Khi Phó Quân Nhan tỉnh lại lần nữa, anh phát hiện mình đang nằm trên phòng làm việc nghỉ ngơi. Chú Phúc ngồi ở phía đối diện với anh, cẩn thận kiểm tra lại tài liệu. Thấy anh ngẩng đầu lên, chú Phúc hơi nhíu mi nhìn về phía anh, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuống qua tấm kính chiếu vào mái đầu đã có tóc bạc của chú. Phó Quân Nhan nháy nháy mắt, ánh nắng khiến anh hơi híp híp mắt.
Sau đó anh nhìn thấy chú Phúc giơ cao bản báo cáo trong tay lên với anh, nở nụ cười châm chọc nói: “gần đây, nguyên liệu thép càng ngày càng đi xuống, vậy mà tên phế vật Vương Hoan kia vẫn cứ nắm chặt không nhả. Nhìn tình hình này, lần này không cần chúng ta ra tay, nhà họ Vương sẽ lại sụt thêm một góc rồi, quả nhiên là trời cao cũng không muốn lưu họ lại.”
“Thật sao ạ?”
“Theo giá thị trường càng ngày càng đi xuống, ngày mai sẽ bắt đầu phiên giao dịch, vật liệu thép sẽ tiếp tục đi xuống, thua lỗ đến đâu đây, bảo thủ, không nghe khuyên bảo. Có người con trai như cậu ta là xui xẻo tám đời.”
“Vâng, chú nói không sai.” Phó Quân Nhan cười cười, nghe vậy gật đầu một cái. Nhưng anh cũng không bàn luận nhiều. Anh đứng dậy cầm lấy cái cốc không trước mặt chú Phúc, đến rót một cốc nước ấm cho chú, nói: “Chú, chú nghỉ ngơi một chút đi, những chuyện còn lại không vội.”
“Tại sao lại không vội.” Khi nghe thấy cái chết thê thảm của Phó Nhã Nhã, khi nhận được thi thể cứng ngắc của cha, nguyện vọng duy nhất đời này của ông là nuôi dưỡng tiểu thiếu gia thành người, báo thù cho nhà họ Phó, báo thù cho cha ông. Nói xong chú Phúc càng thêm bất mãn, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Quân Nhan dạy dỗ: “Người trẻ tuổi, cái cần thiết nhất chính là thời gian, không được phép chậm trễ.”
“Nhưng thỏ khôn cũng có ba hang, không gấp được.” Phó Quân Nhan thoải mái nói với chú Phúc, chỉ nở nụ cười vân đạm phong khinh, trực tiếp lấy ra tài liệu trong tay chú Phúc, đáy mắt tràn đầy tình cảm lắc đầu một cái với ông, đưa tay vỗ vỗ lên bả vai chú Phúc.
“Chú chớ cậy sức khỏe, việc cần làm nhưng người cũng cần nghỉ ngơi. Nếu như chú cũng suy sụp thì sao Quân Nhan có thể chịu được chứ.” diễnđànlêquýđôn.com
Chú Phúc nhìn Quân Nhan cầm tài liệu trong tay không chịu buông, cuối cùng không cưỡng lại được, quay người về phòng nghỉ ngơi, cả đường đi đều lắc đầu, trong miệng không quên lẩm bẩm: “Cháu ngại chú Phúc già rồi.”
“Quân Nhan mong chờ chú Phúc sống lâu trăm tuổi.”
“Ai,,,,” Chú Phúc đứng trước cửa nhìn anh một cái, xoay người về phòng nghỉ ngơi.
Phó Quân Nhan nhìn cánh cửa đã đóng lại một lúc lâu, nhưng mặt anh cũng không thay đổi nét mặt, anh bình tĩnh cúi đầu, cẩn thận thu thập xong tài liệu, rũ lông mi dài, mang theo mấy phần lười biếng cầm điện thoại trên bàn chậm rãi đi ra khỏi phòng làm việc.
Gương mặt ôn hòa không màng danh lợi đi ra khỏi hành lang, đi qua nhưng phòng có nhân viên công tác, gật đầu hỏi thăm mọi người như thường ngày. Không có một ai phát hiện ra, ver mặt Phó Quân Nhan bình tĩnh, bước chân trầm ổn, nhưng những ngón tay cầm điện thoại đang phát run, bởi vì đè nén sự kích động nên gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
Cuối cùng, khi Phó Quân Nhan đi thang máy đến sân thượng. Cuối cùng, người đàn ông này cũng dám run rẩy mở điện thoại xác nhận thời gian. Cuối cùng vẻ mặt bình tĩnh nhẹ nhàng cũng tan vỡ, sau khi cực độ đè nén, anh oa lên một tiếng, khóc rống lên giống như đang chút giận, một con người mặc đồ tây thẳng thắn, một người luôn giữ cho đầu óc mình được tỉnh táo, giây phút kia ngồi sụp xuống khóc như một đứa bé.
