Cuối cùng cũng đến ngày phim “Cô bé lọ lem màu đen” phát sóng tập cuối cùng lên truyền hình, tôi và Phó Quân Nhan rất kiên nhẫn cùng nhau ngồi chờ trên ghế salon. Rất nhiều diễn viên từng nói rằng họ không bao giờ xem những tập phim, những cảnh quay mà mình đã diễn, bởi vì như vậy khiến cho họ cảm thấy rất khó chịu. Nhưng tôi và Phó Quân Nhan lại không phải những diễn viên như vậy. Tôi rất vui sướng hỏi Phó Quân Nhan: “Có phải bởi vì khi nhìn mình trên tivi cảm thấy rất tốt đẹp, rất hạnh phúc không nhỉ?” Vẻ mặt rất đáng ghét….
Anh sờ sờ đầu tôi nói: “Là bởi vì chỉ khi xem lại thì mới có thể tự mình đánh giá xem bản thân mình diễn còn sai sót ở chỗ nào.” Tôi im nặng, tôi chỉ là người bình thường!
Sau khi xem đến phần cuối của tập phim, Phó Quân Nhan lấy tay vuốt ve mắt tôi, trong mắt anh còn mang theo cả sự đau lòng, xem xong những hình ảnh tuyệt mĩ kia, anh chỉ hỏi tôi: “Diễn như vậy trong bao nhiêu lâu?”
Tôi giơ đầu ngón tay với anh, anh gật đầu một cái, hai hàng lông mày nhíu lại một chỗ, cúi đầu kiểm tra ánh mắt tôi. Tôi cảm thấy sự đau lòng trong mắt anh, tôi đặt tay lên mu bàn tay anh, cảm thấy rất ấm áp trong lòng, bình tĩnh nói: “Khi em mới bắt đầu diễn, tự tưởng tượng ra những hình ảnh sau khi hoàn thành cảm thấy rất hăng hái. Nhưng mấy giờ về sau thì em lại không nhịn được tự nghĩ trong lòng, chết chìm khó nhìn muốn chết, đẹp mắt chỗ nào không biết. Lại sau đó, khi đã phải diễn đi diễn lại đến mười tiếng đồng hồ mà vẫn không giải quyết được vấn đề em cảm thấy bản thân mình sắp phát điên lên rồi, bên cạnh đó em lại cảm thấy không tin bản thân mình không làm được. Hiện tại, khi nhìn thấy những hình ảnh tuyệt vời này, em chỉ có một suy nghĩ, thì ra chết chìm cũng có thể đẹp mắt như vậy. Em chỉ cảm thấy cái giá phải bỏ ra như vậy cũng rất đáng. Phó Quân Nhan, anh xem xong có cảm thấy kiêu ngạo không?”
“Có.” Anh đáp lại một tiếng, mãi cho đến khi bộ phim kết thúc cũng không nói thêm điều gì nữa.
Tôi không muốn anh phải đau lòng vì tôi như vậy, mặc dù anh im lặng yêu thương khiến cho tôi cảm thấy rất hạnh phúc, anh chính là chỗ dựa của tôi. Tôi nghĩ nghĩ rồi đẩy đẩy Phó Quân Nhan, nghiêng người đến gần chỗ anh, ôm lấy cánh tay anh hỏi: “Phó Quân Nhan, gọi là ‘Cô bé lọ lem màu đen’ thì đáng ra nhân vật lọ lem phải tà ác hơn chứ nhỉ? Em vẫn chờ biên kịch cho em một cơ hội đóng vai ác, diễn mấy người xấu cơ. Từ đầu đến giờ em vẫn luôn mong Bạch Nhan có thể hóa sói cơ. Thật là, từ đầu tới cuối em không hề cảm nhận được sự trả thù của Bạch Nhan gì cả. Mà hơn nữa đến cuối cùng hai cha con nhà họ Bạch và Bạch Tiêu cũng đâu có nhận được sự trừng phạt gì đâu cơ chứ? Vậy cuối cùng thì đen ở chỗ nào vậy?” Đây chính là vấn đề khiến tôi rối rắm lâu nay, chị Nhược Phàm hô to gọi là lừa đảo, cuối cùng thì biên kịch vẫn cho chị ấy ngồi trên ghế của nhân vật ác thành tính. Tôi cùng hô to lừa đảo nhưng là do nhà biên kịch không cho tôi cơ hội được diễn vai hung ác một lần…
“Không hiểu?” Phó Quân Nhan khẽ nghiên đầu hỏi tôi, mặt anh và mặt tôi đang kề rất gần nhau, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng làn da nhẵn nhụi, sạch sẽ của anh.
Tôi gật đầu, nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi.
“Em không hiểu được là đúng rồi.” Ánh mắt của anh mang theo sự ấm áp nhìn về phía tôi, khóe môi hơi nhếch lên. Anh lại nghiêng đầu ra cửa sổ nhìn cảnh sắc ban đêm, trong ánh mắt anh hiện lên ánh sáng, mang theo một sự suy nghĩ sâu xa gì đó mà tôi không hiểu được, anh chậm rãi lên tiếng: “Nếu như không phải là không chết thì không quên được thù hận, thì trên đời này chỉ có một cách trả thù duy nhất.” Anh dừng lại, quay đầu lại nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt không hề thay đổi.
Cách gì vậy nha? Tôi do dự đoán: “Khiến cho người đó phải nợ tiền.” Làm như vậy thì mình sẽ thành chủ nợ, khi đó có thể chèn ép họ thường xuyên, bắt nạt họ……..
