Xin Chào Tình Yêu

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau đó, tôi ngồi trên ghế sa lon nhìn một chút rồi lại quay ra ngủ mất. Hôm sau khi tỉnh lại tôi thấy mình đang ngủ trên giường của Phó Quân Nhan, thân hình anh to lớn như vậy mà lại đáng thương ngủ vùi trên ghế sa lon. Tôi hít hít cái mũi, tôi có cảm giác mình sinh ra để hành hạ anh…

Sau khi có tỉ số người xem, chúng tôi không thắng được ‘Thiên quốc Bạch Vũ’. Nhưng trên internet ngược lại tỉ số ủng hộ hai bên lại sàn sàn nhau. Đạo diễn hết sức giữ vững bình tĩnh, còn rất kiên nhẫn bảo chúng tôi tiếp tục tập chung diễn như cũ, để cho chúng tôi không được nản chí, nói truyền bá đều là diễn viên nhỏ chưa có nhiều kinh nghiệm đi diễn, cho dù tỉ số người xem không sánh bằng ‘thiên quốc Bạch Vũ ‘ cũng là chuyện bình thường, chúng tôi không cần phải lo lắng. Thực ra lần trước chúng ta quay mới là bắt đầu thực sự. Lời nói này làm cho tôi vốn là không có tí áp lực nào lại cảm thấy áp lực rất lớn… Ý tứ trong đó chính là khi chúng ta ra sân truyền bá không sánh bằng chính là không thể tha thứ đúng không? Đạo diễn nói thật hay! Đây không phải chọc tức, đây chính là áp lực…

Kỹ thuật diễn của Phó Quân Nhan tự nhiên được rất nhiều người khen ngợi, tờ báo hằng ngày Bình Quả cũng có một bài tên là ‘Phó Quân Nhan người có khí thế như Thiên Vương, nhưng cũng lại dịu dàng như những người đàn ông khác’… Còn có một mục đưa tin ngay bên cạnh, tên là ‘Công chúa hà đồn Cố Bảo Bối hóa thân thành cô bé lọ lem thần bí, kịch bản vẫn là yêu Phòng Đinh Việt như cũ‘ … Tôi buồn bã nhìn anh Đinh Việt một cái, tại sao…

Những diễn viên trong đoàn diễn của tôi quan hệ với nhau rất tốt, là một bầu không khí dễ đàng hòa thuận. Lúc nghỉ ngơi, chị Nhược Phàm mang cái máy chụp hình đi tới, vừa nói là do đứa cháu trong nhà tìm kiếm cái lạ đưa đến, vừa la hét mọi người cùng chụp ảnh. Từng tấm hình xuất hiện, mọi người đều rất vui vẻ.

Chẳng qua là, Phòng Đinh Việt không chịu hợp tác, có đánh chết cũng không chịu hợp tác một lần. Cứ như vậy kiên trì kiên quyết, không có chút nào nể mặt, khiến cho chị Phàm và Thư Sảng nổi giận đùng đùng. Chỉ biết là hai người bọn họ ở cùng một chỗ huyên thuyên cả nửa ngày, lúc này mới vỗ tay một cái rồi nhìn nhau cười. Tôi cảm thấy có gì đó rất mờ ám trong chuyện này,di"ễ"n đ"à"n l"ê q"u"ý đ"ô"n, nhưng mà lại không thấy bọn họ có bất kỳ động tác nào tiếp theo. Trong lòng tôi cảm thấy, mình đã đánh giá quá cao bọn họ, làm sao có thể chiến thắng người đàn ông như núi băng kia.

Một lát sau, chị Phàm đi tới, len lén lôi kéo tôi, nói: “Tiểu Ái, chị đang đánh cuộc với Thư Sảng xem người nào có thể chạy đến phòng của Phòng Đinh Việt chụp một cái, người nào thắng có thể lấy được một chuỗi thịt dê. Mà nó là cái loại vừa to vừa có hương cay ấy.” Tôi vừa nghe thấy lập tức vui vẻ: “Có thật không vậy?”

“Đương nhiên là thật.”

