Tôi cũng không cố ý trang điểm ăn mặc, gương mặt không trang điểm tôi chỉ mặc một chiếc váy dài màu lam, một đôi giày cao gót màu trắng và đeo một chiếc kính mát màu trà. Chỉ có điều hôm nay tôi được đối xử tốt hơn mọi hôm ở chỗ Phương Tình tự mình xuống xe mở cửa xe cho tôi, một bên Phương Tình còn nói với tôi rằng tôi đang đi thi đấu để tuyển những diễn viên mạnh nhất, vậy mà là một nữ diễn viên lại để mặt mộc đi thi thực sự là rất hiếm có. Một bên gương mặt của chị ấy lại tràn đầy ý cười, giống như là rất tán thành cách làm của tôi vậy. Phương Tình là một người rất thích những diễn viên có kĩ năng diễn xuất đứng đầu, còn về dáng vẻ thì chỉ đứng thứ hai mà thôi. Cho nên chị ấy mới có thể chẳng có chút kiêng kị nào mà hâm mộ Phó Quân Nhan như vậy, chị ấy thường hay thở dài nói, công tử Quân Nhan sao lại có thể xinh đẹp đến vậy cơ chứ, nhưng vẻ đẹp này cũng chỉ làm tôn nên khả năng diễn xuất của anh ấy mà thôi, Hơn nữa, đã diễn tốt như vậy sao cần phải xinh đẹp như vậy làm gì. Mỗi khi tôi nghe thấy đều cảm thấy toát cả mồ hôi, đầu tiên nên nói là khi đứng trước một người đàn ông lại nói là anh ta có một vẻ bề ngoài xinh đẹp sao, đây là chuyện gì vậy? Dĩ nhiên, đoán chừng nếu lời nói này mà đến tai Phó Quân Nhan sợ là chính bản thân anh cũng sẽ chết lặng. Tôi đã nói mà, tôi rất lo lắng trong tương lai khi tôi và Phó Quân Nhan công khai mối quan hệ liệu Phương Tình có phải là người đầu tiên bị kích thích đến điên mất hay không……………
Khi xe dừng lại trước tổng công ty quốc tế huy đằng, tôi ngẩn người, há hốc mồm nhìn tòa nhà cao chọc trời kia, lại quay sang nhìn Phương Tình nghi ngờ hỏi: “Công ty quốc tế Huy Đằng? Sao lại tới đây vậy? Không phải hôm nay chúng ta đến chỗ đạo diễn Hoài An để tuyển vai hay sao?” Tới công ty của Phó Quân Nhan làm gì cơ chứ, chẳng lẽ đến đây có thể khiến cho Phó Quân Nhan đang ở Mã Tác Lí xấu xa kia quay trở lại hay sao? Tôi bĩu bĩu môi, không nhịn được cũng thấy khó chịu.
Phương Tình cũng bị tôi hỏi cho sững sờ, che mặt bất đắc dĩ nhìn về phía tôi hỏi: “Tiểu Ái, chẳng lẽ em không biết đạo diễn Hoài An có kí hợp đồng với công ty quốc tế Huy Đằng hay sao?”
“Đâu có ai nói cho em biết đâu….” Tôi đổ mồ hôi, nếu ban đầu tôi biết đạo diễn Hoài An làm việc cùng công ty với Phó Quân Nhan thì tôi cần phải để chị Vạn Thanh vất vả vạn dặm đi tìm tình báo hay sao? Thế giới này thật là nhỏ.
Sau khi xuống xe chúng tôi trực tiếp đến tầng mười tám. Phòng họp để phỏng vấn vẫn đóng chặt cửa, trên của có dán một tờ giấy: “Tuyển diễn viên mới.” Bốn chữ rất to khiến tôi có cảm giác buồn cười, đây thực sự là phong cách của đạo diễn Hoài An, ngay cả các diễn viên đến tham gia tuyển cũng không hề bị lộ ra.
Trên hành lang đứng rất nhiều nữ diễn viên, có người đứng, có người ngồi, cũng có những người túm năm tụm ba lại một chỗ nói chuyện, cũng có những người đang đứng trong một góc trang điểm lại. Cũng có mấy ca sĩ nổi danh ở đây. Những người nổi danh một chút thì vênh váo tự đắc, những người không nổi danh thì tiến lên nịnh bợ, cũng có những người mang theo sự chờ đợi trong ánh mắt trốn ở một góc chuẩn bị. Lúc này, tôi lại nhận ra một người mà tôi có quen biết, đó chính là Quý Khiết Nhi. Cô ta mặc một chiếc váy hoa nhỏ dài, trang điểm khéo léo, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ở hàng đầu tiên, trong mắt mang theo một sự kiêu ngạo, đang nói chuyện với một anh chàng ca sĩ nào đó.
