Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

chương 65

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngu Điềm ngủ bù một giấc, ngày hôm sau thức dậy đi mua nguyên liệu về nấu ăn, nấu xong cất vào trong hộp đựng, chuẩn bị mang tới bệnh viện.

Thời điểm cô làm đồ ăn, Trần Hi ở bên cạnh lắc lư, đề phòng nhìn cô dò hỏi quân tình.

Trần Hi hiển nhiên cũng nóng lòng muốn thử, nhưng có vẻ thật sự không có kỹ năng nấu nướng, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Ngu Điềm có tâm tư khiến cô ta tức chết, lúc gần đi cười tủm tỉm bắt chước giọng điều trà ngôn trà ngữ nói: “Anh Ngôn Minh bận rộn cả buổi tối, hôm nay lại còn có lịch phẫu thuật, nhất định rất mệt, lúc này cần nhất là cơm nhà an ủi.”

Trần Hi quả nhiên mất kiên nhẫn: “Anh Ngôn Minh lúc đi làm rất bận, căn bản không rảnh gặp cô, cô mang đồ ăn tới, cũng không chắc sẽ tìm được anh ấy, còn quấy rầy anh ấy làm việc.”

“Không đâu, tôi và anh Ngôn Minh đã sớm hẹn trước, chờ anh ấy đi kiểm tra phòng bệnh xong sẽ gặp nhau ở phòng khám.”

Ngu Điềm nói xong, cầm theo hộp cơm bày ra dáng vẻ thướt tha lả lướt rời đi.

Ngu Điềm quả thật đã hẹn gặp Ngôn Minh ở phòng khám, nhưng cũng không phải vì việc riêng.

Thậm chí hôm nay cô nấu cơm, nguyện vọng hàng đầu cũng không phải để đưa cho Ngôn Minh.

Nữ sĩ Tống Xuân Hương ở bệnh viện cả đêm, hôm nay sẽ bắt đầu phẫu thuật, Ngôn Minh sẽ làm bác sĩ mổ chính, nói với Ngu Điềm một ít chi tiết, còn cần cô ký tên vào đơn đồng ý phẫu thuật.

Đồ ăn thanh đạm đựng trong hộp giữ nhiệt là dành cho mẹ cô sau khi phẫu thuật, chỉ nhân tiện làm cho Ngôn Minh một phần.

**

Trong phòng bệnh, tinh thần của nữ sĩ Tống Xuân Hương đã tốt lên nhiều, mặc dù đôi mắt vẫn bị thương, nhưng rời khỏi lão Đới, bà ấy đã nhẹ nhõm hơn, nói với Ngu Điềm không cần lo lắng, chính mình tối qua ngủ rất ngon.

Mẹ Ngu Điềm vừa dứt lời, bé gái giường bên cạnh bà liền không nhịn được bổ sung: “Đúng vậy đúng vậy, chị à, tối hôm qua dì ngủ còn ngáy đấy, em nghe được.”

Mẹ của Ngu Điềm có chút ngượng ngùng, lập tức oán trách nói: “Đứa nhỏ này, buổi sáng không phải đồng ý giúp dì giữ bí mật rồi à?”

Nữ sĩ Tống Xuân Hương ở trong phòng bệnh ba người, một bệnh nhân sáng này vừa mới xuất viện, giường ngủ trước mắt còn để trống, một người khác còn lại là một bé gái, rất hoạt bát.

“Chị ơi, em tên là Tiểu Linh, năm nay bảy tuổi, qua thêm một tuần nữa là tròn tám tuổi! Hy vọng sinh nhật năm nay có thể nhìn thấy Wonder Woman!”

Tròng mắt bên trái của Tiểu Linh đã bị cắt bỏ, giờ phút này trong hốc mất rõ ràng là mắt được hiến tặng, nhưng mặc dù mất đi một con mắt, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến Tiểu Linh ấm áp, rộng lượng.

Có đứa nhỏ này ở đây, không khí trong phòng bệnh cũng rất nhẹ nhàng, cảm xúc của Ngu Điềm và Tống Xuân Hương đều được hòa hoãn.

