Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

chương 104

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cá Nhỏ, thật ra anh đã chú ý em từ lâu rồi, bắt đầu từ lần đầu tiên em lộ mặt ở hoạt động livestream của nền tảng, anh đã thường ngồi canh trong phòng livestream của em.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm Ngu Điềm, như có chút trách cứ: “Đáng tiếc sau đó dù thế nào em cũng không chịu lộ mặt nữa, thật sự quá đáng tiếc. Em mà lộ mặt, số liệu livestream nhất định sẽ bùng nổ cho mà xem.”

Ngu Điềm không phải chưa từng nhận được những lời khen tặng kiểu vậy, cô cười tỏ ý cảm ơn, sau đó khéo léo dẫn dắt đề tài về lại chuyện chính: “Vương tiên sinh, hôm nay tôi muốn bàn với anh một chút về chuyện hợp tác quyên góp. Anh muốn quyên góp dưới danh nghĩa công ty hay cá nhân, chúng tôi đều có thể gửi lời cảm ơn ở phần mở đầu hoặc kết thúc của mấy kỳ chương trình phổ cập khoa học sắp tới.”

“Mặt khác, nếu anh có yêu cầu đặc biệt gì, cũng có thể nói ra.” Thái độ của Ngu Điềm rất thẳng thắn, rạch ròi: “Còn về hạn mức quyên góp, trước mắt chúng tôi chia ra làm tệ, tệ, tệ và tệ, tương ứng với các loại đề cử và cảm ơn khác nhau…”

Ngu Điềm đang định tiếp tục giới thiệu về vị trí đề cử, kết quả lại bị người đàn ông đối diện cắt ngang: “Tôi trực tiếp quyên góp tệ.”

Ngu Điềm ngẩn người, đây là chuyện tốt, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là từ chối: “Hạn mức này quá lớn, tôi cảm thấy cần phải thành lập quỹ từ thiện chính quy mới có thể nhận tiền. Phòng làm việc của chúng tôi tuy rằng có đoàn đội nhỏ, nhưng không có chuyên gia có thể xử lý số tiền lớn như vậy, chỉ sợ làm không tốt sẽ dẫn tới tranh luận hoặc gây hiểu lầm. Hơn nữa hình thức hợp tác này, chúng tôi chỉ mới bắt đầu thăm dò, cũng không nghĩ sẽ phát triển quá lớn, vẫn nên từ từ, từng bước một…”

“Không sao, có thể nói lời cảm ơn trong video hay không anh cũng không quan tâm. Đây chỉ là số tiền đầu tiên anh cho em, sau này anh còn có thể cho tiếp.” Người đàn ông cười toe toét nhìn mặt Ngu Điềm: “Chỉ là muốn hỏi em một chút, em có suy nghĩ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt không?”

Ngu Điềm cau mày.

Đối phương lại coi sự im lặng của cô là ngầm đồng ý, tiếp tục nói: “Bình thường anh có thể cho em một ít tiền tiêu vặt, thỉnh thoảng em cùng anh ăn cơm là được, tiền là dùng để làm từ thiện, hay là những cái khác cũng tùy em. Anh mặc kệ em xài như thế nào.”

“Anh ấy à, không thiếu tiền, thời gian cũng rất nhiều, chỉ là có đôi khi cảm thấy rất cô đơn, anh nghĩ hẳn là em có thể cùng anh tán gẫu.”

Lời ngầm này, Ngu Điềm cuối cùng cũng đã nghe ra.

Ngu Điềm mím môi, ngay lập tức lạnh mặt: “Ngại quá Vương tiên sinh, tôi cũng không còn độc thân, có lẽ lần trước ngài không xem hết hoạt động livestream của nền tảng, bạn trai của tôi cũng xuất hiện.”

