Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngôn Minh, trong lúc hoảng hốt còn cảm thấy loại lời này có thể thốt ra từ miệng của Ngôn Minh quả thực làm người ta không thể tin được.
Người đàn ông nào đó thật khó lường, đơn phương tuyên bố trở thành bạn gái còn chưa đủ, hiện giờ lại đơn phương tuyên bố trở thành bạn đời hợp pháp?
Ngu Điềm vừa tức vừa buồn cười, xen lẫn cảm xúc phức tạp khó có thể miêu tả và rung động hỗn tạp. Trong lòng tựa như bầu trời đêm yên tĩnh chợt nổ tung pháo hoa thành từng chùm thật lớn.
Hóa ra trong lòng Ngôn Minh cũng nghĩ vậy.
Mà giờ phút này, người khởi xướng vẫn còn hồn nhiên không biết, anh rũ mắt, ngữ khí rất kiên trì: “Cho nên, em không nên loại trừ tư cách của anh.”
Giọng anh có vẻ hơi mất tự nhiên nói: “Thật ra lúc ấy nếu em tiếp tục nỗ lực, gần như có thể làm bạn gái của tôi rồi.”
“Lúc ấy? Lúc ấy gì? Lúc ấy là khi nào?”
Ánh mắt Ngôn Minh đảo quanh chỉ là không nhìn Ngu Điềm: “Trước đó, lúc còn rất sớm, em nỗ lực một chút kỳ thật cũng không phải không được.”
Anh nói tới đây, liếc mắt nhìn Ngu Điềm một cái, lại trở nên u oán mà nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng tôi không ngờ tới, em không lên kế hoạch nỗ lực một chút nào, một chút ý nghĩ cũng không có.”
Ý của Ngôn Minh là…thật ra trong lòng anh sớm đã đối với mình…
Nhận thức mới này đập vào đầu khiến Ngu Điềm không biết phải làm sao.
Nhưng cảm giác từ trên cao nhìn xuống trong lời của Ngôn Minh vẫn làm cô tức giận.
“Cái gì gọi là ‘tiếp tục nỗ lực là có thể làm bạn gái của anh’? Dựa vào đâu mà muốn em nỗ lực, không thể là anh nỗ lực, tới cạnh tranh làm bạn trai của em sao? Phải nỗ lực mới có thể làm bạn gái anh, em đây không làm, quá mệt mỏi, em là người lười đô thị. Em đi đây. Em nói cho anh biết, tuyên bố đơn phương của anh không có hiệu lực, Ngôn Minh, anh vẫn không có bạn gái.”
Ngu Điềm nói xong, thở phì phò mà trừng mắt lườm Ngôn Minh, sau đó giận dỗi chạy đi.
Người gì vậy không biết!
Ngu Điềm tức muốn chết, nhưng chỉ chạy một đoạn, khi đứng chờ trước cửa thang máy, trái tim trong lồng ngực lại bất an, thấp thỏm nảy lên.
Làm bạn gái của Ngôn Minh…hình như cực kỳ sức hấp dẫn.
Ngu Điềm cũng thật sự động tâm.
Nhưng vẫn tức không chịu nổi.
Ngôn Minh không muốn chơi trò ái muội, cái này tốt, nhưng anh cũng quá đương nhiên.
Dựa vào cái gì.
Chẳng lẽ còn có thể đơn phương có bạn gái sao?
Tưởng bở.
Ngu Điềm cảm thấy chính mình giống như đứa trẻ tham vọng có ba điều ước, vốn chỉ mong chờ một điều ước trở thành hiện thực thôi là đủ, nhưng bản chất của con người chính là không biết thỏa mãn, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vô tận, có điều ước thứ nhất thì càng muốn nhiều hơn.
Lúc ban đầu chỉ nghĩ, nếu Ngôn Minh có thể làm bạn trai của mình thì tốt rồi, nhưng đến khi chính miệng Ngôn Minh nói ra những lời này, lại bắt đầu cảm thấy anh có được mọi thứ quá dễ dàng, cô muốn có được nhiều yêu thương và coi trọng hơn.