Gần đây tôi bị nóng trong rất nghiêm trọng, cho nên Phó Quân Nhan cũng thấy tôi khó chịu, mấy ngày nay đồ ăn của tôi đều rất nhẹ, chỉ cần là một chút đồ ăn không thích hợp cũng không cho tôi đụng vào, nhưng mà tức nhất là càng bị nóng trong tôi lại càng thèm ăn những thứ đồ ăn cay kia. Nhưng mà tôi lại không có can đảm tự mình chạy ra ngoài ăn lung tung, nhưng mà…nếu như…. Tổ diễn viên mời khách thì sao đây…. Trong lòng tôi cười hắc hắc không ngừng…

“Cái này không phải chuyện rất dễ dàng hay sao?” Tôi ra dấu ok bằng tay, thuận tay nhận lấy máy ảnh đứng trong tay chị Phàm, tiến lên mấy bước, nghiêng đầu, lên tiếng gọi: “Anh Đinh Việt.” Phòng Đinh Việt quả nhiên là nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, tôi cười hì hì, nắm chắc thời gian ấn xuống nút chụp.

Sau đó cầm lấy hình vừa mới ra ngoài, quả nhiên hình rất tốt, hướng về phía vẻ mặt kinh ngạc của anh, giơ cao tấm hình trong tay: “Anh Đinh Việt, quay đầu cười một cái nha.”

Bên này tôi đang đắc ý, ai ngờ núi cao còn có núi cao hơn. Thư Sảng đang đứng phía sau cầm máy ảnh chụp rắc rắc một tiếng, rồi nói: “Chị Nhược Phàm, chúng ta đánh cuộc là người nào chụp được hình của hai người Cố Bảo Bối và Phòng Đinh Việt nha.”

“Nhưng mà cũng không nói là phải chụp chung, tôi đang định đợi lát nữa ghép thêm Tiểu Ái vào là được rồi.” Chị Nhược Phàm có mấy phần nhụt chí cãi lại.

“Chị mời khách đi.” Thư Sảng giơ cao máy chụp hình trong tay, nháy mắt mấy cái đối với tôi. Tôi nhìn thấy trên mặt chị Phàm là sự hối hận, lại nhìn Phòng Đinh Việt một chút, tôi nói: “Bọ ngựa bắt ve, chim hoàng tước ở phía sau nha…”

Phòng Đinh Việt đi nhanh về phía tôi, cướp lấy tấm hình trên tay tôi, nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu tôi, mắng: “Ngốc.” Tôi buồn bã nhìn hai người đã lôi tôi vào trò chơi kia, rồi rất nín nhịn ngẩng cao đầu hừ một tiếng.

Có một hôm chị Nhược Phàm lôi kéo tôi hỏi: “Tiểu Ái sao em không dẫn Cố tiểu An tới đây, nghe nói lúc quay ‘Tiếc tình’ em ngày nào cũng mang theo tiểu bảo bối đó của nhà em đi mà. Tại sao đến đoàn diễn của chúng ta em lại không nể mặt mũi như vậy, cũng không mang tiểu bảo bối của nhà em đến cho mọi người xem một chút. Chúng tôi đầu rất hoan nghênh đó biết không.”

Tôi gật đầu nói cám ơn, chỉ bảo khi nào có cơ hội nhất định sẽ đưa An An đến, vừa nhắc tới, trong ngực đều tràn ngập nhớ nhung daiễcn đan lê qaueý đôn với thằng nhóc kia. Dĩ nhiên cũng có nhớ tới cha và tiểu Khải. Sẽ không phải là ngay cả tiểu Khải sau khi quay về cũng rống lên một tràng ca kịch chứ…

Có một hôm tôi mang theo máy tính đến trường quay, lúc không phải tới lượt tôi lên diễn, tôi lập tức ôm máy tính đi ẩn náu. Sau đó Thư Sảng đi tới, chỉ chỉ vào tôi nói: “Cố Bảo Bối đi sang bên kia ngồi một chút, ừ, thuận tiện lấy máy tính của cậu cho mình mượn một chút.” Tôi gật đầu một cái, xê dịch chỗ ngồi, lại đem máy tính đưa cho cô ấy. Cô mở màn hình lên, lại mở thêm micro. Cô nói: “Cố Bảo Bối, cậu chơi cùng tớ đi.” Giọng nói của cô mang theo sự mạnh mẽ không cho phép từ chối, tôi đành ngoan ngoãn nghe lời làm theo.

