Cả đêm tôi bị anh lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần, khiến cho hôm sau tôi ngủ nướng đến khi mặt trời lên cao mới dậy được, chính xác là một giờ chiều tôi đã bước ra khỏi cửa phòng.
Thời gian này ở Tô Châu đã có chút gió lạnh, nhưng cũng chỉ là những cơn gió nhẹ nhàng thoải mái, dịu dàng giống như vòng tay của người mẹ, xuyên qua song cửa sổ, thổi vào mặt tôi. Phó Quân Nhan ngồi yên tĩnh trên một cái ghế tựa cách giường không xa, anh mặc một cái áo sơ mi trắng, bả vai thư giãn tựa vào ghế, tay phải anh cầm một cuốn sách vẫn còn buộc chỉ tạo thành (sách cổ ạ), tay hơi khoác lên tay vịn của ghế, anh cúi đầu, lật xem từng trang từng trang một.
Tôi ôm chăn nhìn anh đến ngẩn người, anh giống như cảm nhận được ánh mắt của tôi, nhanh chóng ngẩng mặt lên, bề ngoài lôi cuốn xinh đẹp, đáy mắt anh giống như sáng lên, anh đặt cuốn sách xuống, nói: “Đã tỉnh rồi à?”
Tôi gật đầu một cái, đưa hai tay ra khỏi chăn, giơ về phía anh rung rung lắc lắc. Anh hơi dương khóe môi lên, đặt cuốn sách lên bàn đứng lên, đi tới đầu giường vươn tay về phía tôi, kéo tôi đứng lên, trong miệng còn lẩm bẩm: “Cô gái yếu ớt.”
Tôi vệ sinh cá nhân xong về phòng đã thấy trên bàn bày một cốc sữa tươi vừa pha. Tôi vui vẻ cầm cốc sữa lên, lấy hơi nóng của cốc sữa để ủ ấm tay, ấm đến tận đáy lòng, thoải mái không nói lên lời. Phó Quân Nhan lấy một chiếc khăn lụa từ trong vali hành lí của tôi ra, anh giúp tôi buộc thật tốt.
Sau đó anh lùi về phía sau một bước, đưa tay chỉnh vạt áo giúp tôi, đến khi chính anh hài lòng gật đầu một cái, mới nói: “Bảo Bối, chúng ta ra ngoài ăn cơm.” Tôi gật đầu một cái, lại lắc đầu, con ngươi đảo vòng vòng, nghiêng đầu lẩm bẩm với anh: “Nơi này em chưa đi thăm hết.” Nói xong cũng không thèm để ý gì lôi kéo ngón tay của Phó Quân Nhan, trong tay còn bê cốc sữa tươi của mình, bắt đầu vui vẻ đi nhìn các căn phòng.
Phó Quân Nhan cũng không từ chối, cùng tôi đi thăm quan hết các căn phòng, mặc kệ tôi kéo anh đi, trong miệng lại cười nói: “Tình trạng lúc này của em chính là không biết đói vì được anh cho ăn no rồi đấy….” Giọng nói trầm thấp quyến rũ,d-i-ễ-n- -đ-àn- -l-ê- -qu-ý- -đ-ô-n, mập mờ khiến lỗ tai tôi đỏ bừng, tôi tức giận quay đầu lườm anh một cái.
Ở góc khuất trong một căn phòng, tôi thấy có đặt một chiếc xe đạp cũ, còn có các loại ống gì đó. Phó Quân Nhan nhìn một chút nói, nơi này có thể là được chủ nhân của nó dùng làm nhà kho, nói xong đưa tay cản trước mặt tôi, khẽ cau mày nói: “Nơi này quá cũ rồi.”
Tôi cũng không động cái gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp kia, nó là chiếc xe Phượng Hoàng màu đen rất cổ rồi, trên đường từ lâu đã không còn thấy loại xe này nữa rồi. Tôi nhịn không được đưa tay sờ một cái vào chiếc chuông xe, chuông vẫn kêu lên kính koong rất rõ ràng, âm thanh cũng rất vui tai, nhưng mà bẩn quá, tay tôi dính đầy bụi. Nhưng trong lòng tôi lại hiện lên một ý tưởng, tôi quay đầu nhìn Phó Quân Nhan bằng đôi mắt như đang phát sáng nói: “Chúng ta đạp xe đạp ra ngoài được không?”
