Anh họ tôi hơi giương mắt lên, cười cười, bày ra vẻ mặt bất cần hỏi: “Nhưng mà tôi là một thương nhân, tôi mở công ty là để kiếm tiền, tôi không có chút mộng tưởng gì cả, càng không có ý muốn cống hiến vì nghệ thuật. Cô cảm thấy cô có thể mang đến lợi ích gì cho tôi với những ý tưởng như vậy? Chẳng lẽ tiếp tục kiên trì với những ý tưởng của cô, bỏ ra mười mấy năm bồi dưỡng một người nghệ sĩ cũng chỉ để làm nhân vật chạy cờ hay sao?”
“Giới giải trí là một vòng luẩn quẩn, về nghệ sĩ thì hết đợt nghệ sĩ này lại đến đợt nghệ sĩ khác, thực tập sinh trong quý công ty cũng chiếm một số lượng rất lớn, trong làng giải trí này chưa bao giờ có chuyện thiếu người, nhưng lại thiếu hụt những Trường Thanh thần thoại. Những nghệ sĩ, ca sĩ diễn viên ưu tú thực sự thì không thể thay thế được, nhưng mà liệu có mấy người. Mù quáng thheo đuổi lợi ích cũng chỉ là những thành công ngắn ngủi mà thôi.” Cô hơi nhướng mày, nhìn về hướng tôi, mở miệng nói: “Tất nhiên, không phải tự nhiên mà mọi chuyện đều có thể tự tồn tại như vậy được. Quý công ty bồi dưỡng Cố tiểu thư cũng rất bình tĩnh, không hề nóng vội, rất có tiềm lực.”
Tôi nở nụ cười, bản thân tôi đây không phải là không nóng vội, chẳng qua là vì lười biếng lại luôn miệng hô to mấy câu mơ ước cao cả mà thôi.
Tôi quay người, nhìn thẳng vào mắt của anh họ, tôi thấy trong mắt anh giống như đang có rất nhiều suy nghĩ. Anh cưng chiều nghiêng đầu nhìn tôi, nhún nhún vai với tôi, sau đó lại quay người lại, thay bằng gương mặt nghiêm túc nói: “Nước quá trong thì sẽ không có cá, nếu như đã có quy luật như thế này mà còn đi ngược lại, thì những nguy cơ phải đối đâu cũng không phải là nhỏ. Bất cứ một chuyện gì nếu không tuân thủ quy tắc của trò chơi thì kết quả thu được đều phải chịu thiệt thòi. Những suy nghĩ tích cực này của cô cũng không sai, tất nhiên, nếu nó được sử dụng trong lĩnh vực khác thì sẽ thu lại những hiệu quả cao hơn nhiều, nhưng nếu trong vai trò một người đại diện, là người luôn phải mềm dẻo trong công việc thì sẽ không tránh được việc ăn không ít thiệt thòi đâu.” Anh hơi dừng một chút lại nói tiếp: “Nhưng mà, cái suy nghĩ như vậy lại không mưu mà hợp với người lười biếng khác.” Anh quay đầu nhìn về phía tôi ý muốn tôi nói chuyện. (Không mưu mà hợp là không bàn mà có ý tưởng giống nhau ấy.)
Tôi cười cười, nhìn về phía Phương Tình hỏi: “Chị có đồng ý làm người đại diện cho em không? Tuy nhiên, còn thường xuyên phải giúp em trông một đứa trẻ con nữa đấy.” Tôi lại chỉ đứa nhỏ đang ngồi trong lòng Mạc Nặc Vân, đứa nhỏ đang ôm một túi chocolate cố gắng nhét vào trong miệng.
Chị kinh ngạc đến nỗi mở to miệng, thậm chí còn bày ra vẻ mặt không thể tin được, vội vàng che miệng lại, nhanh chóng gật gật đầu, lần đầu cà lăm nói: “Tôi… tôi…. Tôi đồng ý…. Tôi vô cùng đồng ý…..” Tôi thấy trong đáy mắt của chị tràn đầy sự vui sướng, hiểu ý cười cười.
Tìm xong người đại diện lại thấy Cố Tiểu An đang ngủ gà ngủ gật, tôi muốn rời đi trước. Anh họ tôi lại lắc đầu, anh thật tình nói: “Nhưng mà cô ấy vẫn chưa đầy đủ.” Tiếp theo lại dùng một dáng vẻ giải quyết việc chung lôi tôi vào văn phòng tổng giám đốc.
Sau đó anh họ tôi lại gọi chị Vạn Thanh tới. Tôi ngồi một bên ôm Cố Tiểu An đang mơ mơ màng màng, yên lặng nhìn hai người bọn họ.
Mạc Nặc Vân thấy chị Vạn Thanh gõ cửa tiến vào, lúc lâu sau cũng không nói gì, hai tay để trên mặt bàn, vẻ mặt cười như không cười nhìn chị ấy một lúc lâu mới vẫy vẫy tay nói: “Ngồi đi.”
Sau đó, tôi lại nghe thấy anh họ tôi dùng một giọng điệu không nghiêm túc nói: “Trên đời này, người phụ nữ mà tôi yêu nhất ngoài mẹ tôi thì chính là cô ấy.” Nói xong, anh họ tôi còn quay người nhìn về phía tôi, lại nhấy mắt mấy cái với tôi.
Lúc này tôi cũng không thấy tức giận với anh, tôi nghiêng đầu nhìn anh, không tiếng động cười cười.
Ngay lúc chị Vạn Thanh đang ngu ngơ hết sức, anh họ tôi lại hỏi: “Vạn Thanh, cô có biết cổ đông lớn nhất của Mạc thị là ai không?”
