Anh ta dừng một chút lại nói tiếp: “Anh thường nói chị ấy có ơn giúp anh tỉnh ngộ, anh đi theo chị ấy khắp nơi, che chở chị ấy, không phải bởi vì sau này chị ấy chính thức dẫn anh vào nghề, cũng không phải bởi vì sau này chị ấy đối tốt với anh. Quan trọng nhất là ban đầu chị ấy còn nhếch nhác, nhưng một câu nói ngắn ngủi của chị ấy lại làm cho anh tỉnh táo lại. Vậy nên sau này anh biết kiềm chế hơn rất nhiều, đối đãi với mọi người đều cố gắng hiền hòa, mọi việc đều dùng tình người để giữ lại đường đi cho sau này. Quả nhiên kết quả thu được rất tốt, thậm chí nó còn làm thay đổi cả cuộc đời của anh. Nhưng Tiểu Ái, em nói đúng, người tốt chân chính không phải như thế. Người tốt thực sự là khi biết không thể giúp đỡ sẽ không giúp, dứt khoát từ chối, tuyệt đối không vì ánh mắt của đối phương hay nước mắt mà nương tay, càng không thể nào vì một chút áy náy mà nhẫn nhịn. Những việc này anh vẫn biết, chỉ là một người giả bộ đã lâu nên thành thói quen. Anh muốn làm người thật tốt, khiến cho mọi người đều yêu thích anh, tuy nhiên việc đó lại khiến cho bản thân thực sự trở thành chuyện xấu……”
Những lời nói này, kiếp trước tôi cũng không được nghe qua, không thể nào có thể nghĩ ra được, anh ta nói Từ Hồng đối với anh ta có ơn tri ngộ, anh ta nói Từ Hồng có ơn với anh ta lại là ân tình như vậy, chuyện tình xảy ra sớm như thế. Kiếp trước anh ta từng nói cho tôi biết, anh ta kí hợp đồng với công ty bởi vì quanh năm anh ta đóng vai phụ trong Ảnh Thị Thành, công tác chăm chỉ, thái độ đúng mực, thái độ với mọi người mọi việc đều tốt, sau đó được ông chủ nhìn trúng mới kí hợp đồng. Nói như vậy, Từ Hồng cũng không phải người nâng đỡ anh ta lên, đối với Từ Hồng, anh ta chỉ là muốn gặp, nhẫn nhịn rộng lượng, né tránh khắp nơi. Lại nghĩ đến lần đầu tiên Từ Hồng gặp anh ta đã dùng chai thủy tinh đập chảy máu đầu anh ta, nghĩ thế nào cũng thấy đây là một đoạn nợ nần. Tôi cảm thấy bất đắc dĩ (không biết làm sao ý), khoa trương lại giả tạo……
Tôi nghĩ nhất định đêm nay tôi sẽ không ngủ được, tôi vỗ vỗ đầu mình, âm thầm oán giận chính mình, đầu óc luôn luôn không phát triển được. Lần này tôi dứt khoát bò dậy từ trên giường, chạy chân trần tới cửa sổ. Sau khi tôi vào tổ diễn vài ngày Phó Quân Nhan đã mua giúp tôi một cái ghế thư giãn. Anh đặt đó để khi không có việc gì tôi có thể ngồi trên ghế phơi nắng hóng gió một chút, không nên khi vừa về phòng đã đóng chặt cửa sổ, chỉ biết vùi người vào trong chăn ngủ. Cố Tiểu An cũng biết suy một ra ba, sau này khi về nhà cũng làm cho Tiểu Khải một cái để chơi….
Ai biết, sau khi diễn xong tôi thích chui vào phòng anh, sofa trong phòng anh đã trở thành lãnh địa của tôi, cái ghế thư giãn đặc biệt mua về này tôi ngồi cũng không nhiều lắm. Ngược lại sau khi bạn nhỏ Cố Tiểu An đến đây rất thích cùng Tiểu Khải ngồi lên trên đong đưa đong đưa, phía trên luôn phát ra tiếng kêu kẽo kẹt vang dội, trên ghế luôn luôn lưu lại mấy cái lông chó, An An lại luôn cãi cọ với tôi, đó là bàn đu dây chứ không phải ghế thư giãn, nói không lại được với một đôi mắt sáng như ngọc lưu ly đang tỏ ra vẻ đáng thương,tôi lập tức chịu thua nhưng tâm tình rất buồn bực.
