Dịch & Edit: Hai chị em Mit
Vào ở kí túc xá viện kiểm sát đã được một tuần, Đào Nhạc cũng phải chấp nhận thực tế Tô Dịch Văn đã trở thành hàng xóm của mình. Cô vốn nghĩ chỉ cần mình nước sông không phạm nước giếng, ngăn cách hành lang và hai cánh cửa thì bọn họ có thể sống bình yên vô sự với nhau, thế nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn.
Buổi sáng đi làm, vừa mở cửa là thấy ngay gương mặt của ai đó, được thôi, hai người là đồng nghiệp, cho dù không làm cùng phòng nhưng đi kiểu gì cũng chung hướng. Vì vậy Đào Nhạc đành chịu cùng xuống lầu với người này, cùng nhau đi đến cơ quan, còn thuận tiện cùng mua cả điểm tâm, đương nhiên trong toàn bộ hành trình hai người hòan toàn không nói chuyện với nhau, bởi vì vừa mở miệng sẽ lập tức cãi nhau.
“Ông chủ, cho một phần sủi cảo chiên, nhiều ớt vào, thêm một ly sữa đậu nành!”
Đào Nhạc vừa nói vừa lấy bóp tiền trả, nhưng lại bị một bàn tay đàn ông ngăn lại, lát sau nghe người nào đó nói, “Thật ngại quá, đổi những món cô ấy vừa gọi thành cháo trắng và bánh bao giúp tôi.”
Đào Nhạc trừng mắt, “Tô Dịch Văn, anh làm gì vậy!”
Vẻ mặt Tô Dịch Văn thản nhiên, “Lần trước em ăn đồ ăn hỏng bị đau bụng, đau như thế nào quên mất rồi à? Mới sáng sớm đừng ăn dầu mỡ như vậy.”
Anh ta trở thành một bà già từ khi nào vậy, ngay cả điểm tâm của cô cũng muốn quản lý. Đào Nhạc phớt lờ, “Ông chủ, cứ nghe theo tôi là được!”
“Không cần, ông phải nghe lời tôi!” Tô Dịch Văn khăng khăng.
Ông chủ tiệm điểm tâm vừa nhìn biết ngay là người hiền lành, nhìn hai người trước mặt rồi rụt rè hỏi, “Tôi…rốt cuộc hai vị muốn dùng món gì đây?”
“Cháo!”
“Sủi cảo chiên!”
Hai người gần như là cùng nói một lúc, hơn nữa thái độ còn kiên quyết, dọa đến nỗi tay ông chủ run run, ông chỉ là một ông chủ quán nhỏ nhoi, chịu không nỗi sự giày vò của họ.
Vẫn là đôi mắt của Tô Dịch Văn tinh tường, nhìn thấy bên cạnh có sẵn một phần cháo và bánh bao, không nói hai lời liền móc ra vài đồng tiền cắc, đương nhiên còn phải kéo Đào Nhạc đi theo.
Đợi đến khi người nào đó phản ứng lại, đã thấy bản thân bị anh kéo đi cách xa mười mét, không kiềm chế mà la lớn, “Tô Dịch Văn, tôi chưa từng thấy anh dã man đến nỗi bất chấp như vậy, uổng cho anh là một kiểm sát, có biết hành vi vừa rồi của anh là gì không hả!”
“Tôi biết, là cưỡng ép mua bán.” Tô Dịch Văn lộ vẻ bình tĩnh.
Đào Nhạc ngay cả một câu cũng không nôn ra nổi, “Anh…anh biết mà còn dám làm! Tôi ăn sủi cảo chiên làm ảnh hưởng đến anh à, hay là anh muốn làm ba tôi, cái gì cũng muốn quản lý hết vậy!”
Tô Dịch Văn cười khẽ, ghé sát lại rồi nhìn cô, chỉ cách nhau vài milimet, khóe môi anh nhếch lên, “Làm ba em thì tôi không chịu, nhưng còn một vị trí khác thì tôi có thể suy xét.”
Đào Nhạc theo bản năng nghĩ ngay đến bạn trai hoặc là ông xã, mặt cô chợt đỏ lên, thụt lui hai bước, “Anh đúng là vọng tưởng, bà đây thích con gái, không có hứng thú với mấy ông già như anh!”