Rất nhanh, Ngôn Minh đã tới phòng bệnh.

Đây vẫn là lần đầu tiên Ngu Điềm lấy danh nghĩa người nhà bệnh nhân nhìn thấy dáng vẻ khi làm việc của Ngôn Minh.

Anh mặc áo blouse trắng, phía sau đi theo mấy bác sĩ được luân chuyển và y tá, bộ dáng nghiêm túc lại uy nghiêm.

Tiểu Linh hiển nhiên đã sớm quen biết anh, lúc Ngôn Minh tiến vào phòng bệnh, cô bé liền cười vẫy tay: “Anh Ngôn Minh!”Ngu Điềm không phải chưa từng thấy Ngôn Minh lãnh đạm cự tuyệt bệnh nhân nữ lôi kéo làm quen, nhưng anh đối với đứa bé như Tiểu Linh lại ôn hòa và kiên nhẫn lạ thường.

Anh cố ý cúi xuống để tầm mắt song song với Tiểu Linh, hỏi chuyện vài câu, sau đó sờ đầu cô bé, dặn dò nói: “Hôm nay Tiểu Linh cũng phải ngoan nhé, anh thấy em rất nghiêm túc nhớ rõ lời hứa giữa hai chúng ta, không từ bỏ, mỗi ngày đều cố gắng ăn cơm.”

Nói xong, anh lấy sticker luôn mang theo bên người trong túi áo blouse trắng trước ngực ra: “Cho nên khen thưởng Tiểu Linh một cái sticker.”

Tiểu Linh nhìn thấy sticker, quả nhiên vui vẻ: “Là sticker Wonder Woman!”

Lúc này ánh mặt trời xuyên qua cửa chớp rải vào trong phòng bệnh, Tiểu Linh và Ngôn Minh đều như đắm mình trong nắng sớm.

Lông mi của Ngôn Minh vừa mảnh vừa dài, khóe môi cong nhẹ, trên mặt là ý cười dịu dàng.

Rõ ràng bản thân không đứng dưới ánh mặt trời, nhưng mặt Ngu Điềm lại bất giác nóng lên.

Cô không thể không dùng tay che mặt, sau đó dời tầm mắt đi.

Ngôn Minh tiến vào trạng thái làm việc, thật sự có chút đẹp trai quá mức.

Kiểm tra xong tình huống của Tiểu Linh, Ngôn Minh rất nhanh đã xoay người hỏi tình huống của mẹ Ngu Điềm.

Rõ ràng khi một mình ở chung với Ngu Điềm, biểu cảm của người đàn ông này rất phong phú, nhưng khi đối mặt với thân phận là người nhà bệnh nhân, lại giữ vững khoảng cách, bỗng nhiên lộ ra loại khí chất lãnh đạm.

Anh hỏi mấy vấn đề theo từng bước,nói một ít những việc cần chú ý, thông báo với Ngu Điềm, phẫu thuật sẽ tiến hành đúng hạn, trong lúc nói không có một câu dư thừa, bộ dáng nói chuyện với Ngu Điềm như hai người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, vừa chuyên nghiệp vừa lãnh khốc. Ngu Điềm cũng không lôi kéo làm quen, dùng một câu “bác sĩ Ngôn” khách khí đáp lại.

Khâu lại hệ rễ tròng đen không được coi là đại phẫu, nhưng dù sao cũng là mẹ của cô, Ngu Điềm không nhịn được vẫn có chút khẩn trương.

“Ngôn…”

Trước khi vào phòng phẫu thuật, Ngu Điềm kỳ thật muốn nhờ Ngôn Minh nhất định phải toàn lực ứng phó.

Nhưng lời nói đến bên miệng lại lo lắng cô dặn dò trước như vậy sẽ là gánh nặng quá lớn đối với bác sĩ, bởi vậy miễn cưỡng phanh lại.