Sau khi ghế thư giãn được đưa đến tôi vẫn luôn đặt cạnh cửa sổ, ngẫu nhiên sẽ ngồi lười biếng trên ghế nhắm mắt dưỡng thân, phơi nắng, thật là một chuyện rất thoải mái vui vẻ. Tôi ngồi trên ghế thư giãn, thở dài một hơi mới nói: “Jay, anh đã tốt, thật sự rất tốt rồi….”
“Tiểu Ái, nếu, ngay từ đầu anh đã nói với em, em là tình nhân trong mộng của anh. Nếu ngay từ đầu anh không mặc cho Từ Hồng sắp sếp, có phải hiện tại em sẽ ở bên cạnh anh hay không? Đột nhiên anh ta lại nhẹ giọng cười, dịu dàng hỏi tôi.
“Em không biết.” Tôi trả lời, mềm nhũn không còn chút sức lực.
“Thật ra Từ Hồng cũng không lừa em, thật ra từ sớm anh đã có tâm tư với em. Khi quay ‘Hám tình’, mỗi lần anh lôi kéo em muốn làm quen, em không vội vàng chăm sóc An An thì cũng là ở bên cạnh Phó Quân Nhan, Phòng Đinh Việt. Về sau anh lại hi vọng em có thể kí hợp đồng với công ty anh, tốt nhất để Từ Hồng làm người đại diện cho em, là sư muội của anh, như vậy anh có thể gần quan được ban lộc rồi.” Anh ta cười cười, lần này giọng nói mang theo vài phần nhẹ nhàng. “Nhưng mà hai người bọn em giống như trời sinh đã không hợp nhau, anh cũng không có cách nào. Anh lại nghĩ em vẫn còn ít tuổi, anh vẫn có cơ hội. Anh có thể làm một người anh tốt, chăm sóc tốt cho em, hình thành lên tình cảnh lâu ngày sinh tình cũng được.” Tôi nghe xong cũng muốn cười, kiếp trước không phải cũng là lâu ngày sinh tình hay sao? Buồn cười quá, nhưng mà lại là tức cười.
Lại nghe thấy anh ta nói tiếp: “Khi đó anh cảm thấy Từ Hồng có gì đó không thích hợp, rất không thích hợp. Khiến cho anh có chút sợ hãi trong lòng. Lúc đó anh chỉ nghĩ muốn gặp em, liền khiến cho em bị kéo vào trận rối loạn. Anh thật sự không muốn tới em lại có cảm giác thất vọng với anh. Cho nên anh đi tìm em, đi không hợp thời điểm.Nhưng mà anh không hối hận, cho dù em có nghĩ như thế nào, người khác có nghĩ như thế nào thì anh cũng không hối hận. Anh chỉ dựa theo sự mong muốn của trái tim nên mới đi tìm em. Bởi vì anh yêu em nên lúc bản thân anh cảm thấy mất mát, khó chịu, mệt mỏi thì người anh muốn nhìn thấy nhất chính là em.” Tôi ngẩn ra, nhìn chiếc roi treo ngược bên cạnh chiếc ghế thư giãn. Có chút giật mình, lại ngược lại có một chút thông suốt.
Hôm nay Jay nói rất nhiều, anh ta giống như nhịn lâu năm, nóng lòng muốn tìm một đối tượng để nói hết. Khả năng giống như đang muốn nói chuyện. Tôi không khỏi nghi ngờ hỏi: “Jay, anh làm sao vậy?”
“Anh chỉ muốn nói cho em biết một vài chuyện mà thôi, Tiểu Ái.” Anh ta mở miệng an ủi, nói: “Anh biết em đi tìm Từ Hồng là vì anh, đúng là trong lòng cô ấy đã nhận định mọi chuyện, cho dù em có giải thích cũng đâu có ích lợi gì đâu, còn nữa, quả thực anh thích em, trong lòng yêu em. Anh muốn nói cho em, thậm chí anh còn muốn nói cho cả thế giới biết người anh yêu là em. Đúng là trên trang web câu nói đó không phải anh viết. Anh cũng như em, sẽ không kéo người mình yêu bị liên lụy. Em yên tâm, anh sẽ làm rõ, tất cả mọi việc, anh sẽ làm sáng tỏ. Nên giống một người đàn ông đúng không?” Anh ta tự giễu, không đợi tôi mở miệng đã nói: “Tiểu Ái, anh đuổi không kịp bước chân của em, anh đã không đuổi kịp em rồi… Vậy nên, anh cũng không thể giống như trước đây giúp em ra mặt, thay em cãi nhau với người khác. Em nhất định phải sống thật tốt biết không?”
