Editor: Lạc Tâm Vũ
Thế giới này, rất nhiều việc, bạn không thể nào dùng tư tưởng bình thường đi giải thích. Chuyện bạn cho rằng không thể, thường đều có thể tồn tại.
Khương Hiểu có một bạn học sơ trung, bạn học nữ là em gái, cô ấy còn có một chị gái. Rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra, chị gái ở nhà muốn gió được gió, em gái đều luôn chỉ có thể nhặt đồ không cần của chị. Hơn nữa đại hội thể thao, ba mẹ mua giày thể thao mới cho chị gái, cuối cùng em gái cũng đi đồ cũ của chị.
Khương Hiểu và em gái đã làm bạn ngồi cùng bàn nửa năm. Cô đã từng hỏi qua em gái, có phải rất tủi thân không?
Lúc đó em gái không khóc, nhưng đỏ mắt, “Mình chỉ là rất khó chịu, nếu đã không thích mình, vì sao muốn sinh ra mình chứ. Sau này dinendian.lơqid]on nếu như mình làm mẹ, nhất định mình sẽ yêu con của mình.”
Cho nên, trái tim của ba mẹ đều thiên vị, huống chi, cô chưa bao giờ từng ở chung với Lương Nguyệt một ngày. Làm sao cô có thể so sánh với địa vị của Tấn Thù Ngôn ở trong lòng Lương Nguyệt đây?
Khương Hiểu cảm thấy đời này có lẽ chính là không có một chút duyên mẹ con với Lương Nguyệt.
Cô không biết rốt cuộc trong lúc đó cha và Lương Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, thế cho nên Lương Nguyệt có thể chẳng quan tâm con gái ruột là cô nhiều năm như vậy, thế cho nên bây giờ bà sẽ nói cho cô biết ở trước mặt cô, Tấn Thù Ngôn thích Chu Tu Lâm.
Khương Hiểu ngồi ở trên ghế sofa, im lặng không nói hồi lâu, biểu cảm bình tĩnh lạ thường.
Lương Nguyệt ngồi ở đối diện cô, “Hiểu Hiểu, tối hôm đó, sau khi Ngôn Ngôn trở về, mẹ cũng nói nó, đứa nhỏ này cực kì ngang bướng, cũng không nghe vào lời nói của mẹ.”
Khương Hiểu bưng cà phê lạnh trước mắt lên, uống hơn nửa cốc, trong lòng đã sớm không biết mùi vị gì. “Cô Lương, thật xin lỗi, chuyện Tấn tiểu thư tôi vô năng vô lực. Chu tổng là cấp trên của tôi, tôi không quản được chuyện riêng của anh ấy.”
Vô năng vô lực: không có năng lực cũng không có sức lực.
Ánh mắt của Lương Nguyệt vẫn khóa ở trên mặt cô, “Đêm đó Ngôn Ngôn quay về nói, chính miệng Chu Tu Lâm nói cho nó biết anh ta kết hôn rồi.”
“Nếu bà đã biết, chẳng lẽ bà muốn để cho tôi giúp con gái bà làm tiểu tam?” Khương Hiểu biết mình không nên nói như vậy, nhưng trong lòng cô đau giống như kim đâm.
Tiểu tam: Người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác
“Mẹ không phải có ý này.” Lương Nguyệt cắn khóe môi, sắc mặt cứng lại, “Sao con có thể nói như vậy.”
“Thật xin lỗi.”
“Đêm đó con có thể ở cùng Ngôn Ngôn, mẹ rất vui vẻ. Dù cho nói như thế này, các con cũng là chị em.”
Sắc mắt Khương Hiểu lạnh lẽo, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt cũng không có chút độ ấm nào. “Cô Lương, lời này bà nói sai rồi, tôi là con gái một của cha mẹ tôi, tôi không có chị em.”
“Hiểu Hiểu__” Lương Nguyệt gọi, “Con không nên nói như vậy. Mẹ biết trong lòng con oán trách mẹ.”
Khóe miệng Khương Hiểu hiện lên nét cười nhạo.