Sau đó hai người chúng tôi cứ ngồi chơi như vậy tăng thêm sự chú ý. Tôi nhìn vào màn hình, số lượng người theo dõi của Thư Sảng chỉ ở đầu ba, so với tôi còn kém. Không cần phải so sánh với Phó Quân Nhan.

Cô ấy cũng không ngại ngùng mà chơi Microblogging của tôi, khi nhìn vào mục những người đang theo dõi, cô ấy rất ngạc nhiên mà dừng lại, sau đó quay sang hỏi tôi: “Phó Quân Nhan có theo dõi cậu à?”

Tôi gật đầu một cái: “Sao vậy?”

Cô ấy dùng ánh mắt đen tối quan sát tôi từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, đột nhiên đứng lên ha ha cười to, vỗ mạnh vào lưng tôi một cái: “Cố Bảo Bối tớ tưởng cậu lên internet ghi chép, hóa ra là lên mạng xem thông tin về tớ. Làm sao thế? Say đắm tớ rồi à.”

Tôi hết chỗ nói, nghiêm trang kinh bỉ cô ấy một cái, hất mặt.

Chỉ thấy Thư Sảng dung vẻ mặt kì lạ nhìn về phía tôi cười, cầm máy ảnh lên, nhân lúc tôi không chú ý, chụp mấy tính hình về tôi. Tôi thấy từ ngày bắt đầu vào đoàn làm phim, cô ấy luôn mang máy ảnh theo bên người, hoàn toàn là một người yêu thích chụp ảnh.Anh Đinh Việt từng căm giận đến tận xương tủy bảo Thư Sảng là chó săn ẩn hình, lúc nào cũng lẵng lẽ cho người ta một kích. Tôi nhớ lúc ấy tôi còn vỗ vai anh nói: “Anh Đinh Việt chúng ta chính là những người bán gương mặt này, nhịn đi.” Hôm nay nghĩ lại, tôi đối với câu nói của mình mà có phần không biết phải làm sao…

Chỉ trong chốc lát, tôi trơ mắt nhìn thấy cô ấy tải hình vào máy tính, hơn nữa còn lấy khí thế sét đánh không kịp che tai đăng hình lên trang cá nhân của cô ấy. Hơn nữa bên dưới còn ghi chú: “Mấy ngày nay, chỉ cần là lúc rảnh rỗi không phải quay phim, Cố Bảo Bối sẽ ôm máy tính trốn vào một góc, làm cho người ta muốn đi nhìn trộm cô ấy.”

Tôi rối rắm, nhìn về phía bức hình có gò má sáng loáng của mình, cuối cùng mất hết sức lực giật lại máy tính của mình, sau một lúc lâu suy nghĩ, tôi nhìn chăm chú vào cô ấy, trong mắt lóe lên ánh sáng, gọi thật to: “Anh Thư Sảng …” Quả nhiên cuối cùng tôi cũng làm cho cô ấy tức giận đến nổ tung….

Trong phim Bạch Nhan vẫn dịu dàng như cũ, vẫn ngoan ngoãn đợi ở kho hàng phía sau biệt thự, vẫn tiếp tục nhận quần áo cũ từ bạn tốt đưa cho, mỗi ngày làm ba công việc để có tiền trang trải học phí của mình, vì muốn tiết kiệm đồng tiền mà cô sẵn sàng đi bộ về nhà, cô nói dù sao cũng phải đi. Bởi vì đây là khu nhà giàu, không ai cần dùng xe bus, xe bus sẽ không lên đến đỉnh núi.

