Lúc tôi đến phòng chị Nhược Phàm, Cố Tiểu An vẫn còn đang ngủ, cái bụng nhỏ bị phơi ra ngoài chiếc chăn chuyên dụng của bé, theo mỗi nhịp thở cái bụng cũng lên lên xuống xuống, hai cánh tay trắng mập mạp để ngoài chăn, gương mặt tinh tế rất đáng yêu. Tiểu Khải đã thức dậy từ sớm nhưng vẫn híp mắt nằm bên cạnh giường của Tiểu An đợi cậu nhóc thức dậy, nghe thấy ấm thanh mới hơi hé mở đôi mắt, nhìn thấy tôi đến mới thấp giọng kêu một tiếng.
Tôi đi đến sờ sờ vào đầu Tiểu Khải rồi mới ngồi xuống bên giường nhìn Tiểu An ngủ.
Chị Nhược Phàm cũng đã thay xong quần áo, đang ngồi trước bàn trang điểm cầm một chiếc lược chải tóc, quan tâm hỏi tôi: “Việc gấp của em đã giải quyết xong chưa?”
Tôi gật gật đầu nói: “Cũng tạm ổn rồi ạ.” Sau đó tôi lại hỏi thêm: “Đêm hôm qua An An không quấy chị chứ?”
“Không hề, đứa nhỏ này rất ngoan.” Chị hơi quay người sang nhìn An An vẫn đang ngủ say, trong đáy mắt của chị mang theo mấy phần thân thiết và yêu thương, ánh mắt của chị giống như ánh mắt của bác gái (mẹ Nhược Phàm), chị nói: “Hôm qua lúc em vừa đi, An An cũng thức dậy. Một lúc sau chị muốn đi vệ sinh mới mơ mơ màng màng dậy thì thấy bé đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chị, cũng không gọi chị dậy, cứ nghiêm túc mở to mắt ngồi đó, không khóc cũng không nháo. Chị hỏi ‘Sao An An lại dậy thế? Nào nằm xuống đi ngủ tiếp nào.’ Em đoán xem bé nói gì? Vậy mà bé lại nói với chị: ‘Không thấy chị em đâu cả, em nhớ chị em.’ Bé mới có ba tuổi mà. Sao lại có đứa bé ngoan như vậy cơ chứ? Cũng may nhờ tuổi nhỏ nên chỉ một lúc bé đã buồn ngủ, không bao lâu sau lại ngủ thiếp đi.” voicoi/_diễn∆ đàn€ lê ¥quý ~đôn----
“Còn kém một tháng nữa mới được ba tuổi.” Tôi lắc đầu nói, cúi người nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của An An. Đây cũng là nguyên nhân mà tôi luôn kiên trì dẫn An An bên mình. Tuy còn nhỏ nhưng lần tai nạn xe cộ đó vẫn để lại một bóng ma nho nhỏ trong lòng bé, và cũng khiến cho bé luôn có cảm giác thiếu sự an toàn. Những việc này tuy bé không nói được ra nhưng trong tâm trí của bé vẫn bị ảnh hưởng, dù như thế nào thì nó cũng đã có. Bé là một đứa nhỏ thông minh, vì biết tôi, Phó Quân Nhan, và cha tôi thật lòng yêu thương nên bé mới có thể nhanh chóng vui vẻ trở lại như vậy. Nhưng ít nhiều vẫn chỉ là một đứa bé, so với những đứa trẻ khác càng thêm thiếu cảm giác an toàn hơn.
Chị Nhược Phàm ngồi một bên quay đầu nhìn An An đang ngủ say thở dài nói: “Chị vừa đau lòng nhưng cũng rất hâm mộ em, đứa bé như vậy chị cũng muốn có một đứa.”
Tôi nghe chị nói xong chỉ cảm thấy có chút buồn cười: “Vậy chị mau sinh một đứa đi là được mà.”