“Anh biết.” Kết quả cho dù Ngu Điềm đã nói tới mức này, đối phương vẫn rất bình thản: “Ý của anh là, em có chút tiền tiêu vặt, hoàn toàn không cần nói cho bạn trai em biết. Anh cũng không để bụng loại chuyện này, chúng ta kết bạn, em hiểu mà, là quan hệ bạn bè tương đối thoải mái ấy.”

Anh ta nói tới đây, liếc mắt quan sát Ngu Điềm: “Anh để ý thấy, quần áo em mặc không phải hàng hiệu, vòng cổ cũng không phải của thương hiệu xa xỉ, nhìn qua giá chỉ ở mức trung bình. Anh biết trên mạng đều nói trong nhà bạn trai kia của em rất có tiền, nhưng trong nhà có tiền, anh ta có thể định đoạt tiền, hay có hào phóng với bạn gái hay không là ba chuyện hoàn toàn khác nhau. Em ăn, mặc, ở, đi lại đều giản dị như vậy, anh nghĩ, anh ta chắc là không cho em tiền đúng không?”

Người đàn ông đó cười một cái, đổi giọng nói: “Nhưng anh thì không giống vậy, công ty của ba anh, anh đã trực tiếp thừa kế và quản lý, mà anh đối với cô gái tài giỏi như em, rất là hào phòng…”

Làm truyền thông tự phát, sẽ gặp phải đủ loại cư dân mạng, Ngu Điềm cũng không phải chưa từng nhìn thấy những tin nhắn có nội dung tán tỉnh hay trêu chọc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại người lấy danh nghĩa “quyên góp từ thiện” để nói chuyện bao nuôi một cách trắng trợn như vậy.

So với phẫn nộ thì cô cảm thấy khó tin hơn.

Tại sao trong xã hội hiện đại, vẫn còn tồn tại những tên đàn ông thiểu năng tự cho mình là tốt đẹp, cảm thấy dùng tiền có thể đả động được người khác vậy? Suy đoán nội tâm của phụ nữ một cách thực dụng, hoàn toàn không hiểu tôn trọng là cái gì?

Vốn còn cho rằng đối phương là một người nhiệt tình làm từ thiện, nhưng hiện giờ xem ra cháy nhà mới ra mặt chuột. Ngu Điềm cuối cùng cũng hiểu rõ dụng ý khác trong lời của đối phương.

Cô trầm mặt, đang sắp xếp lại câu từ để đáp trả lại đối phương một cách có trật tự rõ ràng, từ chối thẳng thừng thì bỗng nghe thấy tiếng ghế dựa ở phía sau lưng dịch chuyển, tiếp theo là tiếng người đứng dậy, âm thanh giày cao gót đi về phía Ngu Điềm.

“Lần sau cậu còn dám nói chuyện với con gái nhà người ta như vậy thử xem.”

Khi Ngu Điềm còn chưa kịp phản ứng, chủ nhân của đôi giày cao gót – một người phụ nữ trung niên dáng người cao gầy, khí chất ưu nhã, đã cầm ly đồ uống trên bàn của mình, hắt thẳng lên mặt người đàn ông ngồi đối diện Ngu Điềm.

Người đàn ông kia bất ngờ, theo phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, nhưng vẫn không thể may mắn thoát nạn…trên áo khoác của anh ta bắn đầy vệt nước.

Đối phương quả nhiên giận tím mặt: “Bà có bệnh à?!”Nhưng người phụ nữ trung niên ăn mặc thanh lịch vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Vừa rồi tôi đang quay video, ngại quá, ống kính vừa hay hướng về phía cậu. Vừa rồi cậu nói cái gì, điện thoại của tôi đều đã lưu lại hết rồi, có lẽ khoảng cách hơi xa, chỗ này cũng có chút tạp âm, nhưng trở về tìm người chuyên nghiệp lọc tiếng ồn là được, có thể nghe được cậu và vị tiểu thư này đang nói chuyện gì.”