Chẳng qua là, mỗi khi đêm xuống, thời điểm ánh trăng sáng lên, cô sẽ lặng lẽ chạy đến dưới gốc cây đa trong vườn hoa, khi còn bé, đây chính là nơi mẹ hay mang cô đi phơi nắng. Kể từ ngày cô bảy tuổi đó trở đi, anh và cha của cô liền không bao giờ…. cho phép cô bước một bước nào vào vườn hoa nữa. Vì vậy cô giống như một tên trộm, ban đêm thường trốn đi vào đây. Lúc mới đầu, cô đã khóc thút thít, đây chính là chỗ cô từng có mẹ ở bên cạnh, một lần lại một lần khóc thút thít. Giống như khi còn bé, lúc không có kẹo cô cũng khóc thút thít. Cô nhớ khi đó mẹ sẽ dỗ cô, cha sẽ ôm lấy cô, anh trai sẽ đem kẹo dâu tây tới đút cho cô ăn. Chẳng qua là, vào một ngày nào đó trong quá khứ, đột nhiên cô phát hiện ra, nước mắt của cô đã không còn chảy được nữa. Cũng như cô sẽ mãi mãi không thấy được ánh mặt trời ấm áp khi đứng dưới gốc cây, xuyên qua các tán lá cây xuống đất. Qua bao nhiêu đêm dài, một mình cô trong bóng tối, xung quanh chỉ có im lặng và cô đơn. Vì vậy, cô sẽ không bao giờ…. khóc nữa. Vì vậy, cây đa là nơi bầu bạn duy nhất với cô, mặc dù cô vẫn sợ bóng tối như cũ, cô sẽ trốn dưới gốc cây run lẩy bẩy, khi cô tủi thân, cô bất bình, tất cả của cô ngoại trừ A Mạc, chỉ có nó biết. hơn nữa không ai biết, cô có bao nhiêu có bao nhiêu nhớ nhung những ngày được cây đa nguy nga ôm trong ngực, nắng ấm chiếu xung quanh.

Bạch Nhan hôm nay rất vui vẻ, A Mạc nói cho cô biết, cô có tên trong tờ thông báo Đích Bảng, thành tích cuối kì của cô luôn rất tốt. Cô thậm chí còn vui vẻ tới nỗi tay giống như hơi run rẩy. Bởi vì cô biết, người đứng đầu trong cuộc thi lần này sẽ được nhà trường cử sang nước Anh làm học sinh trao đổi trong một năm. Vì có ngày này, mỗi ngày cô đều cố gắng nghiêm túc học tập, chịu dựng công việc cực khổ, tiêu dùng tiết kiệm, mọi việc đều tốt đẹp, cuối cùng cũng có ngày này. Cô rất vui vẻ, nhiều năm như vậy cuối cùng cô cũng nhận thấy một chút ánh sáng hi vọng.

Chẳng qua là khi suy nghĩ đến vấn đề tiền bạc, chính cô cũng có một chút lo lắng. A Mạc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, khẽ đẩy cô một cái, nói: “Không sao, Bạch Nhan, tớ sẽ giúp cậu. Chúng ta mỗi ngày cố gắng làm nhiều thêm một công việc, mấy năm nay tớ cũng có chút tiền. Hơn nữa khi cậu đến nước Anh cũng tự mình đi làm thêm. Chỉ có một năm mà thôi, chúng ta dù thế nào cũng phải chống đỡ cho bằng được.” Sau đó cô lại thoải mái vỗ ngực nói: “Bạch Tiểu Nhan, có tớ nữa mà, sợ gì chứ.” Khó có khi Bạch Nhan có một vẻ mặt vui vẻ, mừng rỡ như một đứa bé,d,iễ.n đà.n lê qu.ý đôn, nhào vào trong ngực A Mạc. A Mạc cũng cười thật to, đáp lại cô bằng cái ôm vững chắc. Chẳng qua khi nhìn đến bên này đang cười đến ngây ngốc, có người lặng lẽ bỏ đi…, đáy mắt tràn đầy đau lòng.

