Ngày sinh nhật của Minh Triệu, nhà họ Nguyễn đặt tiệc trong một khách sạn cao cấp ở thành phố, một nhà chú thím hai và cô nhỏ đều đến.
ông cố và bà cố không đến, nhưng cũng nhờ mẹ Nguyễn tặng cho Minh Triệu một đôi hoa tai.
Trong lòng Minh Triệu tràn đầy cảm kích, cô biết hai người đối xử với cô rất tốt, không xem cô là người ngoài.
Mấy vị phu nhân tò mò, lúc này bà cố lại đem ra bảo bối gì.
Vừa thấy được cái này, bác nhỏ trêu ghẹo nói, "Em đã nhắc đi nhắc lại với mẹ cái hoa tai này, bà cố đúng là thiên vị con dâu của cháu đích tôn, đồ tốt đều tặng cho Minh Triệu."
Khóe miệng mẹ Nguyễn mỉm cười, "Con xem bác phải cầu xin thế đấy."
Từ trước đến nay tình cảm chị em dâu nhà họ Nguyễn rất thân thiết, có thói quen trêu ghẹo lẫn nhau.
Bác nhỏ tháo mặt dây chuyền ngọc bích ra, "Lần trước em thử mang dây chuyền, các người không biết hai tên vô lại nhỏ nhà em, nói với em là, mẹ, chờ mẹ chết rồi, những thứ này đều của chúng con phải không? Tay em run lên, thiếu chút nữa là bị tức chết."
Cả gia đình đều cười đến không thở nổi.
Mẹ Nguyễn lắc đầu, "Ngày đó Mộ Mộ cũng nói với Kỳ Duyên, trang sức của Trịu Trịu sau này đều cho vợ của nó, lúc trở về Kỳ Duyên đặc biệt dặn chúng ta, về sau không được giáo huấn tư tưởng như vậy trước mặt đứa bé.
Lúc ấy mặt nó rất nghiêm túc."
Thím hai thở dài, "Chị dâu, chị đừng nói như vậy trước mặt em nha."
Bác nhỏ: "Không có tin tức của Tiểu Trạch sao?"
Thím hai lắc đầu, "Liên lạc với nam tiến sĩ cũng là một vấn đề khó khăn!"
Minh Triệu lấy lí do muốn đi xem con trai, nhanh chóng rời đi.
Tư Mộ đang ở cùng nhóm con của bác nhỏ chơi trò chơi "Tôi vẽ bạn đoán", chơi được mấy lần, Nhất Nam Nhất Bắc muốn gục ngã.
Nhìn thấy Minh Triệu đến nhanh chóng nhờ sự giúp đỡ.
"Chị, chị cho Tư Mộ đi học một lớp mỹ thuật hội họa đi."
Minh Triệu cố nén cười, "Bọn chị chuẩn bị đăng kí rồi, nó cũng thật sự rất thích vẽ tranh."
Nhất Nam thở dài một hơi, "Em không biết Mộ Mộ lấy đâu ra sự tự tin? Chị, em thấy thật ngượng ngùng khi nói bức tranh của nó rất xấu."
Nhất Bắc gật gật đầu.
Minh Triệu hiểu được tâm tình của các cô, "Các em vất vả rồi.
Đi ăn một chút trái cây đi, chị đến chơi với nó."
Nhất Nam vội vàng khoát tay, "Không không không, thật sự bọn em rất thích chơi cùng với Tư Mộ.
Chỉ là em nghĩ chị và anh hai nên thêm một chút nghệ thuật vào việc giáo dục Mộ Mộ."
Minh Triệu nghiêm mặt nói, "Yên tâm, hai vị tiểu học bá." Lại nhìn bức tranh của Tư Mộ, quả thật là một lời khó nói hết.
Tư Mộ thấy Minh Triệu đến, dọn dẹp xong đồ đạc, cũng không chơi nữa.
Hôm nay cậu chưa có trò chuyện được nhiều với mẹ, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội.
"Mẹ-----" mẹ------" Cậu kêu từng tiếng từng tiếng một.
"Hôm nay mẹ rất xinh đẹp."
Vì hôm nay là sinh nhật nên Minh Triệu cố ý mặc một bộ váy mới, váy búp bê thân màu xám xòe rộng ra.
"Cảm ơn, bảo bối.
Đến đây, chúng ta chụp một tấm ảnh."
Tư Mộ nhìn vào ống kính nở một nụ cười thật to.
Chụp rất đẹp, hai mẹ con chăm chú nhìn vào ảnh chụp.