Tôi nấp sau lưng Phương Tình, tôi không muốn giao tiếp nhiều với những người khác, có những lúc, nói càng nhiều thì càng sai nhiều, không nói là tốt nhất. Tôi và Phương Tình liếc mắt nhìn nhau, Phương Tình là một người thẳng thắn, chị ấy cũng không thích tôi phải cúi người, càng khinh thường những con người chỉ biết đi theo con đường cong quẹo kia. Cho nên sau khi chúng tôi ra khỏi thang máy, hai người cũng rất ăn ý đứng lui lại sau cùng trong nhóm diễn viên, chúng tôi ngồi trong một góc mát mẻ, song song cúi đầu lôi điện thoại di động ra chơi, trong cả đám người đang chịu áp lực to lớn thì hành động của chúng tôi không bình thường tí nào.
Chỉ một lát sau có hai người nhân viên đi ra từ trong phòng gọi tất cả những người đến tham gia tuyển chọn vào. Người có tên tuổi cũng như người không có tên tuổi đều như ong vỡ tổ đi vào trong, khi mọi người xông vào còn phải chú ý giữ hình tượng nữa chứ, thật là vất vả. Phương Tình là một người luôn bình tĩnh, chị ấy không hề gấp gáp, yên lặng nhìn theo. Tôi đang vượt qua ải khó trong trò chơi nên cũng không vội vàng, khi thấy mọi người đã đi vào gần hết tôi mới yên lặng đi vào, tìm một góc khuất yên lặng ngồi xuống.
Tôi cất điện thoại di động vào trong túi sách, lúc này tôi mới nhìn đạo diễn Hoài An trên ghế giám khảo, ông đeo một gọng kính màu vàng, một đôi mắt không lớn không nhỏ, có lẽ do nguyên nhân là cận thị, nên dù đã đeo kính nhưng thỉnh thoảng vẫn phải nheo mắt lại nhìn những thứ xung quanh. Tôi thấy ông nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn cửa, giống như đang chờ một ai đó. Sau đó lại xoay người nói mấy câu với người phụ tá bên cạnh, gõ gõ xuống mặt bàn, hướng về phía Mike nói: “Chào các bạn, tôi là Hoài An, hôm nay chúng ta cùng nhau có mặt ở đây với mục đích tìm nữ diễn viên thích hợp đóng vai chính cho bộ phim mới của tôi, phát đề, chấm điểm công bằng.” Ông không hề có một chút khách sáo nào cả, đi thẳng vào vấn đề chính luôn, chỉ chỉ vào hai ông trúc phía trước người nói tiếp: “Mọi người lên đây bốc thăm đề thi, dựa vào đề mục biểu diễn tùy thích. Về phần thứ tự lên diễn……….”
Ông dường lại một chút rồi cười nhẹ, nói tiếp: “Nếu như không có thứ tự, ai đã chuẩn bị xong rồi thì lên đây bốc thăm rồi diễn. Còn tôi về vấn đề trả lời đáp án ngay, nếu như năng lực của mọi người đều mạnh không thể tuyển chọn ngay được, thì kết quả lần này tôi sẽ công bố sau khi đã thảo luận với những vị ngồi đây, còn nếu như tôi thấy có người thể hiện vô cùng ok, có thể khiến cho tôi không cần xem lại. Tôi sẽ ngay lập tức tuyên bố dừng lại, tuyên bố ngay tại chỗ đồng ý để cô ấy đảm nhiệm vai nữ chính trong phim mới của tôi. Còn lại những người chưa được tiến lên biểu diễn, tôi chỉ có thể nói xin lỗi.”
Đạo diễn Hoài An còn chưa nói xong, cả phòng hội nghị đã xôn xao cả. Lại nói, ba người phụ nữ ở một chỗ là một đám vịt kêu, hơn nữa ở đây lại nhiều phụ nữ như vậy, đây nhất định là một căn cứ nuôi vịt. Phương Tình nháy mắt với tôi, ý muốn nói: “Nếu em còn không chịu đi lên, vậy thì sớm rút quân thôi.” Tôi lắc đầu một cái, đeo kính mắt nhìn xung quanh, cúi đầu lấy điện thoại di động trong túi sách ra, mở trò chơi nhẹ giọng nói với cô ấy: “Sao phải gấp chứ, súng bắn chim đầu đàn, em vẫn ngồi cuối cùng hiện tại cũng không thể phá được vòng vây này. Hơn nữa, gần đây mỗi ngày đều đi tập múa rất chán, gần đây chị cũng mệt mỏi rồi. Chúng ta cùng ngồi xem một chút.”