Phó Quân Nhan khẽ cau mày, thấy tôi cúi đầu muốn uống hết chỗ sữa còn dư lại, rất nhanh anh đã lấy chiếc cốc trong tay tôi đi, lắc đầu với tôi: “Đừng uống nữa, bụi rơi hết vào rồi.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đáng thương nhìn chỗ sữa còn lại, trên mặt cốc sữa giống như có phủ một lớp chocolate vậy…….. Tôi rối rắm, may mà anh tỉ mỉ….
Trong lòng tôi cũng biết trong phòng này có quá nhiều bụi bặm, Phó Quân Nhan lại thích sạch sẽ, nhìn thấy chiếc xe đạp kia giống như được phủ một lớp bụi vậy, nhất định anh sẽ thấy mất tự nhiên. Nhưng, được người đàn ông của mình chở đi bằng xe đạp không phải là một chuyện rất lãng mạn hay sao? Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh bằng ánh mắt vô tội, nháy nháy mắt mấy cái….
Phó Quân Nhan nghiêng đầu nhìn tôi, hàng lông mi thon dài hơi chớp chớp, trong đáy mắt có mấy phần thất bại và cưng chiều, anh khẽ hít một cái, đưa cốc sữa cho tôi, lại dặn một câu, không cho uống. Anh đi tới trước chiếc xe đạp, hơi dừng lại khoảng hai giây, sau đó mới bảo tôi tránh ra, gấp tay áo sơ mi trắng lên cao hơn, nắm lấy chiếc xe đạp toàn bụi bẩn dắt ra ngoài.
Đi vào trong viện, Phó Quân Nhan tìm nơi có nguồn nước, đem xe đạp cọ rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới, anh ngồi xổm xuống kiểm tra bàn đạp rồi lại kiểm tra bánh xe, dây phanh… Anh đạp thử một vòng quanh sân, nhìn anh giống như một vận động viên đang chuẩn bị thi đấu vậy. Tôi nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì bật cười khanh khách, anh nghiêng đầu cau mày với tôi, sau đó lại làm như không có chuyện gì cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra chiếc xe đạp, anh đang làm một công việc dính đầy bụi bẩn nhưng áo sơ mi trắng của anh lại vẫn trắng tinh, không hề dính chút bụi bẩn nào, tôi thực sự không biết nói gì hơn.
Sau đó, anh lại ngồi xuống kiểm tra kĩ lại bánh xe, lấy ra một chiếc khăn khô, lau khô chiếc xe. Lúc này anh mới nhìn về phía tôi nói: “Em ngồi lên thử một chút xem thế nào.”
Tôi cười, đặt mông ngồi lên phía sau, nhìn anh. Anh gật đầu một cái với tôi cũng ngồi lên phía trước, dặn tôi ôm chặt, anh đạp vòng quanh sân. Tôi vui vẻ ôm hông anh, thò đầu lên phía trước hỏi: “Thế nào rồi anh? Thế nào rồi anh?”
“Còn dùng được.” Anh vừa trả lời, tôi nghe xong vui vẻ ngồi đằng sau duỗi thẳng chân ra.
Dọc đường Bình Giang cũng chính là con sông Bình Giang đang chảy, sông và đường nơi đây đã cùng nhau làm bạn trải qua mấy nghìn năm. Đường ở đây là đường đá, trải qua bao nhiêu năm, bị năm tháng mài mòn không còn bằng phẳng nhẵn nhụi nữa rồi. Đường đi có chút hẹp, xe đạp đi trên đường đá tròng trành lắc lư, đầu tiên tôi còn cảm thấy chơi thật vui, cười đến vô cùng vui vẻ, càng về sau thì chỉ còn lại buồn rầu, kêu: “Cái mông của em….. ai ui…….. Cái mông của em.”
Phó Quân Nhan nghe vậy thì bật cười thành tiếng, tiếng cười hòa trong gió, rất dễ nghe. Tay tôi ôm eo anh cũng cảm nhận được lồng ngực anh đang rung động. Anh là một người trầm ổn, hiếm khi thấy anh cười thoải mái như vậy, tôi nổi tính muốn chơi đùa, đưa tay lên hết bấm lại chọc vào hông anh, trong miệng còn lẩm bẩm: “Ai cho anh cười, còn cười à.” Anh bị tôi hết bấm lại chọc, cố gắng tránh mấy cái, cái yên nhỏ như vậy cũng không có chỗ cho anh tránh, thành ra cái xe đạp cứ lắc bên này lại lắc bên kia, xiêu xiêu vẹo vẹo. Anh thấy tình thế không tránh được nên chỉ có thể mặc tôi làm loạn, nếu không thì hai chúng tôi có thể được tắm sông rồi, anh dịu dàng nói: “Tiểu tổ tông (mình nghĩ để nguyên hay hơn), ngồi vững một chút, đừng lộn xộn.”
