Dịch & Edit: Mọi Mọi đáng iu và chị
Buổi sáng, Đào Nhạc trưng đôi mắt gấu trúc đi làm.
Không sai, đêm qua cô mất ngủ, phải nói là cố ý mất ngủ để cảnh giác tên cầm thú chung phòng. Tuy rằng cô biết tay chân mình không thể so với anh về độ nhanh nhẹn, nhưng ít nhất vẫn có thể giữ được tỉnh táo. Vì vậy mỗi khi cơn buồn ngủ kéo đến, Đào Nhạc liền nhéo bắp đùi một cái, bây giờ chỗ đó cũng đã bầm tím.
Vất vả lắm mới đợi tới khi trời sáng, cô nhanh chân nhanh tay rời giường, thấy Tô Dịch Văn vẫn còn đang nằm ngủ trên tấm thảm. Đào Nhạc đến gần, nghe thấy âm thanh hít thở bình thản, thấy cả quầng thâm trên mắt anh, anh ta dường như đã quen thức đêm. Không phải vì công việc mà là để đọc sách. Thật ra khi nhìn gần thế này, hình dáng lúc anh ngủ cũng không đáng ghét lắm, thậm chí…
Tất cả hình ảnh tối hôm qua đều hiện ra trước mắt Đào Nhạc, cô vừa nhớ đến thì mặt liền đỏ, tim đập nhanh, lắc lắc đầu rồi vùng bỏ chạy. Hiện tại anh đối với cô mà nói, còn kinh khủng hơn cả bệnh SARS.
Cũng may nhân viên quản lý đã tới, Đào Nhạc cầm lấy chìa khóa, cũng nói cả chuyện sửa bóng đèn, sau đó lập tức chạy về nhà trong kí túc của mình. Nhìn lại căn nhà của mình, cô nhớ tới căn nhà cao cấp của Tô Dịch Văn, tuy không sạch sẽ lắm nhưng điều kiện lại rất tốt, có máy điều hòa thật thoải mái, đúng là phân biệt đối xử. Không thèm suy nghĩ nhiều nữa, Đào Nhạc thay quần áo, đánh răng rửa mặt, sau đó vội vàng đẩy cửa chạy nhanh đến cơ quan.
Dù thế nào đi nữa, kể từ bây giờ cô chỉ muốn một mình đi làm!
Nhưng hiệu quả làm việc hôm nay kém đi rõ rệt, mắt cô lim dim, cứ ngáp ngắn ngáp dài, cả người muốn oặt như cây cải, ngay cả đánh máy cũng không có sức lực.
Có người gõ bàn cốc cốc, ngẩng đầu nhìn thì chính là trưởng phòng Vu, Đào Nhạc vội vàng chấn chỉnh tinh thần, “Chị Vu, sao thế ạ?”
Trưởng phòng Vu vốn muốn nói điều gì đó, thấy tinh thần Đào Nhạc không tốt, liền hỏi, “Tiểu Nhạc, em có chỗ nào khó chịu phải không?”
“Không sao ạ, tối qua em ngủ không ngon nên mới mệt vậy.” Đào Nhạc chỉ có thể giải thích như vậy.
“Em xem em kìa, bên mép vẫn còn dính kem đánh răng, con gái lớn thế mà không chú ý hình tượng gì cả.”
Trưởng phòng Vu vừa nói, mặt Đào Nhạc liền đỏ, lấy tay lau sạch, đều do cô ra khỏi nhà mà không nhìn qua gương, nói cho cùng cũng là do Tô Dịch Văn làm hại cô.
“Được rồi được rồi, tiểu Nhạc, lần sau đừng để chuyện này xảy ra, nếu để cấp trên thấy thì ảnh hưởng không tốt.” Rốt cuộc thì trưởng phòng Vu cũng là người lớn nhất phòng nên đối với việc công không thể qua loa.
Đào Nhạc thấy vẻ mặt nghiêm túc của cấp trên, cúi đầu, “Em biết rồi ạ, sau này em sẽ chú ý.”
Trưởng phòng Vu trả lời một tiếng rồi vào phòng làm việc, lát sau lại trở ra, trên tay còn mang theo một túi đồ đặt trên bàn Đào Nhạc, “Trên lý thuyết thì trường hợp của em vẫn còn hơi sớm, nhưng ý của dượng em chị cũng hiểu được, cho nên em cứ mặc bộ đồng phục này trước đi, rất cần thiết cho hình ảnh phòng chúng ta.”
