Mưa triền miên không biết mệt mỏi rơi suốt ba ngày, không ngủ không nghỉ, như mộng như ảo.
Khách hàng ít đến, Đinh Triệu đem giá sách ở góc trưng bày, mà Sưởng Húc thì ngồi ở quầy bar, nhàm chán chống cằm, ngắm mưa. Thật ra, so với tưởng tượng của cô càng thêm dịu dàng thanh u, giống như trận mưa bụi mông lung trên cầu Lăng Châu năm đó.
Vẫn còn nhớ lúc đó, một mình anh, đứng dưới mái hiên, mặt mày nhu hòa, không giống như lúc mới gặp, ẩn chứa nước tuyết sông băng..
Ký ức như thủy triều dâng tới, cảnh tượng trước mắt dần dần trở nên hỗn độn.
Như mộng như ảo, tựa như si như điên.
Xa xa, một người cầm ô thong dong mà đến, đong đưa trong tầm mắt mờ mịt của cô, buộc không cho cô quay đầu lại, chỉ đành bình tĩnh ngưng mắt nhìn.
Hình ảnh trước mắt kéo gần, kéo gần.
Sau đó, cô nhìn thấy bàn tay có khớp xương rõ ràng kia hơi nhấc lên, gương mặt góc cạnh quen thuộc như điêu khắc được che đậy dưới chiếc ô màu đen, từng bước một đánh vào tầm nhìn của cô, trước sau như một, giống như băng lạnh ở địa cực...Lạnh lùng.
Cất bước vào giá hiên, chậm rãi thu ô, đặt trên giá ô, ánh mắt lạnh lùng vừa nhấc lên, chuẩn xác không sai dừng lại trên gương mặt u nhạt như cỏ lan ẩn chứa trong mưa bụi của cô.
Chậm rãi tới gần, độ ẩm đọng lại giữa mặt anh, đè nén một hàn khí trời sinh làm người ta sợ hãi..
"Uống cái gì?" Sưởng Húc hỏi, đưa thực đơn lên.
Ánh mắt tối tăm của anh nhìn thẳng vào cô, không có di chuyển, hồi lâu anh trầm giọng: "Whiskey, có không?"
Lúc này cô mới thu lại thực đơn.
"em muốn uống trà." Cô nói, từ phía dưới quầy bar tìm thấy một ấm trà, đặt trên bàn làm việc.
Góc sân yên lặng, gió thổi tới mang theo hương ngọc lan, anh ngồi đối diện cô, uống một ly trà nhạt đến vô vị.
Bàn cờ chưa kết thúc đến nay vẫn chưa phân ra thắng bại, anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh trăng chạy vào mắt cô, lặng lẽ nhìn cô đang suy ngẫm.
Nếu cảm xúc có thể được mô tả, đó là tâm sự.
Vô luận phong sương bão tuyết,, em đều ở trong mắt tôi, thật sự chỉ thế mà thôi
"Đến lượt anh." Sưởng Húc lên tiếng nhắc nhở
Lông mi anh khẽ động, ánh mắt rơi trên bàn cờ có chút đục ngầu, không tản đi được
Là hồ đồ? Là si mê?
Tay anh rơi xuống, đi ra khỏi nước cờ thất bại nhất của cuộc đời mình.
"Anh thất thần rồi." Sưởng Húc lại lên tiếng nhắc nhở, không có lòng dạ đàn bà, nhân từ nương tay, dùng con cờ cuối cùng giết anh, khóe môi khẽ nhếch lên, "Em thắng. ”
Ván cờ đã định, mưa lại rơi xuống.
Anh từ trong hư ảnh hoàn hồn, thong dong cầm lấy áo khoác treo trên lưng ghế, không nhanh không chậm đắp lên người cô, động tác thuần phục mà tự nhiên giống như một khung cảnh quay chậm trong phim, vô luận truy cứu như thế nào, cũng không chọn ra một chút sơ hở.
"Đúng vậy, em thắng."
Nếu như không phải bởi vì giọng nói trời sinh lạnh lùng của anh, Sưởng Húc nhanh chóng cho rằng đây là lời nói độc địa
Giống như lúc đến, tay rõ ràng mở ô, cất bước đi ra khỏi giá hiên, hơi hạ thấp mặt ô, hình ảnh dần dần bị kéo ra.
Sau đó, chỉ còn lại vầng sáng, những kỷ niệm khắc sâu trong ký ức khó có thể tiêu tan giống như mưa bụi không thể tản đi dấu vết phong lưu.