Ngu Điềm sau khi ôn tập một năm đã thi đậu thạc sĩ tại Đại học Y thành phố Dung. Trong lúc này, cô không thể không phân ra chút tinh lực, nhưng cũng may có Nhậm Nhã Lệ và Tưởng Ngọc Minh giúp đỡ. Nhậm Nhã Lệ đã có được sự đồng ý và ủng hộ của mẹ, cô ấy cuối cùng có thể không cần cam tâm tình nguyện làm công việc mà mình không thích theo ý muốn của mẹ mình, hoàn toàn tập trung vào sản xuất video phổ cập khoa học y tế, trở thành một streamer khoa học.
Dưới sự trợ giúp của Nhậm Nhã Lệ, tài khoản của Ngu Điềm cũng không bị suy giảm trong lúc cô bận thi lên thạc sĩ, lưu lượng bùng nổ vài lần, Ngu Điềm và Nhậm Nhã Lệ cũng bàn bạc tuyển thêm nhân viên, mở rộng sức chiến đấu của đoàn đội nhỏ thêm một bước, mà mỗi tháng, bọn họ cũng sẽ dành ra một khoản tài chính, quyên góp cho bệnh nhân nghèo đang có nhu cầu phẫu thuật.
Sự nghiệp streamer của mình xem như đã đi vào quỹ đạo, Ngu Điềm hoàn toàn không có nỗi lo về sau, thời điểm tháng 9 quay trở lại trường học, bắt đầu chặng đường đánh quái thăng cấp mới.
Vì đã quyết định muốn đi theo con đường học thuật, thỉnh thoảng còn phải chăm sóc công việc phổ cập khoa học, việc học của Ngu Điềm cũng không nhẹ nhàng, thời gian mỗi ngày đều căng thẳng, thậm chí còn bị Ngôn Minh trêu chọc “còn bận hơn bác sĩ”, trong tối ngoài sáng ám chỉ không có thời gian hẹn hò. Giọng điệu của anh có vẻ rất ấm ức.
Tóm lại, vì để cân bằng thời gian, năm nhất đại học có rất nhiều hoạt động tập thể trong trường đại học, Ngu Điềm đều lùi lại, nhưng dù vậy cũng có lúc không lùi được.
“Ngu Điềm, cuộc gặp mặt cuối năm này, cậu nói gì cũng phải tới, lần này không chỉ có chúng mình tụ tập mà có rất nhiều cựu sinh viên cực kỳ nổi tiếng, có không ít người đang làm việc tại phòng nghiên cứu thí nghiệm khoa học lớn, còn có bác sĩ nổi tiếng trong các lĩnh vực y học, sẽ giúp chúng ta lên quy hoạch cho nghề nghiệp tương lai, chia sẻ một chút kinh nghiệm tâm đắc. Hơn nữa!”
Người phụ trách tới thuyết phục Ngu Điềm là lớp trưởng của lớp bọn họ- Trần Cương: “Quan trọng nhất là, lần này này sẽ có kế hoạch kết bạn, phó viện trưởng của chúng ta khó khăn lắm mới đàm phán được với các cựu sinh viên nổi tiếng. Nhân số của chúng ta lần này không nhiều, phó viện trường cố ý sắp xếp cho chúng ta số lượng cựu sinh viên bằng nhau. Lúc gặp mặt, mọi người có thể dựa theo sở thích, mức độ hảo cảm sau khi nói chuyện phiếm với nhau để kết bạn thành tổ một kèm một.”
“Ví dụ, tương lai cậu muốn đi theo con đường học thuật, vậy có thể tìm một đàn anh hoặc đàn chị đang công tác tại viện nghiên cứu, tương lai có vấn đề gì, có thể trao đổi kịp thời.”
Trần Cương vừa hướng dẫn từng bước xong đã tung ra át chủ bài: “Bởi vì một kèm một, nên cậu cần thiết phải tới, nếu không sẽ có một cựu sinh viên không tìm được bạn cặp, chuyện này nếu bên trên trách cứ xuống, tôi làm lớp trưởng sẽ bị cho làm việc không có trách nhiệm.”
