Quay phim tuyên truyền phần lớn thời gian đều quay trong các lâm viên, đúng là một phần may mắn trong nghề diễn viên. Đi thăm quan lâm viên, phần lớn đều có rất đông người tham quan, không được hưởng sự yên tĩnh, đep đẽ. Dưới sự thuận tiện mà nghề nghiệp đem lại, mọi nơi đều yên tĩnh, tôi và Phó Quân Nhan có thể cảm nhận chân thực vẻ đẹp cảu lâm viên.
Vào những lúc nghỉ ngơi, Phó Quân Nhan sẽ kéo tay tôi, đưa tôi đi khắp nơi trong lâm viên để tham quan. Thường thường anh chỉ yên lặng ôm tôi ngồi dưới bóng cây hoặc dưới hành lang, tựa đầu vào vai tôi híp mắt nghỉ ngơi. Còn tôi vừa chơi đùa với những ngón tay dài thon gầy của anh, vừa nhìn những chiếc lá vàng rụng, lượn mấy vòng trên không trung rồi rơi xuống phủ kín mặt đá cuội. Hoặc là khẽ nghiêng đầu nhìn sang một bên, nhìn qua những ô cửa sổ tinh sảo, thấy ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào, hoặc là phong cảnh trong những trận mưa lất phất, nhẹ nhàng, yên lặng, cùng anh ở một chỗ chỉ cảm thấy năm tháng yên bình, hơi thở cũng ấm áp.
Tôi hỏi Phó Quân Nhan, liệu con gái thời xưa có thể mượn những ô cửa sổ này để nhìn trộm con trai nhà khác không nhỉ? Phó Quân Nhan đưa đầu ngón tay chỉ chỉ vào trán tôi, cười tôi ngốc, anh nói: “Cá nóc ngốc nghếch của anh, trong sân nhà mình làm sao nhìn được con trai nhà khác cơ chứ?” (ngọt đến ngấy với hai người)
Tôi gật gật đầu nhíu nhíu mũi cũng cảm thấy như vậy, được anh ôm trong lòng, tôi lại cọ xát trong lòng anh hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Anh nhìn lại tôi, chỉ chỉ mình nói: “Vậy em chỉ có thể nhìn công tử Quân Nhan nhà mình thôi…..” Nói xong càng ôm chặt lấy tôi, tôi tức giận đấm anh mấy cái, người này càng ngày càng thích chiếm tiện nghi của tôi….
Những bữa tiệc được mời chúng tôi đều không đi, ai biết được sau bàn rượu kia có những ý định gì? Có một lần tôi lên mạng, thấy một bảng giá mang tên là ‘Bảng giá cùng uống rượu với nhà giàu’, sau khi xem xong tôi cười đến đau cả bụng. Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy lại vẫn nhớ đến chuyện này, cũng không biết bị ma quỷ nào ám, tôi đẩy tay Phó Quân Nhan đang ôm eo tôi ra, cong người tìm một tờ giấy trắng trong phòng, dùng một cái bút bi viết ‘một trăm vạn nguyên’, lặng lẽ nhét xuống gối của Phó Quân Nhan, sau đó lại lặng lẽ chui về trong chăn ngủ.
Sau khi Phó Quân Nhan thức dậy, anh nhìn thấy tờ giấy kia, đầu tiên là dụi dụi mắt đáng yêu vô cùng, sau đó nhìn kĩ tờ giấy lập tức bật cười. Tiếp theo anh đè nửa người lên người tôi, dùng ngón tay chọc chọc vào mặt tôi, còn nhéo lỗ tai tôi, tôi đang mắng anh trong lòng, d?i?ễ/n /đ?à/n l?ê q?u?ý đ?ô?n, nhưng bên ngoài lại vẫn kiên trì giả bộ ngủ, bị anh chọc cười cũng kiên trì không mở mắt.