Không ai có thể hiểu được đáy lòng Phó Quân Nhan lúc này đang bùng nổ như thế nào. Giây phút khi anh xác nhận rằng thực sự anh đã sống lại thành người, xác định thực sự anh đã sống lại trở về quá khứ. Sau khi xúc động qua đi, trong lòng anh cảm thấy nhiều nhất là uất ức và khổ sở……
Kiếp trước, anh bởi vì đột nhiên chú Phúc qua đời mà khổ sở, sau đó khi quay lại làng giải trí lại nghe thấy tin dữ Bảo Bối mất mạng vì tai nạn xe cộ. Sau này, khi anh báo thù, phá hủy nhà họ Vương, phá hủy cơ nghiệp cả đời của ông ngoại anh. Anh ác ý thu mua lấn áp công ty đại diện của Bảo Bối. Anh và hai nhà Tiếu Mạc cùng nhau chèn ép Jay và Từ Hồng, nhìn Từ Hồng liên tiếp thất bại trong điện ảnh, mỗi ngày Jay đều mua say chìm trong nhớ nhung và sám hối với Bảo Bối, cuối cùng bởi vì say rượu giết người nên phải ngồi tù.
Anh thường xuyên ra vào nhà họ Tiếu, anh trở thành bạn thân của Mạc Nặc Vân. Anh giúp cô làm tròn bổn phận với người thân của cô. Anh dựa vào trí nhớ của mọi người với Cố Bảo Bối, lặp đi lặp lại nhìn cô ở những người qua đường, nhìn đi nhìn lại những phong cảnh cô đã nhìn qua, anh dựa vào truyền hình để nhìn những cái nhăn mày, nụ cười của cô. Nhớ tới những thứ kia, những bí mật chỉ có mình anh biết…………..
Thù của anh cũng đã trả, mối thù của cô anh cũng giúp cô báo. Nhưng trên thế giới này chỉ còn một mình anh………..
Vậy mà, hiện tại, anh có thể trở lại. Lúc này, chú Phúc không bởi vì quá sốt ruột muốn báo thù mà cố gắng đến mức qua đời vì lao lực. Lúc này cách thời gian Cố Bảo Bối xuất đạo quay phim truyền hình ‘Hám tình’ còn nửa năm nữa………… Anh còn cơ hội, anh còn rất nhiều cơ hội………
Cũng chính ngày hôm sau, Phó Quân Nhan và chú Phúc nói chuyện trắng đêm, sau đó, chú Phúc từ chức về nhà, bắt đầu nghỉ hưu. Cũng chính ngày hôm sau, ngay lúc chú Phúc phản đối, Phó Quân Nhan mang theo hành lí ngồi máy bay cả đêm bay đến Italy.
Sống lại làm người Phó Quân Nhan biết, thù hận có thể để lại nhưng tình yêu không thể chậm trễ. Con người có thể bỏ qua thù hận nhưng không thể bỏ qua sự ấm áp. Trong lòng anh, chú Phúc cũng như cha anh, mà Phó Quân Nhan anh vượt qua gian nan hiểm trở cũng không muốn bỏ qua một trân bảo như Cố Bảo Bối, làm sao anh có thể để mặc ông qua đời vì vất vả, làm sao anh có thể để cô chịu những nỗi bất hạnh đó một lần nữa chứ?
Bọn họ, tất cả đều là anh cần bảo vệ……
Chỉ là, cuối cùng khi Phó Quân Nhan dựa vào trí nhớ kiếp trước tìm được nơi ở của Bảo Bối. Anh đứng ở một đầu phố, nhìn cô cách anh xa như vậy nhưng anh lại thấy gần như thế, nhìn thấy cô nhìn tờ báo ven đường cười đến đáng yêu, voicoiddlqđ, ngẩng đầu nở nụ cười vui vẻ trong đám người. Khi đó, Phó Quân Nhan kích động đến nỗi lệ nóng quanh tròng, nhưng anh không tiến lên, không đi đến gần cô.
Anh đang cho mình thời gian. Phó Quân Nhan là một người đàn ông lí trí và bình tĩnh, trong lúc người thường không cách nào nhẫn nhịn nhưng anh có thể. Anh tự hỏi mình tại sao lại muốn đi tìm cô? Tại sao lại nhớ mãi không quên với cô? Tại sao chỉ nhìn thấy một bóng lưng của cô cũng vui vẻ? Những chuyện anh đã làm chỉ bởi vì cảm kích sao? Bởi vì báo ân sao? Hay là bởi vì yêu?
Sau đó, trong khoảng nửa năm tiếp theo, anh là hàng xóm của cô, anh và cô có những lúc gặp thoáng qua, anh đi nhưng con đường cô đi, anh cùng cô hô hấp trong một bầu không khí.
