Dịch & Edit: Hai chị em Mit
Nhờ lời nhắc nhở của Tô Dịch Văn, suy nghĩ chủ yếu của Đào Nhạc đã tập trung vào chuyện thi vòng hai nghiên cứu sinh. Nháy mắt một cái chỉ còn hai ngày nữa là đến kì thi, Đào Nhạc bắt đầu học tập hăng say bất kể ngày đêm, dĩ nhiên cô vì nước tới chân mới nhảy nên các môn chuyên ngành thì không sao, chỉ sợ chết môn Anh văn.
Mặt khác, chuyện bài post trên diễn đàn BS của trường cô cũng không quan tâm, trường đại học to như vậy, mấy cô nhóc đó muốn tìm ra cô cũng đâu có dễ, về phần kẻ chủ mưu bôi nhọ cô, khả năng lớn nhất là những fan hâm mộ của Tô Dịch Văn, cô không để ý tới là được rồi.
Chỉ là, đang lúc Đào Nhạc tập trung cho giai đoạn nước rút này, thì lại xuất hiện thêm mấy tấm ảnh gây scandal, nhưng nam chính lần này đã thay đổi…
“Đào Nhạc, không xong rồi!” Lưu Hạo Nguyệt vẻ mặt hốt hoảng la lớn.
Người nào đó đang vùi đầu học lên tiếng, “Lại sao nữa rồi, mới sáng sớm đã bắt đầu ồn ào.”
“Cậu mau đến đây mà xem, tại sao lại có hình chụp cậu post lên nữa rồi!” Lưu Hạo Nguyệt chỉ vào màn hình máy tính, “Lần này rõ ràng là cảnh sát!”
Đào Nhạc vừa nghe,lập tức buông sách chạy đến mở laptop, trên diễn đàn BS quả nhiên có bài post mới, topic lần này là ‘Sinh viên nữ khoa hành pháp một chân đạp hai thuyền, hứng thú mới với cảnh sát trẻ’. Ngay trên bài post, Đào Nhạc thấy hình chụp cô và Hàn Húc, chính là cảnh hôm trước hai người đứng dưới lầu khu kí túc xá, hai người đứng rất gần nhau, giống như là hai đầu chạm vào nhau, cô nhớ rõ ràng đây là lúc họ trao đổi số điện thoại, ngay cả chi tiết nhỏ này mà cũng chộp được à?
Xem tiếp phần bình luận bên dưới, vẫn là cái đám fan vô công rỗi nghề kia, hầu hết là những lời mắng cô không biết xấu hổ dữ dội hơn cả hôm trước.
“Đào Nhạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh cảnh sát kia là ai?” Lưu Hạo Nguyệt do dự hỏi.
“Cậu cũng nghi ngờ mình à?” Đào Nhạc trừng mắt, “Cậu ta chẳng qua là đến nói tình hình vụ cướp hôm trước cho mình biết, cậu cũng tin những lời nói trên này sao?”
Lưu Hạo Nguyệt cúi thấp đầu, “Mình không có ý như vậy, cứ liên tiếp thế này, ai mà không suy nghĩ lệch đi chứ!”
Được thôi, Đào Nhạc biết loại chuyện thế này nếu là người khác thì cũng sẽ không tin cô, chỉ có thể nói là do cô xui rủi, năm nay không biết đã mích lòng kẻ tiểu nhân nào, hắn dám xúc phạm đến danh dự của cô như thế này đây!
“Hạo Nguyệt, bạn trai cậu ở đâu rồi?” Đào Nhạc đột nhiên hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
“Hả?”
“Mình hỏi là bạn trai cậu ở đâu rồi!” Cô lớn tiếng nhắc lại.
Lưu Hạo Nguyệt thấy cả người Đào Nhạc tỏa ra oán niệm, chỉ dám nhỏ giọng hỏi, “Cậu tìm bạn trai tớ làm gì, anh ấy cũng có trêu chọc cậu gì đâu chứ!”
“Cậu nghĩ đến đâu vậy hả. Không phải anh ấy học ở khoa máy tính sao, muốn nhờ anh giúp tớ tra IP của bài post này.” Đào Nhạc nhìn chằm chằm vào màn hình, “Mẹ nó, tớ thật muốn xem là tên khốn kiếp nào đang làm mưa làm gió!”
“A, đúng ha!” Lưu Hạo Nguyệt nhận được mệnh lệnh lập tức gọi điện thoại, cô biết bộ dạng Đào Nhạc bây giờ là rất muốn đánh người, kẻ đã chọc tới cô chắc chắn sẽ khó sống những ngày còn lại.
