Sáng ngày hôm sau, tôi đang ngồi uống cốc sữa Phó Quân Nhan vừa pha cho tôi, tôi ôm chiếc cốc, uống từng ngụm từng ngụm, trên mặt nở nụ cười sung sướng vui vẻ, thậm chí tôi còn cười khúc khích thành tiếng. Phó Quân Nhan vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn tôi, một lúc sau, anh đưa ngón tay đến trước mặt tôi lau giúp tôi vệt sữa dính trên khóe miệng, tôi rụt rụt cổ lại, vui sướng chỉ chỉ lên khóe miệng dính đầy sữa của mình. Tôi nhớ tới lần trước tôi đóng quảng cáo, ánh mắt tôi sáng lên, nghiêng đầu uống một ngụm sữa to, lắc đầu cười ngọt ngào nói: “Còn lâu mới đồng ý cho anh lau, đây là mùi vị riêng mỗi sáng đó.” Nói xong híp híp mắt, tôi đặt cốc sữa xuống, nhảy vào lòng Phó Quân Nhan ngồi, chu chu cái miệng vẫn dính đầy sữa hôn lên mặt anh, anh cũng không tránh, mặc kệ tôi chơi đùa, chỉ có là hai cánh tay của anh vội vàng ôm lấy cơ thể tôi, tránh tôi ngã xuống.
Trên đường lái xe về biệt thự, tôi rất lo lắng, tôi nghĩ mọi cách cho Phó Quân Nhan: “Nếu như cha em thực sự gọi anh đi đánh cờ thì anh cứ việc nói thẳng rằng mình không biết chơi nhé.”
Anh gật đầu một cái khiến cho tôi yên tâm không ít.
Trừ lúc tôi còn quá nhỏ tôi, cha tôi không thể chăm sóc cho tôi nên mới thuê cho tôi một người bảo mẫu, còn từ trước đến giờ trong nhà tôi chưa bao giờ có người giúp việc. Tôi đã từng nghĩ rằng vì trong nhà tôi có rất nhiều đồ cổ, nhưng sau này tôi mới hiểu rằng đó không phải lí do, lí do thực sự là bởi vì cha tôi không thích người khác động vào những đồ vật mẹ tôi để lại. Ông chỉ muốn một mình mình canh giữ, đó chính là thế giới tinh thần, là toàn bộ thế giới của ông.
Phó Quân Nhan đậu xe ở nhà để xe, cuối cùng cũng tới trước của nhà, tự nhiên tôi có chút hồi hộp, cắn cắn môi dưới lén ngẩng đầu nhìn Phó Quân Nhan, lại lén lén nhìn về phía cửa nhà. Phó Quân Nhan đưa một ngón tay đẩy môi tôi ra để tôi không cắn nữa. Tôi lại nhìn lại anh, hoàn toàn là một dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái. Đây chính là cái người ta vẫn hay nói hoàng đế chưa vội nhưng thái giám đã gấp đây mà, tôi âm thầm điều chỉnh tâm trạng.
Tôi hít sâu một hơi, bước lên phía trước, cầm chìa khóa muốn mở cánh cửa bên ngoài biệt thự thiết kế theo kiểu Châu Âu này, Phó Quân Nhan lại khẽ lắc đầu, kéo tôi về phía sau anh, anh tiến lên bấm chuông cửa, sau khi cha tôi nhận, tôi thấy anh nói: “Cháu chào bác trai, cháu là Phó Quân Nhan, mạo muội (bất ngờ, đánh liều) đến nhà xin bác bỏ qua cho ạ.” Trong đáy mắt anh chỉ có sự ôn hòa, thong dong.