“Ha ha.” Tôi vừa nghe xong càng vui vẻ, càng cố gắng tấn công anh, Phó Quân Nhan không biết làm sao, một tay điều khiển xe, một tay đưa ra bắt lấy cái tay đang làm loạn của tôi, chỉ lát sau anh đã tóm được cả hai tay tôi đưa về phía trước, sức của anh lớn hơn tôi, tôi không thể rút ra được.
Tôi cọ cọ mặt trên lưng anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh là đồ hẹp hòi, người ta chỉ đụng một cái cũng không cho.”
“Về nhà em đụng thoải mái…..” Lời nói mập mờ này khiến tôi lập tức ngoan ngoãn.
Sau đó, Phó Quân Nhan dừng xe ở một chỗ, dắt tôi đi tìm ăn. Anh như một người dẫn địa phương vậy, nơi nào có món ngon cũng biết, hình như cũng rất quen thuộc với đường đi ở đây, hoàn toàn không gặp chút khó khăn nào mang tôi đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Tôi hỏi: “Phó Quân Nhan, sao anh biết đường? Anh đã từng tới đây sao?” Anh cười lắc lắc cái điện thoại trong tay anh, tôi nhìn trên màn hình là sáu chữ ‘Hướng dẫn du lịch Tô Châu’.” Tôi chỉ còn biết yên lặng và yên lặng.
Đoạn đường này cũng tôi rất vui vẻ, trên xe đạp tôi gây sự với anh như vậy đã thành cảnh vui trong mắt người khác. Thỉnh thoảng có người nhận ra chúng tôi, chúng tôi ăn ý làm như không thấy, vẫn trải qua cuộc sống giống như một gia đình bình thường của mình.
Đầu tiên chúng tôi đi ăn chân gà, cái hương vị rất thật, ninh đến mềm nhũn, ăn vào miệng cảm giác nóng hầm hập, tôi ăn đến nghiện, vừa ăn lại còn bị Phó Quân Nhan cướp đi một miếng trong miệng, anh cứ ăn xong một miếng lại quay lại hôn một cái lên môi tôi, làm một tên trộm hương…..
Trên đường Bình Giang có một nhà bán sữa chua hoa miêu, bên trong sữa chua có đủ kiểu dáng, người đến mua cũng nhiều, xếp một hàng dài trước cửa, tôi và Phó Quân Nhan cũng ngoan ngoãn đứng xếp hàng ngay ngắn, tự nhiên cũng khiến người khác nhìn xem. Phó Quân Nhan cầm một phần bánh ngọt trên tay, tôi cầm một chiếc tăm xiên ăn. Anh nhìn thì tôi lại đút cho anh một miếng, tiếp tục nhìn lại đút tiếp. Cứ như vậy anh nhìn tôi cười, trong mắt tràn đầy sự ấm áp. Trước đây tôi cảm thấy nụ cười của anh rất đẹp, nhìn anh cười cảm giác rất tốt, nhưng lúc này, nhìn nụ cười của anh còn có mấy phần ngốc nghếch.
Cửa hàng này thực sự có rất nhiều loại sữa chua, lúc chúng tôi lựa chọn thì người phục vụ nói là nhiều loại đã bán hết, nhưng vẫn còn tám loại vị nữa, điều này khiến tôi lâm vào sự lựa chọn khó khăn, rất rối rắm.
Tôi cảm thấy tất cả đều ngon, vì thế càng không biết phải chọn món nào mới tốt, thành ra tôi đứng trước quầy hàng phồng má khó xử. Phó Quân Nhan thấy vậy nhẹ nhàng chọc chọc vào trán tôi, cầm tay tôi, bước lên, nói: “Chào bạn, cho tôi mỗi loại một phần.”
Tôi nhếch miệng cười, nhìn anh không nói gì, sau đó di chuyển vài bước nhò đến gần tai anh, nhỏ giọng nói: “Liệu có ăn được hết không?”