“Hơn nữa mặc dù là hoạt động ghép đôi, nhưng hình thức rất thoải mái, kiểu như một bữa tiệc, salon* nhỏ, không phải trường hợp nghiêm túc, coi như tới quen thêm nhiều bạn bè cũng tốt mà!”
* Salon (沙龙): Từ "Salon" bắt nguồn từ từ "Salotto" trong tiếng Ý, là phiên âm của từ "Le Salon" trong tiếng Pháp, ban đầu nó chỉ phòng khách sang trọng nơi ở của những nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu ở Pháp. Từ thế kỷ 17, những người nổi tiếng ở Paris (hầu hết là các quý bà, quý cô) thường biến phòng khách thành nơi xã giao nổi tiếng. Những người vào và ra hầu hết là các nhà viết kịch, tiểu thuyết gia, nhà thơ, nhạc sĩ, họa sĩ, nhà phê bình, triết gia và chính trị gia. Họ có chung sở thích và cùng nhau tụ tập, nhâm nhi đồ uống, thưởng thức những bản nhạc tao nhã và nói chuyện rất lâu, không gò bó. Sau đó, người ta gọi hình thức tụ tập này là "Salon", và nó trở nên phổ biến trong giới văn hóa của các nước Âu Mỹ thế kỷ 19.
Trần Cương là một chàng trai ấm áp, ngày thường nghiêm túc học hành, rất có trách nhiệm với hoạt động của lớp.
Cậu ta đã nói tới mức này, Ngu Điềm đương nhiên không tiện từ chối.
Chẳng qua một năm học sắp kết thúc, lập tức sẽ nghênh đón kỳ nghỉ hè, Ngu Điềm cũng thật sự muốn thả lỏng một chút, tham gia họp mặt với bạn bè, buổi gặp mặt lần này có thể có cựu sinh viên nổi tiếng tới, vậy không thể nào tốt hơn, nói không chừng còn có thể lôi kéo được sự giúp đỡ hoặc thu thập thêm tư liệu sống cho video phổ cập khoa học.
Đợi cô nói cho Ngôn Minh biết chuyện này, Ngôn Minh hỏi qua tình huống buổi gặp mặt, sau đó nói cho Ngu Điềm một tin tức khiến cô kinh ngạc…
“Lần gặp mặt này, anh cũng sẽ đi.”
Ngôn Minh rất điềm nhiên: “Phó viện trưởng cũng tìm anh.”“Vốn dĩ không muốn đi.” Anh nhìn mắt Ngu Điềm, bổ sung nói: “Nhưng nghe nói lớp ghép bạn là lớp em, anh đã đồng ý rồi, vì thể còn điều chỉnh lịch làm việc còn chính mình nữa.”
Ngu Điềm đương nhiên rất phấn khích: “Vậy thì tốt quá! Em có thể đi nhờ xe anh rồi!”
Ngôn Minh ngẩn người, sau đó hơi bật cười: “Vậy em có nghĩ tới hay không, cho dù anh không đi, anh cũng có thể lái xe đưa em tới?”
Dù cho tư thái vô cùng bình tĩnh, nhưng Ngu Điềm đã sớm nhìn ra lời nói của Ngôn Minh là muốn tranh công và được khen ngợi, cô cũng không keo kiệt, quyết định có qua có lại, ôm Ngôn Minh hôn một cái, ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh Ngôn Minh.”
Cuối kỳ này Ngu Điềm thi được thành tích xếp thứ nhất, vốn đã vui như mở cờ trong bụng, không nhịn được bắt đầu ôm Ngôn Minh điên cuồng hôn.
“Anh Ngôn Minh là tốt nhất.”