Ngôn Minh lại xoay người, thanh âm bình tĩnh trấn định: “So với suy nghĩ lung tung, không bằng ngẫm xem đợi lát nữa báo đáp tôi thế nào.”

Ngu Điềm ngẩn người: “Phẫu thuật còn chưa làm xong đâu, tình huống như thế nào cũng không biết, hiện tại liền nghĩ báo đáp anh như thế nào có phải quá sớm không?”

“Không sớm. Sẽ thành công.”

Ngôn Minh liếc mắt một cái nhìn Ngu Điềm: “Nói sao thì tôi cũng không dám thất bại.”

Anh mím môi dưới: “Bởi vì nếu thất bại, đổi lại có lẽ không phải là báo đáp, mà là hành hung.”

Ngu Điềm không rảnh lo căng thẳng nữa, cô lẩm bẩm nói: “Em sẽ không đánh anh.”

Ngôn Minh rũ mắt: “Khó mà nói, ai biết được cô có trở mặt không nhận người hay không. Lời nói gió bay.”

“………..” Người đàn ông này sao lại lôi chuyện cũ ra nữa vậy?

Ngu Điềm không nhịn được hơi oán trách: “Thời điểm này anh không nên nói lời gì an ủi em sao?”

Ngôn Minh ngẩn người, như là rất kinh ngạc.

Ngu Điềm cũng chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không trông cậy Ngôn Minh có thể thật sự an ủi mình.

Chỉ là lúc Ngu Điềm định hỏi lại tình huống của mẹ mình thì Ngôn Minh đã hắng giọng, mắt nhìn đi nơi khác, sau đó mở miệng…

“Vậy cô hôm nay cũng phải…ngoan chút.”

Ngôn Minh mặt mày vô cảm bổ sung: “Ngoan ngoãn ở bên ngoài đợi là được.”

Mắt anh nhìn tường trắng của bệnh viện, bình tĩnh như đang nói chuyện với mặt tường: “Tôi không biết cách an ủi người trưởng thành, chỉ có kinh nghiệm an ủi bệnh nhân nhỏ tuổi. Ý tứ cũng không khác lắm, cứ như vậy đi.”

Rõ ràng cách giờ làm phẫu thuật còn một khoảng thời gian, nhưng Ngôn Minh nói xong, đã nhanh chóng xoay người nói đi chuẩn bị phẫu thuật giống như bị ai đó đuổi theo phía sau…

Ngu Điềm không nói gì nữa, bởi vì cô đột nhiên cũng không biết phải nói gì.

Đối mặt với Ngôn Minh, cô luôn dễ dàng mất đi tất cả kỹ xảo xã giao thành thạo.

Trong lòng cô nổi lên căng thẳng, lo lắng và chua xót, cảm xúc giống như một loại nước hoa cao cấp được điều chế, hương thơm lúc đầu, giữa và cuối khác nhau, trong sự ỷ lại và tín nhiệm cất giấu rung động cùng cảm giác mê hoặc.

**

“Ca phẫu thuật rất thành công.”

Hai giờ sau, Ngôn Minh đi ra khỏi phòng phẫu thuật, thần sắc mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại rất sáng, anh nhìn Ngu Điềm chế giễu nói: “Chắc là sẽ không bị cô hành hung.”

Anh đi đến trước mặt Ngu Điềm, nhìn Ngu Điềm còn đang ngơ ngác ngồi ở khu vực chờ dành cho người nhà bệnh nhân, chưa kịp phản ứng.

“Mặc dù là phẫu thuật gây tê cục bộ, nhưng sau khi phẫu thuật xong cần hai tiếng nữa để khôi phục thị lực, muốn khôi phục hoàn toàn còn cần thời gian dài hơn.”

Ngôn Minh nói xong, từ trong túi áo lấy ra cái gì đó, đưa cho Ngu Điềm: “Chọn đi.”

“Hả?”

“Không phải rất nghe lời ngoan ngoãn ngồi chờ sao?” Ngôn Minh mím môi dưới, giọng nói hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ trấn định: “Khen thưởng cho cô sticker, trước đó đã hứa rồi.”