Sau khi vào trong nhà, cha tôi hết nhìn tôi lại nhìn Phó Quân Nhan. Cố Tiểu An đang vịn vào lan can cầu thang nhìn xuống, nhìn thấy tôi thì rụt cổ một cái, sau khi cậu nhóc kia bị tôi đe dọa, mỗi ngày đều sợ tôi tịch thu bình sữa của nhóc. Thấy Phó Quân Nhan lại kêu oa một tiếng, đạp cái chân ngắn ngủn chạy xuống nhà, chúng tôi chỉ nghe thấy cậu nhóc vui mừng kêu: “Khải Khải, Khải Khải, anh rể về rồi, anh rể về rồi.” Chỉ trong chốc lát một người một chó đã chạy qua tôi và cha tôi, chạy thẳng vào lòng Phó Quân Nhan. Tiểu Khải vui mừng cọ cọ vào chân Phó Quân Nhan, cậu nhóc kia thì không cần nói rồi, vui đến nỗi cười ngoác cả miệng ra. Tôi nghiêng đầu nhìn cha tôi, cha tôi lại nhìn An An đang vui sướng trong ngực Phó Quân Nhan, vẻ mặt cha tôi rất âm u đấy, tôi nhận định trong lòng, nhất định là Quân Nhan bị cha tôi ghi hận rồi……. Con trai, con gái, chó cưng, tất cả đều phản bội ông mà….
Cha tôi cũng không nói chuyện, ngoắc ngoắc tay với Phó Quân Nhan lại sờ sờ đầu An An, nhìn An An cười, anh còn cúi người xoa xoa đầu tiểu khải. Sau đó anh mới đi về phía cha tôi chỉ ngồi xuống, tôi khom người ôm An An vào lòng, đặt ngón tay giữa lên môi ý bảo cậu nhóc kia đừng lên tiếng. Đôi mắt to tròn của nhóc khẽ xoay chuyển một vòng, nhìn tôi ngoan ngoãn gật đầu. Tôi lại ôm An An đứng dậy, hai người sống sờ sờ nhưng lại không thấy đâu. An An là một con quỷ nhỏ khôn vặt, thấy tôi đang tìm người, kéo kéo tay tôi, ôm cổ tôi, đưa ngón tay chỉ chỉ về hướng bên phải, dán vào tai tôi nhỏ giọng nói: “Có thể là trong phòng sách ý chị.”
Tôi gật đầu, hôn cậu nhóc một cái, nháy nháy mắt: “Đi nhìn trộm đi.”
Cậu nhóc kia gật đầu rất nhanh.
“Nhưng Tiểu Khải sẽ bị phát hiện…. “ Tôi lại chỉ chỉ Tiểu Khải, bĩu môi nhìn Cố Tiểu An.
Cố Tiểu An nhìn tôi một lúc, sau đó thò ra từ trên vai tôi, cúi đầu nhỏ xuống, nhìn về phía Tiểu Khải đang cọ cọ và vẫy đuôi không ngừng nói: “Tiểu Khải nằm yên.” Quả nhiên, d;i;ễ;n;;đ;à;n;;l;ê;;q;;u;ý;;đ;ô;n, thật là thần kì, đôi chân sau của Tiểu Khải ngoan ngoãn ngồi xuống, ngồi yên không động. Tôi vẫn luôn cảm thấy Tiểu Khải và An An đã đạt đến cảnh giới người và chó hợp nhất rồi, nhưng mà lúc tôi nói điều này cho Phó Quân Nhan vẫn bị anh vỗ đầu một cái…..
Tôi dựa người vào tường, nhìn trộm vào thư phòng của cha tôi.
Nét mặt cha tôi, kiêu ngạo, lạnh lùng.
Phó Quân Nhan nghiêm chỉnh ngồi trên ghế salon, trên mặt anh không có biểu hiện gì cả, mang theo ba phần ý cười, không câu nệ, cũng không rụt rè.
Nói thật là trong nhà cách âm quá tốt, cửa cũng không đóng kín hoàn toàn nhưng tôi vẫn không nghe được cái gì cả. Nhưng mà không sao……… Hắc hắc. Tôi cười như tên trộm, nháy mắt với An An, ôm lấy Cố Tiểu An cẩn thận đi về căn phòng trên tầng.
