Mỗi lúc một tiến bộ, quan hệ giữa bọn họ tốt lên, cô may mắn, kích động. Cô đi đến trường học, bổ túc kiến thức cho bản thân, cô biết vẫn còn khoảng cách rất lớn với hắn, muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh hắn, trước hết cô phải đề cao bản thân mình.
Cô từng bước, từng bước chiếm được sự yêu thích của Đường Tiểu Mễ lúc còn nhỏ tuổi, cô lấy được muốn tin tức mà cô muốn, cô không thể buông lỏng cảnh giác, bọn họ mặc dù đã ly hôn, nhưng vẫn ở chung một mái nhà, cái gì cũng có thể xảy ra, cô phải cẩn thận, cô cố nén mình không đi chất vấn hắn, cô biết, tạm thời cô không có tư cách này.
Cô cố ý "Rất đúng lúc" vô tình gặp được Dương Ái Hoa, không chút để ý nói cô và Đường Quốc Khánh thương yêu nhau, giả vờ như vô ý hỏi: Dương tiểu thư, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi?
Cô biết, Dương Ái Hoa thật ra là cô gái ngốc nghếch, một cô gái được nuông chìu nên bị hư, lần đầu tiên cô nhìn thấy Dương Ái Hoa, cô đã biết.
Lúc Đường Quốc Khánh dắt tay cô, Dương Ái Hoa không khỏi bị khiếp sợ. Gia thế của cô không thể so với Dương Ái Hoa, Dương Ái Hoa là con búp bê thủy tinh dễ vỡ, cô lại là người nếm đủ khổ đau tình người ấm lạnh.
Mỗi lần trong mắt Dương Ái Hoa toát ra vẻ bị thương, trong lòng của cô sung sướng.
Cô sống dưới cái bóng của Dương Ái Hoa, cố gắng làm người thế thân của Dương Ái Hoa, cô hận Dương Ái Hoa, tại sao người phụ nữ này cho đến bây giờ vẫn chiếm giữ trái tim của hắn? Nhưng cô không cách nào khống chế, hàng ngày cô sử dụng đồ của Dương Ái Hoa, cô ở trong biệt thự mà Dương Ái Hoa bỏ đi, những thứ này, đều do Đường Tiểu Mễ mang đến.
Rốt cuộc có một ngày, cô không thể tiếp tục nhịn nữa, lúc cô gặp Đường Tiểu Mễ, trong nháy mắt đó, trong lòng cô có tiếng nói nho nhỏ thúc giục, dường như không cần suy nghĩ, cô kéo cánh tay Đường Quốc Khánh, dựa vào thân thiết. Một màn này, bị Đường Tiểu Mễ nhìn thấy hết.
Thật ra, Đường Quốc Khánh rất thích sạch sẽ, hắn không thích đụng chạm da thịt với cô, mỗi lần thân thiết với cô đều là lúc say rượu, hắn có ranh giới cuối cùng của hắn, cho tới bây giờ, cô cũng biết. Cô cũng thận trọng, không dám đụng chạm vào kho thuốc nổ, chẳng qua, cô không thể chịu được cuộc sống như thế, cô muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh hắn, còn Dương Ái Hoa, tại sao đã ly hôn vẫn còn chiếm giữ vị trí kia.
Khi cô gặp lại Đường Tiểu Mễ, quả nhiên đúng như trong dự liệu của cô, dù sao cũng chỉ là đứa bé , tuổi, nói "Dì là người xấu", lời nói vô lực mà ngây thơ.
Cô chờ Đường Tiểu Mễ vặn hỏi, Đường Quốc Khánh và Dương Ái Hoa vẫn còn ở chung dưới một mái nhà là vì đứa bé này, đứa bé này nếu biết rõ sự thật rồi, bọn họ đâu cần thiết phải ở chung nhau?
Quả nhiên chuyện phát triển theo dự đoán của cô, lúc này đã không phải xấu hổ vì là nhân viên phục vụ khách sạn, cô là người phụ nữ của Đường Quốc Khánh, là một phụ nữ có chút tiếng tăm, hiện tại, cô còn có có thể trở thành con dâu cả của Đường gia.
Đường Quốc Khánh và Dương Ái Hoa rời khỏi Biệt thư tây đơn như cô mong muốn, một năm sau, cô và Đường Quốc Khánh đăng ký kết hôn, trong lòng cô vẫn còn chút kiêng kỵ khi Đường Tiểu Mễ vẫn ở Tây đơn, cô và Đường Quốc Khánh vừa kết hôn, cho dù là giả vờ, cô cũng hi vọng làm cho tốt, không thể để cho người khác nói cô quá miệng lưỡi, cô biết Đường Tiểu Mễ là công chúa của Đường gia, Đường Tiểu Mễ có địch ý với cô, làm cho cô vô cùng sốt ruột. Cô đi Tây đơn trách mắng Đường Tiểu Mễ, cô cũng thừa dịp lúc không người, lén lút cho Đường Tiểu Mễ nhìn thấy sắc mặt không tốt của mình.
Nhưng Đường Tiểu Mễ là đứa bé mới lớn, ánh mắt của nàng càng lúc càng giống Dương Ái Hoa mẹ nàng, lạnh lùng, chịu đựng, không nhường bước chút nào nhìn cô, không khóc, không làm khó, cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn cô, làm cho cô cảm thấy cả người dựng tóc gáy, khó chịu vô cùng.