Bạn trai Lưu Hạo Nguyệt là một nhân tài về máy tính, chuyện tra IP đối với anh ta dễ như ăn sáng, vì vậy khi anh đưa kết quả tới trước mặt Đào Nhạc, vẻ mặt đắc ý, “Quả Đào à, xem có hiểu không vậy?”
“Tôi nói cho người anh em nghe này, đừng có hù tôi, nếu không đúng, tôi sẽ đem Hạo Nguyệt nhà anh đi chưng cách thủy đấy!” Đào Nhạc uy hiếp.
“Em đem cô ấy đi chưng cách thủy cũng được mà đem đi nấu canh cũng không sao, địa chỉ này chỉ để gạt người khác thôi, chúng ta đều sử dụng mạng trong trường, là khu nào em nhìn sẽ biết ngay!”
“Được, vậy tôi sẽ đi bắt người!”
Thấy Đào Nhạc nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi quán cà phê, Lưu Hạo Nguyệt đẩy đẩy bạn trai, “là IP khu nào vậy?”
“Hừ, là kí túc xá nam.”
“Hả?” Lưu Hạo Nguyệt giật mình giương mắt đờ đẫn, nói vậy những tấm ảnh này…
Lần đầu tiên Đào Nhạc xông vào kí túc xá nam, đương nhiên làm cho chú quản lý khu kí túc xá hoảng sợ, ông có kéo mấy cũng không kéo lại được cái người nào đó đang chạy ào lên lầu, chỉ có thể chạy đuổi theo sau gọi, “Em kia, em đến đây là gì hả, sinh viên nữ không được vào!”
Đào Nhạc luồn lách chạy vào khiến bọn sinh viên nam vừa liếc mắt nhìn lại vừa né tránh, tại sao trong kí túc xá lại có con gái chạy vào, nhìn giống như bị điên vậy, Nhưng Đào Nhạc cũng không thèm quan tâm nhiều làm gì, bây giờ cô chỉ muốn bắt người, quy định trong trường sao có thể ngăn cản cô được!
Đã lăn lộn bốn năm trời, Đào Nhạc đương nhiên biết các tầng của từng ngành từng hệ, vì vậy không cần ai chỉ dẫn cô cũng có thể tìm được mục tiêu.
“Phàn Kiến, tên đê tiện ẻo lả, lăn ngay ra đây cho bố mày!() Đào Nhạc đứng trên hành lang la to một câu.
Một câu nói làm cả đám sinh viên nam kéo ra hành lang, tất cả đều láo nháo nhìn về phía phát ra giọng nói, ngay cả trong giọng nói cũng không có chút hổn hển.
Đào Nhạc thấy không có tiếng trả lời, tiến lên tóm lấy một cậu bạn, vừa đúng là bạn học cùng lớp với cô.
“Nói, Phàn Kiến ở kí túc xá nào!”
Cậu bạn kia thấy vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Đào Nhạc, sợ đến nỗi chân run mà ngón tay đang chỉ cũng run rẩy theo, “Là,là kí túc xá đó…”
Đào Nhạc không giận cá chém thớt, ba chân bốn cẳng chạy tới trước cửa, đá một phát mở toang cửa, “Phàn Kiến, cậu lăn ra đây cho tôi!”
Mấy sinh viên nam trong kí túc xá đều sợ chết khiếp, run lập cập ngã cả ra giường, bởi vì mọi người đều biết không thể chọc giận Đào Nhạc, cô biết tán đả, nhìn cũng biết sẽ bị đánh đến trọng thương, thời đại này hầu như mọi người đều bị thiếu canxi, xương cốt rất giòn(là loãng xương đấy), nên không cần thiết phải mạo hiểm.
Đào Nhạc liếc mắt nhìn bên trái thấy một khối vật thể màu trắng, chính xác mà nói là một ‘xác chết’ đắp chăn bông. Mẹ nó, rõ ràng là đang trốn mà!
Đào Nhạc hất một phát tung chăn ra, “Cậu, mẹ nó dám hãm hại bà đây hả, đứng lên cho tôi, đi lên phòng giám thị ngay!”
Phàn Kiến đã không còn đường trốn chạy, quỳ gối trên giường cầu xin tha thứ, “Đào Nhạc, mình sai rồi, đừng lên phòng giám thị, mình biết lỗi rồi, xin lỗi, xin lỗi!”
“Xin lỗi hả? Phí cho cậu đã học ngành pháp luật, cậu biết hành vi của cậu là gì không, tôi hoàn toàn có thể đi kiện cậu!”Đào Nhạc túm lấy hắn, “Bớt nói nhảm đi, đi với tôi lên phòng lãnh đạo, tưởng nói xin lỗi là xong sao, nằm mơ đi!”