Phó Quân Nhan cúi đầu cười, trả tiền xong, nhận một túi sữa chua lớn mà nhân viên phục vụ đưa sang, kéo tôi đi ra ngoài. Sau đó lấy ra một cốc màu xanh nhạt, đâm ống hút rồi đưa tôi. Tiếp theo nghiêng mặt nhìn tôi, nói từng tiếng một: “Lần trước có một con cá nóc ngốc nghếch, ‘nhà giàu mới nổi’ mua hai bát tổ yến, ăn được một bát còn một bát bỏ đi nha.”
Anh học giọng điệu của tôi giống như đúc, tô nghẹn ngào, sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: “Cha em vẫn luôn dạy em, quản việc nhà cần phải tiết kiệm…..”
Anh cười liếc tôi một cái, giơ giơ cái túi lớn chứa bảy cốc sữa chua lên nhíu mày nói: “Hôm này sẽ theo ý muốn của em, Bảo Bối, chúng ta mỗi cốc uống một hớp được không?”
Tôi quẫn, lấy một cốc đâm ống hút đưa cho anh, khéo mắt hơi nhếch lên, nói: “Cảm ơn đại ân của công tử….” Trong lòng tôi lại nghĩ, hôm nay mà có An An ở đây có phải tốt không An An nhất định sẽ dấu đi giống như che dấu bình sữa của cậu nhóc, sau đó chia sẻ với Tiểu Khải…
Đương nhiên, sáu cốc sữa chua còn lại cùng không bỏ phí, mà là đưa cho mấy người fan đi theo chúng tôi từ đầu đến giờ,d/i/ễ/n/ /đ/à/n /l/ê/ /q/uý/ đ//ô/n, vất vả chảy cả mồ hôi, may sao không nhiều không ít, vừa đủ sáu người.
Lúc Phó Quân Nhan xoay người đi tới bên cạnh bọn họ, mấy người kia vẫn hoàn toàn trong trạng thái ngây người, cũng không biết chạy đi, chỉ cứng nhắc đứng yên một chỗ không nhúc nhích, hình như đang suy nghĩ không ngừng, vẻ mặt giống như đứa trẻ làm sai một chuyện gì đó bị bắt gặp, chờ người lớn mắng vậy. Hơn nữa còn ngoan ngoãn mang ‘hung khí’ là điện thoại di động và máy ảnh giơ lên trước mặt, tay túm chặt, gương mặt đau sót. Một cô gái đứng cuối cùng, cũng là người có lá gan nhỏ nhất, bật khóc, hít hít cái mũi, nói: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, em…. Em, em sẽ xóa hình của anh chị đi, em….em, chỉ là em rất hâm mộ anh chị……..” Có thể nói, nhưng tay cầm máy chụp hình lại không bỏ được, càng ngày ôm càng chặt hơn.
Tôi nhìn dáng vẻ của cô ấy đột nhiên lại thấy đau lòng, nhớ tới trong kiếp trước có một sự kiện rất ồn ào, một cậu bé mười bốn tuổi thích một cô bé, có một lần gặp cô gái kia trên đường, lập tức lặng lẽ đi theo. Kết quả cô gái kia thế mà lại gọi vệ sĩ của mình tới, đánh cậu nhóc kia một trận, chặt đứt chân của cậu bé, bẻ gẫy tay cậu nhóc. Sau đó khi phóng viên phỏng vấn, tôi thấy một cậu nhóc hoàn toàn không có tí sức uy hiếp nào, một cậu nhóc gầy yếu, cậu nói trong tiếng khóc: “Em chỉ là thích cô ấy thôi mà, chỉ suy nghĩ muốn nhìn cô ấy thêm một cái. Em không nghĩ sẽ làm cô ấy sợ, xin lỗi, rất xin lỗi…..” Khi đó tôi chỉ nghĩ, tại sao đứa trẻ kia lại phải xin lỗi? Mà tôi nhớ, lần đó là một lần Phó Quân Nhan hiếm khi phát biểu trên truyền thông một lần, anh nói: “Làm gì có chuyện tình tốt như vậy đây? Bất cứ chuyện gì cũng có cái giá của nó, lựa chọn làm nghệ sĩ, mất đi sự tự do cũng là một phần trong cái giá đó.” Lời nói của anh quá chân thực, không chỉ trích bất kì ai, lại hoàn toàn đâm trúng tử huyệt của một số người…..”