Bọn họ vui vẻ vài ngày, làm việc cũng càng thêm chăm chỉ hơn, gần đây bọn họ mỗi ngày chỉ ngủ khoảng hai canh giờ. Có một nhà tang lễ, tiền lương và đãi ngộ đều tốt hơn những chỗ khác nhiều lần, nhưng mà công việc này thì những người trẻ tuổi đều không muốn nhận, hơn nữa là con gái thì càng không dám nhận. Các cô đều khẽ cắn chặt răng, nhận công việc này. Chẳng qua là đến khi ở trong thang máy vận chuyển thi thể các cô vẫn sợ đến cả người đều phát run, sau đó lại nắm lấy cánh tay của nhau, vừa cắn môi an ủi nhau, vừa cười.

Chẳng qua đến ngày có danh sách được thông báo, phần sinh viên trao đổi lại không có tên của Bạch Nhan mà lại là Từ Quân. Từ Quân là em họ của Bạch Tiêu, thật ra thì phải gọi là Từ Tiêu. Cái chuyện ngoài ý muốn này để trong trường nổi lên rất nhiều nghị luận ầm ĩ, rất nhiều người mắt kính đều thất vọng té ngã. Bạch Nhan thấy lại ngẩn người tại đó lúc lâu cũng không biểu lộ gì.

Sau đó bạch Nhan lại bị gọi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, hiệu trưởng tuổi đã năm mươi, nói: “Bạch Nhan thành tích của em mọi người đều biết. Tốt. Thực sự rất tốt. Nhưng mà tình huống của em mọi người cũng biết.” Ông nhìn một cái lên ống tay áo đã giặt đến bạc màu mà không đổi của cô chậm rãi nói tiếp: “Bạch Nhan, chúng tôi đã suy nghĩ thật lâu, cũng là thông cảm cho tình huống của em, em sẽ không gánh nổi kinh tế khi sang đó. Cho nên chúng tôi quyết định đem cơ hội này giao Từ Quân, chị của cậu ấy hằng năm đều tài trợ cho trường học, mọi mặt cậu ấy đều có ưu thế, những thứ này, em có hiểu không…”

Bạch Nhan yên lặng lắng nghe, cô vẫn cúi đầu thật thấp, yên lặng không có một tiếng động, đột nhiên lại ngẩng đầu lên, cứ nhìn thẳng tắp vào hiệu trưởng. Dáng dấp của cô vô cùng đẹp, cho dù quần áo có kém như vậy, nhưng chỉ một cái nhìn qua, cũng chỉ giống như là búp bê, giống như chỉ cần hơi bấm một chút là sẽ ra nước. Đột nhiên hiệu trưởng như bị ma xui quỷ ám, không tự chủ được mà đưa tay đặt lên đùi cô, ông nói: “Bạch Nhan, em biết không, nếu như em nguyện ý, tôi có thể cho em học bổng kì sau.” Ngôn ngữ cùng hành động kia đã nói lên tất cả.

Đang lúc này cừa phòng làm việc bị mở ra, Bạch Tiêu mang theo Từ Quân cầm tài liệu đi vào, đi ở phía sau là anh trai của cô và Hàn Tại Tuấn. Hai bên đều sửng sốt một chút, tay hiệu trưởng còn cứng lại trên bắp đùi cô. Cô nhìn thấy bọn họ đều là nhíu lại chân mày, xem ra đều đã nghe rõ ràng hết.

Cô đè xuống tất cả tâm tình vào đáy lòng, lúc này mới lần nữa ngẩng lên, châm chọc nhìn theo Từ Quân đang ở phía sau Bạch Tiêu, lại quay sang, đôi mắt của anh trai không hề nhúc nhích khi gặp lại cô, không nhúc nhích, cô giống như một tượng đá, đáy mắt tràn đầy tố cáo cùng tức giận. Chậm rãi, cả người cô run lên, lúc này mới rũ mắt xuống, nhẹ nhàng hất bàn tay già nua kia ra, cô nói, chỉ hai chữ, âm thanh không thể nhẹ nhàng hơn nữa, cô nói: “Buồn cười….” Sau đó cô đứng dậy, khóe miệng mang theo cười nhạo, và sự xa lánh lạnh như băng. Cứ như vậy đi qua bọn họ.

