Tâm trạng Nguyệt Ân ngày một đi xuống. Bây giờ cô yêu Hàn Thiên Vũ và có lẽ cả sau này cũng vậy. Cô không tin vào chuyện chuyển thế hay có kiếp sau. Nhưng cô nguyện khắc sâu cái tên Hàn Thiên Vũ vào trong lòng.
-Ân Nhi, con chuẩn bị xong rồi chứ? Đến giờ rồi, cùng ta tới nơi hẹn.
Lãnh Đông Phong gõ cửa phòng cô. Cô thực không muốn đi tí nào. Nhưng bất quá không đi lại không được. Cha cô đã hẹn với gia đình bên kia rồi, không đi chẳng phải cha cô sẽ rất xấu hổ với họ sao. Chính vì vậy cô bắt buộc phải đi.
Trên người cô là một cái áo sơ mi trắng cùng với quần jean bó sát và đôi giày Vans đen. Quá đơn giản đúng không nào? Thường thường người ta phải ăn mặt thật đẹp để đi coi mắt, còn cô lại hoàn toàn ngược lại. Cô đâu còn tâm trạng để ăn mặc đẹp chứ.
Cô nhanh chóng chạy theo cha cô và lên xe đi thẳng tới nơi hẹn.
__Tại Hàn gia__
-Mau đi cùng ta!
-Cha, con đã nói rồi. Con không muốn.
Hàn Thiên Vũ ra sức chống trả. Hắn nhất định phải đòi lại công bằng cho mình. Tự nhiên lại đi bắt hắn lấy vợ. Hắn còn trẻ, thích tự do. Mà lấy vợ rồi thì còn tự do gì chứ. Với lại hắn còn có Gia Kỳ. Nếu mà người kia vừa xấu lại vừa lùn, không hợp khẩu vị của hắn, hắn nhất định sẽ không thương tiếc mà chà đạp người kia đến sống không bằng chết thì thôi.( Nữ chính của tớ xinh đẹp lắm nhé :> Lại còn cao nữa :> Hoa khôi của trường đấy. Không chà đạp được đâuu :> _ by Tác giả)
-Con muốn chống lại ông bà con sao?
Tại sao cha hắn lại quá đáng vậy chứ? Gia Kỳ của hắn có gì không tốt đẹp? Dương thị cũng rất có vị thế mà, top tập đoàn giàu nhất Trung Quốc này đấy. Hàn thị nhà hắn thì khỏi nói đi, top rồi. Ngang hàng với nhà hắn chỉ có thể là Lãnh thị. Mà thiên kim của Lãnh thị là ai? Lãnh Nguyệt Ân, hoa khôi nổi tiếng hoàn hảo của trường hắn, là người con gái hắn ghét nhất từ trước đến giờ. Xua đi suy nghĩ về người con gái đó, hắn trả lời cha mình:
-Con sẽ đi.
Chỉ có dùng những lời lẽ như vậy Hàn Thiên Vũ mới chịu đi, bằng không có ép hắn tới mức nào cũng không chịu đi. Tính tình hắn lại cực kì ngang bướng. Vì vậy cho dù có nói thế nào cũng không chịu nghe.
END CHAP