An Nhiên biết hiện tại, thứ nàng cần kiếm là một khoản tiền lớn. Không chỉ là trả chi phí chữa trị cho Trung, nàng còn cần nó để làm nhiều việc khác. Với một kẻ sống lại như nàng, nàng dĩ nhiên cũng đã nghĩ ra một vài phương pháp để kiếm tiền nhanh chóng. Điều tất nhiên là phương pháp đó không vi phạm luân lý đạo đức.
Mặc kệ trong đầu đang suy nghĩ vấn đề gì, nét mặt của nàng cũng không có chút gì thay đổi. Nàng cất tiếng hỏi: “Em có thể vào thăm anh ấy chưa?”
“Có thể.”
Anh Khôi nhìn nàng nhanh chóng quay người đi, đôi mắt lóe lên tia sáng nghi hoặc. Hắn không phải lúc này mới cảm thấy khác lạ, mà hẳn là từ lúc thấy nàng ngoài cửa. An Nhiên mà hắn biết, là một cô gái ngu ngốc hết thuốc chữa. Người khác nói cái gì, nàng ta liền tin cái đó. Ngoại trừ tiểu học còn được mấy tấm bằng học sinh giỏi, thì từ cấp về sau, nàng ta năm nào cũng đứng bét lớp. Điều khiến Anh Khôi ngạc nhiên là nàng ta vẫn có thể lên lớp, mà còn vừa đủ điểm để lên. Quả nhiên những kẻ ngu đều được thần may mắn chiếu cố.
Hắn ta còn nhớ có một đoạn thời gian khi còn bé, nàng còn lẽo đẽo sau lưng hắn luôn miệng gọi anh hai, anh hai. Nhưng sau mấy lần hắn tỏ vẻ chán ghét liền không còn bám theo hắn nữa. Tâm trạng của hắn khi đó tuy rằng nhẹ nhõm, nhưng lại có chút cảm giác không tên chen vào. Hắn khi đó không hiểu, bây giờ cũng không muốn hiểu.
Lên lớp , An Nhiên gặp gỡ Minh Đạt. Nhìn thấy nàng say mê tên kia, rồi dần biến mình thành những cô gái đỏm dáng lòe loẹt chỉ biết tranh giành sự chú ý, hắn liền cảm thấy khinh thường. Mặc dù nhìn qua là biết Minh Đạt chẳng có cảm giác gì với nàng, nhưng bản chất hắn là muốn xem chuyện vui, cái nữa là không thích nhìn nàng vui vẻ. May mắn của nàng cũng không hẳn là vĩnh viễn nhỉ. Hắn luôn mong chờ thời điểm nàng biết sự thực, chắc hẳn là vô cùng phấn khích.
Tuy vậy, hiện nay… dường như hắn không còn hiểu rõ được An Nhiên như hắn vẫn luôn cho rằng như thế. Hắn không đoán được nàng đang nghĩ gì trong đầu. Anh Khôi không hề cho rằng nàng là giả mạo, bởi thói quen, hình dáng, giọng nói, v.v… rất nhiều điều đều khẳng định đây chính là An Nhiên. Người khác không rõ, nhưng hắn biết khả năng của mình. Hắn chỉ cần nhìn lâu một người, liền có thể nắm được kích cỡ hình thể của họ, nhịp tim có tăng cao hay không, đang căng thẳng hay là sợ hãi, v.v… Chính khả năng đó làm hắn tiến rất xa trong giới y học này. Muốn giả mạo một người trước mặt hắn, trừ khi có phép biến hình hoàn toàn, bằng không đừng có mơ.
Bởi vậy, hắn mới nói hắn không nắm được An Nhiên. Từ khi bắt đầu cuộc nói chuyện cho đến khi nàng rời đi, rất bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức khiến hắn thấy nàng nhẹ như một làn khói. Thậm chí có lúc hắn tưởng năng lực đặc biệt của bản thân gặp vấn đề.
Ngón tay khảy nhẹ nhàng và đều đặn lên thành ghế, hắn hạ thấp mi: “An Nhiên, cô rốt cuộc là có bí mật gì đây…”
Lúc này, An Nhiên đang ở cạnh giường bệnh. Nàng nắm lấy bàn tay của Trung đặt lên má mình. Nàng vẫn luôn im lặng. Nếu Anh Khôi ở đây, chắc chắn hắn sẽ kinh ngạc khi thấy nàng cũng không phải hoàn toàn bình tĩnh như hắn phỏng đoán, bởi đôi mắt của nàng ngập tràn nước mắt. Nàng không gào khóc, không nỉ non, chỉ là im lặng rơi nước mắt. Từng giọt, từng giọt rơi xuống tấm đệm, rơi xuống cánh tay của người đàn ông đang nhắm mắt không hay biết gì.