“Jay…” Giọng nói của anh ta khiến cho tôi kích động, khiến cho tôi cảm thấy khó chịu.
“Tiểu Ái ngốc, không cần cảm thấy khó chịu, không cần cảm thấy phải chịu trách nghiệm, cho dù có vì tình yêu mà không dậy nổi thì anh vẫn yêu em. Cùng Đinh Việt bước đi thật tốt biết không?”
“Jay, em và anh Đinh Việt không phải…..” Lời còn chưa nói hết, điện thoại ở đầu kia đã cắt đứt.
Tôi ngồi trên ghế ngẩn người, lại nghĩ cho dù tôi có giải thích cũng không có chút tác dụng nào, không phải Phòng Đinh Việt thì cũng là Phó Quân Nhan. Ngay lúc mới bắt đầu, giữa bọn họ tôi đã chọn Phó Quân Nhan, từng bước một cùng anh đi xa, mỗi người đi một ngả.
Nửa giờ sau tôi mở máy tính lên, tin tức tràn đầy ngập là tên tuổi của Jay. Anh ta công bố tin tức, đăng một đoạn video. Ống kính có chút mờ, một mình anh ta ngồi trên ghế sa lon màu đen. Cơ thể gầy hơn nhiều so với trước kia, nhưng mặt mày càng thêm thanh thản, đáy mắt không còn sự buồn bã như lần gặp trước đây, giống như là trong một đêm có rất nhiều biến đổi. Kết quả là anh ta vẫn bảo vệ Từ Hồng, anh ta thừa nhận bản thân mình và Từ Hồng có quan hệ tình cảm không rõ ràng, mắc phải tội lỗi mà rất nhiều người đàn ông đều mắc phải, anh ta không giải thích, cũng không phủ nhận điều gì. Anh ta nói chính mình sẽ gánh trách nghiệm, cùng Từ Hồng lập gia đình. Hơn nữa phủ nhận chuyện trang web mới sáng nay thông báo tin tức yêu Tiểu Ái, giống như đang xin lỗi, nói rõ ràng, Cố Bảo Bối và anh ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp, là một người em khóa dưới.
Dạo qua một vòng lớn, cuối cùng bọn họ cũng vẫn là kết hôn…
Tôi nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi, từng câu nói như vẫn quanh quẩn bên tai tôi.
“Tiểu Ái, em nói đúng. Một người đàn ông tốt chân chính không phải như vậy. Người tốt thực sự phải là, biêt giúp không nổi sẽ không giúp, sẽ kiên quyết từ chối, tuyệt đối không vì ánh mắt của đối phương hay những giọt nước mắt mà nương tay, càng không thể vì một chút áy náy mà nhường nhịn.”
“Những chuyện này anh đều biết, nhưng một người giả tạo lâu cũng thành một thói quen, anh đã thành một thói quen rồi.”
“Anh cũng giống em, không muốn kéo người mình yêu bị liên lụy.”
“Tiểu Ái, anh không theo kịp bước chân của em, anh không đuổi kịp em…”
“Em yên tâm, anh sẽ làm sáng tỏ, tất cả mọi chuyện anh sẽ làm sáng tỏ hết. Như vậy mới giống một người đàn ông đúng không?”
“Tiểu Ái ngốc, không cần cảm thấy khó chịu, cũng không cần cảm thấy phải chịu trách nghiệm, cho dù có vì tình yêu mà không dậy nổi thì anh vẫn yêu em.”
Tôi nhìn anh ta trong màn hình đang vẫy vẫy tay, hai hàng nước mắt của tôi chảy dài: “Hẹn gặp lại, tình yêu đã qua…” Anh xem, anh buông tay em, em cũng vậy, em lại buông tay anh….
Nhưng mà, Jay, em hi vọng anh có thể chịu trách nghiệm nhưng cũng không thể làm cho chính bản thân mình uất ức.
Kết quả là anh vẫn không rõ ràng. Không rõ ràng….