“Tôi lại chưa nói gì cả, em khẩn trương, gấp gáp quá làm gì.” Tô Dịch Văn cố ý hỏi tớ cùng.
Đào Nhạc cắn cắn môi, đúng là cô tự giấu đầu lòi đuôi, hơn nữa anh ta làm công tố viên, cũng giống như luật sư, mồm mép đương nhiên nhanh nhẩu hơn cô rồi.
Không thể đấu lại thì cô đành phải chạy trốn. Đào Nhạc xoay người, dứt khoát không thèm nói dông dài với Tô Dịch Văn.
Đi hai bước là đã tới viện kiểm sát, Đào Nhạc cũng đã quen nên leo thẳng lên phòng làm việc tầng hai, nhưng không ngờ tên cầm thú đó vẫn đi theo, còn bước luôn vào phòng, bên trong có rất nhiều người, hơn nữa Tô Dịch Văn cũng là kiểm sát, cô cũng không thể bày bộ mặt hung ác ra để đuổi anh ta đi.
Đúng lúc trưởng phòng Vu cũng vào phòng, thấy Tô Dịch Văn liền chào hỏi, “Ối chà, kiểm sát Tô, mới sáng sớm mà đã có việc để làm rồi sao?”
Tô Dịch Văn cười nhạt, đem điểm tâm đặt trên bàn làm việc của Đào Nhạc, thấy cô vẫn còn giận dỗi, anh dịu dàng nói, “Ăn điểm tâm đi, tôi sẽ qua kiểm tra đấy.”
Đào Nhạc khó tin ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi…”
“Đừng có ‘Tôi’ nữa, nghe lời đi.”
Giọng điệu vừa rồi của Tô Dịch Văn đúng là lừa người, nhưng Đào Nhạc biết là anh đang uy hiếp cô, thứ ánh sáng xanh trong mắt anh ta chính là minh chứng!
Trưởng phòng Vu như bừng tỉnh, trêu chọc, “Tôi nói kiểm sát Tô nghe này, anh thật chu đáo với tiểu Nhạc của chúng tôi quá, chưa từng thấy anh đưa diểm tâm cho ai nha.”
Tô Dịch Văn cũng trêu lại, “Hay là ngày mai tôi cũng đưa một phần cho chị chịu không?”
“Thôi đi, thanh niên các cậu, mấy chuyện này bà chị như tôi rất biết điều.”
Đào Nhạc càng nghe càng thấy đoạn đối thoại này bất thường, là Tô Dịch Văn cố ý tạo nên scandal với cô, từ nay về sau cô còn mặt mũi nào ở trong phòng này chứ. Cô vốn định chen ngang một câu, không ngờ Tô Dịch Văn lại quay sang nói với cô rằng, “Tôi lên phòng làm việc trước, buổi chiều đợi tôi về cùng nha.”
Không đợi cô đồng ý, người nào đó đã nghênh ngang ra khỏi phòng. Không biết đây đã lần thứ mấy anh ta không hỏi qua ý kiến cô rồi tự mình làm chủ luôn, mà lúc nào cô cũng ở trong thế bị động, nếu không phải vậy thì cũng là không có cách nào đề từ chối.
Trưởng phòng Vu đi tới, tủm tỉm cười với Đào Nhạc, “Tiểu Đào, nói chị nghe tí đi, em với kiểm sát Tô quen nhau khi nào vậy, tại sao trước đây chưa nghe em nhắc đến?”
Đào Nhạc sửng sốt, “Chị Vu à, không như chị nghĩ đâu, kiểm sát Tô trước đây là thầy giáo của em, nhân tiện mang theo điểm tâm sáng…” Cô cũng không biết nên nói thế nào mới tốt nữa.
“Cô nhóc như em còn sợ cái gì chứ, thời nay tình yêu nơi công sở cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên cả, trong viện kiểm sát của chúng ta cũng có vài cặp thành đôi rồi.
“Em và anh ta thật sự không phải như vậy!” Đào Nhạc chỉ cảm thấy như ‘càng tô thì càng đen’.
“Được rồi, chị hiểu, em ngại kiểm sát Tô lớn hơn em đúng không, có sao đâu chứ! Trên lý thuyết thì với điều kiện của cậu ta thì thế nào cũng phải làm ở cấp tỉnh, nhưng lại chịu ở vị trí thấp, tình nguyện đến làm ở cái viện kiểm sát nhỏ bé của chúng ta. Thời buổi này tìm đâu ra người tốt như thế!”
