Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

chương 101

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

So với Ngôn Văn Hoa hữu kinh vô hiểm biết được chuyện Ngu Điềm và Ngôn Minh ở bên nhau, mẹ của Ngu Điềm bên kia, Ngu Điềm hiện giờ nhớ lại, đều cảm thấy trước đó thật đúng là khó giải quyết hơn nhiều.

Cũng giống như Ngôn Văn Hoa, mẹ của Ngu Điềm không chơi mạng xã hội thời thượng, căn bản không biết không biết tới ảnh động Kiss Cam kia, cũng không biết tài khoản truyển thông của Ngu Điềm, hoàn toàn không biết chuyện Ngu Điềm và Ngôn Minh đang yêu nhau.

Chỉ là nữ sĩ Tống Xuân Hương đã hơn một lần bày tỏ sự kỳ vọng Ngu Điềm có thể chuyên tâm gửi gắm tình cảm vào việc học, phấn đấu thật tốt, vì một thế hệ người học y đáng mong đợi, Ngu Điềm bất hạnh phải chịu đựng lời cảnh báo này, vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện mình đang yêu…

“Cá Nhỏ, con khó khăn lắm mới suy nghĩ cẩn thận muốn quay lại trường học đào tạo chuyên sâu, đây là chuyện tốt, trước đây mẹ cảm thấy đáng tiếc, học y nhiều năm như vậy mà từ bỏ, uổng phí biết bao! Nhưng lúc ấy con vừa mới bị thương ở tay, cả người chịu tội lớn như vậy, bị đả kích tới tinh thần sa sút, nghe thấy mấy từ liên quan với học y, bệnh viện, bác sĩ lại khó chịu, càng đừng nói tới kêu con quay lại trường học y một lần nữa.”

“Con là ở bệnh viện bị thương tay, mẹ nghĩ có lẽ con cũng có bóng ma tâm lý, không muốn đối mặt với những thứ liên quan tới bác sĩ, người học y, nên cũng không dám nhắc tới. Thật ra lúc ấy mẹ cảm thấy con không làm bác sĩ khoa ngoại, cũng vẫn còn rất nhiều con đường khác.”

“Ví dụ như làm bác sĩ khoa nội hoặc giống như hiện tại, đi làm nghiên cứu y học, về sau làm giáo sư trong trường đại học, đều rất tốt.”

Nữ sĩ Tống Xuân Hương càng nói càng vui vẻ rạo rực: “Kỳ thật làm giáo sư trường y rất tốt, cũng không kém hơn so với làm nữ bác sĩ, vừa có thể diện, hoàn cảnh lại đơn giản, ngâm mình mất năm ở trường học, con đứa nhỏ này tư duy vốn trực tiếp không vòng vo, dốc lòng làm nghiên cứu sinh, sống đơn giản chút cũng không có gì không tốt.”

Tống Xuân Hương thoát khỏi lão Đới, cũng không đi xem mắt nữa, cảm thấy một mình độc thân xinh đẹp cũng khá tốt, còn kết bạn với mấy người bạn cùng tuổi, lâu lâu lại đi ra ngoài du sơn ngoại thủy, hội chị em này nếu không phải là sau khi chồng mất sống độc thân giống Tống Xuân Hương thì là cả đời không gả, theo chủ nghĩa không kết hôn, kết quả mấy người phụ nữ tự định đoạt cuộc sống của chính mình tụ tập lại với nhau, ngày tháng trôi qua cũng cực kỳ đặc sắc.

Tới tuổi này rồi, Tống Xuân Hương cũng coi như đã hiểu rõ, phụ nữ ấy mà, có thể không có đàn ông, nhưng không thể không có tiền và sức khỏe, chỉ cần chính mình biết tự tìm niềm vui, ngày tháng trôi qua vẫn có thể rực rỡ.

Ngu Điềm mặc dù chưa nói cái gì nhưng Tống Xuân Hương cũng từ trong miệng của Tề Tư Hạo biết được nội tình chuyện tay cô trước đây vì sao bị thương. Nếu không phải do cái tên Trịnh Đình Phó gì đó, Cá Nhỏ nhà bà sẽ không ngồi đợi ở bệnh viện vào lúc đó để rồi gặp phải chuyện tai bay vạ gió này.

