Phó Quân Nhan lắc đầu, ngẩng mặt lên nhìn tôi một cái, lúc này những cành muối non trong tay anh đã được bện thành một khoanh tròn, anh thử kéo kéo hai đầu của khoanh tròn, rất bền chắc, cũng không bị dãn ra.
Phó Quân Nhan nhìn rồi khẽ cười thành tiếng, sau đó nói với tôi: “Bảo Bối, đưa chân cho anh.” Tôi ngoan ngoãn đặt bắp chân lên đùi anh, sau khi anh kéo tôi ngồi xuống, anh đi cái khoanh tròn kia vào bàn chân chỉ có giầy vải tự chế bằng khăn quàng cổ của tôi, sau đó anh lại ghim chặt mấy cành muối non xèo ra. Anh bày ra tính tình trẻ con, tự mình gật đầu một cái, nghiêng mặt nói với tôi: “Em nhìn xem, anh bện giày cỏ rất đẹp đúng không?”
Tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm chiếc giày cỏ trên chân, kéo khăn quàng cổ trên mặt mình xuống, kiễng chân hôn một cái lên gương mặt bẩn thỉu của Phó Quân Nhan, trong miệng cũng không quên ca ngợi: “Công tử Quân Nhan, anh thật là vạn năng.” Anh lắc lắc đầu, chỉ chỉ vào gương mặt mình nói: “Không bẩn à?” Tay lại tiếp tục bện cho tôi một chiếc giày cỏ khác bằng cành muối non. Tôi lắc đầu một cái, lại hôn thêm một cái lên mặt anh, cọ xát trên mặt anh. Tôi nói: “Thối chết mất. Bẩn thật. Nhưng mà bẩn nữa em cũng không chê đâu.”
Tôi nhìn gò má nghiêm túc bện giày của anh, suy nghĩ một chút rồi nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi tại sao anh lại nói người phụ nữ kia không làm được giầy cho người yêu cả đời vậy?” Diễnđànlêquýđôn.com
Phó Quân Nhan nghe vậy, tay hơi dừng một chút, trả lời một cách đơn giản mà đầy cô đơn: “Bởi vì người phụ nữ đó chết rồi…..” Giọng nói kia giống như đang thở dài, rất nhẹ…. Nhưng cũng rất nặng nề….
Tôi im lặng, vẫn đang suy nghĩ, nếu là chết rồi thì không còn cái gì cả…. Tôi cũng không tin rằng ông trời sẽ ưu đãi với tôi một lần nữa? Nếu lại quay lại trước đây thì tôi biết đi đâu tìm Phó Quân Nhan? Đột nhiên trong lòng phát lạnh, nhìn xung quanh toàn cát vàng, tôi ngăn không được những ý nghĩ tiêu cực trong đầu, hỏi: “Phó Quân Nhan, chúng ta sẽ chết sao?”
“Cô gái ngốc, chết sao lại dễ dàng vậy chứ….” Anh nhanh chóng trả lời tôi, đưa đầu ngón tay sờ sờ mũi tôi, im lặng bện xong cho tôi một chiếc giày cỏ khác, sau đó mới nhìn tôi bằng ánh mắt chăm chú, nói: “Khi còn bé có người nói với anh rằng, tất cả những bất hạnh và khổ sở trong sinh hoạt là cơ sở cho khi lớn lên. Bởi vì thượng đế yêu bạn nên mới để bạn được rèn luyện, sau đó mới có thể hiểu được những ý nghĩa ấm áp khác. Cho nên, Bảo Bối, điều này cho phép cũng rất khó, rất khổ, nhưng chuyện này cũng không được tính là chuyện xấu. Chúng ta không nên ôm oán giận, chúng ta phải chiến thắng nó, cùng nhau chiến thắng nó.”
Tôi gật đầu, nhìn anh cúi người xuống gói kĩ nhục thung nhung, lại lần nữ giúp tôi quấn kĩ khăn quàng cổ trên mặt, vỗ vỗ cát trên người, ung dung nói: “Đi thôi.”
Tôi ôm cánh tay của anh, cố gắng nở nụ cười, muốn vui vẻ một chút, chỉ về phía sa mạc không giới hạn nói: “Phó Quân Nhan, sau khi đi ra ngoài, em muốn trồng cây trồng rừng, em muốn có rất nhiều rất nhiều cây. Rất nhiều rất nhiều cây.”
“Được, khi ra ngoài chúng ta sẽ cùng nhau trồng rất nhiều cây.”
“Em muốn trồng cây táo, sau đó khi đi trong sa mạc sẽ không bao giờ chết khát nữa, cũng sẽ không chết đói, hơn nữa còn có thể cho ra rất nhiều quả to khủng bố.”
“A.” Anh khẽ cười, nhìn tôi bằng ánh mắt bất đắc dĩ, nói: “cá nóc ngốc nghếch.”