Cùng giống nhau, trong nhà đều là cục cưng của cha mẹ, nhưng vì yêu thích chúng ta nên mới nguyện ý đi theo chúng ta, mới phải lén lút chụp hình như vậy. Mặc dù có chút ảnh hưởng tới tự do, nhưng mà tại sao lại đi chỉ trích họ như vậy? Bọn họ sao có thể vì dạng người như thế, vô điều kiện đặt mình thấp hèn hơn để yêu thích, để bị giày xéo nữa đây?
Tôi vội vàng móc khăn giấy trong túi sách, chạy chậm tới đưa cho cái cô gái đang khóc bù lu bù loa kia, cô gái nhìn thấy tôi tới gần, trong mắt có sự mong đợi, có sự lo sợ, sợ hãi, rất đáng thương. Tôi sợ sẽ dọa cô gái kia, trước tiên cũng không dám nói gì, chỉ có ý tốt cười cười với cô ấy. Nhìn thấy cô ấy sững sờ cũng không biết phải làm gì hơn, đưa tay giúp cô ấy lau nước mắt trên mặt, vừa dỗ cô ấy giống như đang dỗ An An: “Sao lại khóc? Chúng tôi cũng đâu có tới giành máy ảnh của bạn đâu, chúng tôi là người dân lương thiện mà….”
Nói xong lại chỉ chỉ vào Phó Quân Nhan cho mấy người bên cạnh cũng đang chuẩn bị khóc nhìn: “Các bạn nhìn Phó Quân Nhan này, nhìn thấy các bạn đi theo chúng tôi lâu như vậy, còn giúp các bạn mua sữa chua nữa này. Có khát không?”Tôi vừ nói vừa hút một ngụm sữa chua của mình, lấy được cảm giác thỏa mãn, cười híp mắt nói: “Bạn nhanh cầm đi, nếu không vị ngon sẽ bị mấy người bạn kia lấy hết bây giờ. Nhanh lên nhanh lên.”
Cô gái kia nghe xong, trong mắt có chút ngạc nhiên, nhìn tôi lại chậm rãi nhìn sang phía Phó Quân Nhan, kết quả lại bật khóc lớn hơn, tôi ngốc lặng, có chút không biết làm sao. Tôi nghĩ, quả nhiên tôi vẫn không có thiên phú đi dỗ người khác, quả nhiên vẫn là bạn nhỏ An An của tôi dễ dỗ nhất….
May mắn có một người bạn của cô gái kia bình tĩnh lại, nhìn tôi bằng ánh mắt như trẻ con đang quấn lấy cha mẹ vậy, vội vàng ôm lấy cô gái kia dỗ cô ấy đừng khóc, tôi kín đáo đưa toàn bộ khăn giấy còn lại cho cô ấy, nhích lại gần có chút dịu dàng sờ sờ mái tóc của cô gái kia. Tôi muốn động tác này có thể cho cô ấy thêm chút ấm áp, bởi vì mỗi lần Phó Quân Nhan sờ đầu tôi như vậy, tôi đều cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Sau đó tôi tức giận đấm vai Phó Quân Nhan: “Phó Quân Nhan, chào anh thì tốt lắm sao. Tại sao lại có đúng sáu người đi theo chúng ta, anh cũng chỉ mua có sau cốc đây?” Nhìn anh cười, tôi bĩu bĩu môi, lầm bầm: “Cái gì mà mỗi cốc uống một ngụm chứ, rõ ràng đang lừa gạt Bảo Bối.”
Anh sờ sờ đầu tôi nói: “Cha bảo quản gia phải tiết kiệm…”
Tôi ngất, véo cánh tay anh một cái, le lưỡi nói thầm: “Tiểu nhân… Đó là lừa gạt bảo bối….” Lúc tôi oán trách anh, ngay cả mắt cũng cười.
“Ừ, anh là tiểu nhân.” Anh lên tiếng, rất vui sướng.
Sau đó anh nói cho tôi biết, anh đi tới trước mặt một chàng trai, hỏi: “Bạn có khát không?” Chàng trai kia ngạc nhiên gật đầu, sau đó lại xấu hổ, gãi gãi tóc mình nói: “Chúng em không dám uống nước, sợ khi đi vệ sinh lại không thấy anh chị nữa.” Sau đó Phó Quân Nhan ôm vai tôi nói, em xem, họ rất lương thiện….. Tôi nghĩ, anh là người trong trẻo lạnh lùng, nhưng cũng là người tha thứ, ấm áp…..