Đào Nhạc nhìn bộ đồng phục, tâm trạng phức tạp, nói cho cùng cô cũng là dựa vào quan hệ mới được vào đây, mặc bộ đồng phục này cũng thật khó khăn.
Trưởng phòng Vu ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là bây giờ em đi thay luôn đi, còn nữa tóc em hết giờ làm hôm nay cũng nên đi sửa lại, chị biết mấy cô gái trẻ bọn em thích đẹp, nhưng đặc thù công việc của chúng ta, không thể để mái tóc nhuộm, em hiểu rõ chưa nào?”
Đào Nhạc im lặng, thật ra cô cũng không để ý đến chuyện làm đẹp, chỉ là lúc tốt nghiệp cô đã tiêu tiền cho việc nhuộm tóc, bây giờ đành phải phục tùng mệnh lệnh cấp trên trở về với hình tượng ban đầu. Đợi trưởng phòng Vu rời khỏi, cô nhìn khắp phòng đều thấy tòan những người thế hệ X, sao mà cứ cảm thấy mình đang có xu hướng phát triển giống bọn họ quá.
Buổi trưa, ở căn tin.
Lúc này Đào Nhạc đã thay đồng phục của viện kiểm sát, áo sơ mi màu xanh, váy ngắn màu đen, trước ngực có một huy hiệu màu đỏ, nhìn thế nào cũng thấy bản thân giống một cô thu ngân trong siêu thị.
Đào Nhạc bưng khay cơm tìm chỗ trống ngồi xuống, không quên lấy sổ sách luôn mang theo bên người ra. Từ lúc vào viện kiểm sát, cô đã hình thành thói quen mỗi ngày đều ghi sổ sách, chi tiêu hằng ngày đều được ghi lại. Không còn cách nào, ai bảo bây giờ bản thân cô phải tự lực cánh sinh chứ.
Sữa rửa mặt, giấy vệ sinh, xà phòng…Đào Nhạc một tay cầm bút một tay cầm đũa, bận rộn chết đi được.
“Chỗ này có ai ngồi không?”
“Không—”chữ ‘người’ vẫn chưa kịp thốt ra, Đào Nhạc nhướng mắt lên, chỉ thấy Tô Dịch Văn đặt khay cơm xuống ngồi phía đối diện, còn mang theo bộ mặt như đòi nợ.
Chỉ là cô ghi sổ sách quá nhập tâm, quên nghe rõ giọng nói kia, để anh ta ngồi vào chỗ trống , bây giờ e là có chạy cũng không kịp rồi.
“Tại sao sáng nay không gọi tôi dậy mà đã đi rồi?” Chỉ trách anh tối qua bận làm việc, thoáng cái đã ngủ quên, lúc thức dậy đã không thấy bóng dáng cô đâu.
Mấy lời này nghe thế nào cũng thấy không thích hợp. Đào Nhạc hừ nhẹ, “Có thể người nào đó đang trong mộng đẹp, tôi không dám tùy tiện quấy rầy.”
Tô Dịch Văn cười cười, giả vờ muốn lấy cuốn sổ trên bàn, “Đang viết cái gì thế, cho tôi xem với.”
Đào Nhạc vội vàng rút lại, “Không phải chuyện của anh!”
Tô Dịch Văn cũng không cưỡng ép, tiếp tục ăn cơm.
Vốn tưởng rằng anh ta sẽ hỏi vài câu nữa, không ngờ anh ta lại bỏ qua nhanh như vậy. Đào Nhạc chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ, cuối cùng không tình nguyện hỏi một câu: “Tô Dịch Văn, tiền lương một tháng của anh bao nhiêu vậy?”
Người nào đó dừng lại, ngẩng đầu lên, trong tích tắc cặp mắt kính lại lóe sáng, anh nhếch miệng, “Em hỏi chuyện này để làm gì?”
“Tôi…Tôi muốn biết!” Đào nhạc dửng dưng mà nói, “Nhân viên công vụ các anh không phải đều trả lương công nhật sao, ai biết anh có nhận hối lộ tham ô hay không.”
“Em cảm thấy ở viện kiểm sát mà hỏi vấn đề này có thích hợp à, có cần đợi lát nữa tôi dẫn em đến cục tham ô xem thử không?” Tô Dịch Văn đùa .
“Không nói thì không nói, có gì hay đâu chứ.” Đào nhạc thầm nghĩ, lương của anh ta chắc chắn không cao bao nhiêu, nếu không sao còn ở cái loại kí túc xá thế này, rồi dùng xe công nữa chứ?”