Cô phát hiện, Ngôn Minh người này tuy trước kia mạnh miệng nói đừng gọi anh trai, nhưng mỗi khi Ngu Điềm gọi “anh Ngôn Minh”, Ngôn Minh quả nhiên đều bại trận. Giống như hiện giờ, anh vẫn không nhịn được hai tai phiếm hồng sau khi nghe một tiếng xưng hô này.
Đương nhiên, Ngu Điềm cũng biết, có một số trường hợp, tuyệt đối không thể lỗ mãng gọi cái gì mà “anh Ngôn Minh”, ví dụ như ở trên giường.
Bời vì loại thời điểm này, thông thường Ngôn Minh sẽ không kìm nén hay ngại ngùng, cũng hoàn toàn không vì một tiếng gọi anh trai mềm mại này của Ngu Điềm mà từ bỏ công thành đoạt đất, người đàn ông này sau khi nghe thấy xưng hô kia sẽ chỉ càng thêm quá đáng.
Nhưng đối với sự lên án của Ngu Điềm sau khi xong việc, người khởi xướng lại có da mặt dày thật sự.
Ngu Điềm còn nhớ rõ tối hôm qua lúc mình khóc sướt mượt, nức nở oán trách, người đàn ông này không những không dừng lại mà còn đè lại vai Ngu Điềm tiếp tục, động tác nhỏ còn rất nhiều, cảm quan cả người Ngu Điềm đều tập trung cao độ, toàn thân mềm nhũn, Ngôn Minh lại còn ghé vào tai cô vừa cắn vành tại vừa dùng giọng nói trầm thấp lay động cõi lòng đã lung lay sắp đổ của Ngu Điềm…
“Không phải trước giờ em vẫn luôn oán giận không thấy được dáng vẻ mất kiểm soát của anh sao?”
Ngôn Minh hôn cổ Ngu Điềm, hai mắt đỏ lên, nhiệt tình hung ác chiếm lấy, gằn từng chữ một bên tai Ngu Điềm…
“Đây chính là dáng vẻ mất kiểm soát của anh.”
………….
Ngu Điềm nhìn người đàn ông lạnh lùng quý khí lúc này, cảm thấy nếu không phải chuyện tự mình trải qua, thật đúng là không có cách nào liên hệ anh của hiện tại với anh của thời điểm nào đó.
Hoa hướng dương màu vàng, tặng cho Ngôn Minh càng thích hợp hơn, đầy đầu anh mới toàn là màu này.
Tiền Chung Thư nói, con trai 17-18 tuổi, suy nghĩ trong lòng còn bẩn hơn cả nhà vệ sinh công cộng, Ngôn Minh đã 28 tuổi rồi, Ngu Điềm cảm thấy cảnh giới của anh ở phương diện này cũng không tốt hơn mấy tên nhóc 17-18 tuổi đang tuổi dậy thì ở chỗ nào.
Không thể nghĩ tiếp nữa…
Sờ sờ gương mặt nóng bừng của mình, Ngu Điềm quyết định đình chỉ suy nghĩ.
Rất nhanh, lớp trưởng đã phát ra danh sách cựu sinh viên sẽ tham gia buổi gặp mặt, Ngu Điềm quả nhiên nhìn thấy Ngôn Minh trong đó, chẳng qua so với cái này, cô càng để ý chính là, bên trong còn có một vị đàn anh tới từ viện nghiên cứu y học – Hà Minh!
Hà Minh là đàn anh lớn hơn Ngôn Minh mấy khóa, tuy không nổi tiếng bằng Ngôn Minh, không phải kiểu thiên tài như Ngôn Minh, nhưng làm đâu chắc đấy, cũng là môn sinh đắc ý mà các thầy cô thường xuyên nói tới.
Không giống với Ngôn Minh, Hà Minh từ rất sớm đã quyết định đi theo con đường học thuật, hiện tại đã có phòng thí nghiệm của chính mình, có đoàn đội nghiên cứu tương ứng, mấy đề tài mà anh ta đã làm, cũng đều là phương hướng Ngu Điềm có hứng thú trong tương lai, cô vốn rất hy vọng có thể kết bạn được với nhân mạch ở phương diện này, để chuẩn bị cho công việc sau này chính mình, không ngờ tới lần gặp mặt này có thể trực tiếp mời được Hà Minh, đây quả thực là niềm vui bất ngờ.