May mắn cũng không đi theo chúng tôi mãi, giống như khi xui xẻo thì uống nước cũng dắt răng. Ngày hôm sau trên sa mạc Takla Makan xuất hiện cát bụi khổng lồ, Phó Quân Nhan dừng bước lại nhìn, nhìn bầu trời khẽ than nói: “Lại sắp có bão cát rồi.” Sau đó chúng tôi cùng ngẩng đầu lên, nhìn mắt trời đang dần dần bị che lấp, chỉ nắm chặt tay nhau cũng không nói câu gì.
Sau này tôi mới biết, người đầu tiên phát hiện ra chúng ta xảy ra chuyện lại là An An. Khi đó cậu nhóc mỗi ngày đều bày ra gương mặt đáng thương, ôm Tiểu Khải ngồi trên chiếc ghế nhỏ, lúc này là lúc cậu nhóc đợi không được điện thoại của chúng tôi. Có một hôm anh họ tôi gọi điện tới, cuối cùng An An cũng không kiềm được tính tình của mình khóc thét lên, trong miệng vẫn nghẹn ngào nói: “Anh hư, anh không cho chị gọi điện thoại cho An An. Anh hư.” Lúc đó cũng là hiếm khi cha tôi cau mày, cảm thấy có chuyện không may.
Vì vậy cha lập tức gọi điện cho anh họ tôi để anh liên lạc với tổ diễn, sau khi liên lạc được mới phát hiện ra ba ngày nay chúng tôi chưa tới được tổ diễn ở Tây Trữ, hơn nữa cũng không liên lạc được. Lúc này đạo diễn Hoài An mới thấy chuyện không ổn, lập tức tìm cảnh sát nhờ giúp đỡ, cha và anh họ tôi cũng nhanh chóng bay tới Tây Trữ. Nhưng công tác cứu hộ vì bão cát xảy ra bất ngờ nên không có chút tiến triển nào cả.
Khi cát bụi lớn như có thể đem mọi người thổi lên thì biện pháp duy nhất là nấp trong sa mạc, hoặc là nằm trên mặt cát. Nhưng sự may mắn của chúng tôi không tốt, trước mắt toàn cát vàng, không có thực vật cũng không có gì để chắn gió sa mạc, không có mặt trời. Phó Quân Nhan luôn tìm cách phân biệt phương hướng nhưng bây giờ các biện pháp cũng không thể thực hiện được, chúng ta cũng bởi vì cuồng phong mà không có cách nào đi lại được. Tôi hỏi: “Làm thế nào bây giờ? Liệu chúng ta có thể bị lạc tiếp không?”
Phó Quân Nhan lại lắc đầu một cái, kiên định nói: “Tin tưởng anh.”
Tôi gật đầu, nhìn ánh mắt anh vẫn trầm ổn lạnh nhạt như cũ, theo bản năng cũng yên tâm hơn. Tôi đưa tay vuốt ve mu bàn tay của anh, cố gắng cười tươi nói: “Phó Quân Nhan, em kể chuyện xưa cho anh nghe nhé.”
Anh nghiêng mặt sang nghiêm túc chăm chú nhìn tôi, gật gật đầu với tôi.
Tôi nói: “Nghe nói là, mỗi lần Gia Cát Lượng đi đánh giặc đều ngồi một mình một chiếc xe chiến đi theo đoàn quân. Có một lần đi đánh giặc, vừa mới bắt đầu khai chiến, Gia Cát Lượng lập tức lái xe dẫn đầu xông về phía quân địch. Sau khi chiến đầu tất cả mợi người đều khen: “Quân sư thần dũng.” Gia Cát Lượng còn chưa tỉnh hồn lại, nói: “Sườn núi nghiêng quá, tôi không thể dừng lại được….” Tôi vừa nói vừa tự nở nụ cười ngu ngốc, dán lên người anh nói: “Phó Quân Nhan, biết đâu chúng ta đánh bậy đánh bạ lại có thể ra ngoài.”
Anh cũng rất phối hợp với tôi,d-iễn đà-n l-ê quý-đôn, giương môi cười khúc khích, cũng không biết tại sao sờ sờ mặt mình, chê bai nhíu nhíu lỗ mũi, tự chê mình nói: “Anh bẩn quá nhỉ.” Tôi đưa tay cầm chặt tay anh, lắc lắc đầu với anh, nghiêm túc nói: “Trong lòng Bảo Bối, Phó Quân Nhan là người sạch sẽ nhất trên đời.”
Nhiệt độ cũng giảm dần, nhiệt độ ban đêm cũng thấp hơn bình thường. Viên nhục thung nhung kia qua mấy ngày cũng sớm ăn hết, nước trong bình của chúng tôi cũng chỉ còn lại mấy hớp. Nhưng không có ốc đảo., mênh mông vô tận. Thậm chí tôi cũng không còn sức để nhắc lại câu động viên với mình và với anh…..