Minh Triệu nhịn không được khen một câu, "Con mẹ rất đẹp trai đó."
Tư Mộ che mặt, mỗi lần mẹ khen cậu, cậu đều như vậy.
"Mẹ, mẹ cũng rất đẹp."
Vẻ mặt Minh Triệu hạnh phúc.
Tư Mộ buông bàn tay nhỏ bé ra, "Mẹ, mẹ có thể đưa con đi diễn xuất được không? Con sẽ kiếm được tiền mua cho mẹ thật nhiều váy."
Minh Triệu cảm động muốn khóc, "Bảo bối! Cảm ơn con!"
Tư Mộ đặc biệt hào khí, vỗ vỗ bả vai cô, "Không cần khách khí!"
Khóe miệng Kỳ Ân ngồi bên cạnh co rút, có phải anh của cô mỗi ngày ở nhà đều phải thấy cảnh này hay không.
Minh Triệu sinh đứa bé bằng cách phẫu thuật, thường thì không có biến đổi gì lớn, nhưng mà mánh khóe lại càng ngày càng cao.
Không thể không nói, Văn Dịch trong kế hoạch của cô, đã sắp trở thành người chịu trách nhiệm về sự nổi tiếng và sức mạnh của Hoa Hạ, mỗi một bộ phim mà Minh Triệu chọn cho anh đều nâng anh lên cao hơn một bậc.
Người đại diện vừa khổ cực lại vừa phiền lòng, lúc trước tại sao Minh Triệu lại nghĩ đến làm việc này?
Lúc này, Minh Triệu nhận được một cuộc điện thoại, đi ra ngoài.
Kỳ Ân vẫy vẫy tay với Tư Mộ, Tư Mộ ngoan ngoãn đi qua.
"Cô, chú không đến sao?"
Khóe mắt Kỳ Ân nâng lên, "Ai nói với con vậy?"
"Con nghe bà nội và bà hai nói, bà nội nói, chú rất đẹp trai, dù cho có một chút bơ sữa.
Ha ha ---- Có phải chú rất ngọt hay không?"
Kỳ Ân buồn cười, "Chú ngọt với con." Cô hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Tư Mộ than một tiếng,
"Trên người con không có bơ sữa.
Cha con cũng nói, miệng của mẹ có mật ong, nhưng mà, miệng mẹ con không có hương vị gì."
Kỳ Ân: "......"
Minh Triệu đi vào hành lang bên cạnh, bấm nhận điện thoại, cô hít một hơi thật sâu.
Giọng nói nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia truyền qua, " Trịu Trịu sinh nhật vui vẻ."
Minh Triệu nắm chặt lòng bàn tay, hơi hơi ngẩng đầu, trong lòng nghĩ, thì ra, bà còn nhớ rất rõ.
"Cảm ơn bà."
Lương Nguyệt trầm mặc một chút, "Mẹ đã chuẩn bị một món quà cho con, ngày mai gửi đến công ty con." Bà sợ tự tay tặng Minh Triệu, cô sẽ không nhận.
Minh Triệu nhíu mày, chậm chậm nói, "Cha tôi đã trở về."
Hô hấp của Lương Nguyệt hơi thay đổi, "Ông ấy có khỏe không?"
"Một người đàn ông tự đem mình đi đày đọa, bà cảm thấy ông ấy có khỏe không?"
Cổ họng Lương Nguyệt run run, " Trịu Trịu, chuyện của mẹ và cha con không phải như con nghĩ.
Bọn ta đã từng ở cùng nhau, nhưng dù sao đó cũng là lúc còn trẻ.
Ai cũng từng phạm sai lầm lúc còn trẻ tuổi."
"Chẳng lẽ sinh tôi ra cũng là một sai lầm sao?"
Sự im lặng của Lương Nguyệt một lần nữa làm kích động sâu sắc đến Minh Triệu.
"Nếu như hôm nay bà muốn gọi điện thoại đến để nói với tôi những lời này, tôi và bà không cần phải nói đi nói lại về vấn đề đó nữa."
"Trịu Trịu, con đừng kích động như vậy.
Cho đến nay, rất nhiều việc đều chỉ là tự mình nghĩ.
Con chưa từng nghe qua lời giải thích của mẹ.
Con luôn dùng lập trường của mình để nhìn sự việc."
"Tôi chỉ biết, mẹ tôi từ bỏ tôi, hai mươi mấy năm chẳng quan tâm."
"Được rồi, hôm nay chúng ta không nói chuyện này Trịu Trịu, mẹ chỉ muốn nói với con một câu, sinh nhật vui vẻ.