Nội tâm Ngu Điềm quyết định, lần gặp mặt này, nhất định phải ghép bạn được với Hà Minh!
Bởi vậy tới ngày tổ chức hoạt động, Ngu Điềm sợ Hà Minh bị người khác cướp mất, Ngôn Minh vừa mới lái xe vào bãi đỗ, Ngu Điềm không đợi anh dừng xe xong đã lo lắng chạy vọt vào trong hội trường.
Thật may là Hà Minh tới sớm, đang cùng mấy bạn học khác trò chuyện trao đổi.
Ngu Điềm định vị chính xác phương hướng, thẳng tiến về phía mục tiêu.
Giống như Ngu Điềm nghĩ, Hà Minh ôn tồn lễ độ, rất có khí chất học giả, so với Ngôn Minh thì vẻ ngoài của anh ta kém hơn không ít, mặc một thân tây trang, dáng vẻ cựu sinh viên thành đạt, cũng không có cảm giác hạc giữa bầy gà, nhưng khi nói chuyện cùng nhau, loại nho nhã ẩn sâu bên trong và sự kính trọng đối với nghiên cứu học thuật, lập tức mạ lên người đối phương một tầng hào quang chuyên nghiệp.
Anh ta hình như rất bất ngờ khi thấy Ngu Điềm đi thẳng tới chủ động bắt chuyện. Do say mê học thuật, cũng hoàn toàn không am hiểu cách giao lưu với người khác phái, lúc đầu thậm chí còn hơi căng thẳng, nhưng vừa tiến vào đề tài chuyên môn, Hà Minh rất nhanh đã thả lỏng, nói chuyện đĩnh đạc, cực kỳ có sức hấp dẫn chuyên nghiệp.
Kỳ thật Ngu Điềm nghĩ cũng không sai, nội tâm Hà Minh đúng thật rất kinh ngạc, thành tích của anh ta ở Đại học Y thành phố Dung không tệ nhưng trước giờ cũng không phải nhân vật phong vân gì, trong giới có nhiều nhân tài có thiên phú và thông minh hơn anh ta, nhưng anh ta hiểu biết kiên trì, đi lên từng bước một, trong lòng không có nhiều suy nghĩ linh tinh, hiếm khi bị tình yêu hoặc danh lợi tiền tài bên ngoài dụ hoặc. Bởi vậy ngoảnh đầu nhìn lại, bạn học cùng giới năm đó, có không ít người đã bụng bia hoặc sớm từ bỏ ước mơ học y, nhưng anh ta lại đi được rất xa, đứng vững gót chân trên con đường học thuật.
Chỉ là dù vậy, nghiên cứu học thuật cũng không có thu nhập cao, sang năm anh ta cũng không còn trẻ nữa, hơn nữa bởi vì anh ta ít tham gia các hoạt động xã hội nên không am hiểu xã giao. Mấy năm nay cũng chưa từng hẹn hò, không có kinh nghiệm gì, vừa không giàu có vừa không phải kiểu người đẹp trai, trên thị trường tìm bạn đời, cũng không có nhiều lợi thế.
Bởi vậy được đàn em tên Ngu Điềm xinh đẹp này chủ động tới gần bắt chuyện, Hà Minh vô cùng kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Lần này anh ta được phó viện trưởng cổ vũ tới tham gia hoạt động của tường, thật ra cũng có chút tâm tư. Nếu có thể trong giới đàn em này, tìm được một người nói chuyện hợp ý, vậy cũng có thể nhân tiện giải quyết vấn đề tìm đối tượng.
Hiện giờ sự nghiệp của anh ta cũng đã có chút danh tiếng, là thời điểm nên suy xét tới việc kết hôn.