Kết quả dù nói vậy nhưng Ngôn Minh lại không cho Ngu Điềm cơ hội lựa chọn.

“Bỏ đi, tôi giúp cô chọn một cái.” Ngôn Minh nhếch miệng cười một cái, tâm tình sau khi hoàn thành phẫu thuật có vẻ rất nhẹ nhàng, anh khẽ đưa mắt nhìn Ngu Điềm, bổ sung nói: “Sẽ chọn một cái mà cô thích.”

Anh nói xong, thay tay xé xuống một miếng sticker, sau đó dán vào sau lưng Ngu Điềm, lúc này mới xoay người rời đi.

Mẹ cô phẫu thuật thành công, trái tim treo lơ lửng của Ngu Điềm cuối cùng cũng về lại vị trí.

Không kịp để ý phía sau bị Ngôn Minh dán cái gì, vừa nghe thấy thông báo mẹ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Ngu Điềm không rảnh lo chuyện khác, đi theo y tá, đẩy nữ sĩ Tống Xuân Hương về lại phòng bệnh cũ.

Có lẽ vì mẹ của Ngu Điềm phẫu thuật thành công, y tá đi cùng không ngừng che miệng cười nhìn Ngu Điềm, bác sĩ và y tá đi ngang qua hay bệnh nhân và người nhà cũng vậy, đều lộ ra nụ cười thân thiện.

Chỉ là người nhìn Ngu Điềm cười cười thật sự quá nhiều, cười đến mức trong lòng Ngu Điềm phát ngứa.

Cho đến khi Tề Tư Hạo vừa mới quan sát xong một ca phẫu thuật khác gấp rút chạy qua phòng bệnh thăm mẹ Ngu Điềm, Ngu Điềm cuối cùng mới phát hiện ra manh mối…

“Cá Nhỏ, sao sau lưng bà lại dán chữ ‘tra nữ’ vậy?”

“………”

Đợi Tề Tư Hạo lấy sticker xuống đưa tới trước mắt Ngu Điềm, Ngu Điềm mới bất giác phản ứng lại.

Ngôn Minh chọn cho cô sticker “tra nữ”.

Đây là sticker mà anh cho rằng rất hợp với cô.

Ngu Điềm đã hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình cười.

Tề Tư Hạo càng cười tới người ngã ngựa đổ: “Ai dán cho bà thế? Sao lại cảm giác ai oán vậy, bà có bội tình bạc nghĩa với ai không?”

Ngôn Minh, cái người ấu trĩ này!

Ngu Điềm cạn lời, nhưng lại cảm thấy hơi buồn cười.

Thế nhưng rất nhanh, Ngu Điềm đã không rảnh tự hỏi bản thân đã bội tình bạc nghĩa với ai, bởi vì mẹ cô sau khi được đưa về phòng bệnh đang gọi cô.

Sau khi hết thuốc tê, mẹ của Ngu Điềm cảm thấy mắt rất đau, nhưng các chỉ tiêu đều bình thường, phẫu thuật thật sự rất thành công.

Vì thấy hơi mệt, nên sau khi trò chuyện với Ngu Điềm một lát, nữ sĩ Tống Xuân Hương lại ngủ thiếp đi.

Ngu Điềm để lại hộp cơm làm cho mẹ mình ở tủ đầu giường, rồi vẫy tay chào hỏi với Tiểu Linh, sau đó mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng bệnh với Tề Tư Hạo.

“Sắp tới giờ cơm rồi, tôi thấy ca phẫu thuật của đàn anh Ngôn Minh chắc cũng gần kết thúc, đi thôi, bà không phải muốn đưa cơm để vuốt mông ngựa người ta sao? Tôi đưa bà đến nhà ăn tìm anh ấy, anh ấy hình như hay cùng với bác sĩ Tưởng ngồi ở một chỗ cố định.”

Tề Tư Hạo không cho cô cơ hội chần chờ, túm lấy Ngu Điềm đi tới nhà ăn bệnh viện.

Truyện Chữ Hay