Sau khi Phó Nhã Nhã chết, Vương Quân cũng không bị rung chuyển, vì che dấu tai mắt người đời, vì để cướp toàn bộ tài sản của nhà họ Phó. Người đàn ông này nghe nhân tình xui khiến, cuối cùng làm cả chuyện giết vợ. Ông ta tùy ý chôn cất người vợ của mình, trong miệng còn giả đạo đức lẩm bẩm: “Dù sao đó cũng là con trai của tôi, tôi làm không được.” Nhưng ông ta lại ngầm thừa nhận để cho người đàn bà kia mang Phó Quân Nhan đến một nói gọi là địa ngục, mặc anh tự sinh tự diệt.
Năm đó Phó Quân Nhan bị đánh đến bất tỉnh rồi mang đi, khi tỉnh lại, anh phát hiện mình bị nhốt ở một căn phòng tối om, bẩn thỉu ướt át, sợi dây trói trên cổ tay anh đã được cởi ra. Phó Quân Nhan nho nhỏ lau nước mắt, lấy hết dũng khí bóc băng dính trên miệng mình ra, bởi vì dán quá lâu nên khi kéo xuống mắt anh giống như bị lột mất một lớp da, giây phút đó, nước mắt lại nhịn không được chảy xuống gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ.
Anh vừa khóc vừa gọi mẹ rất lâu, mặc dù anh biết, mẹ sẽ không trở về nữa, mẹ anh vì người đàn bà xấu xa, vì người đàn ông xấu kia mà trở thành một đóa hoa Huyết liên…. Cuối cùng khi Phó Quân Nhan ở trong bóng tối một lúc lâu thì cũng quen dần với bóng tối, anh thử đứng dậy đi dọc bức tường đến chỗ cánh cửa sắt duy nhất, cánh cửa này đã gỉ sét, nhưng lại bị tận mấy cái xích sắt khóa lại.
Quân Nhan nho nhỏ rất sợ hãi, kêu khóc đập cửa, nhưng trừ cánh tay vì đập quá lâu mà chảy máu thì anh chẳng thu được cái gì cả, không có ai nói cho một đứa bé như anh biết chuyện gì đang xảy ra? Anh đang ở đâu? Bao giờ sẽ có người thả anh ra ngoài?
Ở chỗ đó, mỗi ngày lúc mặt trời mọc thì có chút ánh sáng xuyên vào phòng, khi mặt trời lặn, cả căn phòng chỉ còn tối tăm. Mỗi ngày đều có nữ tu sĩ đến đưa cơm cho bọn nhóc, cách một đoạn thời gian sẽ có những đứa bé mới bị nhốt vào, cũng có những đứa bé bị đưa đi.
Mỗi ngày lúc nữ tu sĩ đến đưa cơm, Tiểu Quân Nhan sẽ nhân lúc này bò đến chiếc ghế nhìn qua cái khe nho nhỏ, nhìn thấy một chút bầu trời với không khí mát mẻ. Anh nhìn thấy những căn phòng khác đều là những ‘phòng giam’ như vậy, trong đó đều có những đứa nhỏ, nhưng những phòng khác có rất nhiều người, mà phòng của Phó Quân Nhan thì chỉ có một mình anh. Vì vậy cũng không có người nói chuyện với anh, anh chỉ có thể tranh thủ ngắm bầu trời. Trong phòng vẫn luôn là mờ tối, tai mũi khắp nơi đều ngửi thấy mùi ẩm mốc, còn có mùi vị chất thải chất đống sau thời gian dài,bao gồm cả chất thải của chính anh thải ra. Cho nên, sau này khi anh trưởng thành, vì bản thân khi còn bé đã từng trải qua những ngày tháng đau khổ, nhưng anh lớn lên, cao lớn, phong độ thì càng ngày càng thích sạch sẽ hơn, thậm chí, sạch đến từng chỗ nhỏ nhất.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua hơn một năm, lặp đi lặp lại, đứa nhỏ Quân Nhan đáng thương bị nhốt trong phòng giam vô vọng, mỗi ngày đều làm bạn với hắc ám. Mỗi ngày anh đều cố gắng nhớ lại những kiến thức mà ông Phúc đã dạy anh, cố gắng nhớ lại những lời nói của mẹ, nhớ lại những niềm vui nhỏ bé lẻ tẻ với mẹ. Mỗi ngày anh đều cố gắng đào một lỗ nhỏ trên góc tường, ngày từng ngày trôi qua, dù chỉ là một lỗ nhỏ thôi, nhưng anh chưa từng bỏ cuộc……
Một ngày kia, Quân Nhan lại nghe thấy tiếng chuông giáo đường. Anh biết, mỗi khi tiếng chuông vang lên, lại có một đứa bé ở nơi này bị mang đi.
