.
Nhưng tôi không nghĩ đến việc tối nay Lục Hàn sẽ đến chỗ tôi. Lúc đó tôi còn đang đóng gói đồ đạc, nhìn thấy anh ấy còn hoảng hốt muốn che giấu đống hành lý lộn xộn sau lưng nhưng không được nên chỉ đành cười ngốc hỏi anh ấy: “Sao anh lại đến đây?”
Anh ấy nhìn đống hành lý của tôi, cười như không cười nói: “Tôi đến không đúng lúc rồi hả?”
Tôi lắc đầu: “Đương nhiên không phải, đây là nhà anh, anh muốn đến lúc nào thì đến chứ.”
Anh ấy không nói chuyện, nhíu mày nhìn chằm chằm tôi. Ánh mắt của anh ấy quá lạnh, lạnh đến mức tôi không dám nhìn thẳng vào nó.
Tôi vuốt vuốt tóc, cố gắng tìm chủ đề nói chuyện nhưng đầu óc như dính hồ vậy, tuỳ tiện nói: “Lâm Mạt Mạt hình như vẫn còn rất thích anh đó.”
Anh ấy vẫn rất lạnh lùng, lạnh cả mặt lẫn giọng hỏi tôi: “Vậy nên em mới định làm người tốt?”
Tôi gật đầu, da mặt dày nói: “Đúng rồi, hai người yêu nhau vậy mà em phải thành toàn chứ.”
Anh ấy đột nhiên cười một tiếng rồi bước đến trước bàn ăn, chỗ đó còn đang bày vài cái ly của tôi. Tay anh ấy đặt lên bàn rồi lại bất ngờ hất hết tất cả chúng xuống đất. Thuỷ tinh rơi xuống đất, vỡ nát.
Tôi nhận ra anh ấy đang giận nhưng lại không hiểu vì sao anh ấy lại giận. Cuối cùng chỉ có thể cúi đầu nhăn nhó nhìn đống mảnh ly vỡ - đó đều là tôi bỏ ra một mớ tiền mua về đó, tim tôi đau quá, đau quá.
Tôi nói: “Anh làm gì…”
Lục Hàn ngắt lời tôi: “Châu Tịnh Tư, em chỉ nhìn trúng tiền của cô ta thôi đúng không?”
Tôi không nói, anh ấy lại nói tiếp: “Tiền tôi cho em còn chưa đủ sao?”
Tôi cười một tiếng: “Nói thật là cô ấy hào phóng hơn anh rất nhiều.”
Anh ấy bị tôi chọc tức đến bật cười: “Tiền đối với em quan trọng đến vậy sao?”
Tiền đương nhiên là quan trọng rồi, nhưng người từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu tiền như anh ấy thì sao hiểu được chứ.
Con người không phải chỉ vậy thôi sao? Người thiếu tiền thì không cần tình cảm, người có tiền lại xem thường người yêu tiền, còn nói gì mà dung tục. Lúc no đủ rồi thì những chuyện khác chỉ là nhảm nhí thôi.
Trước giờ tôi rất ngoan ngoãn trước mặt anh ấy nhưng những lời bây giờ của anh ấy lại làm tôi rất khó chịu nên tôi không muốn thuận theo nữa: “Tiền rất quan trọng đối với tôi.”
Câu này triệt để làm cho anh ấy tức điên lên, anh ấy gần như ngay lập tức kéo tôi đến trước mặt. Lực tay rất lớn, nắm đến mức tôi thấy có chút thở không nổi, mặt đều đã đỏ cả lên nhưng vẫn không cầu xin anh ấy, tôi nhất định phải dùng cái mặt đỏ này nhìn anh ấy.
Nhưng mà anh ấy cũng không tốt hơn là bao, tôi nhìn tơ máu trong mắt anh ấy, nghe anh ấy nói: “Châu Tịnh Tư, năm năm này em đi theo tôi chỉ vì tiền tôi đúng không?”
Tôi cười, khó khăn trả lời: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ anh tưởng là tôi thích anh thật à?”