Phó Quân Nhan lắc lắc tay.
“Khiến họ yêu mình sau đó đá họ đi.” Anh lại lắc tay, lần này trong ánh mắt của anh có chút phức tạp không nói lên lời.
Tôi cười gượng, vội vàng lắc tay, rất chân chó (nịnh hót) nghiêng đầu làm nũng nói: “Người ta không biết mà….” Trời ạ, tự tôi để lộ bản tính hung ác của mình rồi… Thật là thất sách…. Thất sách mà…. Tôi xấu hổ cúi đầu xuống nhưng vẫn trộm liếc nhìn anh.
“Cô nàng ngốc, oan oan tương báo là rất mệt.” (anh nói là cứ thù hận qua lại ấy) Anh than thở một tiếng giống như là cưng chiều, sờ sờ đầu tôi nói: “Cách trả thù tốt nhất là sống một cuộc sống tốt hơn họ, hơn nữa, quên đi tất cả thù hận và bất bình.” Anh cầm điều khiển tivi, tắt tivi, sau đó nói tiếp: “Người biên kịch như vậy mới là một người thông minh……..”
Trong chốn giang hồ quên đi nhau, từ nay về sau sống cuộc sống hạnh phúc………
Tôi giật mình có chút hiểu ra, lúc Bạch Nhan quên đi tất cả, hạnh phúc kết hôn với Hàn Tại Tuấn, rời khỏi nơi đau khổ. Để lại hai cha con nhà họ Bạch đắm chìm trong đau đớn, khổ sở, hối hận không cách nào thoát ra được. Mà đối với Bạch Tiêu, Bạch Nhan cũng không cần làm gì cả, chỉ cần tiếp tục sống cuộc sống hạnh phúc của mình, Bạch Tiêu sẽ sống trong hoảng sợ, ghen tị, hâm mộ không ngày nào yên. Như vậy, đúng là cách trả thù tốt nhất. Phó Quân Nhan cuối cùng là anh thông minh bao nhiêu?
Nhưng mà…… Tôi nhớ trước đây có lần cha đã từng dạy tôi: “Bảo Bối, khi có một người bạn của con bắt nạt con thì con sẽ làm gì?”
Tôi lắc đầu không hiểu.
Vì thế cha đã từng nói cho tôi biết: “Mạnh mẽ đánh họ một trận, khi con đánh mệt gọi cha ra đánh giúp con.” Như vậy rất vui nha….
Vì thế, tôi phồng mặt bánh bao lên, nhìn Phó Quân Nhan nói: “Anh nói cũng đúng….. Đúng là em cũng cảm thấy như vậy rất chính xác…., nhưng mà so với kiểu im lặng thầm chịu đựng, thì trực tiếp dùng quyền cước đánh cho họ một trận tơi bời vẫn là một chuyện rõ ràng và vui vẻ hơn nhiều mà….”
Phó Quân Nhan cười nhẹ, tóm lấy lỗ tai tôi nói:
“Cá nóc ngốc nghếch, không được dạy An An như vậy đâu đấy.”
“Vì sao vậy?”
“Chờ khi chúng ta sinh con gái mới có thể dạy như vậy?”
Oa oa oa. Tôi che mặt chạy trốn về phòng mình.
Tôi chưa từng giao tiếp với người đại diện của Phó Quân Nhan, chỉ biết anh ta họ Từ, là một cao thủ trong nghề, thường gọi là Từ Kinh Kỷ. Trong giới giải trí nếu có bình chọn người đại diện mạnh nhất, thì anh ta sẽ là người đứng thứ nhất thứ hai. Trong kiếp trước anh họ tôi nhiều lần muốn mời anh ta đến làm việc ở công ty giải trí chuyên đào tạo các ngôi sao thuộc tập đoàn Mạc thị, cũng chính là công ty hiện tại mà tôi đang kí hợp đồng. Nhưng bản thân anh ta lại không hề bị dao động. Anh ta còn nói, chỉ cần Phó Quân Nhan còn làm trong công ty quốc tế Huy Đằng một ngày thì anh ta vẫn ở đó một ngày. Khi đó tôi còn cảm thấy thú vị, Phó Quân Nhan làm người luôn khiêm tốn, Phó Quân Nhan luôn không xuất hiện trong các buổi lễ trao giải, toàn là anh ta thay mặt Phó Quân Nhan lên đài lĩnh thưởng.
Không may hôm nay tôi mới tiến vào thang máy thì anh cũng tiến vào. Khi của thang máy từ từ đóng lại, tôi nhìn về phía anh ta thì anh ta cũng đang nhìn tôi, hai chúng tôi đều gật đầu chào hỏi đối phương, sau đó trong thang máy lại trở về im lặng. Cả hai người chứng tôi đều biết đối phương là ai, nhưng cũng không nói gì cả, trong thang máy tràn ngập cảm giác lúng túng muốn chết.
Vì thế tôi cảm thấy có chút thấp thỏm không yên, không biết lúc tôi mở cửa thì vị đại diện này sẽ có biểu cảm như thế nào nữa? Nhưng kì lạ ở chỗ, khi tôi đi trước mặt anh ta mở cửa nhà ra, hơn nữa còn dẫn đầu đi vào phòng của Phó Quân Nhan thì anh ta cũng rất bình tĩnh, không hề có chút ngạc nhiên nào cả.