Bởi vì trong thư phòng của cha tôi có rất nhiều đồ cổ, sách cổ, nên cha tôi có lắp camera trong phòng. Tôi tìm tòi, lục lọi trong phòng cha tôi mãi mới thấy được chiếc chìa khóa, sau bao nhiêu là khó khăn vất vả, mở camera, điều chỉnh đến hình ảnh trong thư phòng. Rất vất vả mới có thể mở được âm thanh lên, tôi lặp tức nghe thấy cha tôi hỏi Phó Quân Nhan: “Biết đánh cờ không?” Trong lòng tôi rơi lộp bộp một tiếng, đúng là không ai hiểu cha bằng con gái mà……
Phó Quân Nhan tiêu rồi, tôi thấy anh rất lễ phép trả lời cha tôi: “Quân Nhan không hiểu rõ về cờ, nhưng cháu nguyện ý được bác trai dạy bảo ạ.” …….
Cha tôi nhướng mày, khoát khoát tay nói: “Chơi một ván với tôi.” Tôi thở dài một hơi trong lòng, cha tôi vẫn còn lương thiện…….. Tôi lại thấy cha nói: “Gần đây tôi mới sưu tầm được một cuốn sách cổ dạy đánh cờ.” Nói xong lập tức đứng dậy, nhấc tấm vải phủ trên bàn lên, tôi thấy một bàn cờ đã được bày sẵn, cúi đầu thở dài. Cố Tiểu An chắc là ngày nào cũng bị cờ vây bắt nạt, mới chỉ thấy mấy quân cờ thôi mà cái đầu nhỏ đã rũ cả xuống, nhỏ giọng than thở, gương mặt bầu bĩnh tràn đầy buồn khổ.
Tôi chỉ thấy cha tôi tiếp tục nói: “Đây là một ván cờ trong sách, cậu nhìn những quân cờ đen đang bị cờ trắng gây khó khăn này xem, vừa nhìn qua đã biết chỉ có một kết quả là chết mà thôi, cậu có thể cứu những quân cờ đen này sao?” Tôi nhịn không được trợn trắng mắt, người ta đã nói là không hiểu rõ, vậy mà cha còn ép buộc người ta như vậy, sao lại có thể không có chút đạo đức nào như thế cơ chứ?...........
Phó Quân Nhan mặt không hề biến sắc, chỉ gật đầu, nhìn chăm chú vào bàn cờ. Cha tôi xấu xa cười một tiếng,d-i"ễ"n"đ"à"n"l"ê""q"u"ý""đ"ô"n, dựa lưng vào ghế, hai tay gõ gõ lên mặt bàn, tôi nhịn không được thầm trách cha tôi: “Cha tôi làm ồn như thế thì sao Phó Quân Nhan có thể tập chung suy nghĩ được cơ chứ.” Nói xong tôi lại chọc chọc Cố Tiểu An, Cố Tiểu An lập tức ưỡn mặt gật đầu, ngoan ngoãn vô cùng.
Tôi chỉ thấy bàn tay đang gõ xuống mặt bàn của cha tôi hơi dừng lại một chút, độc mồm độc miệng cười nói: “Nếu cậu không qua được vậy thì không tính nữa.” Nói xong cũng không thèm nhìn Phó Quân Nhan đang tập trung suy nghĩ, cha tôi nhìn chằm chằm về phía chiếc bình hoa cổ trên vách tường, hình như rất hài lòng ngó trái, ngó phải.
……. Tôi im lặng, thật là ác…..
Tôi thấy Phó Quân Nhan vẫn ngồi thản nhiên, không hề động đậy, vẻ mặt bình tĩnh, tư thế ngiêm túc, chỉ có ánh mắt là nói lên anh đang suy nghĩ sâu xa, hơi thở ung dung. Một lát sau, khóe miệng anh hơi nâng lên, giống như nắng ấm chiếu xuống cảnh vật, anh vươn tay, cầm lên một quân cờ màu đen, những ngón tay thon dài, hạ xuống bàn cờ. Là lùi một bước, nhưng mà, trời cao biển rộng, đó là là con đường đi ra từ cõi chết, trong nháy mắt ván cờ cũng được mở ra.