Một lúc lâu sau đó, nàng chỉnh lại chăn cho Trung, cúi người hôn lên trán hắn.
“Em chờ anh tỉnh lại.”
Rồi nàng xoay người ra khỏi phòng bệnh, trên gương mặt lúc này không còn chút dấu vết gì chứng tỏ nàng từng khóc, mà lại khôi phục vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt lúc ban đầu.
An Nhiên lái xe rời khỏi nhà Anh Khôi. Nàng không chào từ biệt hắn, cũng biết hắn không cần nàng đến chào. Chiếc xe chạy băng băng đến một tòa nhà với dòng chữ: công ty chứng khoán SKBF. Đúng nha, nàng mở tài khoản để chơi cổ phiếu. Đây là phương pháp nàng nghĩ đến.
Dựa vào ký ức mà nàng nhớ, giá trị cổ phiếu của công ty này ban đầu rất thấp, nhưng một thời gian không lâu sau liền tăng vọt lên cao ngất ngưởng. Những người có cổ phần của công ty này đều nhanh chóng phất lên, rất nhiều người lúc đó không ngừng tiếc rẻ vì không kịp mua. Tuy nhiên, sau chừng tháng, giá trị của nó lại rớt xuống thê thảm, lý do vì sao thì nàng đã quên, dù sao nàng nhớ được phần cần nhớ là được. Kiếp trước nàng chỉ lo quấn quít làm vui lòng Minh Đạt, làm gì để tâm đến những chuyện này. Chỉ là sự kiện của công ty này thời gian đó vô cùng xôn xao, nhiều người ban đầu phất lên sau đó không kịp xoay sở mà mất trắng, thậm chí là phá sản, nợ nần chồng chất. Báo chí đưa tin rầm rộ suốt tháng liền. Mà cũng may nhờ thế, nàng mới tìm được cách kiếm tiền.
Do đó, An Nhiên nhanh chóng làm thủ tục mở tài khoản, rồi dùng / số tiền hiện có trong tài khoản để mua cổ phiếu. Nàng lúc này liền có được khoảng % cổ phần. An Nhiên vui vẻ nheo mắt cười, rất nhanh thôi, số tiền nàng thu được sẽ gấp lần khoản vốn lúc này nàng bỏ ra. Còn việc những người xung quanh đang đánh giá nàng theo kiểu phá gia chi tử gì gì đó, nàng bỏ ngoài tai rồi.
Rời khỏi công ty chứng khoán, An Nhiên hướng về khu trung tâm thương mại. Nàng cần mua một vài vật dụng cho nàng và Trung.
Bước vào cửa hàng thời trang dành cho nam giới, An Nhiên tỏ vẻ nàng thật sự thích mua trang phục cho người nàng yêu. Vừa ngắm các loại kiểu dáng vừa tưởng tượng đến Trung, nàng thấy phù hợp liền mua. Hành động này làm nàng thấy tâm hồn mình dường như đang trẻ lại. Nhưng có vẻ thế giới này thật sự ghét nàng, không muốn nàng được vui lâu…
“An Nhiên, sao cô lại ở đây?”
Tâm tình vui vẻ của nàng nhanh chóng biến mất. Nàng đảo cặp mắt trắng dã, truyện tiểu thuyết nói xuyên qua uống nước cũng mắc răng, à nhầm, đi mua đồ là gặp nữ chính. Nàng thật sự không nghĩ cuộc đời mình cũng cẩu huyết như thế.
Bất đắc dĩ xoay người lại, trước mắt nàng là người một nam, một nữ. Nam thì diện mạo điển trai, phong thái hoàn toàn là một doanh nhân trẻ tuổi thành đạt. Mẫu người này là người chồng lý tưởng cho nhiều thiếu nữ hoài xuân. Còn cô gái bên cạnh, gương mặt ngây thơ, trong sáng. Trong mắt đàn ông thì chắc là loại thiên thần rớt xuống nhân gian. Ôi đừng bắt nàng miêu tả, nàng thật sự không giỏi khoản này. Nếu không phải kiếp trước nàng bị nàng ta hại thê thảm, chắc nàng cũng sẽ cho rằng nàng ta là một thiên thần.
Còn danh tính hai người? Đương nhiên là nữ chính Phạm Ngọc Trà My và một trong hậu cung của nàng ta, Nguyễn Minh Đạt – người yêu chưa kịp đá của nàng.