Cũng là khi đứng trước cửa thang máy, nỗi bất an trong lòng Ngu Điềm bắt đầu quẫy loạn tâm trí.
Người đàn ông giống như Ngôn Minh, trước nay đều là con gái theo đuổi anh, chính mình bày đặt giận dỗi, anh có thể đuổi theo không?
Có phải hay không…có phải hay không anh cứ như vậy trực tiếp từ bỏ?
Ý nghĩ lúc đầu của Ngu Điềm là nghiệm chứng tình yêu của Ngôn Minh, nhưng đến lúc này lại sợ phải đối diện với đáp án.
Cô sợ trong lòng Ngôn Minh, chính mình chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Nói không chừng anh liền quay đầu đi thẳng, căn bản không muốn dỗ Ngu Điềm một chút nào, ngay cả bậc thang để leo xuống cũng không cho cô.
Mà rất nhanh, trong sự rối rắm cùng mâu thuẫn khó có thể miêu tả lại không thể nói ra miệng với người ngoài này, thang máy tới.
Có lẽ hiện tại đang là thời gian nghỉ trưa, thang máy trước giờ luôn đầy ắp người giờ ngoại trừ Ngu Điềm ra thì không còn ai khác.Ngôn Minh còn chưa tới.
Ngu Điềm cắn chặt răng, quyết định không ảo tưởng tiếp nữa, cũng không tiếp tục chờ đợi cái gì, đi thẳng vào thang máy.
Nhưng khi cô vừa quay đầu ấn nút, mắt thấy cửa thang máy đang từ từ khép lại, cuối cùng cũng thấy được Ngôn Minh xuất hiện trong tầm mắt.
Anh đang chạy tới từ cuối hành lang.
Ở một giây cuối cùng trước khi cửa thang máy đóng lại, người đàn ông này ấn nút dừng thang máy từ bên ngoài.
Ngôn Minh chạy nhanh nên thở gấp, dùng một tay chặn lại cửa thang máy đang sắp đóng lại, trước ánh mắt kinh ngạc của Ngu Điềm, hai mắt anh sáng quắc nhìn cô.
“Ngu Điềm, theo đuổi như vậy được chưa? Anh đã chạy rất nhanh đuổi theo rồi.”
“Ngại quá, làm chậm trễ của em một phút.” Mắt anh nhìn Ngu Điềm, sau đó bình tĩnh sửa miệng: “Một phút cũng quá lâu, mười giây, cho em mười giây suy xét.”
Tim Ngu Điềm nhảy lên nhảy xuống, cô kìm nén nội tâm đang rung động mãnh liệt, mở to hai mắt nhìn Ngôn Minh: “Sao lại là mười giây?”
“Bởi vì nửa tiếng nữa anh có một ca phẫu thuật khẩn cấp.”
Ngu Điềm hơi khó thở, cô hạ giọng nói: “Vậy cũng đủ thời gian để chuẩn bị! Sao chỉ choho em mười giây!”
Nét mặt Ngôn Minh trấn định, dùng thái độ nghiêm trang như đang giảng giải tri thức y học nhìn Ngu Điềm…
“Bởi vì hôn em sẽ rung động, cần nhiều thời gian để bình phục tâm tình tiến vào trạng thái phẫu thuật.”
“Tôi là bác sĩ, bệnh nhân của tôi hiện giờ cần tôi gấp. Vì sức khỏe của người bệnh, tôi chỉ có thể cho em mười giây để quyết định có làm bạn gái tôi hay không. Nếu em từ chối tôi, tôi cần thời gian để vơi đi nỗi buồn; em đồng ý, tôi cũng cần thời gian để tiêu hao hưng phấn. Mà nếu em không cho tôi đáp án, có lẽ tôi sẽ hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh thần để phẫu thuật.”
Ngôn Minh nhìn thang máy phía sau Ngu Điềm trống không: “Tuy rằng hiện giờ thang máy không có người khác, nhưng trong tình huống bình thường, có lẽ bất cứ lúc nào sẽ có người bệnh hoặc người nhà bệnh nhân ở dưới tầng muốn sử dụng thang máy, thời gian đối với bọn họ vô cùng quý giá, cho nên em chỉ có mười giây.”