Đào Nhạc đành chịu, sao cứ cảm thấy trưởng phòng Vu rất có tư chất làm bà mai, bản lĩnh của Tô Dịch Văn đúng là không nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa là cô thích anh nha…
Được thôi, cho dù có một chút hảo cảm, cô cũng hận thấu xương cái tính cách của anh ta. Nói cho cùng cũng do chênh lệch tuổi tác giữa bọn họ quá lớn, sự tương thông có thể sẽ không được hòa hợp.
“Chị, em hiểu , vậy em đi làm việc đây.”
Muốn tiếp tục nói chuyện với trưởng phòng Vu thì cô phải luyện được một bộ mặt không biết xấu hổ, ai cũng biết mấy bà chị thế hệ x luôn thích mấy cái tin đồn nhảm nhí, cô phải mau kết thúc đoạn đối thoại này thôi.
Tiện tay mở máy tính, cô lại ngó đến phần điểm tâm, do dự trong chốc lát, hay là ăn một chút cũng được.
Đào Nhạc tự tạo cho mình lý do, không thể lãng phí đồ ăn được!'
Chương .
Dịch & Edit: Hai chị em Mit
Nhưng mà, thật khó khăn mới đợi tới lúc tan tầm, Đào Nhạc cũng không chờ Tô Dịch Văn đến mà lại chuồn về luôn. Là cô cố ý làm vậy, anh ta dựa vào cái gì mà nói đợi anh ta thì cô phải nghe chứ, cô cứ đi trước đấy!
Ở đâu có áp bức thì ở đó đấu tranh, Đào Nhạc cũng không ngoại lệ, một thân một mình cũng phải phản kháng.
Cô vội vàng ra khỏi viện kiểm sát để đi siêu thị mua vài gói mỳ, đây là lương thực cô chuẩn bị để sống lây lắt qua ngày, bởi vì ngoài nấu mỳ gói ra cô thật sự không biết nấu cơm, cái kệ bếp kia cũng chỉ để trang trí cho có thôi. Cũng có lúc Đào Nhạc ăn cơm ở ngoài, mua theo một hộp cơm mang về, nhưng bây giờ siết chặt chi tiêu, không thể sống quá xa xỉ, để đủ tiền đóng học phí thì coi như hiện tại cô đang giảm cân vậy.
Về đến kí túc xá, Đào Nhạc nhanh chóng nấu nước trụng mỳ, lòng đầy hăng hái. Trong lúc đó cô cũng không quên làm bài tập ôn thi làm nhân viên công vụ, cũng do mẹ cô tạo áp lực, nếu cô thi không đậu chắc chắn sẽ là tai nạn chết người.
Đáng tiếc giờ đang giữa hè, điều kiện ở kí túc xá lại quá đơn sơ, chỉ có một chiếc quạt trần đang quay vù vù, hơi nóng lại cứ hầm hập, làm cho đầu Đào Nhạc đổ đầy mồ hôi. Mà cái bếp lò cũng hừng hực khí nóng, cô làm thế nào cũng không chịu nổi.
Đang nổ lực chiến đấu hăng hái với môn toán, bỗng nhiên cô cảm thấy trần nhà nhấp nháy sáng, đèn trần thì tù mù như đèn trong sàn nhảy. Đột nhiên một tiếng ‘tách’ vang lên, hình như vừa có cái gì bị vỡ, ngay sau đó cả nhà đều đen như mực.
Đào Nhạc sợ đến nỗi la lớn, đây là tình huống gì chứ, cô rất nhát gan, bình thường cũng chỉ là lý sự cùn, đôi khi cũng có chửi mắng mấy kẻ tiểu nhân, làm việc cũng có chút đầu cơ trục lợi, Phật Tổ Như Lai, Quan Thế Âm Bồ Tát phú hộ, cô thực sự sợ chết lắm.
Run rấy bước từng bước, Đào Nhạc muốn xem thử đã có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa quay lại liền thấy trên sấn thượng có một thứ gì đó màu trắng bay lơ lửng, cô hỏang sợ la to rồi chạy ào ra ngoài.