“Lại còn giả bộ nữa.” Cuối cùng anh hừ nhẹ một tiếng, giọng nói chưa tỉnh ngủ mang theo sự lười biếng và hấp dẫn. Lần này anh cũng không tiếp tục trêu chọc tôi nữa, hai cánh tay dài trực tiếp lôi tôi ra khỏi chăn, ôm eo tôi, cố làm ra vẻ đánh mấy cái vào mông tôi. Tôi mím môi ngẩng đầu nhìn anh, anh cau mày, giơ giơ tờ giấy lên, tôi mở mắt ra, bày ra vẻ mặt vô tội, anh đáng ghét nói: “Cố tiểu thư, chúng ta làm ăn coi trọng thành thật, tiền này thừa ra thật nhiều. Nếu không, anh sẽ bổ sung cho em vài lần được không? Em xem đã thỏa mãn chưa?” Nói xong anh còn hơi cúi đầu, mập mờ liếm liếm lưỡi, quả thực là yêu khí ngất trời.
Tôi bị u mê đầu óc, thấy Phó Quân Nhan bắt đầu giờ trò mới phát hiện không ổn, bắt lấy cái tay đang làm loạn ở trong váy tôi, nói: “Em sai rồi, em sai thật rồi. Xin công tử tha mạng… ô ô ….” Anh nghe xong cũng không dừng tay, chỉ nghiêm túc lắc đầu một cái, nói: “Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy (một lời nói ra, bốn ngựa đuổi không kịp), Bảo Bối, đóng kịch phải đóng cho giống….”
Tôi ngốc rồi, đau khổ kêu: “Em không phải quân tử, em là một cô gái, cô gái. Tha mạng, công tử tha mạng.”
Anh nghe xong cười khẽ, đáy mắt ấm áp mọc lan tràn, cắn cắn chóp mũi tôi, ấm áp nói: “Cái này không thể ngừng được, chỉ có cô gái và tiểu nhân là khó nuôi, vậy nên anh càng phải phục vụ em cho tốt…. Bảo Bối …..”
Vì vậy, hôm đó tôi bị anh chỉnh đến đau thắt lưng, cả ngày đều trong trạng thái chóng mặt…. Vậy nên, tôi ân hận rất lâu, cái gì mà thỉnh thoảng anh phục vụ tôi chứ, chỉ là lấy cớ mà thôi… Cho nên, tôi cũng không đủ dũng cảm để cãi lại: “Thì ra công tử Quân Nhan cũng chỉ đáng giá một tờ giấy trắng à?.....”
Một hôm có một vị bí thư đến mời chúng tôi đi ăn cơm với lãnh đạo. Bởi vì chúng tôi không có người đại diện đi theo nên vị bí thư kia trực tiếp đến tìm Phó Quân Nhan. Anh ta nói rất tha thiết, thái độ cũng rất ân cần. Nhưng Phó Quân Nhan mắt cũng không giơ lên, vẫn tiếp tục sửa tài liệu trong tay, cuối cùng anh cũng chỉ nhàn nhạt nói: “Rất xin lỗi, những việc này mời anh đi tìm đạo diễn.” Anh từ chối rất uyển chuyển lại rõ ràng, nụ cười nhạt nhẽo và xa cách. Không ngờ rằng vị bí thư kia nghe xong lại lặp lại ý kiến một lần, sau đó đứng đó không chịu đi.
Lúc này Phó Quân Nhan mới lạnh nhạt nghiêm túc giương mắt nhìn anh ta, khẽ xoay tròng mắt, khom người lấy một chai nước suối từ bên cạnh đưa sang, trong miệng ân cần hỏi: “Anh có khát nước không?” có thể là vị bí thư kia cũng bị mê hoặc đến mức hôn mê, vậy mà lại nhận chai nước, lảo đảo bước đi. Tôi gác chân ngồi trên ghế dựa, nhìn cảnh này không thể giải thích được, lại không nhịn được bật cười…..
Tôi hỏi Phó Quân Nhan: “Sao lại vậy, sao anh ta lại đi? Phó Quân Nhan, nếu anh ta vẫn tiếp tục không đi thì anh làm thế nào?” Phó Quân Nhan cầm tài liệu nhàn nhạt trả lời: “Những người này đều đã thành tinh rồi, sẽ không lãng phía thời gian cho những việc không đáng.” Anh lại ngước mắt nhìn miệng tôi đang nhai bánh quy vẫn phát ra mấy tiếng chậc chậc, lại liếc mắt nhìn hộp bánh quy trong tay tôi cười nhẹ: “Nếu anh ta vẫn không đi, vậy thì chia cho anh ta mấy miếng bánh quy đi, anh nghĩ, nếu anh ta còn không đi sẽ vừa khát vừa đói mất.”