Ban đêm hôm đó, cô cùng A Mạc vận chuyển xong cỗ thi thể cuối cùng, các cô nhận tiền xong, núp ở chỗ tối hành lang, A Mạc vui vẻ vừa đếm tiền vừa nói: “Bạch Tiểu Nhan, lại thêm thu nhập, tiền kiếm được cũng không sai biệt lắm, đầu tiên chúng ta đi mua cho cậu một ít quần áo tốt, ra nước ngoài sao có thể vất đi bộ mặt của nhân dân ta được, có nghe hay không hả?” Các cô đang đứng ở đầu phố này, là khu dân cư cũ kĩ, nghèo khó, vách tường bong chóc, cống thoát nước bế tắc, mùi hôi thối khắp nơi. Mà đầu kia con phố là nơi phồn hoa buôn bán say lòng người. Bạch Nhan nhìn thấy một chiếc xe Bentley chậm rãi dừng ở chỗ quẹo. Đó là một chàng trai khi còn bé đã vô số lần cô nhìn thấy anh chơi đàn, cách xa, anh đã trở thành một người đàn ông cao lớn anh tuấn. Mà anh trai cô Bạch Tử Mặc lại giống như đang che chở bảo bối đi sau lưng Bạch Tiêu, giống như thân sĩ giúp cô ta mở cửa xe, một bộ mặt cưng chiều che chở.

Đột nhiên cô nhớ lại khi còn bé, cô thích làm cái đuôi của Hàn Tại Tuấn, chỉ cần Hàn Tại Tuấn tới chơi, cô liền bắt mẹ cho mình mặc một bộ quần áo xinh đẹp nhất. Sau đó cô sẽ cầm theo búp bê vải mà cô thích nhất, chờ anh Tại Tuấn cùng chơi đùa. Khi đó Bạch Tử Mặc liền nói với cô: “Nhan Nhan, nhìn anh trai một chút đi, không muốn em chỉ nhìn Tại Tuấn đâu. Hai nhà Bạch Hàn từ nhỏ đã muốn làm đám hỏi, anh ta chính là chồng em rồi. Em cuốn anh ta làm gì. Nhưng anh trai thì khác, sau này anh còn cưới vợ nha, em phải nhân dịp anh trai chưa có vợ mà nhìn anh thật lâu biết không? Đầu tiên phải đem anh trai cướp vào tay biết không? Nhan Nhan là tiểu ngu ngốc.” Con trai nhà họ Hàn muốn kết hôn với con gái nhà Họ Bạch. Còn có anh trai vây quanh cô, chạy xung quanh cô, chỉ vì để cho cô nhìn lâu hơn một chút, gọi cô là Nhan Nhan tiểu ngu ngốc. Không biết từ lúc nào, hai vành mắt của cô đã tràn ngập nước mắt….

“Bạch Nhan sao cậu lại khóc, cậu khóc về cái gì?” A Mạc hoàn hồn, gọi to Bạch Nhan. Vừa không tim không phổi nói: “Cậu là một đứa bé đáng thương. Không phải chỉ là muốn mua cho cậu mấy bộ quần áo hay sao? Có chuyện tốt gì mà phải khóc? Không khóc không khóc, cậu là đứa bé đáng thương. Cậu đã phải chịu bao nhiêu đâu khổ cơ chứ.” Vừa nói xong, chính A Mạc cũng sửng sốt, thở dài nói: “Đừng khóc nữa, tớ biết cậu khổ…” A Mạc tính tình thẳng thắn, giống với bé trai vậy, cho nên nói chuyện cũng lớn giọng, hơn nữa khi cậu ấy quýnh lên, nói chuyện cũng to thêm mấy phần. Như vậy cũng làm kinh động đến những người ở đầu phố bên kia, bọn họ cứ nhìn chắm chằm nhau như vậy, lại rõ ràng phân chia bọn họ là người ở hai thế giới khác nhau.

Truyện Chữ Hay