Không hề do dự, Đào Nhạc chạy thẳng đến cánh cửa đối diện, còn mang theo tiếng khóc nức nở, “Mở cửa, mở cửa nhanh đi, Tô Dịch Văn, có ma, có ma kìa!”
Lúc này Tô Dịch Văn hơi bất tiện, nhưng nghe giọng Đào Nhạc gấp gáp như vậy, anh cũng không nghĩ ngợi nhiều liền ra mở cửa.
Cho nên đôi mắt Đào Nhạc liền đỏ dần, nhìn thấy một thân hình mỹ nam vẫn còn đang mang đồ tắm (ak ak), âm thanh gì cũng không phát ra nổi.
Một thân hình cao to, đầy đặn, xương quai xanh tinh tế, đúng là do tập luyện taekwondo trong thời gian dài, phần bụng dưới không có tí sẹo, có thể thấy rõ từng phần cơ bắp (cơ bắp sáu múi đóa, hé hé), tuy vẫn đang quấn khăn tắm, nhưng như vậy cũng đủ khiến cho người khác suy nghĩ xa xôi (há há), chắc anh vừa tắm xong, vì thế mới không kịp lau đi những giọt nước nhỏ đang từ từ chảy xuống phía bụng dưới, mang theo một loại cảm giác gợi cảm mê hồn, anh ta quả thật là một người đàn ông tuyệt vời.
Đào Nhạc nhìn chằm chằm vào những giọt nước kia, nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần, cô muốn hét to lên nhưng lại không mở miệng nổi. Thì ra dưới bộ âu phục và đôi dày da của Tô Dịch Văn đã che dấu một thân hình hoàn mỹ như thế, hơn nữa còn giống y như trong giấc mơ trước kia, thậm chí còn hoàn mỹ hơn, cô hận không thể nhào tới giày vò một trận.
“Em làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” “Tô Dịch Văn tưởng cô bị cái gì đó dọa đến nỗi ngẩn ngơ.
Lúc này Đào Nhạc mới phản ứng, nghĩ đến chuyện ma quái trong nhà, cô lập tức nép sát người anh, “Nhà tôi có ma!”
“Có ma? Ma gì chứ?” Tô Dịch Văn nhìn sang nhà Đào Nhạc, tối như mực nên cũng không thể thấy rõ được gì.
“Ngoài sân thượng có người, còn mặc đồ trắng nữa.” Đào Nhạc vừa nghĩ tới ‘thứ kia’ liền rùng mình một cái.
“Em đợi đó.”
Tô Dịch Văn liền trở vào phòng tắm mặc quần áo, cầm theo đèn pin sang nhà Đào Nhạc. nhìn thấy cả người Tô Dịch Văn bị bóng tối bao trùm, Đào Nhạc không thể không lo lắng, nhưng cô lại không có gan để đi vào, chỉ dám trốn ở cửa đối diện nhìn.
Lát sau nghe phía đối diện có giọng nói vang lên, “Đào Nhạc, em qua đây, ma ở đâu hả!”
Không có sao? Đào Nhạc dè dặt đi qua, “Anh đừng gạt tôi, rõ ràng có thứ gì đó trắng trắng ở ngoài sân thượng mà!”
Vừa dứt lời, một luồng sáng chói mắt rọi thẳng vào mặt cô, Đào Nhạc lại hét ầm lên, che mắt, “Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi, tôi là người tốt, tôi không làm chuyện xấu!”
Tô Dịch Văn vội vàng tắt đèn pin, ôm chặt lấy cô gái nhỏ trước mặt, “Đừng sợ, đừng sợ! Tiểu Nhạc, nhìn rõ này, là tôi!”
Giọng nói này là của Tô Dịch Văn cộng thêm cơ thể đàn ông thoang thoảng hương sữa tắm.
“Mở to mắt nhìn kĩ đi, ma ở đâu hả, vừa nãy là ánh đèn pin.” Tô Dịch Văn dỗ dành nói với cô.
Đào Nhạc hé mắt ra một chút, trước mặt chỉ có bóng tối, nhưng vẫn có thể nhận ra được khuôn mặt tươi cười quen thuộc, tự nhiên mũi cô cay cay, hai giọt nước mắt rơi xuống, “Tô Dịch Văn, ngay cả anh cũng hù dọa tôi!”