Tô Dịch Văn càng có hứng thú mà nhìn Đào Nhạc, “Em quan tâm đến tiền như vậy, có phải tình trạng kinh tế của em đang khó khăn không? Chắc sẽ không như vậy đâu, không phải bài luận văn kia đã mang đến cho em một khoảng tiền thưởng sao? Bây giờ còn có tiền lương, theo lý thuyết mà nói——”
“Sức tưởng tượng của anh thật phong phú, làm kiểm sát viên đúng là uổng phí tài năng rồi, sao không đi làm biên kịch ấy.” Đào Nhạc cắt ngang, nhưng trong lòng lại thiếu tự tin, cô cũng không thể để Tô Dịch Văn phát hiện tình cảnh túng quẫn hiện tại của mình.
“Em nghiêm túc như vậy làm gì chứ, tôi chỉ là đùa một chút.” Ánh mắt Tô Dịch Văn chợt lóe sáng, “A, em mặt đồng phục rồi à?”
Đào Nhạc trong giây lát vẫn không theo kịp lối suy nghĩ của anh, vội ngồi thẳng người, “Phí lời, anh muốn cười thì cứ cười đi, tôi biết nhìn mình rất khó coi.” Dù gì theo như tính cách Tô Dịch Văn thì sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể đùa bỡn cô.
“Sao lại nói như vậy, tôi nghĩ nó rất hợp với em, không phải tôi cũng đang mặc đây sao.” Giọng Tô Dịch Văn nghiêm túc, “Nhìn thế này, chúng ta rất giống mang áo cặp đó.”
Đào Nhạc chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ đến mức này, nếu ở đây không phải là viện kiểm sát, cô thật muốn ném cái khay cơm qua đó.
“Kiểm sát Tô, thì ra anh thích ghép cặp nha, chỉ cần mặc bộ đồng phục này thì thành một cặp với anh, vậy trong viện kiểm sát của chúng ta những người như vậy quá nhiều rồi.”Cô không tin mình không nói lại anh ta.
Quả nhiên Tô Dịch Văn không nói tiếng nào, Đào Nhạc cho rằng mình nắm phần thắng, trong lòng cười thầm.
“Ý em là thấy tôi đi cùng người khác không có gì đáng quan trọng?” Giọng nói Tô Dịch Văn rất nhẹ nhàng.
Đào Nhạc không biết vì sao anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này, vẻ mặt nghiêm túc, vốn là cô muốn nói anh ta thích cặp với ai thì cứ đi với người đó, không phải là chuyện của cô, nhưng không biết tại sao lại nói không nên lời.
Đào Nhạc cúi đầu, “Tôi không biết!” Cô liền múc vội vàng mấy muỗng cơm, ăn xong liền nhanh chân chạy đi.
Tô Dịch Văn nhìn cô đi xa, biến mất ở lối rẽ, anh cũng không gọi theo cô, chỉ im lặng nhìn chằm chằm về hướng ấy rất lâu.
…
Sau giờ làm, chuyện đầu tiên Đào Nhạc làm là đến tiệm cắt tóc, trưởng phòng Vu cũng đã nhắc nhở rồi, cần phải tạo nên hình ảnh nhân viên công vụ nghiêm túc.
Cho nên ở trong tiệm cắt tóc cũng đã gần ba tiếng, mái tóc thẳng của Đào Nhạc trở về màu đen vốn có, cô tự đánh giá bản thân mình bề ngoài thì nhã nhặn, nhưng con người bên trong lại thô bạo.
Tóc đã sửa rồi, nhưng lại mất thêm hai tờ tiền nữa, lòng đau như cắt, giống với những gì Tô Dịch Văn đã nói về tình cảnh túng thiếu của cô, hơn nữa cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả chuyện ăn cũng trở thành vấn đề lớn rồi. Hít một hơi, Đào Nhạc ra khỏi tiệm cắt tóc, thôi kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, thực sự nếu không được nữa thì cùng lắm cô sẽ thương lượng với ba, ra điều kiện cũng được, tóm lại lúc cần thiết cũng cần được gia đình tiếp tế một chút.
Nghĩ vậy, Đào Nhạc xoay người đi thẳng về hướng kí túc xá, nhưng chưa được vài bước thì cô dừng lại, nhìn thấy trước cửa một cửa hàng băng đĩa nào đó treo biển ‘Tuyển nhân viên tạm thời’, đúng là ông trời không phụ lòng người, cơ hội kiếm tiền của cô đã đến rồi.
Đào Nhạc mở cửa bước vào, quan sát bên trong, ánh đèn âm u mờ ám đáng sợ, chỉ thấy toàn các kệ đĩa mà không thấy ông chủ đâu.