Thanh âm của Ngôn Minh trầm thấp: “Đương nhiên, so với bọn họ thì tôi càng không đợi được.”
Anh cười nhìn Ngu Điềm: “Làm sao bây giờ?”
Ngu Điềm quả thực tức muốn dậm chân.
Sao, sao lại có người vô lại như vậy!
Ngôn Minh tuyệt đối tuyệt đối là cố ý!
“Mười giây sau em không phản đối, tức là đồng ý. Mười, chín, tám, bảy…”
Ngu Điềm làm gì có thời gian để suy nghĩ cách ứng phó, cô luống cuống tay chân, giống như một con bướm đáng thương bị nhốt trong lồng kính pha lê, cho dù kích động đập cánh như thế nào, bất kể cảnh sắc bên ngoài lồng kính có chân thực gần ngay trước mắt, cũng chẳng thể trốn thoát.
Dường như không có cách nào chống đỡ.
Gặp phải Ngôn Minh, Ngu Điềm liền không có biện pháp bình ổn tâm trạng của mình.
Anh luôn có cách khiến cô khẩn trương và rung động, như một cơn bão tập kích mặt biển.
Nhưng lúc này đây, Ngôn Minh có vẻ cũng không thể bình tĩnh như trong quá khứ.
Lúc đếm tới năm, anh đột nhiên dừng lại.
“Tôi đổi ý rồi.” Người đàn ông này vừa thản nhiên vừa không biết xấu hổ: “Không đợi được thêm năm giây nữa.”
“Nếu không thích, vậy cứ đẩy tôi ra là được.”
Ngôn Minh thoạt nhìn chính trực hiểu lý lẽ, nhưng những câu bổ sung sau đó lại làm lộ ra bản tính xấu xa của anh…
“Nhưng nếu em đẩy tôi ra, thang máy cũ này không dùng tay chặn sẽ tự động đóng lại ngay lập tức, như vậy sẽ kẹp phải tôi. Dựa theo vị trí hiện tại mà chúng ta đang đứng, chắc là sẽ vừa hay kẹp trúng tay tôi.”
“Cho nên, làm như thế nào, em tự mình quyết định đi.”
“Quyền quyết định đôi tay này của tôi, nằm ở em.”
Ngôn Minh không cho Ngu Điềm cơ hội nghi hoặc hay kháng nghị, bởi vì ngay giây tiếp theo, anh đã dùng hai tay của mình nâng mặt Ngu Điềm lên, cúi người xuống hôn cô.
Mà chính như lời anh nói, vì tay anh dời đi không tiếp tục chặn lại thang máy, nên cửa thang máy cũ của bệnh viện nhiều năm không tu sửa, bắt đầu tự động đóng lại.
Ngôn Minh đứng ở bên ngoài thang máy, hai tay duỗi vào trong, bưng lấy mặt Ngu Điềm hôn xuống cánh môi cô.
Ngu Điềm căn bản không có cách nào đẩy Ngôn Minh ra.
Bởi vì tay cô còn đang bận chặn lại cửa thang máy thay anh, để tránh cửa thang máy đóng lại kẹp tay anh bị thương.
Ngu Điềm không thể trơ mắt nhìn tay của một bác sĩ khoa ngoại ưu tú có nguy cơ chịu một chút tổn thương nào.
Đặc biệt còn là tay của Ngôn Minh.
Ngôn Minh đáng giận thậm chí còn không nghe đề nghị của cô mua bảo hiểm!
Anh cố ý! Anh chính là cố ý!
Ngu Điềm không có biện pháp đẩy anh ra.
Cô giống nạn nhân đáng thương, không chỉ vô lực phản kháng, mà còn phải giúp sức cho kẻ xấu làm việc, giúp đếm số tiền bán chính mình, nhưng chẳng có đến tay được một đồng.
Ngôn Minh nhìn như dân chủ công bằng mà cho cô quyền lựa chọn, nhưng Ngu Điềm có thể chọn, thực tế chỉ có một con đường.
Anh quyết định không cho phép Ngu Điềm từ chối.
Nhìn qua như muốn chứng thực tuyên bố đơn phương của anh, nhất định phải có được bạn gái.