“Ngôn Ngôn là đứa nhỏ đơn thuần, một tâm nhãn cũng không có.”
Tâm nhãn: (mắt của tâm) Chúng ta thấy trên một số ảnh, tượng Phật giáo có những mặt người có ba con mắt, tức là ở giữa hai mắt có thêm một mắt nữa. Thực ra, người không thể có ba mắt. Con mắt thứ ba chỉ có ý nghĩa tượng trưng, nghĩa là ngoài hai mắt thật ra, còn có mắt của tâm (tâm nhãn). Ý nghĩa của tâm nhãn có sâu có nông. Ý nghĩa nông cạn của tâm nhãn chỉ hoạt động tư tưởng của con người thông thường. (Các bạn có thể xem thêm ở nguồn này để hiểu rõ hơn, mình lấy từ đây: )
Khương Hiểu im lặng trong chốc lát, “Cô Lương, bà không cảm thấy bà nói như vậy ở trước mặt tôi là rất tàn nhẫn sao? Con gái của bà là đóa hoa trong phòng ấm, mà những người chúng tôi vì cuộc sống, vì công việc trở nên hiểu đời, chính là có tâm nhãn ở trong mắt bà sao.”
“Mẹ không có xem thường ý tứ của con. Hiểu Hiểu, hôm nay mẹ tới chỉ là hi vọng, bất kể về sau như thế nào, giữa con và Ngôn Ngôn dieenndkdanleeequhydonnn cũng không được biến thành kẻ thù. Con và nó đều không ai sai, người sai là mẹ.”
Trong lúc giật mình Khương Hiểu suy nghĩ hiểu rõ cái gì đó, sắc mặt của cô biến đổi trong nháy mắt, “Thì ra bà tới tìm tôi, là sợ tôi___ha ha____”
“Hiểu Hiểu___”
Khương Hiểu khoát khoát tay, “Lương Nguyệt, bà đừng gọi tôi như vậy.” Cô khẽ cắn môi, “Tấn Thù Ngôn thích ai, người ngoài tôi đây không quản được, cũng không giúp được. Còn có một chút, xin các người yên tâm, tôi cũng sẽ không thương tổn người nào.”
Lương Nguyệt ngây người, “Hiểu Hiểu, Ngôn Ngôn nó cũng không biết gì.”
Khương Hiểu nắm chặt lòng bàn tay, “Tôi sẽ không nói cho cô ấy biết, chỉ cần các người giữ bí mật.”
Lương Nguyệt do dự nói, “Mẹ nghe nói, quan hệ của con và Trọng Bắc rất tốt.”
Sắc mặt Khương Hiểu lập tức biến đổi, cuối cùng không khống chế nổi ý cười, “Ngài sợ cái gì? Sợ tôi ở cùng với Trọng Bắc? Tôi liền hư hỏng như vậy ở trong mắt ngài sao?”
Lương Nguyệt mím khóe môi.
“Bà có thể xem nhiều phim gia đình luân lí. Đàn ông nhà họ Tấn là bảo vật ở trong mắt bà, cũng không phải ở trong mắt tôi. Nếu tôi muốn trả thù bà, với vị trí của tôi ngày hôm nay, đã sớm có thể tìm truyền thông cho ra ánh sáng.”
“Là mẹ suy nghĩ nhiều.” Lương Nguyệt run rẩy mở miệng, thấy Khương Hiểu không có ý tứ bàn lại, bà đứng dậy, “Mẹ đi trước.”
Khương Hiểu ngồi ở đằng kia cũng chưa hề đụng tới.
Mãi đến khi cánh cửa khép lại lần nữa, cô nâng tay xoa xoa khóe mắt chua xót, hai mắt che đậy một tầng sương mù. Cô cũng là mẹ, Tiểu Đậu Nha chịu một phần oan ức, người mẹ cô đây đều đã khó chịu.
Tấn Thù Ngôn là con gái của bà, tôi liền không đồng nhất thật sao?
Bà đều cho cô ta tất cả tình yêu, chẳng lẽ không thể cho tôi một phần.