Dù sao hai mươi sáu năm trước, lúc mẹ sinh con ra cũng là chín phần chết một phần sống."
Thần sắc Minh Triệu căng thẳng, cuối cùng tự như một quả bóng xì hơi.
"Chúng ta bây giờ trở thành người lạ không tốt sao? Thật sự tôi không cần sự bồi thường của bà, không cần!"
Cô hổn hển cúp điện thoại.
Quay người lại, thấy được Kỳ Duyên ở cách đó không xa, thẳng tắp cao ngất, giống như một gốc cây đại thụ, lúc nào cũng kiên định bảo vệ bên cạnh cô.
Cô từng bước một đi đến trước mặt anh, cười với anh một cái.
Đột nhiên cô dang hai tay ra, ôm lấy anh.
Cái gì Kỳ Duyên cũng không hỏi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
Minh Triệu ôm anh như vậy, phút sau, tâm trạng cô yên tĩnh trở lại.
"Tại sao anh lại ra đây?"
"Nhìn thấy em cầm điện thoại vội vàng đi ra." Anh nhìn ra, vẻ mặt của cô không được tốt.
Minh Triệu nhìn anh, "Chúng ta đợi một lát nữa hãy vào, dù sao đều có người lớn ở đó, Tiểu Đậu Nha cũng có người trông."
"Cầu còn không được." Kỳ Duyên lôi kéo tay cô, đi vào khu đất trồng cây ở mặt sau khách sạn.
Thời gian giữa trưa, nhàn nhã dễ chịu.
Rừng trúc xanh um tươi tốt, gió thổi qua, từng trận tiếng vang dễ nghe bên tai.
Hai người từng bước từng bước đi lên phía trước.
Âm thanh của Minh Triệu bình tĩnh như nước, "Năm em mười ba tuổi, vô tình biết bà ấy không có chết."
"Mười ba tuổi, trung học." Anh nặng nề nói.
"Là không lâu trước khi lên trung học, sau khi biết, em sốt cao hai ngày, thầy giáo dọa dẫm, liên tục khuyên em không được áp lực."
Kỳ Duyên nhẹ nhàng nắm tay cô, dùng lực dịu dàng.
"Bà ấy sửa lại tên, sửa lại tuổi.
Về sau em tìm kiếm tất cả tư liệu phim điện ảnh và truyền hình liên quan đến bà ấy.
Cha em để lại rất nhiều ảnh chụp của bà.
Nhiều năm như vậy ba em cũng không đề cập qua một chữ nào trước mặt em, em biết không thể hỏi được gì từ trong miệng cha.
Giỏi nhất là lúc em hỏi cô, cô em thật sự rất kích động, để cho em không hỏi nữa, nói là mẹ em thật sự đã qua đời.
Nhưng mà em lén lút, nghe được cô nói với chú, người phụ nữ này thật sự quá độc ác, đến con gái của mình cũng không liếc nhìn một cái.
Sợ là tương lai Trịu Trịu gặp cô ta ở trên đường, cô ta cũng không nhận ra." Minh Triệu thở ra một hơi, biểu tình lạnh nhạt, "Thật sự là cô đã nói đúng.
Kỳ nghỉ đông ở Đại Nhất, ở Ảnh Thị Thành lần đầu tiên em nhìn thấy bà ấy.
Em biết bà ấy là mẹ em, em khẩn trương làm vỡ một cái chén, bị trợ lý của bà mắng một trận.
Bà ở bên cạnh không nói một câu, liếc mắt nhìn em một cái, là liếc mắt một cái đó! Tựa như một người xa lạ." Một khoảng khắc kia, cả người cô đều choáng váng.
Mỗi từ của Minh Triệu giống như một cây kim, hung hăng đâm vào tim của Kỳ Duyên.
Giờ phút này có nói lời an ủi nào cũng đều uổng công.
Anh dừng bước lại, hai mắt gao gắt nhìn cô.
Kỳ Duyên cực kỳ đau, nói, "Anh hẳn là phải về nước sớm hơn một chút."
Minh Triệu cong mặt lên, "Nếu chúng ta không thể gặp nhau, anh đến sớm hơn cũng không làm được gì."
"Không." Kỳ Duyên nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh phải trở về tìm cô.
"Lần trước Mộ Mộ làm hư giày của bà ấy, em nghĩ, là thời điểm đó, bà ấy hoài nghi thân phận của em.
Kỳ thật cũng rất có khả năng, bà ấy đã sớm nghi ngờ thân phận của em rồi, chính là có người thích lừa mình dối người." Không đợi đến ngày chân tướng bị lộ ra, dù sao vẫn có thể có một cảnh yên bình giả tạo.