Thế nhưng rất nhanh, Ngu Điềm không thể nào tiếp tục miên man suy nghĩ.
Toàn bộ máu huyết và giác quan trong cơ thể dường như đều mất cảm giác, nơi duy nhất còn nhạy cảm là hai cánh môi của cô, còn có đầu lưỡi tinh tế của Ngôn Minh đang phác họa đường nét cánh môi cô.
Nụ hôn này thật rara không dài, nhưng Ngu Điềm lại có cảm giác nội tâm mình đã giằng co cả một thế kỷ.
Cô mặt đỏ tim đập, chân tay luống cuống.
Ngu Điềm cảm thấy mình như đảo hoang bị đại dương bao vây, không có cách nào chống cự hay tự bảo vệ mình, bị buộc để thủy triều cuốn trôi bờ biển bản thân giấu kín hết lần này đến lần khác, dần dần xói mòn hết đường bờ biển vốn không rộng lớn của mình.
Ngôn Minh buông cô ra, nhưng xung quanh cô đều là hơi thở của Ngôn Minh.
Anh nhẹ nhàng tựa trán vào trán Ngu Điềm: “Là anh nói sai rồi, sau này không cần em nỗ lực, là anh phải nỗ lực mới đúng.”
“Anh sẽ nỗ lực cạnh tranh làm bạn trai của em, nỗ lực để em không còn tâm trí nhìn những người khác, không thể không chọn anh.”
Rõ ràng trước đây bình tĩnh, lý trí tựa như thánh nhân, nhưng giờ phút này chỉ vài câu thông báo đơn giản, Ngôn Minh lại thẹn thùng, lắp bắp giống như học sinh tiểu học.
Mặt anh hơi phiếm hồng, giọng điệu do thở gấp nên hơi mất tự nhiên, cuối cùng anh thu liễm nét mặt, hắng giọng, cố gắng khôi phục dáng vẻ chuyên nghiệp của bác sĩ…
“Được rồi, vậy anh đi chuẩn bị làm phẫu thuật đây.”
Chỉ là mặc dù như vậy, dáng vẻ của Ngôn Minh cũng không tốt hơn Ngu Điềm là bao.
Có lẽ để che giấu nội tâm khẩn trương, Ngôn Minh không ở lại nữa, thẳng lưng xoay người, định chuẩn bị đi làm phẫu thuật.
Ngu Điềm nén xuống gương mặt đỏ bừng, cúi đầu liều mạng ấn nút đóng cửa thang máy.
Thế nhưng cái thang máy đáng giận này, thời điểm nên đóng thì lại không đóng được.
Ngu Điềm nghiến răng nghiến lợi ấn hai cái, vẫn không đóng, vậy nên cô vừa ngẩng đầu vừa hay có thể thấy được bóng dáng mặc áo blouse trắng của Ngôn Minh đang bướcbước đi.
Trong lòng cô hơi mất cân bằng. Tim mình đập nhanh tới sắp hỏng, mà Ngôn Minh ít nhất nhìn qua vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh bên ngoài.
Nói cái gì mà được làm bạn trai của mình sẽ phấn kích đến mức cần thời gian bình tĩnh lại.
Ngu Điềm cảm thấy Ngôn Minh căn bản không hề kích động.
Còn không phải rất bình tĩnh tự nhiên sao?
Rõ ràng cũng không có bao nhiêu vui sướng.
Ngu Điềm vừa hung hăng chiến đấu với cái nút thang máy vừa mắng thầm, nhưng đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Ngôn Minh vừa rồi vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn rời đi giờ lại quay lại, đi về phía mình.
Có chuyện gì sao?
Chẳng lẽ anh cũng cần xuống tầng?
Ngu Điềm còn chưa kịp mở miệng hỏi, Ngôn Minh đã đi đến trước mặt cô, giữ lấy mặt cô, trước ánh mắt không thể tin nổi của Ngu Điềm, lại một lần nữa ngậm lấy môi cô.
“Dù sao thang máy cũng không chịu đóng, cách thời gian phẫu thuật vẫn còn một lúc.”