Anh ấy nắm chặt cổ áo tôi, vẻ mặt khó coi đến cực điểm. Nhất thời tôi còn tưởng anh ấy sẽ đánh tôi nhưng chuyện đó vẫn không xảy ra, anh ấy đẩy tôi ra rồi thở hổn hển.
Tôi cúi đầu ho dữ dội, không biết phải do tôi ảo giác hay không mà tôi nghĩ anh ấy đã thất vọng về tôi đến cùng cực. Anh ấy nói: “Châu Tịnh Tư, em không nên nhận tiền của cô ta.”
Như đã chẳng còn gì có thể nói với tôi nữa, anh ấy xoay người rời đi.
“Tôi yêu tiền thì có gì sai chứ?” Tôi không hiểu, rốt cuộc tôi đã làm ra chuyện ác độc gì đến mức anh ấy phải thất vọng đến vậy.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh có biết cái cảm giác phải tuyệt vọng mở to mắt nhìn người thân mình c.h.ế.t dần đi không?”
Anh ấy xoay người lại nhưng trên mặt vẫn là một vẻ lạnh nhạt, đối mặt với vẻ mặt đó tôi cũng chỉ thản nhiên như không: “Gom hết cả gia tài của mình cũng chỉ đủ cho họ nằm trong phòng ICU hai ngày. Người yêu của anh cũng bị anh lôi kéo đến mức dùng cả tiền đi du học nhưng vẫn không đủ cho họ trị bệnh.”
“Cuối cùng anh chỉ còn có thể mở to mắt nhìn họ c.h.ế.t đi trước mặt mình thôi. Còn người yêu của anh thì sao? Vì tiền đồ của anh ấy mà anh cũng chỉ có thể nhịn đau để anh ấy đi, tại sao chứ?”
“Bởi vì không có tiền! Không có tiền cho người thân trị bệnh nên phải nhìn họ c.h.ế.t đi. Bởi vì không có tiền nên người yêu anh ra nước ngoài xa xôi cũng chỉ có thể nhìn anh ấy đi.”
Tôi kể xong lại nhịn hết nổi mà nước mắt đầy mặt. Vẻ mặt Lục Hàn tràn đầy kinh ngạc, bước qua muốn giúp tôi lau nước mắt nhưng tôi không cần. Tôi lùi về sau một bước né anh ấy, hai tay che lấy mặt.
Không có nước mắt thì tôi chính là đứa ngu ngốc suốt ngày cười haha.
Tôi nói: “Vậy nên tôi chưa từng thấy việc tôi yêu tiền có gì sai cả.”
Ánh mặt Lục Hàn rất phức tạp, hình như anh ấy vẫn còn điều muốn nói nhưng tôi lại chẳng muốn nghe nữa, tôi nói: “Anh đi đi, chìa khoá tôi sẽ gửi chuyển phát qua cho anh.”
Anh ấy đứng đó một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn rời đi.
.
Tôi bắt đầu dọn đồ đạc, lúc dọn một cái hộp thì nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng tôi mới nhớ ra Lục Hàn đã từng đưa tôi thẻ ngân hàng. Tôi cầm lấy nó, nặng nề thở dài một hơi.
Chuyện này nói ra có chút dài.
Nguyên nhân là do lần nào đó tôi đi ra ngoài quên mang điện thoại, tiền cũng không mang mà trời tối xe lại hết xăng. Kết quả là nửa đêm canh ba ngay cả xăng để về nhà tôi còn không đủ.
Sau đó phải mượn điện thoại của nhân viên trạm xăng gọi cho Lục Hàn. Đêm đã khuya rồi còn bị tôi gọi tỉnh nên đương nhiên là thái độ anh ấy không tốt.
“Châu Tịnh Tư, có phải đầu óc em có vấn đề không mà nửa đêm không về nhà đi còn ra ngoài không mang tiền?”
Miệng anh ấy trước giờ rất độc, bình thường tôi luôn nhịn nhưng tối đó lạnh muốn c.h.ế.t, xe còn hết xăng không mở được điều hoà, cộng thêm đứng ở trạm xăng cũng lạnh cóng nên tâm trạng tôi cũng rất tệ. Bị anh ấy nói cho một câu như vậy lền uỷ khuất, mắng một câu “khốn nạn” rồi cúp điện thoại.
Tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ không quan tâm đến tôi nữa nhưng hai tiếng sau lại thấy anh ấy lái xe đến, trên người ăn mặc trang trọng xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi đang co ro trong xe được anh ấy kéo vào lòng, cái ôm ấm áp khiến tôi nhịn không được muốn khóc nhưng cái miệng độc của anh ấy lại nói: “Châu Tịnh Tư, sớm muộn gì cũng có ngày anh bị em dày vò đến c.h.ế.t.”
Đến mãi sau này tôi mới biết anh ấy đang ở tỉnh khác làm hội họp gì đó, nửa đêm bị tôi gọi dậy còn đang mặc tây trang liền vội chạy lên máy bay.
Những lời anh ấy nói làm cho nước mắt tôi muốn chảy ra, anh ấy lại nhíu chặt mày nhìn tôi nói: “Không được khóc, xấu muốn c.h.ế.t.”
Tôi cũng không thấy giận, cả khuôn mặt vùi vào lòng anh ấy, chùi hết cả nước mắt nước mũi lên bộ tây trang kia. Anh ấy tuy rất ghét bỏ nhưng vẫn không đẩy tôi ra.
Từ hôm đó trở đi, anh ấy sẽ luôn bỏ tiền mặt trên xe tôi. Đương nhiên là lúc đó anh ấy vẫn chưa biết tôi có căn phòng chứa đầy tiền kia, cũng không biết tôi có lòng nhiệt tình với việc đếm tiền đến vậy.
Có lần anh ấy để tiền lên đầu giường cho tôi, tôi cười nói: “Sao anh giống ba em thế?”
Anh ấy tưởng tôi chê anh ấy già, cười hết nổi nhìn tôi rồi nắm tay tôi kéo đến bên cạnh, nói: “Này là ý thấy chưa đủ đúng không?”
Tôi cười haha, trả lời: “Ý em là ba em nhận được lương cũng sẽ giao cho mẹ em.”
Anh ấy ngây ra, chơi đùa với ngón tay của tôi hỏi: “Vợ chồng đều như vậy sao?”
“Cũng không phải nữa.” Tôi cười: “Ba em rất yêu mẹ em.”
Anh ấy không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, anh ấy ném một cái thẻ ngân hàng vào tủ cho tôi, tôi hỏi đó là thẻ gì thì anh ấy chỉ cười: “Thẻ lương đó. Tối qua em nói vậy không phải chỉ muốn anh đưa em thẻ lương thôi sao?”
Đương nhiên không phải rồi!
Tôi không cần thẻ lương của anh ấy đâu. Tuy nói chúng tôi là một đôi nhưng tôi rất rõ mình chỉ là thế thân thôi, cũng chưa từng nghĩ qua việc sẽ gả làm vợ của anh ấy.
Anh ấy nói ra nghe rất nhẹ nhàng nên tôi cũng không đặt vào lòng. Tấm thẻ ngân hàng đó luôn được đặt trong tủ, đôi khi mua vé số tôi cũng tiện tay cầm lên để cào.
Không biết vì sao mà đột nhiên tôi lại muốn kiểm tra tấm thẻ này thử. Lúc đút tấm thẻ này vào máy tự động tôi mới biết số tiền trong thẻ này vượt rất xa số tiền mà Lâm Mạt Mạt cho tôi.
Tôi kiểm tra lại chi tiết, bên trong chỉ có vào mà chưa có ra, ngày mỗi tháng sẽ có công ty nào đó chuyển vào một số tiền, phía trên còn có chú thích là tiền lương.
Đây thật sự là thẻ lương của Lục Hàn, có lẽ không phải là toàn bộ thu nhập của anh ấy nhưng anh ấy đã thật sự đưa tôi thẻ lương của mình. Cầm nhiều tiền như vậy trên tay lẽ ra tôi nên vui mới phải nhưng tôi một chút cũng cười không nổi.
(Còn tiếp)