"Bà ấy muốn làm gì?"
"Đại khái là muốn bù lại cái gọi là áy náy trong lòng bà."
Đáy mắt Kỳ Duyên hiện lên một tia bất đắc dĩ, âm thanh nhẹ nhàng, "Về sau một nhà chúng ta sẽ vĩnh viễn không chia lìa.
Em không muốn thừa nhận thì cũng không cần quản nữa."
Minh Triệu kinh ngạc đối với ánh mắt của anh, " Kỳ Duyên, xin lỗi, lâu như vậy rồi mới nói cho anh biết."
Anh cúi đầu, hôn xuống trán cô, dịu dàng thương tiếc.
Âm thanh Minh Triệu hơi nghẹn ngào, "Trước khi nhìn thấy bà ấy, em vẫn rất muốn nhìn thấy mặt bà, cuối cùng em khẳng định bà ấy nhất định là có nỗi khổ trong lòng.
Sau khi gặp được, em lại rất khó chịu.
Lại biết được, bà ấy đối xử rất tốt với Tấn Thù Ngôn, thật sự em có điểm rất hận bà ấy! Nhưng ngẫm lại, không có bà ấy thì sẽ không có Tiểu Đậu Nha------" cô dừng một chút, "Em cảm thấy nếu không có Tiểu Đậu Nha, anh và em rất khó có thể ở cùng một chỗ."
Kỳ Duyên bật cười, nhìn cô, dịu dàng mà nhìn, giọng điệu không thấy đúng, "Nó vậy mà thành công thần của chúng ta."
Nhiều sự việc như vậy, hôm nay cô có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói với Kỳ Duyên, điều này giải thích rõ là cô đã thật sự buông xuôi.
Minh Triệu cười với anh, "Trở về đi.
Rời đi lâu như vậy, Tiểu Đậu Nha chắc đang tìm chúng ta."
Hai người vừa trở lại, các trưởng bối đều đồng thời nhìn hai người bọn họ.
Tiểu Đậu Nha vui cười hớn hở, "Bà, cô, con nói có sai đâu.
Cha mẹ con sẽ trở về."
Kỳ Duyên đi đến ôm "tiểu công thần" lên, đối với con trai một sự cưng chiều sủng nịch khó có được, "Làm sao vậy?"
Tiểu Đậu Nha mồm miệng lanh lợi, "Cha và mẹ đi ra ngoài, các bà các cô bọn họ rất lo lắng.
Là con làm cho họ không lo lắng nữa đó."
Kỳ Duyên nhíu mày, khen nói: "Rất hiểu chuyện."
Các trưởng bối không khỏi lắc đầu, sắc mặt xấu hổ.
Tiểu Đậu Nha thanh thúy nói: "Con nói cho các bà các cô, con thường xuyên một mình thức dậy vào buổi sáng, ban đầu là buổi tối một nhà ba người ngủ cùng nhau, kết quả sáng ngày hôm sau cha và mẹ lại ở phòng bên cạnh.
Cho nên á các người sẽ không thấy, chỉ có hai người đi nói chuyện lặng lẽ thôi."
Biểu tình Kỳ Duyên cứng đờ.
Trong nháy mắt sắc mặt Minh Triệu đỏ bừng.
Các trưởng bối kiêng nể cho mặt mũi cặp vợ chồng son, không tiếp lời.
Cha Nguyễn và cha Phạm cầm một quân cờ, nhưng mà thật lâu cũng không đặt xuống.
Sơ lược chỉ có Kỳ Ân cười ra tiếng, cô cười đến nước mắt chảy ra.
"Một nhà các người là đang diễn tiểu phẩm hả!"
Tiểu Đậu Nha nhỏ giọng nói: "Cha, con nói sai cái gì sao?"
Kỳ Duyên cười khổ, "Mộ Mộ, chuyện trong nhà là bí mật, không thể để cho người khác biết."
"Nhưng là bà nội, bà hai, cô không phải là người khác."
Ba vị bà bác hận không thể ôm đứa nhỏ này trong vòng tay, thật sự là rất biết làm cho người khác yêu thương.
Kỳ Duyên giải thích: "Chuyện trong nhà chỉ có cha mẹ và con biết, đương nhiên về sau có em gái nhỏ, em gái nhỏ cũng có thể biết."
Tiểu Đậu Nha nghĩ nghĩ, "Cha, cha lại gạt con.
Cha luôn nói vài lần nữa là sẽ có em gái nhỏ, nhưng mà tại sao lại chưa có?".