Tô Dịch Văn sợ nhất là thấy phụ nữ khóc, chỉ có thể xin lỗi, “Được được được, là tôi không tốt, ai mà biết đột nhiên em chay qua, tôi cũng bị dọa nè.”
“Là anh bảo tôi bước qua, lại còn cãi cố!” Đào Nhạc vừa lau nước mắt, vừa nhỏ giọng chửi, “Anh là tên khốn kiếp, là Vương thất đệ, Vương cửu ca!”
“Gì chứ?”
“Là Vương bát!”()
Tô Dịch Văn cười to, thậm chí Đào Nhạc còn có thể cảm nhận ngực anh rung rung, bản thân cũng không hiểu vì sao lại cười thành tiếng.
Cố gắng bình tĩnh lại, Tô Dịch Văn nhẹ nhàng buông Đào Nhạc, còn quệt qua mũi cô, trong bóng tối chỉ lóe lên ánh sáng đôi mắt anh với cái nhìn đầy sủng nịnh.
“Đào Nhạc, em đúng là…Tôi thật hết cách với em.”
Đào Nhạc có thể cảm nhận được bầu không khí đầy ám muội, gương mặt nóng lên, nhỏ giọng trách cứ, “Ai bảo anh dọa tôi!”
“Tôi không nghĩ là sẽ dọa em, em xem xung quanh đây làm gì có ma, đó là rèm cửa ở ngoài sân thượng.”
Tô Dịch Văn chỉ cho cô xem, không phải vậy chứ, cái thứ màu trắng ấy đúng là rèm cửa ngoài sân thượng, bởi vì cô không đóng cửa sổ nên nó mới bay phất phơ giống như có người.
“Còn nữa, đèn trần nhà em chắc bị cháy rồi, nếu không sẽ không như thế.” Tô Dịch Văn nghiêm túc phân tích, anh thấy mình sắp trở thành cảnh sát mất rồi.
Đào Nhạc đã tỉnh táo lại, “Vậy làm sao bây giờ?”
“Ngày mai tìm người tới sửa, tạm thời đừng lo lắng.” Tô Dịch Văn tỏ ý lực bất tòng tâm.
Đang nói, hai người chợt ngửi thấy mùi khét. Đào Nhạc lập tức phản ứng, “Mỳ của tôi!”
Tô Dịch Văn thấy ngọn lửa nhỏ trên kệ bếp, còn có một cái nồi nhỏ đang kêu lách tách, anh vội vàng chạy tới khóa van an toàn. Nhìn thấy mỳ trong nồi cháy không còn biết ra hình dạng gì, nước cũng đã bốc hơi hết, anh tức giận quay sang người nào đó vừa gây ra họa, “Em đang nấu ăn lại còn chạy ra ngoài, xảy ra sự cố thì làm sao đây hả, muốn đốt sạch cái khu nhà này à?”
Bị anh mắng như thế, bầu không khí ấm áp khó khăn mới có được cũng biến mất tăm, Đào Nhạc lên tiếng, “Vừa nãy ở đây tối đen tôi làm gì còn hơi sức lo lắng, tôi còn tưởng trong nhà có ma!”
Tô Dịch Văn bất đắc dĩ, cũng biết không thể đổ hết lỗi cho cô, ai bảo anh vừa thấy cô bất cẩn thì lập tức nổi giận.
“Được rồi, đi theo tôi.”
Thấy Tô Dịch Văn kéo cô ra ngoài, Đào Nhạc có chết cũng vẫn đứng yên, “Anh làm gì thế, muốn đưa tôi đi đâu!”
“Nhà tôi!”
Tên cầm thú thẳng thắng nói ra hai chữ, anh xách cô gái nhỏ nào đó đang giãy dụa y như xách một con gà con, thậm chí còn tiện tay đóng cửa.
Chỉ nghe trên hành lang vang lên tiếng thét chói tai, “Tô Dịch Văn, anh đúng là tên Vương bát đản, tôi không mang theo chìa khóa!”
(): 王八 :Vương bát hoặc là Vương bát đản, một nghĩa là “em của Vương thất, anh của Vương cửu”, nghĩa còn lại là “tên khốn kiếp” hoặc “Tên khốn nạn”.