Xin Chào Tình Yêu

chương 45

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm tỉnh lại, tôi đè lại cái đầu đang đau nhức kinh khủng, cả căn phòng vẫn lưu lại hương vị của tình dục.

Toàn thân tôi đau nhức, tứ chi không còn chút sức lực nào cả. Nhớ tới đêm qua tôi và anh tứ chi quấn quýt, hôn môi điên cuồng, còn có những giọt mồ hôi quyến rũ của anh lướt qua hầu rơi xuống ngực tôi, sau đó anh dùng ánh mắt mê hoặc nhìn tôi, hôn tôi bằng nụ hôn ướt át, mới nghĩ lại một chút như vậy, tôi lại nhớ đến sự vui thích khi tứ chi kết hợp, từng chút từng chút ập vào đầu tôi. Tôi nhịn không được sờ sờ gương mắt nóng đỏ bừng của mình, lại hơi hơi nhấc tấm chăn màu bạc trên người mình lên, dưới lớp váy ngủ của tôi, trên làn da mịn màng tràn đầy dấu hôn, còn anh lại mặc áo phông xám ngay ngắn chỉnh tề, tôi không biết làm sao.

Ở chung với nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt của anh khi ngủ, lúc anh ngủ trông rất an tĩnh, tư thế cũng nghiêm túc, không lộn xộn chút nào. Sạch sẽ, trong suốt, gương mặt tinh sảo, phong hoa tuấn tú, nhưng lại có một chút mùi vị cấm dục. Ai có thể nghĩ tới một người đàn ông lịch sự tao nhã, khi ở trên giường lại hấp dẫn mạnh mẽ đến vậy cơ chứ…..

Tôi nằm trên gối nhìn anh, nhìn bao nhiêu cũng không chán, giống như những phim tình cảm cẩu huyết trên ti vi vậy, đắp chăn nhìn nam chính cười khúc khích. Lại nghĩ đến tối hôm qua khi anh ôm tôi vào phòng tắm dọn dẹp, giúp tôi tắm, lại dùng khăn bông lau sạch nước trên người tôi, giúp tôi mặc quần áo cẩn thận,d.i.ễ.n..đ.à.n..l.ê..q.u.ý..đ.ô.n., thậm chí còn giúp tôi bôi thuốc cao vào bên dưới, ôm chặt tôi trong ngực hôn rồi lại hôn. Tôi lập tức, một lần nữa, gương mặt đỏ đến mức có thể nhỏ máu……. Quá phóng túng rồi…

Đột nhiên mí mắt Phó Quân Nhan hơi giật giật, tôi sợ hãi, lại đang nghĩ đến những chuyện hôm qua, dạng này dạng kia, những hình ảnh đen tối, che mặt, giả bộ đang ngủ.

“Cá nóc ngốc nghếch, phải thở chứ.” Anh khẽ cười, nói với tôi.

Tôi hơi mở mắt ra, Phó Quân Nhan xoay người nằm nghiêng về phía tôi, tay chống đầu, nghiêm mặt, nhìn tôi từ một góc bốn mươi lăm độ, một dáng vẻ lười biếng nhưng rất mê người. Anh duỗi một ngón tay, tính tình trẻ con, chọc chọc lên mặt tôi, sau đó ngón tay hơi dừng lại, vuốt ve mặt tôi từng cái, từng cái một. Mặt tôi đỏ bừng, thở ra một hơi, mở mắt nhìn anh chằm chằm.

Anh khẽ cười, đưa tay kéo tôi ôm vào ngực, hít hà trên cổ tôi, lại thì thầm lần nữa: “Bảo Bối, thực sự không muốn đến Tô Châu, chúng ta cứ như vậy sống chung ở một chỗ cả cuộc đời này thôi….” Giọng nói thân mật, động tác không muốn xa rời, khiến cho tôi không có chút khó chịu nào, ngoan ngoãn vươn tay, ôm chặt lấy vòng eo của anh.

Tôi nói: “Được…”

Anh cắn lỗ tai tôi, nói: “cá nóc ngốc nghếch.” Ô ô, anh lại trêu chọc tôi….