Cũng không đếm được đã qua bao nhiêu ngày, bão cát vẫn đầy trời như cũ, Phó Quân Nhan vẫn không sợ phiền mang theo tôi, bảo vệ tôi trong ngực, ban đêm lại ôm tôi không nhúc nhích, cố gắng ủ ấm cho tôi, Sắc môi của chúng tôi cũng dần dần chuyển sang màu trắng bệch, Phó Quân Nhan càng nặng hơn, môi anh khô nứt thậm chí còn bắt đầu chảy máu. Tôi nhìn thấy mỗi lần anh uống rất ít nước, tôi hỏi sao anh không uống nước, thế nhưng anh lại lắc bình nước của mình nói: “Uống một chút là được rồi.” Tôi rất bất đắc dĩ, hơi cau mày tôi nói: “Nếu anh không uống nước mà để lại cho em….. em sẽ không uống một hớp nào hết,” Anh nhìn tôi dùng ngôn từ chính nghĩa, chỉ tốt tính sờ sờ đầu tôi, anh nói: “Anh biết mà, đừng đoán mò nữa.”
Chúng tôi không mắc chứng cuồng loạn, chỉ bởi vì không còn hơi sức mà dần dần trở nên yên lặng, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn nhau, đáy mắt có rất nhiều cảm xúc…. Ở nơi chỉ có tiếng gió gào thét, ban đêm cũng đầy trời bão cát, tôi chỉ còn một cảm giác rét lạnh, tôi không thể tưởng tượng được Phó Quân Nhan còn mặc ít hơn tôi thì sẽ lạnh đến thế nào. Nhưng lúc hàm răng của tôi cũng run lên vì lạnh, anh lại vẫn ôn hòa như cũ, đáy mắt tràn đầy đau lòng và an ủi, trong miệng một lần lại một lần nói với tôi: “Kiên trì thêm chút nữa, kiên trì thêm chút nữa…..”
Tôi nghĩ khi đó tôi điên rồi, tôi bắt đầu điên cuồng ôm anh, tôi nói: “Phó Quân Nhan, anh ôm em một cái, em không biết còn phải đi đến bao giờ, anh ôm em một cái….”
Sau đó cánh tay tôi ôm chặt thắt lưng anh, bắt đầu thút thít khóc trong tuyệt vọng, tiếng khóc rất nhỏ, đáy mắt cũng không chảy ra giọt nước mắt nào, mà cả cơ thể anh cũng rất lạnh, Phó Quân Nhan nhìn tôi, bờ môi trắng bệch khẽ giương lên, đáy mắt chỉ có sự yêu thương và bao dung, anh tốn sức khẽ động khóe môi cười với tôi, vươn tay kéo khăn quàng cổ của tôi xuống, bắt đầu hôn tôi để an ủi, môi anh lạnh như băng, làm cho tôi tỉnh táo hơn, thỉnh thoảng có mùi máu tanh, nhưng chúng tôi giống như hông đối phương trong tuyệt vọng, dùng hết hơi sức của mình.
Anh thò tay vào trong lớp quần áo vừa dầy vừa nặng của tôi, nằm trên đất cát lạnh như băng, kéo quần tôi xuống, không có bất kì màn dạo đầu nào, anh đâm thẳng, cứ như vậy tiến sau vào trong thân thể tôi, đường hầm khô khốc nên không có một chút vui vẻ nào, chỉ có lạnh thấu xương và đau đớn, tôi hừ hừ thanh tiếng, nặng nề dùng trán đụng vào ngực anh. Phó Quân Nhan nhẹ giọng kêu rên, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm, vươn tay lau trán tôi, bất đắc dĩ hỏi: “Có đau không?”
Tôi lắc đầu, hai chân quấn quanh hông anh, cảm giác anh di động, cảm giác như đang từ từ lớn lên trong cơ thể tôi, tôi khẽ giật giật, ôm cổ anh tự giễu nói: “Phó Quân Nhan, chúng ta rất bỉ ổi đúng không? Giữa ban ngày ban mặt mà lại làm chuyện như vậy? Sắp chết còn làm chuyện này?”
Anh lắc đầu, tay đỡ hông tôi chậm rãi di động, cố gắng để tôi thích ứng, tứ chi va chạm tạo ra những âm thanh nhỏ, anh hôn tôi nói: “Không bỉ ổi, lấy trời làm chăn, đất làm giường. Anh và vợ mình ở chung một chỗ thì sao gọi là bỉ ổi chứ?” Sau đó, một lần đâm sâu vào bên trong anh nói: “Bảo Bối, chúng ta không nên buông tha.” Tôi nhắm chặt mắt, hai tay ôm chặt lấy anh. Giây phút kia cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là liều chết triền miên….