Người đàn ông sau khi dừng lại hành vi báo đạo của mình, vậy mà còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Mà giờ phút này, tay của Ngu Điềm đặt ở trên ngực Ngôn Minh, cô cuối cùng có thể cảm nhận được sự không bình tĩnh của người đàn ông này… được anh giấu dưới vẻ ngoài trấn định và ngữ khí đương nhiên.
Anh cũng giống như Ngu Điềm, rung động mãnh liệt.
Bởi vì tim của Ngôn Minh cũng đang tăng tốc.
Chỉ là anh vẫn giả bộ vô cùng tự nhiên, giống như dáng vẻ ổn trọng của một bác sĩ phẫu thuật nên có.
Anh nhìn Ngu Điềm, sau đó ngượng ngùng dời mắt: “Được rồi, lần này anh đi thật đây.”
“Tối nay 6h30’, cùng nhau ăn cơm, lát nữa anh sẽ gửi địa chỉ cho em.”
Nói xong, Ngôn Minh liền xoay người, dùng cách mà anh tự cho là thong thả bước đi, nhưng vành tai đỏ ửng và nhịp tim đang điên cuồng đập loạn đã sớm tiết lộ cảm xúc thật sự của anh.
Cửa thang máy cuối cùng cũng khôi phục cảm ứng, rất nhanh đóng lại, thang máy chậm rãi đi xuống.
Lúc này cách thời gian làm việc buổi chiều của bệnh viện đã không còn bao lâu, đại sảnh bệnh viện chen chúc đầy người chuẩn bị khảm bệnh, rộn ràng nhốn nháo, tiếng người ồn ào, Ngu Điềm lại dường như không nghe thấy được.
Cô như bị cái hôn của Ngôn Minh phong ấn ở một không gian khác, thậm chí bắt đầu nghi ngờ mọi thứ xung quanh là thật hay giả.
Cho đến khi âm thanh thông báo tin nhắn kéo Ngu Điềm về lại nhân gian…
Tề Tư Hạo Đặc Biệt Tốt: [Đậu má!!!!]
Tề Tư Hạo Đặc Biệt Tốt: [Đậu xanh, đậu đỏ, đậu đen!!!]
Tề Tư Hạo Đặc Biệt Tốt: [Ngu Điềm, con người bà sao lại không có đạo đức như vậy!!! Không phải bà coi Ngôn Minh như thần tượng, như anh trai sao? Không phải nói muốn làm người một nhà với anh ấy sao? Nhưng sao lại biến thành kiểu người một nhà sau này sẽ ngủ chung trên cùng một chiếc giường vậy hả?! Bà đây gọi là tình cảm biến chất có biết không?]
Tề Tư Hạo Đặc Biệt Tốt: [Bà…mẹ nó sao không nói sớm cho tôi biết!!! Vậy sau này tôi có thể gọi Ngôn Minh là anh trai không? Còn có thể có quan hệ cạp váy không? Bà có thể xin Ngôn Minh cho tôi vài ngày nghỉ để đi hẹn hò không?]
Tề Tư Hạo Đặc Biệt Tốt: [Bà cũng quá dũng mãnh rồi đấy, sao mà có thể bắt được Ngôn Minh đến tay hay vậy…Tâm trạng của tôi đến giờ vẫn không thể bình tĩnh, lên lên xuống xuống như ngồi tàu lượn siêu tốc…]
………..
Đừng nói là Tề Tư Hạo, ngay đến cả Ngu Điềm trợn mắt nhìn điện thoại nãy giờ cũng vẫn chưa thể bình tĩnh.
Cô vậy là, thật sự bắt được Ngôn Minh tới tay rồi?
Ngu Điềm vuốt ngực chính mình, cảm giác phải hung hăng đè xuống, mới có thể ngăn chặn trái tim trong lồng ngực đang muốn vượt ngục.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày tháng bi thương của Tề Tư Hạo chỉ vừa mới bắt đầu.
Tề Tư Hạo:…..
Lam Quỳnh: Đã từng thấy nhiều nụ hôn trong thang máy, nhưng nụ hôn có thao tác cồng kềnh thế này…khó vậy mà hai người cũng làm được (●"◡"●)