Sáng sớm hai người chúng tôi đã đến sân bay Phổ Đông Thượng Hải, chúng tôi chỉ có thể đi máy bay đến Thượng Hải, sau đó lái xe tiếp đến Tô Châu.

Một đường đi tới sân bay tôi vẫn luôn trong trạng thái ỉu xìu, Phó Quân Nhan lại trong trạng thái sáng láng,d/i/ễ/n/ /đ/an// /l/ê/ /q/u/ý/ /đ/ô/n, thậm chí phong thái còn có phần hơn người. Khiến cho tôi không khỏi cảm thán, sức khỏe nam nữ thật khác biệt mà, rõ ràng anh XXOO… tôi nhận XXOO… Che mặt…. giảm bớt chữ… Nhưng và, vì sao tinh thần của anh lại tốt như vậy cơ chứ? Tại sao lại tốt như vậy?

Khi chị Vạn Thanh thấy những xì căng đan của tôi và Phó Quân Nhan, chị đã muốn thay tôi ra mặt bác bỏ tin đồn, sau khi biết tôi là bà chủ, chị ấy làm việc biết điều hơn nhiều, cũng không còn mù quáng chạy theo lợi ích nữa, nhưng Phương Tình kịp thời ngăn cản chị ấy, cũng thông qua việc bày mưu tính kế của tôi, mà chị ấy gián tiếp hiểu được chân tướng sự thật. Tôi không biết trong giây phút chị ấy biết mối quan hệ giữa tôi và Phó Quân Nhan sẽ có cảm xúc như thế nào, trong lòng suy nghĩ làm sao, nhưng mà, lại vì tình hình kinh tế hai công ty, nên luôn ăn ý giữ vững một thái độ yên lặng quan sát. Thật ra thì nói trắng ra đó cũng chỉ là một trạng thái lười phản ứng lại mà thôi……

Anh họ tôi lại nói anh đang bị kích thích rất lớn, hơn nữa còn luôn miệng trách tôi không cần anh nữa…….. Cha tôi lại mắng Phó Quân Nhan một câu: “Tiểu nhân.”

Vé máy bay của chúng tôi là vé của khoang hạng nhất, hai người chúng tôi ngồi cạnh nhau. Sau khi lên máy bay tôi lập tức muốn lăn ra ngủ, nước mắt cũng đã rơi xuống vì ngáp quá nhiều. Phó Quân Nhan đỡ tôi nằm lên vai anh, thân mật xoa xoa tóc tôi. Tôi ngẩng mặt lên, vừa lau nước mắt vừa làm nũng: “Đều là tại anh….”

Anh quay đầu đi, nụ cười vẫn hiện trên môi, thản nhiên gật đầu với tôi nói: “Ừ, ăn cá nóc rất tốt cho cơ thể.”

Tôi tràn đầy bối rối…. Trong lòng hiện lên một câu nói….. Đấu với trời, rất vui. Đấu cùng đất, náo nhiệt vô cùng. Nhưng cùng đấu với Phó Quân Nhan, bạn chỉ có bị thua tới chết….

Đeo lại mắt kính lên mặt, tôi dựa vào người Phó Quân Nhan ngủ thiếp đi. Trên đường đi anh có gọi tôi dậy một lần để tôi uống một cốc sữa tươi, tôi nghe thấy anh dụ dỗ nói: “Bảo Bối, ăn một chút gì để lót bụng đã.” Ánh mắt tôi híp lại thành một đường thẳng, nhận lấy bánh quy sữa anh đưa tới ném đi, lại nhận lấy cốc sữa tươi uống hết, xúc miệng xong, lại dựa vào vai anh ngủ không biết gì.

Lúc tôi tỉnh dậy lần nữa, máy bay đã đáp xuống sân bay Phổ Đông rồi. Phó Quân Nhan giúp tôi đưa tấm chăn cho tiếp viên hàng không, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.” Lúc này mới đưa tay xoa tóc tôi, cười nói: “Nếu em còn không chịu tỉnh dậy thì hai chúng ta sẽ bị đuổi xuống khỏi máy bay rồi.”

Tôi mơ màng nhìn anh, cắn cắn đầu ngón tay, nghiêng đầu nhìn xung quanh, cả máy bay chỉ có hai người chúng tôi….. Tôi cởi dây an toàn ra, khàn khàn giọng nói: “Sao anh không đánh thức em dậy….”