“Có cần tôi đăng lên trên mạng, để mọi người cùng nhau thưởng thức phong độ hào phóng của cậu không?”

Dì xinh đẹp này nhìn qua cực kỳ quý phái, thanh tao, nhưng vừa mở lời, miệng lưỡi đã sắc bén như dao, hùng hổ dọa người, tuy nhiên lại nói có sách mách có chứng.

Người đàn ông kia tự biết mình đuối lý, cũng thấy đối phương cả người lấp lánh, rực rỡ, không nắm bắt được địa vị, nên không dám tùy tiện đắc tội, chỉ biết trừng mắt nhìn Ngu Điềm, sau đó hậm hực bỏ đi.

Đối phương vừa đi, Ngu Điềm cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo là cảm thấy may mắn, bỗng nhiên có một dì xinh đẹp từ trên trời rơi xuống cứu giúp mình.

Ngu Điềm lập tức nói cảm ơn với người phụ nữ trung niên, đối phương lại chỉ cười nói: “Dì chỉ là nhìn không nổi loại người lấy danh nghĩa làm việc thiện mà đi hành nghề trộm cắp này.”

Bà ấy không cho Ngu Điềm cơ hội ngắt lời, nói thẳng: “Đúng rồi, quên mất, dì chính là nhà tài trợ khác mà cháu hẹn gặp đấy, nhưng dì cũng không làm vô ích. Dì đồng ý quyên góp tệ, không cần cảm ơn, dì chỉ hy vọng…”

Bà ấy dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Dì hy vọng có thể nhường cơ hội này cho con trai của dì.”

Hóa ra đây chính là người không nói hai lời đã quyên góp giúp đỡ cho hoạt động công ích của trường!

Đối phương còn đứng ra giải vây giúp mình!

Ngu Điềm lập tức sinh ra thiện cảm với đối phương.

Không thể tin được có thể trùng hợp tới vậy!

Đối phương xem chừng là một người cực kỳ có cá tính, dũng cảm chính trực, mạnh mẽ dữ dội.

“Vậy dì hy vọng cháu cảm ơn con trai của dì phải không ạ?”

Nhưng đối phương lại lắc đầu: “Không cần, chỉ cần hôm nay cháu đi hẹn hò với nó là được.”

!!!

Ngu Điềm hơi không tin nổi vào tai mình: “Cái gì ạ?”

Dáng vẻ của đối phương lại rất đương nhiên: “Hợp tác quyên góp này của cháu, nếu không thành công được ở chỗ dì, chắc chắn còn phải đi tìm người khác đúng không? Vậy thì cháu sẽ lãng phí rất nhiều thời gian nhàn hạ, đi gặp đủ loại người hoa hòe lòe loẹt, xác suất thành công không cao, như thế còn phải gặp thêm vài người nữa, lại lãng phí thêm vài ngày cuối tuần.”

Ngu Điềm quả thực trợn mắt há hốc mồm: “Dì à, dì hiểu lầm rồi. Vừa rồi cháu từ chối đối phương không phải là giả, cháu thật sự đã có bạn trai rồi, tình cảm rất tốt, tụi cháu sắp kết hôn rồi…”

Không ngờ tới, đối phương nghe thấy câu cự tuyệt này, ngược lại còn cười tươi rói: “Vậy sao, Ngôn Minh mà nghe được chắc có thể yên tâm rồi.”

Bà ấy ngẩng đầu nhìn Ngu Điềm: “Quên không nói, chính thức giới thiệu một chút. Nếu cháu sắp kết hôn cùng bạn trai, vậy xin chào, dì là mẹ chồng tương lai của cháu.”

???

!!!

Ngu Điềm choáng váng cả người.

Cũng là lúc này, Ngu Điềm mới cẩn thận quan sát đối phương, mới nhận ra đường nét trên gương mặt của dì ưu nhã xinh đẹp này, quả thật có vài phần giống Ngôn Minh.