“Là đại tiểu thư của nhà họ Mạc, em họ của tổng giám đốc.” Chị Vạn Thanh cũng rất nhanh trả lời lại, sự nghi ngờ trong đáy mắt ngày càng lớn hơn.
“Đó cũng là bà chủ lớn thực sự.” Anh họ tôi lại thêm vào một câu, lười biếng ngả lưng vào ghế tựa.
“Ai…..” Tôi ngồi một bên than thở một tiếng. Khiến cho Mạc Nặc Vân liếc tôi một cái, chị Vạn Thanh cũng nghi ngờ nhìn về phía tôi.
Khi anh họ tôi nói Phương Tình không đủ, rồi lại gọi chị Vạn Thanh vào văn phòng, anh vừa mở miệng nói chuyện tôi đã có thể hiểu được ý của anh. Tôi và Phương Tình đều có những suy nghĩ lười biếng giống nhau, nhưng lại là con người kiên trì theo đuổi ước mơ, vì ước mơ mà có thể cố chấp đánh nhau. Trong làng giải trí màu sắc sặc sỡ này, không biết công quẹo, không đủ khôn khéo thì người chịu thiệt chính là mình mà thôi. Cho nên cho dù ở vài phương diện thì Phương Tình rất tốt, nhưng có những phương diện khác thì cô ấy lại chưa đủ khéo léo, hơn nữa tôi còn cần một người có kinh nghiêm già dặn trợ giúp. Mà Vạn Thanh, suy nghĩ, tâm tư của cô ấy nếu thực sự dùng cho tôi, dùng để làm việc cho tôi, vậy thì khi tôi bước đi trên còn đường trong làng giải trí này sẽ thoải mái hơn nhiều. Giống như lần trước trên trang web của Jay thông báo những chuyện xấu xa như vậy nhưng cô ấy lại xử lí rất êm đẹp.
Nếu, để cho hai người này phối hợp với nhau…….
Tôi quay đầu nhìn về phía anh họ, thấy anh gật đầu, sau đó mới mở miệng nói chuyện.
“Chị Vạn Thanh, tôi biết chị hợp tác với tôi là thiệt thòi cho chị, bởi vì những năng lực của chị không được thể hiện, lại lần đầu gặp một diễn viên không nghe lời như tôi. Hơn nữa tôi còn để chị trông An An, thực sự là đại tài tiểu dụng rồi.” (Ý là người tài giỏi nhưng lại đi làm những công việc nhỏ bé không đáng ấy.) Tôi cười nhẹ, cúi đầu nhìn An An đang tựa vào người tôi ngủ say nói tiếp: “Đúng là, đối với tôi mà nói, tiền và của cải chỉ cần như vậy là đã đủ để cho cuộc sống sinh hoạt rồi, đối với tôi, tiền chỉ là thêm con số vào sổ tiết kiệm mà thôi. Tôi bước chân vào làng giải trí là do cơ hội và duyên phận. Nhưng mà, dần dần tôi thực sự rất thích cảm giác làm việc này, tôi chỉ nghĩ muốn quay những bộ phim thật tốt, tôi muốn người xem thực sự nhớ đến tôi, thích tôi. Tôi muốn cố gắng vì fan của tôi, tôi muốn mười năm, hai mười năm nữa vẫn còn những người thảo luận về bộ phim của tôi, về nhân vật tôi đã diễn. Đồng thời, tôi cũng có lòng tham, tôi có năng lực đảm bảo chất lượng sinh hoạt của mình, tôi muốn mình đảm bảo không gian nghỉ ngơi và thư giãn nữa.” Tôi cười cười, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Nặc Vân: “Còn có, tôi và anh ấy đúng là có quan hệ không đơn giản, nhưng trước kia chị Thanh hiểu sai rồi, anh sẽ dùng cả đời yêu tôi bởi vì từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn yêu tôi, hơn nữa trong người chúng tôi có chúng một dòng máu, mối quan hệ của chúng tôi là anh em họ…..”
Mạc Nặc Vân nở nụ cười, nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm, quay sang gõ gõ đầu bút nói: “Mọi người đều nghĩ rằng thiên kim tiểu thư nhà họ Mạc thì phải mang họ Mạc, lại không nghĩ rằng cô ấy cũng có thể mang họ của mẹ. Vạn Thanh, chính bản thân cô không biết, trước đây chúng tôi có bao nhiêu tin tưởng cô đâu nhỉ……”
Kết quả sau cùng là tôi có đến hai người đại diện. Vạn Thanh cảm thán nói: “Tôi còn luôn nghĩ rằng, tại sao lại có một người nghệ sĩ mà dầu muối gì cũng không ăn (nói thế nào cũng không nghe ấy), hóa ra…………….” Tiếp theo, cả hai bên cùng thoải mái. Vạn Thanh vẫn có thể dẫn dắt thêm người mới như cũ, công việc của tôi thì do chị ấy và Phương Tình cùng nhau bàn bạc.
Trên đường đưa tôi về nhà, anh họ tôi lại tỏ ra phong cách nháy mắt với tôi nói: “Thế nào? Lấy ơn báo oán không chê được vào đâu đúng không? Lòng của Vạn Thanh rất cao, nếu không làm như vậy, em sẽ không thể nắm được lòng của cô ấy.” Anh vừa nói như vậy khiến tôi nghĩ ngờ, có phải sự việc đi đến như hôm nay anh đã sớm tính toán trước rồi thì phải.
Tôi không nói gì, cũng không có gì để nói, đương nhiên anh họ tôi không phô trương khoe khoang, thực sự anh ấy rất mạnh.