Anh nghiêm túc ho một cái, đứng đắn nói với tôi: “Không dám.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, anh cười, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho tôi, dắt tay tôi đi từng bước một ra cabin, thở dài, trêu chọc nói: “Lần trước, Thư Sảng gọi em dậy, em lại cầm đồng hồ ném người ta. Tiếp đó, Tiểu Khải gọi em rời giường, em lập tức ném Tiểu Khải ra ngoài. Vừa rồi, khi anh gọi em dậy ăn lót bụng cho đỡ đói, em ném ngay bánh xuống lối đi. Anh lo, nếu anh gọi em dậy, Bảo Bối nhà anh có phải cũng ném anh ra khỏi máy bay hay không đây?” Anh cau mày, đáy mắt đen bóng, nhẹ nhàng véo mũi tôi.

Tôi nhíu mày, tự biết bản thân đang đuối lí, thầm nói: “Vậy anh cũng có thể hôn em một cái mà, hoàng tử của người ta chỉ cần hôn nhẹ một cái là công chúa liền tỉnh lại chứ sao. Em là công chúa cá nóc mà…..” Tôi thấy anh nghiêng đầu về phía tôi, nghe rất nghiêm túc, nói cũng dũng cảm hơn: “Anh cũng có thể ôm em mà, kiểu ôm công chúa đó, hắc hắc.”

“Hắc hắc.” Anh bắt chiếc tôi đè thấp giọng cười một tiếng, véo véo lòng bàn tay tôi, dắt tôi đi về phía những chiếc xe trước sân bay, cả cơ thể anh chắn trước mắt tôi, vươn tay tạo cho tôi một lối đi nhỏ. Những người xung quanh giống như đang nín thở nhìn về phía chúng tôi, truyền đến những giọng lẩm bẩm, còn có những ánh mắt xem xét không ngừng, chúng tôi trao đổi ánh mắt với nhau, cùng ăn ý làm như không thấy.

Phó Quân Nhan khẽ cúi đầu, nhìn tôi nhỏ giọng nói: “Không bị sợ chứ?”

Tôi gật đầu một cái, nhón chân lên nói thầm vào tai anh, trả lời: “Vâng, không hề xấu hổ.” Nói xong, hai người chúng tôi nghiêng người nhìn nhau cười.

Cũng không biết mọi người theo dõi tin tức ở đâu, có một lượng fan lớn đến đón chúng tôi, cả sân bay tràn ngập màu trắng và màu xanh lam của biển. Có những tấm biển ghi khẩu hiệu “Cố Bảo Bối, đệ nhất thiên hạ”, “công tử Quân Nhan độc nhất vô nhị”. Những tiếng hô khiến cho cả cổng sân bay rung trời, toàn bộ nhân viên an ninh của sân bay đều được huy động.

Chúng tôi vừa nhận xong hành lí đã bị nhân viên an ninh ngăn lại, họ muốn đến hỏi chúng tôi xem có đi đường đi dành cho khách quý hay không. Theo lí thuyết, để tránh hỗn loạn, biện pháp tốt nhất là chúng tôi nên chuồn êm. Nhưng mà, nhìn qua cửa kính cách đó không xa, nhìn những vẻ mặt mong đợi, người người cười, mọi người chờ mong.

Không biết có phải vì được mọi người vây quanh hay không, trong lòng tôi cảm thấy rất mềm mại, tôi không tự chủ kéo tay Phó Quân Nhan, anh nghiêng đầu nhìn tôi, dừng nói chuyện, nhìn theo ánh mắt tôi, cùng tôi nhìn một mảng màu trắng và màu xanh dương kia, ánh mắt đen láy của anh có hơi dao động, anh lại nhìn tôi, giống như hiểu rõ, gật gật đầu. Sau đó, tôi thấy anh lịch sự từ chối ý tốt của những nhân viên an ninh ở sân bay.

Sau khi nghe tiếng nói của anh, tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, có thể đi ra ngoài để nhìn những người đã vất vả đến đây chờ đợi chúng tôi, giống như bản thân đang làm được một việc tốt vậy.

Truyện Chữ Hay