Cho nên bà ấy là…

“Dì là mẹ của Ngôn Minh?”

Nữ sĩ đối diện gật đầu: “Thật ngại quá, dì biết theo kế hoạch thì dì còn chưa về nước, nhưng vì chương trình học ở Pháp kết thúc sớm nên dì lập tức bay về trước hai ngày. Chỉ là quên mất không nói với Ngôn Minh và ba nó.”

Quên mất sao…

Dì hẳn là cố ý đi…

Mẹ của Ngôn Minh hơi u buồn mà vén tóc: “Dì vẫn luôn cho rằng Ngôn Minh không yêu đương là không thông suốt, nghĩ nó say mê y học có thể sẽ độc thân suốt đời, nhưng không ngờ tới nó lại cho dì niềm vui bất ngờ to đùng tới vậy. Trước kia còn nói cái gì mà đàn ông 41 tuổi như hoa, 40 tuổi kết hôn cũng không muộn, kết quả giờ đã vội vã muốn kết hôn.”

“Lúc dì nghe ba nó nói còn không tin, nhưng vừa nhìn thấy cháu là dì tin ngay. Nếu dì là đàn ông, có lẽ cũng muốn làm chuyện mà tên đàn ông kia vừa làm. Dù biết cháu đã có bạn trai nhưng vẫn muốn cắm một chân cho đủ. Chẳng qua sẽ không dùng cách ngu xuẩn như vậy.”

Mẹ Ngôn Minh vừa nói vừa suy tư: “Dì sẽ tìm một diễn viên quần chúng đóng giả người qua đường có ý đồ quấy rối cháu, sau đó nắm bắt thời cơ nhảy ra anh hùng cứu mỹ nhân, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ…”

“…………”

Bà ấy thở dài: “May là tạm thời Ngôn Minh còn chưa gặp phải nhiều đối thủ mạnh tâm cơ tới mức này.”

“Cho nên, ngoại trừ mua thời gian của cháu, để cháu có thời gian rảnh đi hẹn hò với Ngôn Minh, dì còn muốn mua lời cảm ơn trên mấy kỳ video tiếp theo của cháu. Nếu cháu đồng ý thì có thể đọc diễn cảm câu ‘Cảm ơn mẹ chồng tương lại, nữ sĩ Tần’?”

Tần nữ sĩ thở dài: “Cháu nhìn xem, con trai mình, vẫn cần mẹ nó tới bảo vệ. Mỗi ngày đều ghi thù nhắc mãi chuyện dì không nhớ màu nó thích. Nhớ màu nó thích có tác dụng gì? Dì nhớ kỹ cô gái nó thích không phải là được rồi sao? Thời khắc mấu chốt, còn không phải nhờ dì chống lưng cho nó, đề phòng người khác tới cạy góc tường rồi bắt nạt bạn gái nó sao?”

“……………”

Tần nữ sĩ nói tới đây, như nhớ tới chuyện chính, lấy từ trong túi ra một xấp bao lì xì rất dày: “Quyên góp là quyên góp, còn đây là lễ gặp mặt. Do dì vội về nước nên không kịp đổi tiền, mấy đồng Euro này còn phải phiền cháu đi đổi.”

Cho nên đây là một bao lì xì toàn đồng Euro, lại còn dày như vậy…

Tần nữ sĩ nhìn Ngu Điềm đang kinh ngạc tới phát ngốc, cười phơi phới: “Dì vừa gửi tin nhắn cho Ngôn Minh rồi, nó lập tức liền qua đây đó. Dì giúp hai đứa đặt vé xem phim trên mạng ở rạp chiếu phim gần đây, tầm 30 phút nữa bắt đầu chiếu, đã gửi mã vé cho Ngôn Minh rồi. Hai đứa tận hưởng thời gian rảnh rỗi thoải mái đi hẹn hò đi.”

