Từ khi Cố Bảo Bối mang thai đến tuần thứ chín, cô trở thành người phụ nữ có thai nằm cũng trúng đạn. Gần như tất cả các phản ứng có thai đều tới một lúc trên người cô. Tất nhiên, khổ cực nhất vẫn là Phó Quân Nhan.
Mỗi ngày Cố Bảo Bối đều ói ra, ngửi thấy một chút xíu mùi tanh cũng thấy ghê tởm, có một hôm, buổi tối, cô và Phó Quân Nhan đưa Cố Tiểu An ra ngoài tản bộ, đi được một lúc Cố Bảo Bối bắt đầu che miệng chạy đi phun. Phó Quân Nhan nhìn thấy rất đau lòng, ôm cô từ phía sau, ý muốn làm chỗ dựa lưng cho Bảo Bối. Cố Tiểu An cũng rất hiểu chuyện, cậu nhóc biết gần đây chị không thoải mái, lắc lắc cái mông nhỏ, lục tìm trong túi của mình ra một bình sữa nhỏ nhưng trong đó là nước ấm để chị xúc miệng. trên đường trở về Cố Bảo Bối luôn bịt mũi oán trách: “Hai người không ngửi thấy mùi thịt tanh sao? Rõ ràng là em gửi thấy mà.” Kết quả là, sau khi Phó Quân Nhan đi tìm hiểu, mới phát hiện cách đó hai con đường có một cửa hàng bán đồ ăn khuya trong đó có bán cả thịt lợn. Vì vậy, công tử Quân Nhan đối với khứu giác mạnh mẽ quỷ dị của cá nóc nhà anh cũng thấy hết ý kiến, sau khi anh dỗ Bảo Bối và An An ngủ, suy nghĩ một chút, anh lập tức lái xe đến siêu thị h mua rất nhiều khẩu trang. Vì phối hợp với tính khí ngày càng lớn của cá nóc Bảo Bối, Phó Quân Nhan cố gắng chọn toàn màu hồng và màu xanh biển, đó là hai màu mà bạn học nào đó thích nhất.
Sau khi Cố Bảo Bối mang thai, càng ngày cô càng thích ăn chua, bởi vì là mùa đông nên mỗi túi áo khoác của cô Phó Quân Nhan đều cất trước vào đó một túi ô mai nhỏ. Cố Tiểu An mỗi lần nhìn thấy chị ăn rất ngon lành, bánh bao nhỏ cảm thấy nhất định là ăn rất ngon, sau đó vươn tay lấy một viên ném vào miệng, nhưng mới chỉ ngậm chưa kịp nhai mà gương mặt bánh bao đã bị chua đến nhăn lại chỉ còn một nắm, nước mắt cũng sắp rơi xuống. Nhưng mỗi lần nhóc đều thấy chị ăn rất vui vẻ, híp mắt hưởng thụ, trông giống như ăn rất ngon. Nhóc nhịn không được lại lấy một viên nếm thử, nhưng lại khiến đầu lưỡi của nhóc chịu không nổi. Có một lần Phó Quân Nhan nhìn thấy dáng vẻ ăn đến mức rất thỏa mãn vui sướng, đột nhiên anh lại cảm thấy anh rất thỏa mãn với cuộc sống như này. Anh cứ như vậy ngồi bên cạnh nghiêng mặt nhìn cô, tất cả trong đáy mắt đều là thỏa mãn không thể dấu được. Thật lâu sau Cố Bảo Bối mới phát hiện ánh mắt của Phó Quân Nhan, cô nghĩ rằng anh cũng muốn ăn, nên cô rất sảng khoái nhét hẳn bốn viên ô mai vào miệng anh. Phó Quân Nhan sờ sờ đầu cô, mới thử nhai hai cái anh đã thấy chua đến mức trắng xanh cả mặt, nước mắt cũng bắt đầu chảy ra. Cố Bảo Bối thấy vậy nở nụ cười