“An Nhiên, mình nghe anh Đạt nói bạn hẹn anh ấy ở nhà hàng rồi không đến. Mình còn nghĩ chắc bạn đang gặp vấn đề gì nghiêm trọng lắm. Nhưng không ngờ đúng là bạn bỏ mặc anh ấy đến đây đi mua sắm. Bạn không biết anh ấy buồn lắm sao?”
Trà My quả thực xứng đôi với Minh Đạt. Người khác chưa kịp hé miệng đã bắn súng liên thanh không ngừng. Hai người họ sao không đi hát bè đi?
Nàng liếc thấy Minh Đạt sau khi nghe xong lời nói đó liền nheo mày khó chịu như nhớ lại chuyện gì không hài lòng. Thiệt, leo cây thôi mà, nàng kiếp trước bị hắn cho leo hoài, kiếp này hắn mới leo một lần chứ mấy.
“Nhưng Nhiên à, bạn mua quần áo nam à? Mua cho anh Đạt phải không? Ôi mình biết mà, chắc là Nhiên đang muốn tạo bất ngờ cho anh Đạt. Tới đây Nhiên, mau tặng cho ảnh đi. Rồi nói xin lỗi việc lúc trước. My tin anh Đạt sẽ không giận bạn đâu.”
An Nhiên là đang thưởng thức trình độ nói liên tục không ngừng nghỉ của Trà My. Vẻ mặt nàng giống như đang nghe câu chuyện của ai khác chứ không phải của mình. Chỉ tới khi Trà My bước tới nắm lấy tay nàng.
“Buông ra.”An Nhiên lạnh lùng lên tiếng, giọng nói không chứa chút cảm xúc nào.
Trà My chợt mở to mắt nhìn nàng đầy kinh ngạc. Dường như không kịp phản ứng vẫn nắm lấy tay nàng.
An Nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng ta. Lặp lại một lần nữa: “Mời buông tay.”
“Nhiên…” Trà My vô thức buông tay nàng ra, đôi mắt ánh lên sự thảng thốt.
“Cám ơn.” An Nhiên không khỏi khâm phục, diễn thật là quá giống. Một kẻ đã trải qua rất nhiều thế giới như nàng, có lẽ thật sự cho rằng Trà My đang hoảng sợ, nếu không phải nàng có ký ức.
Ài, kẻ nào nói trong truyện nữ phụ thì nữ chính là một kẻ ngu ngốc, hám trai, bạch liên hoa gì đó đâu. Ba láp ba xàm! Ra đây, nàng không đánh chết hắn. Nàng không tin tiểu thuyết trên mạng nữa, cái gì cùng cái gì đều là mây bay. Không có yếu tố nào xài được cả.
Trà My cô gái kia, chưa bao giờ là một người đơn giản!
Minh Đạt: “Cô đừng có quá đáng.”
Hắn lạnh lùng lên tiếng. Trong ánh mắt và giọng nói không che dấu sự giận dữ.
An Nhiên: “Tôi làm gì quá đáng?”
“Còn không? My thiện lương muốn hòa giải mâu thuẫn giữa tôi và cô, còn thái độ của cô là cái gì!”
An Nhiên nhếch môi cười trào phúng: “A, theo ý anh mà nói, tôi phải chân thành quỳ xuống, dập đầu ba cái cám ơn cô Trà My này đã hết lòng thay tôi nói giúp trước mặt bạn trai mình. Thật là một tấm lòng bồ tát đến trời cao cũng xúc động. Phải không?”
Minh Đạt: “Cô!...”
Hắn bước tới, giơ tay muốn đánh nàng. Tức thì An Nhiên liền lách người né ra. Hắn đánh hụt, chưa đợi hắn kịp phản ứng lại, nàng giơ chân đá thẳng vào giữa hai chân của hắn. Minh Đạt liền gục xuống, hắn cắn răng không kêu một tiếng. Nhưng chỉ cần nhìn cả người hắn run lên là biết đau không kém a. Còn những người đàn ông khác vào mua đồ ở xung quanh cũng vô thức che đũng quần né ra xa.
An Nhiên cọ cọ gót giày xuống sàn, trong lòng sảng khoái. Sau đó, nàng xoay người đến quầy thu ngân thanh toán những món đồ mình đã lựa chọn. Rồi bước ra khỏi cửa hàng mà không một lần quay lại nhìn hai con người kia.
Trà My định thần lại rồi vội vàng cúi xuống hỏi thăm Minh Đạt. Đôi mắt nàng ta nhìn về bóng lưng An Nhiên chợt lóe qua sự thâm trầm rồi vụt biến mất như chưa từng tồn tại.