Trên đường chúng tôi còn thấy một ông cụ rất nhiều lần, ông cụ chân đi giày tây, tay chống gậy, hiển nhiên là có tỉ mỉ ăn mặc. Trong tay ông còn dắt theo một chú chó, con chó này có vẻ như rất kiêu ngạo, là một con chó có da trắng, mắt hình tam giác, gương mặt có nhiều nếp nhăn, lông ngắn ngủn, nhìn qua giống như những chiếc lông giả cắm vào vậy. Nhưng, nét mặt nhăn nhúm, dáng vẻ như đang buồn bã nặng nề trông rất buồn cười.
Tôi lắc lắc cái tay đang được bàn tay Phó Quân Nhan nắm chặt, nói: “Anh nhìn kìa, nhìn con chó bị rụng lông đó.” Phó Quân Nhan đưa mắt nhìn theo, nhíu nhíu mày.
Tôi híp mắt nhìn lại dáng vẻ không có chút đẹp đẽ nào của con chó kia nói: “Khi em còn bé, có một lần em đi vào một quán café hình như tên là Cẩu Cẩu, đó chính là một quán café dành cho sủng vật đi vào ấy. Nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, giới thiệu cho em rất nhiều chủng loại chó khác nhau trong cửa tiệm, giới thiệu mãi, đến lúc lại nói về nguồn gốc của những con chó này. Sau đó lại chỉ vào một con chó màu đen tuyền, xấu giống con kia kìa, nói cho em biết, “nó có nguồn gốc ở Trung Quốc đấy”, lúc đấy em lập tức bật khóc, la khóc ầm ĩ lên, “oa oa oa, vì sao lại có con chó xấu như vậy cơ chứ, tại sao ở chỗ này gặp lại có đồng bào là một con chó xấu vậy.”
“Đồng bào?” Phó Quân Nhan nghe xong cũng nhẹ giọng cười, nhướng mày nhìn tôi nói: “Hóa ra trước đây em cũng đã ngốc như vậy rồi…..”
Lần thứ ba chúng tôi gặp lại ông lão kia, có rất nhiều người vây xung quanh ông, tôi tò mò kéo Phó Quân Nhan chui vào trong, tấm màn này vừa mở ra lập tức khiến cho tôi vui vẻ. Con chó xấu xí kia đang nằm úp sấp trên đường, bốn chi đều duỗi ra, không nhúc nhích chút nào, dáng vẻ như đang u buồn thâm trầm nha…. Ông lão có kéo xích chó như thế nào thì con chó kia cũng không thèm nhúc nhích, đến sủa cũng chẳng thèm sủa một tiếng, mọi người xung quanh đều cười, tôi cũng dựa vào người Phó Quân Nhan cười không ngừng, anh ôm tôi vào ngực, tôi che miệng cười vui vẻ.
Cuối cùng ông lão cũng không còn cách nào khác, ông túm hai chân trước của con chó, sau đó lại nhấc hai chân sau của nó lên, để nó đi bộ. Nhưng mới chỉ đi được hai bước, con chó kia lại giở trò không thèm đi nữa, nó nằm ngửa bụng lên trời ăn vạ.
Tôi lắc lắc bàn tay đang được Phó Quân Nhan cầm chặt, thở dài nói: “May mắn là Tiểu Khải của cũng ta không như vậy…….. Cuối cùng là lười đến như nào cơ chứ? Mà tính khí còn khó chịu nữa chứ?”
Phó Quân Nhan cười nhẹ, lại tinh tế cảm thán: “May mắn là cá nóc nhà chúng ta không phải đồng bào với con chó xấu xí kia….”
Tôi tức giận: “Phó Quân Nhan, anh muốn ăn đòn đúng không?”
“Về nhà rồi xử….”
Cả buổi chiều tôi và Phó Quân Nhan đều đi ăn đến no căng, ven đường có một gian hàng nặn đồ chơi, rất thần kì, khéo léo vô cùng, chỉ trong chốc lát đã ra một Tôn Ngộ Không. Tôi nhìn đến không cả chớp mắt, Phó Quân Nhan kéo tay tôi hỏi: “Bảo Bối, em muốn cái gì?”
Tôi nghĩ nghĩ rồi cười hắc hắc: “Trong Tây Du Kí em thích nhất là Trư Bát Giới. Trư Bát Giới rất tốt, rất đáng yêu, ăn được ngủ được.”