ha ha, trong miệng vẫn liên tục nhai những viên ô mai trong miệng, cô vừa dùng ngón tay dịu dàng lau nước mắt cho anh, vừa kiêu ngạo hất cằm, đặc biệt khoe khoang nói: “Phó Quân Nhan, mặc dù em tặng anh mấy viên ô mai em thích, nhưng anh cũng không cần phải cảm động đến vậy đâu.” Phó Quân Nhan bất đắc dĩ nuốt mấy viên ô mai vào bụng, răng anh bị chua đến ê ẩm, nhếch nhếch khóe môi, ủy khuất gật gật đầu, đưa tay ôm Cố Bảo Bối vào lòng, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, anh cảm động quá…..” Chọc cho Cố cá nóc cười khanh khách không ngừng.Voicoi
Người ta thường nói thèm ăn chua là con trai, thèm ăn lạt là con gái, nhưng Bảo Bối không chỉ thích ăn chua mà còn thích ăn cay. Càng kì lạ hơn là sau khi mang thai cô càng thích ăn đồ ngọt hơn, đặc biệt là các loại bánh ngọt, gần như Cố Bảo Bối có thể ăn thay cơm. Nhưng cố tình, chính là trời cao cưng chiều cô, cô ăn nhiều hơn rất nhiều so với bình thường, nhưng cũng không thấy béo phì, chân tay vẫn mảnh khảnh như cũ, bụng cũng không bị quá lớn. Đến lúc là Cố cá nóc và An An hợp thành một tổ có hai thành viên tham ăn. Mạc Nặc Vân luôn cưng chiều em gái và Tiếu Mạc Tiếu luôn yêu thương con gái thấy vậy cũng cười ha ha, ba ngày hai bữa lại đưa đồ ăn ngon đến. Phó Quân Nhan vừa nhìn hai người ăn cũng thấy vui vẻ, cả ngày đều mua đồ ăn cho hai người. Nhưng mà, mặc dù Phó Quân Nhan có cưng chiều nhưng anh cũng quản. Mỗi ngày ăn bao nhiêu, ăn cái gì, anh đều luôn nghiêm túc theo dõi, phần lớn thời gian thì đầu óc thông minh của công tử Quân Nhan đều đặt trên người một lớn một nhỏ.
Vốn ‘Mê phản’ có thể tiếp tuc quay, chỉ cần sửa lại một số cảnh là được, nhưng Cố Bảo Bối đang mang thai, Phó Quân Nhan lại muốn chăm sóc cho Bảo Bối nhà anh, dù trong thời gian này Cố Bảo Bối bị đạo diễn Hoài An dụ dỗ tiếp tục quay lại diễn. Sau đó lại bị Phó Quân Nhan đánh một cái vào mông. Lúc họp hằng năm, Phó Quân Nhan liền công bố thân phận đại cổ đông công ty quốc tế Huy Đằng của anh, anh hạ lệnh tạm thời dừng quay ‘Mê phản’ hơn nữa anh còn công bố tạm thời anh sẽ không nhận các hoạt động nghệ thuật. Trong nháy mắt, dư luận trở nên xôn xao, nhưng anh lại không có bao nhiêu phản ứng, mọi người đều quấn lấy công tử Quân Nhan – ý thức làm hình thái trung tâm, rối rít xếp thành hàng ủng hộ, chỉ là đồng thời với ủng hộ cũng nhân tiện hỏi một câu: “Công tử, cá nóc sinh con xong thì anh sẽ trở lại đúng không?”
Phó Quân Nhan cười nhạt, về nhà ôm Cố Bảo Bối nói: “Em nhìn này, anh không diễn nữa, em cũng không được đóng.” Cố Bảo Bối xấu hổ, đưa đầu ngón tay ra chọc chọc mặt anh.