Ngu Điềm vẫn còn đang ngây ngốc: “Cái đó, dì ơi…dì phải đi rồi sao? Dì không ở lại ăn cơm cùng chúng cháu ạ?”

“Không được.” Tần nữ sĩ mím môi: “Thật ra dì về nước cũng có rất nhiều chuyện phải làm, ngoại trừ thông qua lớp trưởng của các cháu để quyên góp cho quỹ công ích trường ra thì còn chưa gặp Ngôn Minh và ba của nó nữa, chỉ vừa mới gặp cháu thôi. Thậm chí tin tức dì trở về cũng là dì gửi tin nhắn cho Ngôn Minh nó mới biết được.”

“Dù sao mỗi ngày đều có thể gặp Ngôn Minh, lần này dì về nước xong tạm thời sẽ không ra nước ngoài nữa, trong tương lai cơ hội còn rất nhiều, hiện giờ dì phải đi thăm Cầu Cầu trước đã.”

Bà ấy nói như vậy, lại cười khen Ngu Điềm vài câu, bày tỏ mong ước chân thành hy vọng Ngu Điềm và Ngôn Minh sớm tu thành chính quả, sau đó tự mình gọi xe, tạm biệt Ngu Điềm xong liền đi mất.

Một lát sau, quả nhiên Ngôn Minh thở hồng hộc chạy tới…

“Mẹ anh đâu?”

“Dì nói muốn đi thăm Cầu Cầu, là bạn bè của dì hay là con cháu của họ hàng thân thích à? Nghe giọng điệu của dì có vẻ rất gấp lắm, còn nói muốn bắt xe đi.”

“Ừ, rất bình thường. Anh đã nói mẹ anh quan tâm heo còn hơn cả anh mà.”

“?”

Ngôn Minh nhạt giọng nói: “Cầu Cầu, chính là con heo mà mẹ anh nuôi.”

“………….”

“Nhưng bà ấy giúp anh xua đuổi kẻ bắt nạt em, giúp anh đặt vé xem phim. Anh nghĩ, bà ấy đi thăm heo nhiều chút cũng không phải không được.”

Ngôn Minh ghé vào mặt Ngu Điềm, hôn một cái: “Lần sau muốn nói chuyện hợp tác, em có thể gọi anh.” Anh dừng một chút, lại như hạ quyết tâm gì đó, trầm giọng nói: “Mặt khác, còn có một việc, anh cảm thấy nhất định phải nói với em ngây bây giờ.”

Ngu Điềm đang muốn dò hỏi là chuyện gì, liền thấy Ngôn Minh không màng đến hoàn cảnh xung quanh, ngồi xuống trước mặt Ngu Điềm, quỳ một gối xuống đất, sau đó lấy ra hộp nhung không biết từ đâu ra. Anh mở nắp hộp, Ngu Điềm mới nhìn thấy rõ, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương cực lớn…

“Anh biết cầu hôn thì nên bố trí tỉ mỉ, bao hết nhà hàng sang nhất đắt nhất, sắp xếp bầu không khí lãng mạn, mời bạn bè và người thân, tốt nhất là có màn hình điện tử thật to ghi lời cầu hôn, càng long trọng càng tốt, không nên tùy tiện ngẫu hứng giống như bây giờ.”

Ngôn Minh nhìn vào mắt Ngu Điềm: “Anh cũng muốn sắp xếp mọi thứ vào thời điểm hoàn hảo nhất, thậm chí gần đây còn lén đi khảo sát một loạt sân bãi để cầu hôn. Nhưng Ngu Điềm, anh nhận ra anh không thể đợi được nữa. Bởi vì hình như vĩnh viễn không chọn được thời gian và địa điểm thích hợp, anh sợ đợi anh tìm được, đàn ông vây quanh em lại nhiều thêm mấy người.”

