"Em muốn trở lại bên cạnh hắn sao?" Lâm Vĩ Ba hít sâu mấy lượt, cố nén không nhìn tới người trước mặt.
"Dĩ nhiên là muốn cùng hắn ở một chỗ, nhưng không phải bây giờ". Đường Tiểu Mễ hơi mím môi, vuốt chiếc vòng tay đinh ốc trên cổ tay, "Tiểu Lâm Tử, lúc em bất lực nhất, anh đi cùng em, anh như tấm ván cứu mạng, em nắm thật chặt, em không muốn chết chìm. Em biết, em làm như vậy sẽ mất đi một người bạn tốt, nhưng em không thể tiếp tục sai lầm nữa".
Lâm Vĩ Ba chợt đứng dậy, hồi phục hơi thở, khàn giọng nói: "Đường Tiểu Mễ, xem như những lời này, anh chưa từng nghe thấy".
"Tiểu Lâm Tử". Đường Tiểu Mễ đứng dậy theo, vội vàng ống tay áo hắn, "Bởi vì anh rất quan trọng, cho nên, em không muốn mượn cớ. Anh không nên cho là chưa nghe từng nghe thấy, Tiểu Lâm Tử, em không đáng giá".
Lâm Vĩ Ba như ở nơi nào, trong đầu trống rỗng, không nghĩ được gì. Lúc ở Lhasa, nhìn nàng thành kính cúi đầu cầu nguyện, hắn cười nói: "Xem ra không có phần anh rồi".
Ánh mắt của nàng trong trẻo: "Ai nói không có".
Trong nháy mắt đó, trong lòng hắn như nở hoa, từng đóa, từng đóa, làm cho hắn ngất ngây. Hắn yên lặng thích nàng, thậm chí đã trở thành thói quen, biết rõ trong lòng của nàng có người khác, nhưng hắn không cách nào khống chế, có một chút hi vọng cũng muốn thử một lần. Lúc đi cùng với nàng, mỗi trôi qua vô cùng quý trọng và cẩn thận, hắn không biết khi nào nàng sẽ rời đi, mặc dù hắn cố gắng chuẩn bị xong tâm lý, trong lòng vẫn có một giọng nói nhắc nhở hắn, không cần rơi vào, không cần rơi vào.
Nhưng làm sao có thể khống chế đây? Hắn luôn suy nghĩ, hắn có thể thay mặt người kia, hắn sẽ làm cho nàng từ từ quên đi tổn thương, hắn có một loại ảo tưởng, trong mắt của nàng chỉ có hắn.
"Anh đưa em về". Lâm Vĩ Ba giọng nói chắc chắn.
"Tiểu Lâm Tử". Đường Tiểu Mễ nhẹ giọng kêu.
Lâm Vĩ Ba nắm chặt quả đấm, từ từ buông ra: "Vết thương của hắn là tai nạn xe cộ".
Đường Tiểu Mễ giật mình, từ từ buông tay ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lâm Vĩ Ba.
"Hắn tới tìm anh, trách anh giúp em rời đi, sau khi anh đi. . . . . ." Lâm Vĩ Ba hít một hơi, tiếp tục nói, "Mạng của hắn rất lớn, xe cũng hỏng nát, hắn hôn mê ba ngày, vết thương lành hơn phân nửa".
Đường Tiểu Mễ đỡ thành ghế bắt đầu thở, cả người dường như chết chìm, mềm nhũn không làm gì được.
Phó Thụy Dương thoát khỏi tai nạn xe hắn vẫn biết, trong lòng cảm thấy may mắn, đây là cơ hội của hắn không phải sao? Đây là cơ hội của hắn, hắn phải nắm chặt, rốt cuộc nàng đã đồng ý với hắn, nàng cố gắng thử yêu hắn. Trong lòng của hắn mềm mại dường như có thể vắt ra nước, tại sao yêu thế nào cũng không đủ, một ngày giờ quá ít, từng giây từng phút đều muốn nhìn nàng mới an tâm.
Ngồi sững trên ghế dựa, trong lòng hỗn loạn, không nghĩ được gì. Đường Tiểu Mễ cảm giác hai tay mình, tim của mình, cả người của mình đều đang run rẩy.
Sau khi thấy vết sẹo của hắn, nàng không chỉ suy nghĩ một lần mà rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nàng bắt mình dừng lại, bây giờ từ trong miệng Lâm Vĩ Ba biết được sự thật, hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng nàng giống như từ trên cao đột nhiên rơi xuống.
May mắn.
Cảm kích.
Sợ hãi.
Đau lòng.
Các kiểu cảm xúc thay phiên nhau diễn ra, trái tim như bị xé rách ra, rốt cuộc thì nàng rối rắm cái gì? thiếu chút nữa nàng đã mất hắn.
Trong đầu chỉ còn lại một cái ý niệm, Thụy Dương, cũng may là anh không có việc gì. Nếu hắn xảy ra chuyện, nàng phải làm sao?