Vẻ mặt cha tôi cứng đờ, giương mắt kinh ngạc nhìn về phía Phó Quân Nhan, giống như cha đang cẩn thận đánh giá Phó Quân Nhan, ngồi thẳng người, cuối cùng mở miệng nói: “Thằng nhóc này thế mà bảo chơi không tốt, dám lừa cả tôi.” Được rồi, cha tôi bị kích thích rồi….
Phó Quân Nhan lại khiêm tốn lắc đầu, ngẩng đầu lên, chống lại tầm mắt của cha tôi, cười nói: “Vẫn phải cảm ơn bác trai đã nhắc nhở Quân Nhan.”
Cha tôi giống như bị ngạc nhiên, hắng giọng một cái, nhìn về phía Phó Quân Nhan.
“Bác trai vừa nhìn chiếc bình mai kia, sau đó lại nhìn Quân Nhan, khiến cho cháu nhớ tới một chuyện xưa, đó chính là muốn làm được đồ sứ tốt nhất thì cách duy nhất chính là đập bể. Kiên trì làm tiếp, kiên trì ấn xuống, ấn đến khi nào hài lòng mới thôi. Cái đó gọi là Bất phá bất lập (có nghĩa là không phá thì không làm nên ý.) Quân Nhan nghĩ, đạo lí trên thế gian này cũng giống như vậy.” Anh cười cười, khiêm tốn nhưng không cúi người, nhìn ván cờ cười nói.
Một lúc lâu sau cha tôi cũng không nói gì, đột nhiên quát lên một câu: “Cố Bảo Bối, con xem xong chưa?” Tôi và Cố Tiểu An đồng thời run lên, rụt rụt cổ, lúc này Phó Quân Nhan và cha tôi cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía máy quay, Phó Quân Nhan còn vẫy vẫy tay với tôi qua camera.
“Oa hu hu…..” “Chị ơi, hai chị em mình bị tóm tại chỗ rồi….”
“Lại còn dám kêu oa hu hu nữa hả? Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con gái ngốc như vậy cơ chứ? Sao con không biết mở camera lên nhìn trộm thì phải tắt đèn đi chứ? Hơn nữa con có thấy ai đã đi nhìn lén lại còn mở loa lên như con không hả? Ngu ngốc.”
Tôi thấy Phó Quân Nhan đưa tay đỡ trán nhỏ giọng cười. Tôi thấy rất đau khổ nha…..
Khi trở về nhà, trong xe cũng chỉ có tôi và Phó Quân Nhan mà thôi, cha tôi không đồng ý cho chúng tôi đón An An về nhà một ngày lại đưa lại. Vì thế, cha tôi không đồng ý. Nhưng cha tôi cũng tự mình xuống bếp nấu cơm chiều, thật ra tôi rất muốn biết đoạn đối thoại giữa hai người họ trong khi tôi không nghe thấy kia, bởi vì cha tôi cũng không đuổi anh ra ngoài…. Nhưng lại lấy thái độ quan sát để trò chuyện với anh rất vui vẻ.
An An lại đi tìm Phó Quân Nhan để kể khổ, hơn nữa còn bày ra lập trường rất nghiêm túc kiên quyết bảo vệ bình sữa nhỏ của mình, Phó Quân Nhan cười sờ sờ đầu cậu nhóc nói: “Ngoan, chị em không phạt em nữa đâu.” Sau đó cậu nhóc kia cười đến mức không thấy mắt đâu nữa, sau đó lại điên điên khùng khùng kéo Tiểu Khải ra sau tủ lạnh lấy ra năm sáu hộp sữa, bản thân tôi không còn gì để nói nữa…. Đỡ trán tự ai oán vậy….
Tác giả có lời muốn nói: Đáng thương cho bạn cá nóc nào đó, Phó Quân Nhan sẽ không nói cho bạn cá nóc biết sự thực là anh dùng bạn nhỏ An An để được lộ diện cha vợ….. Tôi có thể nói trước không? Chương kế tiếp chính là chuyện giường chiếu đó….. Ăn thịt…. công tử Quân Nhan cũng là người mà…. Chuyện nam nữ cũng là nhu cầu của con người mà thôi.
Editor: ………………………… chương này tôi khóc..... khóc như mưa....