“Mẹ anh chỉ đơn giản kể lại chuyện hôm nay em gặp phải ở nhà hàng này, anh đã cảm thấy bản thân thật sự không thể tiếp tục đợi. Lúc ấy anh không nghĩ được gì khác, chỉ biết vội vàng chạy tới đây, muốn nhanh chóng nhìn thấy em, cầu hôn, sau đó chúng ta xác định quan hệ, thậm chí ước gì Cục Dân chính bây giờ chưa tan làm, lập tức kéo em tới đó lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.”

“Lúc tới đây, anh mới nhận ra, đến cả hoa hồng cầu hôn anh cũng chưa kịp mua.”

“Anh biết việc này khiến em cảm thấy rất nóng vội, cầu hôn như vậy quá xúc động và hấp tấp, nhưng lý trí của anh hình như không còn nhạy nữa rồi, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chính là muốn cưới em, nghe em gọi anh là chồng, để cho người khác biết chúng ta thuộc về nhau. Bất kể em gặp phải vấn đề gì, anh đều có thể danh chính ngôn thuận đứng ra bảo vệ em.”

Ngôn Minh nói liên tiếp rất nhiều câu, lồng ngực anh còn đang phập phồng vì thở dốc do trước đó chạy tới quá nhanh, giọng nói cũng hổn hển, thở không ra hơi, nhìn qua có vẻ rất căng thẳng, nhưng anh nghiêm túc, chăm chú nhìn Ngu Điềm, chờ đợi một kết quả.

Như để tăng thêm lợi thế cho chính mình, anh mím môi, nỗ lực bày ra ưu điểm của bản thân…

“Anh biết anh làm bác sĩ, không có nhiều thời gian rảnh rỗi, cũng không thể chăm sóc em chu toàn, nhưng xin em cho anh cơ hội, anh sẽ cố gắng trở thành một người chồng tốt. Em có bằng lòng gả cho anh không?”

Ngu Điềm bị “tập kích” tới mức không kịp trở tay, nhưng sau một thoáng kinh ngạc, là cảm động khó có thể miêu tả và tim đập nhanh.

Mọi người đều nói con gái cần thời gian để xây dựng tâm lý mới có thể chấp nhận lời cầu hôn, Ngu Điềm có linh cảm Ngôn Minh có lẽ sẽ lên kế hoạch rất kỳ công, nhưng khi thật sự tới giờ phút này, cô mới nhận ra, không cần phải chuẩn bị gì cả. Vì trong lòng cô đã sớm chuẩn bị tốt, bất kể là thời điểm nào, ở nơi đâu, chỉ cần là Ngôn Minh, cô đều sẽ nói được.

Bởi vậy Ngu Điềm không chần chừ, nhận lấy nhẫn trên tay Ngôn Minh: “Em là sinh viên y, tương lai còn muốn đi theo con đường học thuật, có lẽ thời gian nhàn hạ cũng không nhiều lắm, không thể chăm sóc anh chu đáo, nhưng em bằng lòng chấp nhận thử thách, cũng sẽ nỗ lực trở thành một người vợ tốt.”

Không có thời gian hay hoàn cảnh nào thích hợp hơn thời khắc này.

Màn cầu hôn hoàn hảo nhất không cần có hoa tươi, ánh đèn rực rỡ, đám đông cổ vũ, bảng đèn led hay nến thơm, mà chỉ cần hai người yêu nhau là đủ.

Lam Quỳnh: Có một người mẹ như vậy nên xin độc giả tha thứ cho Ngôn Minh. Từ nhỏ đã phải tranh sủng với heo rồi nên mấy chương đầu anh hơi cọc, mỏ cũng hơi hỗn nhưng đến giờ đã biết ăn năn hối cải, quay đầu là bờ, vứt bỏ liêm sỉ để xin cưới vợ. Sau này anh có vợ để ôm rồi, có con để ẵm nữa, nhường mẹ lại cho Cầu Cầu:)

Truyện Chữ Hay