Đối với tin tức về Trịnh Đình Phó, Tề Tư Hạo không nói nhiều, nói là Cá Nhỏ không cho phép, nhưng Tống Xuân Hương lại không phải là người ngốc, bà ấy biết các mối quan hệ xã hội của Ngu Điềm tương đối đơn giản, đa phần bạn tốt đều là nữ, ngoài mấy chàng trai tốt ra thì chỉ có Tề Tư Hạo ở nhà bên cạnh cùng nhau lớn lên, không còn ai khác. Cái tên Trịnh Đình Phó kia có thể hẹn Ngu Điềm tới bệnh viện, chắc chắn là quan hệ rất quen thuộc, mà đối phương lại là đàn anh của Ngu Điềm…

Mặc dù Ngu Điềm đã từng phủ nhận, nhưng trong lòng Tống Xuân Hương sáng như gương, có thể không rõ sao? Tám chín phần là bạn trai của Ngu Điềm lúc đó, cho nên Ngu Điềm mới có thể chạy tới bên ngoài phòng khám bệnh chờ người ta, kết quả xui xẻo tột cùng, tên đàn ông kia là loại rác rưởi, bỏ rơi Ngu Điềm và bệnh nhi chạy mất, hại Ngu Điềm từ đó mất đi ước mơ làm bác sĩ khoa ngoại.

Nếu Ngu Điềm lúc trước không yêu đương, rời xa tên bạn trai này, cuộc sống của con bé hiện tại là một khung cảnh khác, nơi không chừng có thể luân chuyển tới bệnh viện làm việc giống như Tề Tư Hạo.

Tống Xuân Hương hồi tưởng lại bộ dáng suy sụp tình thần, vừa yếu ớt vừa đau khổ của Ngu Điềm khi bị thương ở tay, không kìm được đau lòng.

Khó khăn lắm Ngu Điềm cũng không biết như thế nào lại nghĩ thông, đồng ý quay trở lại đối mặt với y học, vũ trang đầy đủ quay lại trường học đào tạo chuyên sâu, Tống Xuân Hương nói sao cũng không muốn con gái nhà mình lại giẫm vào vết xe đổ.“Cá Nhỏ à, con còn trẻ, ở trong trường nhớ lấy việc học làm trọng, mẹ không phải loại người cổ hủ suốt ngày đều thúc giục con cái kết hôn sinh con, tuổi thanh xuân của phụ nữ quý giá hơn nhiều so với đàn ông, con nhất định phải lợi dụng tốt khoảng thời gian này, ở trường học viết nhiều thêm mấy cái luận văn, tham gia nhiều hoạt động nghiên cứu học thuật, học hỏi mấy người tài giỏi trong trường, bớt nói chuyện yêu đương, tất cả phải lấy sự nghiệp làm trọng.”

Lời này của Tống Xuân Hương cũng là lời từ tận đáy lòng: “Mẹ lúc trước kết hôn với ba con quá sớm, sau khi kết hôn cũng rất nhanh đã có con, sau đó bị cuốn vào chuyện chăm sóc con cái, mấy công việc lặt vặt của gia đình. Vốn dĩ mẹ muốn học một ngoại ngữ rồi sau này làm phiên dịch, kết quả chỉ đành gác lại. Dù nói hiện giờ có rất nhiều thời gian đăng ký học đại học dành cho người lớn tuổi, nhưng người đã già rồi, các phương diện bao gồm cả trí nhớ và năng lực học tập đều không bằng trước kia…”

“Các con bây giờ là người trẻ thời đại mới, không kết hôn sinh con cũng có rất nhiều, con đừng lo cho mẹ, mẹ của con là người rất tiến bộ. Con không muốn kết hôn, sinh con, mẹ đều ủng hộ. Tuổi này của con vẫn còn tính là nhỏ, hiện giờ y học phát triển, kết hôn muộn, sinh con muộn cũng không có vấn đề gì, không bằng hiện tại đừng vội yêu đương.”

Từ chỗ của Tề Tư Hạo, nữ sĩ Tống Xuân Hương biết được Trịnh Đình Phó kia lớn hơn Ngu Điềm vài tuổi, hiện giờ liền đem tất cả những người có đặc điểm tương tự đều đánh chết hết: “Dù sao, ý của mẹ chính là, con mới là nghiên cứu sinh năm nhất, học hành chăm chỉ là quan trọng nhất, làm học thuật càng cần phải yên tĩnh để nghiên cứu, đừng vì những chuyện tình tình ái ái mà làm lỡ dở chính mình, quan trọng nhất chính là, con ngàn vạn lần đừng tìm mấy vị đàn anh trong trường.”