Phó Quân Nhan nghe xong mỉm cười nhìn tôi, trả tiền mua cho tôi một Trư Bát Giới, lại nhắc tôi chỉ được cầm que chơi, không được ăn, giống như anh đang chăm sóc một đứa trẻ vậy, anh giải thích: “Bẩn lắm.” tôi nghe xong chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng……
Khi trời dần chuyển tối, chúng tôi vào trong một quán trà, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ngoài của là dòng sông chạy qua, rất nên thơ.
Phó Quân Nhan chỉnh lại khăn trên cổ tôi, gọi nhân viên phục vụ, chọn một chút điểm tâm và một bình trà hoa. Trong quán có một ít người địa phương vùng Tô Châu, giọng điệu mềm mại. Người ta vẫn nói, nghe tiếng biết lòng, lòng người mềm mại, mang theo một mùi vị triền miên.
Trong quán trà có một sân khấu nhỏ, chỉ một lát sau có hai cô gái mặc sườn xám đi ra, hai người ngồi trên sân khấu, vừa đàn vừa hát, một người dùng đàn tam huyền, một người dùng đàn tỳ bà, hai người cũng chào hỏi người ngồi dưới đài, bắt đầu tự đàn tự hát. Vừa hát lại là nhạc chế, chậm chạm có quy luật.
Hai người hát: “mộng Giang Nam, mờ mịt thi đấu với Thần Tiên. Hoa đào Liễu Diệp càng mờ nhạt. Tài tử giai nhân vẽ ở bên trong nhan. Lúc này cũng lưu luyến.”
Tôi không nhịn được nói với Phó Quân Nhan: “Khi em còn bé, cha từng nói với em, bé gái trong thành Cô Tô nói chuyện dễ nghe nhất, giống như có một sức lực mê hoặc người nghe, đây là một điều khiến mọi người đều hâm mộ.” Nói xong tôi học một người lớn tuổi, nhắm mắt lại, lặng lẽ lắng nghe.
Tôi lại thấy cô gái kia hát: “Buông khói quấn quanh lâu bích, đèn hoa trên song lớn hiếm. Mộng đẹp nên sớm tỉnh lại, cảnh đẹp khó hiện lại.” Đột nhiên tôi mở to mắt, nghe thấy không thoải mái, cũng không muốn nghe thêm nữa, tôi kéo Phó Quân Nhan tính tiền rồi rời đi.
Khi ra khỏi quán trăng đã treo trên cành liễu, tôi ăn no đến mức bụng căng tròn, tự nhiên lại thấy lười biếng, đến đứng cũng không còn chút sức lực nào cả, giống như người không xương, kì kèo mè nheo, ôm lấy cánh tay Phó Quân Nhan làm nũng.
Anh nghiêng đầu dịu dàng nhìn tôi, sờ sờ đầu tôi hỏi: “Mệt mỏi rồi sao?”
Tôi chu chu môi gật đầu, anh khẽ cười một tiếng, dịu dàng đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt trên môi tôi, vỗ vỗ tay tôi, tôi buông tay anh ra, nghiêng đầu nhìn anh.
Phó Quân Nhan bước lên một bước, khom người đưa lưng về phía tôi nói: “Lên đi, anh cõng em.”
Tôi cười, nheo mắt lại, nhảy lên lưng anh, ôm chặt lấy cổ anh, nhắm mắt lại, lười biếng tựa vào vai anh, cọ cọ trên cổ anh.
Anh bước đi rất ổn định, hai tay ôm chân tôi, giữ cơ thể tôi.
Tôi dùng đầu cọ cọ vào người anh hỏi: “Phó Quân Nhan, vậy xe đạp phải làm sao?”
“Lát nữa anh sẽ đi về.”
“Tại sao? Có phải anh sợ anh đi không tốt sẽ đi xuống sông đúng không?” Tôi cười, đưa tay túm lấy lỗ tai đẹp đẽ của anh.
Anh cũng không tránh, nhỏ giọng nói: “Không biết người nào yếu ớt, nói ngồi trên xe không thoải mái.” Nói xong còn vỗ vỗ lên mông tôi, động tác rất nhẹ, rất dịu dàng.
“A.” Tôi nhếch miệng, cười, nổi lên ý xấu, liếm vành tai của anh, bước chân của anh vẫn rất vững vàng, vỗ vỗ vào mông tôi, dễ tính nói: “Đừng làm nũng, về nhà rồi làm.”