Trải qua một thời gian dài bị giam cầm,d,i,ễ,n,,đ,à,,n,,l,,ê, q,u,ý,,đ,ô,n, lần này, cuối cùng anh cũng đi ra khỏi căn phòng đen tối kia. Không biết ngày mai sẽ ra sao, có lẽ anh sẽ lập tức phải chết. Nhưng Tiểu Quân Nhan vẫn không bỏ qua, cố gắng hô hấp từng hơi từng hơi, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, lộ ra nụ cười trong sáng thuần khiết.
Anh bị mang đến một căn phòng có rất nhiều vòi nước. Sau đó mấy nữ tu sĩ thô tục lột hết bộ quần áo đã sớm không nhận ra màu sắc của anh, cầm vòi nước phun mạnh vào người anh, lực nước quá lớn, lại nhiều vòi cũng phun một lúc khiến anh thấy khó chịu, nhưng tiểu Quân Nhan rất nghe lời. Vẻ mặt mấy người đó không chút thay đổi, mặc cho Phó Quân Nhan một bộ quần áo màu trắng, trong miệng họ cũng nói với Quân Nhan như những người khác: “Một lát nữa không được nói gì cả.”
Sau đó mấy đứa bé bọn anh đi cùng một chỗ, xếp thành một hàng, câu nệ đi xuyên qua từng hành lang, đi tới một đại sảnh giáo đường. Khi đó, lúc còn nhỏ, Quân Nhan nhìn thấy tượng thần Jesus thương sót, lúc này anh mới hiểu được, anh vẫn đang ở phía dưới ánh sáng, một góc rất tối………..
Cũng chính ngày hôm đó, Quân Nhan gặp lại ông Phúc, là một người đối tốt với anh, là người lén dạy kiến thức cho anh. Ông Phúc xuất hiện cùng ba người áo đen, họ cùng nhau đến trước mặt họ, trên mặt mấy người này là dáng vẻ lạnh lùng anh chưa thấy bao giờ, mắt ba người áo đen không đổi nhìn về phía mấy đứa bé, giống như đang kiểm tra hàng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới một lúc lâu. Cuối cùng ông Phúc gật đầu một cái với một người đàn ông trung niên, Phó Quân Nhan nghe thấy người đàn ông trung niên kia lạnh nhạt nói với nữ tu sĩ trước mặt: “Được, lần này sẽ lấy những thứ này.”
Sau đó, Tiểu Quân Nhan bị buộc chặt lại, đưa lên một chiếc xe tải, khi cửa xe bị kéo lên, anh nhìn qua một khe hở nhỏ, nhìn thấy trên mái hiên là hình chữ thập trang nghiêm, nghĩ tới bức tượng chúa jesus. Trong đầu lại hiện lên bốn chữ: “Thần thông cứu người………..”
Lần này, đối mặt với cuộc sống đột ngột không biết trước, một đứa bé bảy tuổi nhịn không khóc, nuốt nước mắt vào trong. Chỉ kiên định nắm chặt quả đấm nhỏ, cứ nhìn sững sờ như vậy, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm đập vào mắt nhưng lại thấy xa xôi đến vô cùng.
Không biết qua bao lâu, xe cũng dừng lại, hai người đàn ông áo đen xuống xe mở cửa sắt ra, nhìn một chút mấy đứa nhỏ bị nhốt một chỗ, vừa cẩn thận kiểm tra mấy sợi dây trói của mấy đứa trẻ, sau đó mới khóa cửa rời đi, lại qua một lúc, cửa xe bị mở ra một lần nữa, lần này Phó Quân Nhan nhìn thấy người thân nhất trên cuộc đời này với anh ngoài mẹ, là ông Phúc. Mắt Phó Quân Nhan có chút lay động, cũng có chút kích động, nhưng rất nhanh những cảm xúc này đã bình tĩnh trở lại, chỉ là ẩn nhẫn kìm nén trái tim đang đập rất nhanh nhìn ông Phúc.