“Học y cũng chưa chắc tất cả đều là người tốt, ngược lại, bác sĩ nam sau này cả ngày đều có mấy nữ y tá trẻ tuổi xinh đẹp vây quanh, còn có không ít bệnh nhân nữ, người nhà bệnh nhân, đều dễ sinh ra sự sùng bái đối với nghề nghiệp bác sĩ này. Người ta gặp phải quá nhiều dụ hoặc, trong hệ thống của bệnh viện, tranh đấu cũng rất kịch liệt, nhà chúng ta chỉ cần một người học y là được, không cần nhiều…”

Lúc này đây, nữ Tống Xuân Hương nói đạo lý rõ ràng, nhưng Ngu Điềm lại có chút xấu hổ…

“Mẹ, chuyện đó, con thật ra đang yêu…”

Quả nhiên hai mắt của nữ sĩ Tống Xuân Hương trừng lớn.

Ngu Điềm nuốt nước miếng: “Hơn nữa còn là đàn anh tốt nghiệp cùng trường với con…”

Không chỉ là đàn anh cùng trường, lại còn đã tốt nghiệp?!

Nữ sĩ Tống Xuân Hương cau mày: “Là tiến sĩ hay thạc sĩ?!”

Vẻ mặt Ngu Điềm còn rất kiêu ngạo: “Tiến sĩ!”

Đáng tiếc Tống Xuân Hương kiêu ngạo không nổi, người này tốt nghiệp tiến sĩ, vậy phải bao nhiêu tuổi rồi! Có thể còn lớn tuổi hơn cả Trịnh Đình Phó so với Ngu Điềm!

Chẳng lẽ là do thời niên thiếu mất cha xong, Ngu Điềm thiếu hụt tình thương của cha, nên trong tiềm thức mới thích tìm đàn ông lớn tuổi một chút?

Tống Xuân Hương nghĩ đến đây, lại bắt đầu tự trách.

Chỉ là câu nói tiếp theo của Ngu Điềm, đã thành công biến cảm xúc của Tống Xuân Hương thành một loại cực đoan khác.

“Mẹ, tuần sau hai nhà chúng ta có thể gặp mặt được không? Thật ra vốn dĩ chúng con…”

Bàn tính của Ngu Điềm đánh rất hay, cô cảm thấy đây là thời cơ rất thích hợp, trước tiên tung ra thân phận đàn anh có bằng tiến sĩ chuyên nghiệp, sau đó đợi mẹ khen không dứt miệng xong lại công bố tên tuổi của Ngôn Minh, cũng coi như tuyên bố với mẹ mình.

Chỉ là cô ngàn tính vạn tính, lại không ngờ tới phản ứng của nữ sĩ Tống Xuân Hương khác một trời một vực so với suy đoán của mình.

“Là tên đàn ông không biết xấu hổ nào, ỷ vào việc lớn hơn con mấy tuổi, có phải đã lừa con hay không? Con mới quay lại trường được bao lâu? Đã bị hắn ta lừa hẹn hò? Hơn nữa đã tốt nghiệp rồi, có phải hay về lại trường cũ tham gia hoạt động nên mới gặp con không?”

Tống Xuân Hương phẫn nộ không không phải không có lý do, Ngu Điềm trước giờ là một đứa trẻ trưởng thành, cũng sẽ không đột nhiên hấp tấp xúc động đi yêu đương.

Bà biết chính mình không nên nhúng tay vào đời sống tình cảm của Ngu Điềm, nhưng chuyện của Trịnh Đình Phó, chẳng phải là một lần đả kích và một hồi chuông cảnh báo đối với Tống Xuân Hương sao? Bà luôn có chút nắm chắc đối với các mối quan hệ xung quanh con mình, chỉ ra nhiều điểm không đáng tin cậy của Trịnh Đình Phó, Ngu Điềm chắc chắn sẽ không ngây ngốc đến mức còn tiếp tục qua lại với đối phương.

Ngu Điềm khó khăn lắm mới quay lại trường học, Tống Xuân Hương nói sao cũng không thể để tên đàn ông tâm tư không đứng đắn ngăn cản con đường tiến bộ của con gái nhà mình.

“Con có cùng người ta…”

Đây là vấn đề mà Tống Xuân Hương quan tâm nhất, hai mắt bà sáng quắc như đèn pha nhìn chằm chằm Ngu Điềm, mà từ nét mặt xấu hổ và né tránh của Ngu Điềm, Tống Xuân Hương đã biết được đáp án.

Lúc này mới bao lâu! Đã bị lừa lên giường!