“Tìm ai sinh?” Chị tức giận lườm tôi một cái, đáy mắt chị mang theo một chút buồn phiền: “Thời buổi hiện nay muốn tìm một người có thể cùng chia sẻ mọi vui buồn sướng khổ với em đâu phải chuyện dễ dàng như vậy đâu?” Chị thở dài nói tiếp: “Em nhìn chị mà xem, chị đi quay phim đến thời điểm hiện tại cũng luôn diễn một nhân vật phụ, có thể những vai phụ trước kia chị đóng không thể so được với hiện tại, trong khi diễn chị cũng coi như là một nữ chính thứ hai. Những nhân vật trước kia chị từng diễn nói khó nghe một chút chính là những kẻ chạy cờ mà thôi. Chị bò lên từ vòng thấp nhất. Khi mới bắt đầu, chị cũng chỉ dùng mĩ phẩm trang điểm rẻ tiền, mỗi ngày đều chen chen lấn lấn trên xe bus để đi lại, cũng có lúc bị những đàn em phía dưới gọi đến hét đi, có vai diễn nào chị cũng đều nhận vì chỉ muốn xuất hiện trên ống kính thêm mấy lần nữa, làm cho có thêm nhiều người biết đến chị hơn. Có một lần đoàn làm phim cho chị đi đóng vai một người chết, chị nghĩ như vậy cũng tốt, chỉ cần có thể ló mặt thì vai gì chị cũng nhận. Kết quả là đạo diễn để cho chị quay đi quay lại cảnh ngã nhào trên đất, một lần nằm như vậy là mười sáu giờ, có lúc còn bị người đi lại dẫm lên, khi về đến nhà cả người chị có không biết bao nhiêu vết bầm tím. Sau đó lúc bộ phim đó được công chiếu, mặt chị không hề xuất hiện trên màn hình, trong cả đám thi thể nằm đó chị không thể tìm thấy mình đang nằm ở chỗ nào? Khi đó, em biết không, chị hối hận vô cùng.”
Mặc dù không biết tại sao tự nhiên chị Nhược Phàm lại nói với tôi nhiều như vậy, nhưng mà khi nghe xong tôi vẫn thấy đau lòng, tôi muốn nói, chị đã lắc đầu với tôi, tiếp tục nói: “Nhưng mà bây giờ chị cảm thấy tất cả đều đáng giá, em xem, chị dâu chị là do chị giới thiệu cho anh trai chị đó, công ty của anh chị cũng càng ngày càng phát triển nhờ vào đó mà chị cũng có chút núi dựa, từ từ cũng được coi trọng hơn. Lúc chị nhận kịch bản bộ này cũng không có xem qua, chị chỉ nhìn thấy nhân vật chính là em và Phòng Đinh Việt chị đã đồng ý luôn, chỉ dựa vào sự thu hút của hai người, chỉ cần hai người nhìn vào màn hình cười khúc khích thôi cũng đã đủ thu hút rất nhiều người rồi. Quả nhiên hiện tại khi chúng ta cùng nhau diễn mặc dù phải đấu tranh với tổ diễn đối diện đến một mất một còn, nhưng cuối cùng vẫn coi như là may mắn, chị cũng được hưởng ké tiếng thơm của hai người. Nhân vật Bạch Tiêu này, nói tốt cũng không được, nói là xấu cùng không xong, trên đời này có ai là không ích kỉ đâu? Có một hôm chị đi ra cửa còn bị một cụ già kéo lại dạy bảo một trận. Dạy chị là một người phụ nữ không thể hư như vậy, chị nghe xong rất vui mừng vì chuyện này đại biểu cho mọi người đều biết đến chị.Giống như chúng ta vậy, nhìn rất nhiều hình ảnh những người trong giới giải trí đi tiếp rượu, được bao nuôi… hoặc là lợi dụng những chuyện tình yêu vớ vẩn để lăng xê tiếng tăm của mình… có lẽ chính những người đó cũng không thể biết được tình cảm của mình là giả… Chúng ta đi trên con đường này thì gương mặt gì cũng sẽ gặp qua, khi diễn lại nhìn thấy những tình yêu chết, những tình yêu không có chút trong sáng nào. Những sự đối lập kinh khủng này có thể dọa chết người….”