Ai cũng không ngờ được, người phản ứng lớn nhất trong chuyện này lại là Mạc Nặc Vân. Có một ngày anh xông thẳng vào nhà Phó Quân Nhan, Phó Quân Nhan vừa mở của cho anh, anh lập tức hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng ầm ĩ đi vào nhà, trong miệng kêu lên: “Phó Quân Nhan a. Bản thiếu gia tôi dù thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi. Anh lại chính là kẻ cầm đầu của công ty thường xuyền nhiều lần đối nghịch với công ty giải trí Ánh Sao. Tôi XXXX. Anh nói xem nghệ sĩ của anh đoạt bao nhiêu phim truyền hình của nghệ sĩ bên tôi rồi hả? Đoạt bao nhiêu lần phát ngôn của bên tôi rồi hả? Còn có những tiết mục hợp tác với đài truyền hình MBC nữa chứ. Vậy mà anh còn muốn giành với tôi. A ha. Phó Quân Nhan anh nói xem, đại thủy trôi miếu long vương. Làm sao điểm này cũng không tỏ được?” Nói nói, Mạc Nặc Vân dứt khoát mập mờ cau mày, vắt chân ngồi trên ghế sa lon, liếc mắt nhìn Phó Quân Nhan vẫn không có phản ứng gì, xoay người thản nhiên đến quầy rượu rót cho mình một ly. Hừ hừ hai tiếng lặng lẽ đợi, hôm nay anh nhất định phải móc được chút gì đó trong tay em rể này ra ngoài. Để an ủi mấy năm nay, công ty giải trí của mình, là một công ty thuộc Mạc thị, vậy mà luôn bị công ty quốc tế Huy Đằng cướp mất. Nghĩ đi nghĩ lại, Mạc Nặc Vân nghiêng đầu nhìn đĩa trên bàn còn một miếng bánh hạnh nhân, đưa tay lấy lên, mở giấy bạc ném vào miệng mình.
Lúc này lại truyền đến âm thanh mở cửa, Cố Bảo Bối đi ra khỏi phòng. Trên người cô mặc một chiếc áo len lông cừu màu hồng nhạt, mặc một chiếc quần dài, tóc dài thả thoải mái trên vai. Tóc của Bảo Bối mới mọc thêm, chân tóc chuyển sang màu vàng, tóc dài lại màu đen, vì vậy mái tóc của cô lại có hai màu. Nhưng lại tôn lên vẻ mặt hồng hào của cô khiến cho cô càng xinh đẹp động lòng người.
Chỉ thấy Cố Bảo Bối đi chân trần, trong tay còn dắt theo Cố Tiểu An mặc quần áo thủy thủ cũng đi chân trần, hai người đang dắt tay nhau đi chậm ra ngoài. Lúc nhìn thấy Mạc Nặc Vân, hai người cũng ngạc nhiên, lớn nghiêng mặt phản ứng kịp gọi một tiếng anh họ, nhỏ bĩu bĩu môi, nâng cánh tay nhỏ bé lắc lắc gọi: “anh xấu.” Sau đó hai người không hẹn mà liếc mắt nhìn nhau, nháy mắt mấy cái cùng chạy tới trước bàn trà bên cạnh Mạc Nặc Vân, khi hai người nhìn rõ chiếc đĩa trống không, một lớn một nhỏ đều kêu lên oa oa, giống như trời sập xuống rồi nên phải che mặt kêu rên. Sau đó, Cố Bảo Bối chống hai tay vào hông nhìn về phía Mạc Nặc Vân kêu to: “Anh họ, bánh hạnh nhân của em đâu?” Mạc Nặc Vân không được tự nhiên đưa tay lên gẩy gẩy sợi tóc mái nói: “Anh ăn rồi. Làm sao? Có gì ngạc nhiên chứ?”
“Ô ô ô………” Cố Bảo Bối nghe xong mím môi, cánh tay run run chỉ vào cái đĩa, rồi lại chỉ vào Mạc Nặc Vân, cuối cùng buồn bã rũ tay xuống. Cố Tiểu An dùng cánh tay nhỏ và bắp chân nhỏ leo lên bàn trà, nhìn chằm chằm chiếc đĩa không hồi lâu, phồng má lên nhìn Mạc Nặc Vân, nói: “Anh xấu, anh rể nói ăn nhiều bụng sẽ đau đau, chị và An An phải cùng nhau nhịn rồi nhịn. Hừ.” Nói xong gương mặt nhỏ nhắn thở phì phò, quay lưng về phía Mạc Nặc Vân, nói: “Anh rể chưa bao giờ rành đồ ăn của An An và cháu trai nhỏ, hừ. An An cũng biết đạo lí muốn động vào đồ của người khác thì phải nói trước với người ta, anh xấu ngốc nghếch. Hừ.” Vừa nói vừa uốn éo cơ thể, nháy mắt nghiêm túc nói: “Anh xấu không biết điều đó à?” (Thực sự là mình quá yêu An An, mình yêu bé chết mất.....)