Xã hội hiện nay, trinh tiết cũng không phải là vấn đề, quan trọng nhất chính là…

“Vậy con có tránh thai không?”

Ngu Điềm gần như ngay lập tức trả lời: “Sẽ không có thai! Con còn muốn tiếp tục việc học!”

Ngu Điềm nói xong liền ý thức được có bẫy. Đây không phải là gián tiếp thừa nhận chính mình và đối phương đã xảy ra quan hệ gì sao…

Quả nhiên vẻ mặt của nữ sĩ Tống Xuân Hương nhìn cô biến thành “xong rồi”, hốc mắt cũng vì tức giận mà đỏ lên.

Ngu Điềm cảm thấy thấy hiểu lầm càng ngày càng lớn, tức khắc định mở miệng giải thích thân phận của đối phương.

Nhưng cũng chính là lúc này, chuông cửa vang lên, còn kêu mãi không ngừng.

Bất đắc dĩ, Tống Xuân Hương chỉ có thể điều chỉnh lại nét mặt, đi mở cửa.

Khiến bà kinh ngạc chính là, người đứng ngoài cửa lại là Ngôn Minh.

Đây là con trai của một vị đối tượng xem mắt trước đây của mình, là bác sĩ chủ trị thanh niên tài tuấn. Lần trước bị lão Đới bạo hành dẫn tới bị thương ở mắt, được đối phương cẩn thận phát hiện ra báo cảnh sát hộ, hơn nữa còn giúp làm phẫu thuật trị liệu.

Ấn tượng của Tống Xuân Hương đối với Ngôn Minh vô cùng tốt, chính mình chỉ hẹn hò một thời gian ngắn với ba của đối phương, nhưng cuối cùng lại từ chối ba của người ta vì lý do riêng, ba của đối phương cũng không làm gì sai, ngược lại chính mình đơn phương từ chối mới khiến người ta tổn thương, nhưng con trai của ông ấy còn không ghi hận trong lòng chút nào, vẫn nhiệt tình giúp đỡ.

Mỗi lần gặp Tống Xuân Hương, đều ôn hòa thân thiện gọi một tiếng dì, thái độ khiêm tốn, lớn lên nhìn vừa đĩnh đạc vừa đoan chính, so với minh tinh điện ảnh còn khiến người ta sáng mắt hơn, ngẫu nhiên gặp được vài lần, chỉ cần là những chị em đi bên cạnh Tống Xuân Hương đều tò mò hỏi thăm thông tin của chàng trai trẻ này, còn tưởng rằng Tống Xuân Hương quen biết với ngôi sao trong giới giải trí.

Trước đây Tống Xuân Hương luôn cảm thấy thành phố Dung rất lớn, ví dụ như sau khi bà chia tay với Ngôn Văn Hoa cũng không tình cờ gặp lại được vài lần, nhưng thành phố Dung đôi khi lại khiến bà không thể không cảm khái thật sự rất nhỏ, ví dụ như bà thường xuyên có thể gặp được Ngôn Minh, ở quán cà phê, siêu thị ngoài phòng làm việc của Ngu Điềm, tiệm bánh gần nhà mình; chợ đồ cũ Ngu Điềm thường tới,…

Hai mắt của mình sau khi bị thương cần phải phẫu thuật cũng là chàng trai này làm, phẫu thuật xong cậu ấy cũng hay đi cùng Ngu Điềm tới thăm mình, dặn dò những việc cần chú ý khi chăm sóc bệnh nhân sau phẫu thuật, có thể nói là tỉ mỉ tận tâm, cực kỳ chuyên nghiệp. Tống Xuân Hương cũng nhiều lần âm thầm cảm khái, đứa nhỏ này thật là tốt quá tốt, không thể cùng làm người một nhà đúng là đáng tiếc.

Đặc biệt lần đó Tống Xuân Hương xuất viện, nhìn thấy Ngu Điềm và Ngôn Minh cùng đi xử lý thủ tục xuất viện cho mình, con gái xinh đẹp của mình và Ngôn Minh đẹp trai anh tuấn đứng chung một chỗ, quả thực là phong cảnh đẹp nhất thế gian.

Nếu chính mình và Ngôn Văn Hoa có thể thành vợ chồng thì tốt rồi, như vậy Ngu Điềm có thể có được người anh trai là Ngôn Minh, kiểu người nhà có học thức, phẩm đức lại còn cao thượng.

Haizzz…

Truyện Chữ Hay