Chị thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “ Trong chuyện xưa tin tưởng vào tình yêu, trong hiện thực lại phỉ nhổ vào tình yêu, đây chính là cuộc sống.” Hình như chị lại sực nhớ ra chuyện gì đó, chị cười khổ một tiếng mới nói tiếp: “Tiểu Ái, đừng nhìn bình thường chị luôn tỏ vẻ không sao cả, thật ra chị cũng luôn muốn tìm một người mà có thể để chị dựa vào, cho chị cảm nhận thấy sự ấm áp, cho chị sự bình yên. Người đàn ông đó không cần phải giúp chị chịu khổ, chỉ cần người đó không rời bỏ chị, luôn luôn ủng hộ chị đến cùng. Chị đã rất thỏa mãn, nhưng em xem? Chị không có….” Nét mặt chị ấy mang theo sự buồn khổ mờ mịt…
Tôi vừa nghe xong cũng chỉ biết im lặng, mỗi người phụ nữ cuối cũng cũng chỉ cầu mong một điều đơn giản đó thôi…
Lúc này sau lưng lại có chút tiếng động, tôi vội vàng quay người lại, Cố Tiểu An đang di chuyển cơ thể nhỏ bé, mờ mắt ra, thấy tôi xoay người lại cúi đầu nhìn bé, đôi mắt đen lúng liếng xoay chuyển liên tục, bàn tay nhỏ bé mập mạp trắng nõn đưa lên dụi dụi mắt mấy cái rồi nhìn về phía tôi, vươn đôi tay nhỏ bé ra lắc lắc. Vẻ vui sướng trên mặt không thể che dấu được, lộ cả chiếc răng nhỏ ra, má lúm đồng tiền đáng yêu, ngọt ngào ngây thơ gọi tôi: “Chị ơi, ôm ôm.”
Tiểu Khải cũng nghe thấy âm thanh của bé, vọt cái đã bò dậy không thấy một chút lười biếng nào cả, cả thân hình khỏe mạnh run run rẩy rẩy, nhanh chóng kêu gâu gâu hai tiếng, đứng cạnh giường vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi của chính mình giống như bị điên vậy. Tôi buồn cười ôm cả cơ thể nhỏ bé vẫn đang buồn ngủ của Tiểu An vào ngực, nhẹ nhàng chọc chọc vào gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của bé, cười mắng: “Đứa nhỏ yếu ớt.” Lại dùng chân đẩy đẩy Tiểu Khải vẫn còn đang hưng phấn.
Chị Nhược Phàm ngồi bên kia cũng phốc một tiếng bật cười. Chị đến gần vuốt vuốt đầu Cố Tiểu An đang ngồi trong lòng tôi, Cố Tiểu An chu cu miệng lên, ngẩng đầu nhìn nhìn tôi rồi lại nhìn chị Nhược Phàm, ngọt ngào nói với với Nhược Phàm: “Cảm ơn chị quái dị đã chăm sóc cho An An.”
“Thật ngoan.” Chị Nhược Phàm không nhịn được khom người hôn một cái lên má của bé. Tôi ghét bỏ liếc nhìn chị một cái, đưa tay cho An An xoa xoa mặt. Chị đã hoàn toàn tiếp nhận An An gọi chị là chị quái dị bởi vì gần đây Quý Khiết Nhi luôn không được thuận lợi khiến cho tâm trạng của chị rất tốt.
“Nhìn dáng vẻ hẹp hỏi của em kìa. Sau này khi tìm được người đàn ông nào đó không phải là luôn luôn nhốt trong lồng đó chứ?”