“Đào Nhạc, xin lỗi, đều là bạn học với nhau, mình cũng thích cậu, không muốn bị cậu cự tuyệt, cho nên…”
“Cho nên cậu liền chụp mấy tấm ảnh thế này sao?”
“Mình sẽ xóa mấy tấm ảnh đi, sẽ xin lỗi trên diễn đàn BS, cậu nói làm thế nào cũng được, chỉ cần không lên phòng giám thị thôi!”
“Tôi nói cho cậu biết, không, thể, được!”
Đào Nhạc dùng sức mà túm lấy Phàn Kiến, suy cho cùng vẫn là một cô gái, cô kéo thế nào cũng không nhúc nhích, chiến đấu một mình cũng không có ai tới giúp.
Hình như ông trời cũng nghe được lời cầu xin của Đào Nhạc, mấy chú quản lý của ký túc đều tới rồi, thật vất vả mới kéo hai người ra được, thấy tình hình này chỉ có thể đưa họ đến phòng giám thị, sự tình trở nên ngày càng nghiêm trọng rồi.
() từ gốc là: 老子 (lão tử) nên tớ bắt buộc phải dịch là “bố mày”.
Thầy giám thị nhìn hai người nhếch nhác trước mặt, tức giận đập bàn, chửi như tát nước, “Cô cậu đang làm gì vậy, muốn tạo phản hả! đều sắp tốt nghiệp cả rồi mà không biết cách cư xử cho đàng hoàng, tưởng tốt nghiệp rồi muốn làm sao cũng được à!
“Thưa thầy, Phàn Kiến chụp những tấm hình này rồi post lên diễn đàn BS, em chỉ là muốn đến hỏi cho rõ ràng thôi ạ.” Đào Nhạc cố gắng giải thích.
“Em muốn hỏi chuyện rõ ràng, có cần phải xông vào kí túc xá nam đánh người không? Quy định trong trường chúng ta em có biết không hả, hình ảnh con gái còn ra thể thống gì!”
“Thưa thầy, thầy nghe em giải thích—— “
“Không cần giải thích nữa!” Thầy giám thị phất tay, “Hành vi của em rất tồi tệ, tôi nhất định phải báo cáo lại với cấp trên!”
Giờ Đào Nhạc mới nhận ra mình đã gặp rắc rối, cô thật sự vì quá tức giận mà không thể kiềm chế, nghe giọng của thầy giám thị như vậy chắc chắn cô sẽ bị xử phạt, ngay cả cơ hội cho cô kháng án cũng không có.
Đúng lúc này lại có người gõ cửa, thầy giám thị hướng phía cửa lên tiếng trả lời, “A, không phải là giáo sư Tô đây sao!”
Đào Nhạc xoay người lại, thấy Tô Dịch Văn bước vào, cảm giác thấy anh có vẻ vất vả, mệt mỏi nhưng vẻ mặt lại nghiêm trọng, anh mặc bộ đồng phục màu đen của viện kiểm sát, trước ngực là huy hiệu màu đỏ, đây là lần đầu tiên cô thấy anh trong trang phục này, cực kì xa lạ.
“Thầy Lưu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?” Tô Dịch Văn nhìn Đào Nhạc, dò hỏi câu chuyện.
Thầy giám thị vẫn còn chưa hết tức giận, cuối cùng thờ dài một cái, “Còn không phải chuyện mấy tấm ảnh này à!”
Tô Dịch Văn im lặng, quay đầu lại nhìn Đào Nhạc, “Em ra ngoài trước đi, tôi và thầy Lưu muốn nói chuyện với Phàn Kiến.”
Đào Nhạc định mở miệng nói, lại thấy ánh mắt thâm trầm của Tô Dịch Văn nên đành thôi, cô biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, đành phải ngoan ngoãn đóng cửa đi ra ngoài đợi giải quyết.
Cô không nghĩ rằng Tô Dịch Văn sẽ xuất hiện, hơn nữa lại đúng lúc như vậy, xem bộ dạng có vẻ là anh mới xuống máy bay, vì vậy mà vẫn chưa thay quần áo. Nếu như bình thường, cô nhất định sẽ thấy anh rất đàn ông, nhưng lần này có chút sợ sệt, anh là kiểm sát viên, hay gặp nhất là tội phạm, cô gặp rắc rối rồi, cũng thấy được anh đang rất tức giận.