Tuy nói không ôm mong đợi, nhưng vốn dĩ Hà Minh cũng không đặc biệt lạc quan, dù sao hôm nay tới tham gia hoạt động, đa số là cựu sinh viên năm đó là nhân vật phong vân của trường, ví dụ như đàn em nhỏ hơn anh ta mấy khóa - Ngôn Minh.
Sau khi anh ta cùng Ngu Điềm bắt chuyện, vị đàn em tốt nghiệp sớm đến anh ra cũng từng nghe tên này mới khoan thai tới muộn.
Giống như trong lời đồn, dáng người anh định bạt diện mạo hơn người, đặc biệt nghe nói trong nhà rất giàu có, trong phẫu thuật mắt cũng rất nhiều đất dụng võ, khi đi học nhảy lớp có thể nói là tương lai tiền đồ vô hạn.
Khi anh tiến vào hội trường, chỉ gương mặt kia đã phát động một trận xôn xao, không ít đàn em trực tiếp tiến lên, rất nhanh đã vây quanh anh thành một vòng tròn.
Thật sự rất được người khác phái hoan nghênh.
Hà Minh hơi hâm mộ, nhưng nhìn đàn em Ngu Điềm xinh đẹp trước mắt, lại cảm thấy chính mình càng may mắn hơn.
Không thể nghi ngờ, Ngu Điềm chính là cô gái xinh đẹp nhất trong hội trường.
Nhưng mà không biết có phải ảo giác của Hà Minh hay không, sau khi Ngôn Minh bước vào hội trường, ánh mắt luôn nhìn về phía anh ta, mặc dù bị nhóm đàn em nhiệt tình vây quanh, ánh mắt cũng không quên ngó về phía bên ngày, hiển nhiên là muốn đột phá vòng vây đi tới đây.
Chẳng lẽ Ngôn Minh biết mình? Cho nên chú ý tới mình muốn qua đây chào hỏi một tiếng?
Nhưng rất nhanh, Hà Minh đã không còn tâm trí để quan tâm đến những điều này nữa, bởi vì khi thật sự trò chuyện với Ngu Điềm, anh ta mới phát hiện vị đàn em này thật sự có tài cán, đã sớm có chính kiến của riêng mình đối với con đường nghiên cứu học thuật.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhanh chóng quyết định ghép bạn.
Cũng là lúc này, đã đến giờ nghỉ uống trà, trường học vì hoạt động lần này đã dồn hết sức lực, chuẩn bị thực đơn phong phú, đồ ngọt, thức uống, cà phê, thậm chí còn có cả rượu trái cây và cocktail, tiếp theo là bầu không khí nhẹ nhàng của tiệc giao lưu.
Dù sao cũng có tính chất tụ hội, cũng không thể luôn thảo luận chuyện công tác học thuật, hơn nữa cùng nhau ăn uống, lúc này mới càng dễ kéo gần khoảng cách.
Tâm tình Hà Minh khá tốt, anh ta luôn nhắm mắt theo đuổi sau Ngu Điềm, trong lúc đó gặp gỡ không ít đàn em, rất nhiều người cười chào hỏi với Ngu Điềm, Ngu Điềm nhìn qua nhân khí rất cao, đặc biệt là nhóm đàn em nam, còn có mấy cựu sinh viên nam nổi tiếng trong trường, nhìn về phía Hà Minh với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Mà Ngu Điềm hơi có chút khát, cô thuận tay cần ly rượu ở bàn bên cạnh lên, hình như là rượu trái cây, cô rất nhanh đã uống xong vài ly, có lẽ hương vị không tồi, Hà Minh thấy cô cầm một ly trong tay, hai người bắt đầu tiền chỗ ngồi xuống.
Có vẻ giữa sân đang náo nhiệt, Hà Minh nhìn gương mặt Ngu Điềm dần trở nên phiếm hồng, môi đỏ căng bóng, chỉ cảm thấy tâm trạng rất tốt, trong lòng cũng vì vậy mà trở nên nhộn nhịp.