“Có ai không?” Đào Nhạc hỏi to.
Trả lời cô lại là những cơn hô hấp dồn dập, đây rõ ràng là âm thanh nam nữ đang xx. Đào Nhạc cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, rất nhanh liền phản ứng biết chuyện gì đang xảy ra, cô vừa định đi, đột nhiên thấy sau quầy hàng xuất hiện một người đàn ông cao gầy, để râu quai nón, mang một chiếc áo phá cách rộng thùng thình, nói dễ nghe một chút thì đó là nghệ thuật, thực tế chính là nhếch nhác.
Người đàn ông đó khoảng ba mươi tuổi, nhìn Đào Nhạc, “Muốn thuê đĩa sao?”
Đào Nhạc nghĩ mình đã bị phát hiện rồi, như vậy cứ hỏi thăm về chuyện nhân viên tạm thời luôn thể. Cô vừa cười vừa đi lên phía trước, không cẩn thận nhìn vào màn hình của chiếc tivi nhỏ, trong đó đôi trai gái đang hăng say quấn lấy nhau, thì ra vừa nãy là âm thanh ở đây phát ra, báo hại cô cứ tưởng ông chủ đang diễn thực tế chứ. Đào Nhạc vội vàng lướt qua, “Cái đó, ở đây anh đang tuyển nhân viên tạm thời phải không?”
Người đàn ông gật đầu, “Cô muốn làm?”
Đào Nhạc do dự một chút, “Ở chỗ của anh cụ thể là làm việc gì?
Người đàn ông bước ra khỏi quầy hàng, chỉ vào kệ đĩa, “Chính là cho thuê đĩa phim, khách hàng muốn loại nào cô chỉ cần đăng kí một chút là được rồi, đĩa cho thuê có nhiều loại khác nhau, chuyện này từ từ rồi cô sẽ hiểu rõ.”
Thì ra đơn giản như vậy, nhưng bây giờ còn ai đi mướn đĩa phim mà xem nữa chứ, trên mạng có cả đống tha hồ để xem.
Người đàn ông nhìn Đào Nhạc từ trên xuống dưới, “Còn là sinh viên sao, muốn làm thêm à?”
Đào Nhạc cũng không phủ nhận, dù gì đến lúc khai giảng cô cũng là nghiên cứu sinh, bây giờ có làm thuê thì cũng là đi làm thôi, còn về công việc ở viện kiểm sát tạm thời chưa nên nói đến.
“Vậy anh sắp xếp thời gian làm việc như thế nào, ban ngày tôi không làm được.” Đào Nhạc hỏi.
Người đàn ông cột lại mái tóc, “Nếu muốn làm ca tối thì làm ba tiếng, mười giờ tan ca, tiền lương chỉ có sáu trăm, cô mới vào làm nên lương không thể cao hơn.”
Đào Nhạc cân nhắc một chắc, tuy hơi ít tiền một chút, nhưng cũng có thể đối phó với sinh hoạt trong một tháng, còn có tiền lương ở viện kiểm sát, học phí không thành vấn đề.
“Được, ngày mai tôi đến làm, xưng hô với anh thế nào ạ?”
Người đàn ông lại bước vào quầy hàng, “Gọi anh Cường là được, không phải ngày nào tôi cũng ở đây, tôi có cửa tiệm trong phạm vi bốn con đường ở thành phố này, tôi phải đi xem xét từng nơi.”
“À, thế tôi có cần biết sơ qua nghiệp vụ hay gì gì đó nữa không, anh nói trước cho tôi biết với.”
Anh Cường nhìn cô một hồi, chỉ vào màn hình chiếc TV nhỏ hỏi, “Biết ai làm diễn viên chính phim này không?”
Hả? Đào Nhạc có chút mông lung chính vì trên màn hình là hình ảnh cặp nam nữ đang quấn quít nhau mướt mồ hôi, cô tình nguyện xem phim G chứ cũng không muốn xem loại phim này đâu.
“Ngay cả nữ diễn viên này mà cô cũng không biết?” Anh Cường lại hỏi một câu.
Đào Nhạc rất thành thật gật đầu, cô cũng không phải đàn ông, mắc mớ gì mà đi nghiên cứu loại chuyện này chứ.
Anh Cường thở dài, lấy bìa đĩa từ trong quầy hàng, chỉ vào đó rồi nói, “Chuyện em cần làm chính là việc này, phải nhớ rõ các cô diễn viên, em nói thử ai là Sora Aoi, ai là Muto?”