Một lát sau, cửa văn phòng mở, Tô Dịch Văn bước ra ngoài, thấy Đào Nhạc cúi đầu, đôi mắt hoa đào lóe lên ánh nhìn tức giận, “Em có biết bản thân gây nên chuyện gì chưa!”
Đào nhạc nghe giọng anh như vậy, rụt vai nói nhỏ, “Em biết…”
“Em biết mà còn gây nên chuyện như thế đó!” Tô Dịch Văn tháo mắt kính xuống, xoa xoa hai bên thái dương, “Chẳng phải tôi đã nói em đừng quan tâm đến chuyện mấy tấm ảnh đó nữa, ngược lại, em còn chạy đi đánh người ta!”
“Em không có đánh người!” Đào Nhạc không chút do dự phản bác, tại sao anh có thể nói cô vậy chứ.
“Được, em không đánh người…” Tô Dịch Văn gật đầu, trong giọng nói không nghe thấy tí tâm trạng nào, “Em tại sao không an phận giùm tôi một chút vậy!”
Đào Nhạc thực sự rất uất ức, thiếu điều rơi nước mắt, “Em đâu có làm chuyện gì không an phận như thầy nói! Thầy nói em chuẩn bị ôn thi vòng hai, em cũng cố chuẩn bị thật tốt, luận văn cũng viết theo sự sắp xếp của thầy, thầy còn không vừa lòng chuyện gì, em chỉ là sinh viên của thầy, không phải con gái thầy, thầy dựa vào đâu mà quản lý em!”
Tô Dịch Văn nghẹn không nói được lời nào, chỉ trừng mắt với cô thật lâu, “Nói, em và cậu cảnh sát kia có chuyện gì!”
Tất cả mọi người đều có thể nghĩ oan cho cô và Hàn Húc, nhưng tại sao ngay cả Tô Dịch Văn cũng nghĩ như vậy, mà tính cách cô thế này, càng ép cô càng phản kháng.
“Tự thầy xem ảnh là được rồi, còn hỏi em làm gì chứ!” Đào Nhạc ngẩng đầu, vẻ mặt không chịu thua.
Vẻ mặt Tô Dịch Văn càng ngày càng u ám, “Em giỏi lắm, một mặt thì nói với tôi là thích con gái, bị người ta chụp hình ở chỗ nào đó, còn ở chung với cảnh sát nữa chứ, em thật đúng là không biết an phận mà!”
Đào Nhạc quá bất ngờ, cô chưa từng cãi nhau thế này với anh, ngang ngược vậy thì đừng nói là kiểm sát viên, ngay cả là giáo sư cũng không thể!
Hai người dây dưa như vậy một hồi, lúc này thấy giám thị và Phàn Kiến đi ra. Tô Dịch Văn bước đến nói vài câu, Đào Nhạc thờ ơ chẳng muốn nghe, thích phạt thế nào cứ phạt, cùng lắm là cô không có bằng tốt nghiệp thôi, dù gì cô cũng chán ngấy cuộc sống không có tự do rồi, ngay cả ba mẹ cũng trông chờ cô sẽ thi đậu nhân viên công vụ, bây giờ không có văn bằng, cô còn vui vẻ an nhàn hơn.
“Đào Nhạc, đi về viết bảng kiểm điểm nộp lại, chuyện lần này coi như kết thúc tại đây.” Thầy giám thị dặn dò như vậy, cũng xem như đã lùi một bước.
Đào Nhạc sửng sốt, không xử phạt cô sao?
Thầy giám thị vỗ vỗ vai Tô Dịch Văn, “Chuyện lần này quá mất mặt, nhưng không ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh nhà trường là tốt rồi.”
Tô Dịch Văn lắc đầu, “Cũng không có chuyện gì, bọn họ vẫn còn trẻ, khó tránh phạm phải lỗi lầm.”
Thầy giám thị không nói gì nữa, mang theo Phàn Kiến đi xuống dưới lầu, xem tình hình là muốn đem đi xử phạt, mặc kệ ra sao, đáng đời tên đê tiện!
Chỉ còn lại Tô Dịch Văn và Đào Nhạc, hai người trừng mắt với nhau, không ai nói lời nào.
Sau đó, Tô Dịch Văn lấy từ trong túi ra một vật gì đó ném cho Đào Nhạc, “Cầm lấy!”
“Cái gì vậy?” Đào Nhạc nhìn thấy một chiếc bình nhỏ, bên trong là một loại bột gì đó màu đen.
“Tự mình xem đi!”
Tô Dịch Văn chỉ nói một câu liền xoay người rời đi, anh không biết bóng dáng như thế của mình đã khiến trong lòng Đào Nhạc thấy thật lạnh lẽo.