấy đấy.”

Tuy rằng biết Ngôn Minh có lẽ lại đang lừa mình, nhưng Ngôn Văn Hoa vẫn theo bản năng hỏi lại: “Ba cũng quen? Ai vậy?”

Nhắc tới chuyện này, Ngôn Văn Hoa không nhịn được oán giận nói: “Trước đó giới thiệu Cao Mân cho con, một cô gái tốt như vậy, con sống chết không cọ xát ra điện với người ta, người ta còn nhiệt tình chủ động không ngại công việc của con bận, mỗi ngày chạy tới bệnh viện, kết quả con không quý trọng, ba mới vừa lão Cao người ta nói, Cao Mân vì hay tới bệnh viện của con, làm quen với một bác sĩ nam trẻ tuổi khác cùng khoa với con, hiện giờ hai người đang tình chàng ý thiếp lắm, đã gặp cha mẹ rồi!”

Kết quả chính mình nói như thế, Ngôn Minh ở bên kia điện thoại vẫn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Con và Cao Mân quả thật không hợp, cô ấy hiện tại đã tìm được hạnh phúc của thuộc về riêng mình, đây là chuyện tốt, chân thành chúc phúc cho cô ấy, con cũng đã tìm được bạn gái thích hợp với mình. Không nói nhiều nữa, đợi tới ngày mai ba sẽ biết. Thường ngày cô ấy bận đi học, cho nên vài lần muốn gặp cũng không thành.”

À, còn ngày mai gặp?

Ngôn Văn Hoa thật muốn xem xem, hôm nay Ngôn Minh sẽ dùng lý do đột xuất gì để trì hoãn, ví dụ như nửa đêm, đột nhiên lấy cớ ngày mai không hợp để ra mắt.

Nhưng Ngôn Văn Hoa đã chờ không kịp, trước khi tới ngày mai, ông ấy quyết định hôm nay sẽ xông thẳng tới chung cư của Ngôn Minh, bắt được thằng con trai nằm dài ở nhà lại nói dối đang ở cùng bạn gái.

Chỉ là khi Ngôn Văn Hoa kích động vọt tới trước cửa nhà Ngôn Minh lại phát hiện, Ngôn Minh đã đổi mật khẩu khóa điện tử, hơn nữa giờ phút này cũng không biết đã đi đâu, không có ở trong nhà.

Ngôn Minh từ nhỏ cài đặt mật khẩu đều có thói quen, anh cũng không lấy sinh nhật của mình làm mật mã, sợ bị người khác dễ dàng đoán được, mà dùng sinh nhật của người thân thiết nhất, coi trọng nhất bên cạnh làm mật khẩu. Không lâu trước đây, mật mã khóa điện tử là sinh nhật của Ngôn Văn Hoa, nhưng giờ đã sửa lại.

Ngôn Văn Hoa thử sinh nhật của mẹ Ngôn Minh, thậm chí là sinh nhật của bé cún Ngôn Minh từng nuôi, phát hiện đều không được…

Bởi vì bấm sai quá nhiều lần, thậm chí còn không cần cẩn thận kích hoạt cảnh báo, tiến vào trạng thái tự động khóa chặt không thể thử lại.

Ngôn Minh hoàn toàn không có dấu hiệu trở về, cũng không nhận điện thoại của Ngôn Văn Hoa, càng không trả lời tin nhắn.

Rơi vào đường cùng, Ngôn Văn Hoa chỉ có thể xuống tầng.

Ông vốn định tìm một quán cà phê ở dưới tiểu khu, gọi đồ uống, ngồi chờ Ngôn Minh về nhà, nhưng vừa mới đẩy cửa quán cà phê ra, liền gặp một người quen…đó hình như là con gái của đối tượng xem mắt trước đó của ông – Ngu Điềm.

Cô gái nhỏ mặc áo bông, không phải thương hiệu xa xỉ, nhưng vừa nhìn đã biết chất liệu rất thoải mái, phối hợp với gương mặt xinh đẹp rạng ngời kia, ngược lại thêm vài phần đơn giản, thanh lịch. Cô không trang điểm nhưng đường nét trên gương mặt vẫn xinh xắn động lòng người.

Vị đối tượng xem mắt này từng khiến Ngôn Văn Hoa vô cùng tiếc nuối, ông đơn phương có hảo cảm cực kỳ tốt với đối phương, đáng tiếc đối phương lại từ chối ông với lý do không thích hợp. Mặc dù đã biết được tài sản của ông không nhỏ, nhưng đối phương vẫn cự tuyệt không có chút nào lưu luyến, là người một nhà không để ý tới tiền và trong mắt cũng không chỉ có mỗi tiền.

Cô gái nhỏ nhà này Ngôn Văn Hoa chưa gặp nhiều lần nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc, bởi vì con gái đẹp như vậy cũng không thường thấy, hơn nữa người cũng thông minh, tốt nghiệp cùng trường với Ngôn Minh, chỉ đáng tiếc sau khi tốt nghiệp không tiếp tục học lên cao hơn, mà xây dựng sự nghiệp truyền thông của riêng mình.

Gặp được ở quán cà phê, Ngôn Văn Hoa cũng bất ngờ, nhưng rất nhanh, ông nhiệt tình chào hỏi Ngu Điềm.

“Cá Nhỏ, trùng hợp vậy?”

Truyện Chữ Hay