Ông Phúc nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì càng thêm khổ sở, thở hổn hển, bàn tay với những chấm đồi mồi hơi run, run rẩy cởi trói cho Phó Quân Nhan, vẻ mặt trở nên thân thiết ấm áp, đáy mắt mơ hồ có cả nước mắt, đau lòng nói thầm: “Đứa bé, cuối cùng ông cũng tìm được cháu, đứa bé….. Đứa bé ngoan, may mà cháu còn sống. Nếu không thì ông không biết phải nói thế nào với ông ngoại cháu.” Nói xong, ông lại cẩn thận móc một túi vải trong ngực đưa cho Quân Nhan, sau đó nhanh chóng đẩy anh xuống xe, vội vàng nói: “Tiểu thiếu gia, phía trước có một cái cầu, chạy nhanh lên, cháu hãy trốn dưới gầm cầu kia, bọn họ sẽ không nghĩ rằng cháu có thể nấp ở gần đây đâu. Chờ ông, nếu như……. Nếu như qua một tháng mà còn không thấy ông Phúc đến tìm cháu, vậy, cháu hãy mang theo túi nhỏ đó rời đi. Nhanh lên…….”
Phó Quân Nhan lắc đầu một cái, không động đậy, nhưng cuối cùng, anh cũng dận chân hai cái, quay người chạy đi. Nhờ thông minh nên rất nhanh anh đã tìm được cái cầu mà ông Phúc nói, anh nhỏ như vậy, ngoan ngoãn chảy nước mắt nấp trong một góc, ngoan ngoãn chờ ông Phúc quay lại tìm anh.
Trong túi vải ông Phúc cho Quân Nhan, có di chúc của ông ngoại anh để lại, một chiếc chìa khóa vàng, còn có tiền và chi phiếu, nhưng Phó Quân Nhan còn quá nhỏ, anh chỉ biết tiền mặt, còn những thứ khác anh không biết. Nhưng trong tiềm thức anh cũng nhận ra rằng những thứ này rất quan trọng, vì vậy anh cẩn thận giấu nó vào trong quần áo, cứ như vậy núp trong góc chờ ông Phúc, nhưng một ngày rồi một ngày trôi qua mà ông Phúc vẫn chưa tới….
Rất nhiều năm về sau, Phó Quân Nhan mới biết, khi đó, nơi anh sắp bị đưa đến là một nơi sản xuất băng, một kho hàng ngầm. Bọn họ lấy danh nghĩa từ thiện, đem cô nhi cùng những đứa bé bị lừa bán đều bị đưa vào kho làm việc, để bọn họ tiến hành thử nghiệm độc, chế tác gia công. Chỉ là, công việc này có thể nói là cắn răng làm việc, liều mạng để sống, những đứa bé bị đưa vào, thường chịu không quá mấy ngày, cũng bởi vì hút độ tinh khiết của băng quá cao dẫn đến bị độc mà sùi bọt mép tử vong, chưa có ai là ngoại lệ. Cho nên, nếu không nhờ ông Phúc, không nhờ một người trung thành với nhà họ Phó, một ông già hơn tuổi không buông tha việc tìm kiếm Phó Quân Nhan, vậy thì, lúc ấy, Phó Quân Nhan đến nơi nào cũng không miễn được cái chết.
Chúng ta không nói đến những đứa bé sáu bảy tuổi khác có biết ý nghĩa của hận thù là gì không. Nhưng lúc Phó Quân Nhan từng ngày từng ngày tĩnh tâm lại, trong lòng không tránh khỏi run sợ khi nhớ lại những ngày đã qua, nhớ lại lúc mẹ tuyệt vọng nhảy lầu. Nhớ đến đóa hoa huyết liên kia, nước mắt của anh lại không ngăn được mà chảy thành suối. Anh là một đứa bé kiên cường, anh không thích khóc, mà là có loại nước mắt không thể nào ẩn nhẫn được, cũng không cần phải ẩn nhẫn. Gào khóc, vẫn không thể hết hận được. Mà cha, một ngôn từ đáng ra nên là tiếng gọi thân thiết, nhưng chỉ khiến hai mắt anh đỏ ngầu, hận, hận không thể dùng một cây đuốc đồng quy vô tận với họ.