Mà bây giờ cũng giống như những thông tin kiếp trước anh tìm được, lúc này Cố Bảo Bối rời nhà ra đi vì giận dỗi với cha, cuộc sống của cô sạch sẽ mà đơn thuần, thậm chí, cô không có bạn bè, những chuyện cô lặp đi lặp lại đều đơn giản như vậy.
Có lúc cô chỉ là một nghệ sĩ violon đường phố. Phó Quân Nhan hay nhìn thấy cô vui sướng mang theo cây đàn violon của mình, hoặc là ở khu đường sắt, hoặc là ở trạm xe bus, hoặc là chỉ ở ven đường Cố Bảo Bối sẽ giống như tất cả các nghệ sĩ đường phố khác, không kiêng dè đặt trước mặt mình một cái nón nhỏ, để đòi ‘tiền công’. Sau đó cô sẽ cúi người thật sâu với khoảng không phía trước, lại bắt đầu một ngày trình diễn của mình. Lúc Bảo Bối kéo một bài nhạc buồn, cô gái đơn thuần này sẽ bật khóc bù lu bù loa, điềm đạm đáng yêu. Vì vậy, thường hay có người dừng lại, nhìn vào ánh mắt đau lòng vô biên của cô.
Có một lần, bởi vì Bảo Bối quá nhập tâm kéo một khúc nhạc, khóc đến quá đau đớn thương tâm, trong ngày đó, cái nón nhỏ của cô chỉ toàn là khăn giấy và khăn tay. Khi đó Phó Quân Nhan nhìn thấy cuối cùng Cố Bảo Bối cũng rối rắm để cây violon của mình xuống, ngồi chồm hổm ôm lấy cái mũ nhỏ, phồng gương mặt bánh bao của mình lên, vừa lấy ra khăn giấy lau nước mắt, đứng trong góc, phồng má, ô ô ô hu hu hu khóc lóc, khiến cho anh cũng không tự giác nở một nụ cười, không nhịn được nhìn về phía cô, bàn tay giơ lên phía hư không vuốt ve hai cái.
Lúc Bảo Bối kéo một khúc nhạc vui sướng, cô luôn hiểu ý mỉm cười, cảm xúc vui sướng trong ánh mắt màu lam rộng lớn, sáng trưng giống như một ông mặt trời nhỏ. Lúc này, cô không giống với bản ‘nữ thần’ trong kiếp trước, Cố Bảo Bối lúc này tự nhiên, thân thiện, đáng yêu……. Lúc này, Phó Quân Nhan sẽ nghĩ đến, cô gái ngốc này đời trước từng nói ‘tình yêu’ là những thứ không thể ẩn nhẫn. Cô ấy không thông minh, trong tình yêu cô ấy cũng không có biện pháp, xông ngang xông dọc đến khi làm mình bị thương đầy người. Nhưng cuối cùng cũng chỉ như mẹ anh mà thôi, nhận được bốn chữ ‘tự làm tự chịu’, khiến người thân đau đớn kẻ thù sung sướng……
Có lúc cô là thành viên của hiệp hội bảo vệ động vật. Khu vườn phía sau tiểu khu có một bụi cây lớn, dần dần có rất nhiều chó mèo lưu lạc ở đây. Mà Cố Bảo Bối đi đàn kiếm tiền, cô sẽ dùng số tiền đó đến cửa hàng tiện lợi mua bánh mì và xúc xích, sau đó cho chó mèo ở vùng quanh đó ăn. Mặc dù cô rõ ràng là sợ động vật, mỗi lần lúc cho ăn, sẽ bị quân đoàn chó mèo đồng loạt xông lên dọa sợ đến mức gào khóc, nhón chân nhảy loạn ở xung quanh. Oa oa oa kêu lên với một đám không hiểu tiếng người: “Đừng tranh giành nhau mà, đừng làm chị sợ mà. Làm chị sợ nữa là lần sau chị không tới nữa đâu. Đừng gấp mà. Á ui. Làm chị sợ muốn chết.” Lúc này Phó Quân Nhan không nhịn được nghĩ, khi đó, ở dưới gầm cầu, cô cũng luôn hù dọa anh: “Em không được không để ý đến chị. Em mà không để ý đến chị thì chị sẽ ăn em luôn. Chị thực sự sẽ ăn hết em đấy.” nhưng cho tới bây giờ, khi cô ấy đi đe dọa người khác, một chút sợ hãi cũng không có………
Editor: Mình giải thích một chút về cách xưng hô, bên Trung chỉ có ta-ngươi, nhưng khi mình dịch, tùy hoàn cảnh mình sẽ để Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối, hay Phó Quân Nhan và nữ quỷ là anh-em, chị-em. Mong mọi người hiểu cho.