Mạc Nặc Vân hừ hừ lỗ mũi hỏi: “Cái gì?” “Anh rể nói không được tự ý cầm đồ của người khác. Phải hỏi: ‘An An, cho anh ăn bánh hạnh nhân của em và cháu trai nhỏ được không?’ Vậy thì An An sẽ cho anh xấu ăn.” Nói xong cậu nhóc gật đầu lia lịa, nhưng đôi mắt to vẫn không nỡ rời khỏi cái đĩa không một chút nào. Mạc Nặc Vân phục rồi, cái gia đình này….. Mặt mày anh nhăn nhó, lúc lâu sau cùng không phun ra được câu nói nào, vì vậy anh là một người dở hơi, quân ra trận chưa thắng đã bỏ chạy…………… Chống lại hai tiểu tổ tông này,d,i,ễ,n,,đ,à,n,,l,ê,,q,u,ý,,đ,ô,n,, anh cũng không có cách gì cả………………….
Phó Quân Nhan nhìn bóng lưng Mạc Nặc Vân đang chạy như điên nhỏ giọng cười, buông cốc nước ấm trong tay đã rót mà chưa kịp mời xuống. anh tiến lên vài bước gõ nhẹ xuống đầu nhỏ của cậu nhóc, lại bế ngang Cố Bảo Bối lên, cũng gõ gõ vào đầu cô nói: “Hai người đều không ngoan, coi như trong phòng ấm, có thảm lông dầy, cũng phải luôn nhớ đi dép biết không?” Vừa nói vừa cúi đầu véo cái mũi của Cố Tiểu An, nói: “An An, nói chuyện phải giữ lời, nói là mấy ngày nay trông chị em không để chị ăn đồ ngọt mà, tại sao lại đi tìm ăn cùng chị đây?”
Cố Tiểu An sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc, rụt cổ một cái nghiêm túc nói: “Chị bảo, chị nhất định không ăn bánh hạnh nhân. Nhưng cháu trai nhỏ muốn ăn, cháu trai nói rất thèm ăn. Anh rể, chị không ăn mà là cho cháu trai nhỏ ăn.” Phó Quân Nhan nghe vậy khẽ cười, trợn mắt lên nhìn Cố Bảo Bối một cái, vỗ vỗ mông cô nhỏ giọng nói: “Bảo Bối ngốc nghếch, lừa gạt đứa bé, đáng đánh.” Cố Bảo Bối le lưỡi, làm nũng nói: “Không có lần sau đâu mà.” Nói xong lại giật nhẹ ống tay áo của Phó Quân Nhan nói: “Phó Quân Nhan, ngày mai anh mua bánh hạnh nhân cho em nữa nha.” Khiến cho công tử Quân Nhan bất đắc dĩ không chịu nổi, anh không cho cô ăn sao? Thật sự là gần đây cô ăn quá nhiều đồ ngọt, không đau răng chính là tiêu chảy. Anh đành phải dỗ cô: “Chúng ta đổi loại khác được không em? Cá nóc ngốc nghếch, ngoan chút nha. Mấy ngày nay em bị đau răng không ngủ được, em còn muốn bị đau đến khóc nhè sao? Hả?”
Sau sự việc đồ ngọt, là thèm cay yêu chua, hơn nữa khi mang thai thì nội tiết có nhiều thay đổi. Cố Bảo Bối từ bé đã có làn da tốt đến người khác nhìn mà tức giận, bây giờ cô bắt đầu nổi mụn. Cá nóc rất rối rắm, cầm chiếc gương nhỏ giống như đang mắc hội chứng cưỡng ép, nhìn chằm chằm, sau khi bôi thuốc mỡ vẫn sờ sờ. Sau đó dứt khoát bôi cả đống thuốc mỡ lên mặt, cả ngày đều kêu than đau khổ. Khiến cho đồ ngốc An An cũng bắt chiếc, một hôm không biết nhóc móc đâu ra một hộp xi đánh giầy màu trắng, lấy một nắm bôi lên mặt, khiến Cố Bảo Bối gấp đến độ xoay quanh. Phó Quân Nhan nhìn chỉ biết than thở không ngừng, vén tay áo lên bế nhóc vào bồn tắm, hai người ở trong bồn tắm một lúc lâu, Cố Tiểu An thì ngược lại không có chút tự giác nào, vui mừng ngâm trong nước chơi đùa với con vịt nhỏ kêu vang, còn vui vẻ múc nước chơi, khiến Phó Quân Nhan ướt nhẹp.