Nếu có một ngày, cô và Chu Tu Lâm công khai, mẹ cô sẽ hối hận vì những lời nói với cô hôm nay không?
Có thể hay không?
Về chuyện internet V đen lớn của Khương Hiểu, người trong cuộc không phản ứng, cộng thêm Khương Hiểu không phải là minh tinh, việc này cũng bỏ mặc rồi.
Chỉ là, bởi vì việc này, fan Weibo của Khương Hiểu cũng tăng vạn.
Trong thời gian này, Khương Hiểu và Chu Tu Lâm tham gia vài hoạt động, rất nhiều người trong giới cũng thấy rõ ràng, Chu Tu Lâm xem trọng với Khương Hiểu. Còn có lời đồn đãi, quan hệ của Khương Hiểu die,n; da.nlze.qu;ydo/nn và Chu Tu Lâm không ít, tồn tại quan hệ không đứng đắn. Lại có người nói, Khương Hiểu là em vợ của Chu Tu Lâm.
Có phòng viên mượn phỏng vấn hỏi qua Chu Tu Lâm, “Chu tiên sinh, ngài kết hôn là thật sao? Có người nói, đây là sẽ để □□, sao ngài không công khai?
□□: Đây là nguyên văn của tác giả. @@
Không ngờ Chu Tu Lâm trả lời vấn đề này. “Đầu tiên, cảm ơn mọi người quan tâm với tôi. Tôi và vợ tôi đều là mối tình đầu của nhau, bây giờ chúng tôi rất hạnh phúc, vợ tôi là người bình thường, cô ấy có cuộc sống của cô ấy, tồn tại công việc. Tôi hi vọng cô ấy có thể hưởng thụ công việc của mình, tôi đây và con tôi liền làm người đàn ông bí mật sau lưng cô ấy.”
Lời này vừa nói, người nghĩ rằng Chu Tu Lâm tốt lại phát sốt một phen. Trên dưới Hoa Hạ đều hâm mộ vị Chu phu nhân này. Đời trước Chu phu nhân cứu vớt hệ ngân hà, đời này gặp được Chu Tu Lâm.
Ngay tại lúc đó, mấy nghệ sĩ trong tay Khương Hiểu, năm nay sự nổi tiếng từ từ tăng lên.
Trước có Tống Văn Dịch, bây giờ lại tới, Hứa Giai Nhân, Tần Nhất Lộ, nhất là Tần Nhất Lộ này. Sau khi hợp ca bài hát chủ đề với Tấn Trọng Bắc, độ quan tâm đầy ắp trong nháy mắt.
Tấn Trọng Bắc còn đặc biệt phát Weibo, giới thiệu Tần Nhất Lộ với fan của anh ta.
Fan rất kích động, nhao nhao chạy tới Weibo Tần Nhất Lộ nhắn lại.
【 Yêu mến chú, yêu mến cẩu độc thân, mời dẫn anh ấy đi. 】
Cẩu độc thân: Là tiếng lóng internet đang thịnh hành hiện nay nói về những kẻ độc thân ở Trung Quốc, không có đối tượng yêu đương hoặc không trong trạng thái hôn nhân, dùng cho cả nam và nữ. Lúc đầu từ này được dùng như một cách tự giễu của những người độc thân đối với chính mình, ngôi thứ nhất chiếm đa số. Sau lại cũng có thể bị người sử dụng dùng để xưng hô người khác, lúc này liền mang ý trêu chọc hoặc là trào phúng nhẹ. (Nguồn: )
Có fan trực tiếp nhắn lại cho Tấn Trọng Bắc: Lão đại, bỗng nhiên phát hiện anh và tên Tần Nhất Lộ thật xứng đôi nha, nối liền dậy chính là một đường về phía Bắc, đây không phải là tên của quân tiếp viện chúng tôi sao [tim]
Từ đó, Tần Nhất Lộ chính thức ra mắt.
Sau khi thu xong ca khúc chủ đề 《 giữa em và anh 》, Nhất Lộ trên đường đi sân ba, ngẫu nhiên gặp phóng viên của tuần san Nam Phương.
Tuần san: Tạp chí hàng tuần.
“Nhất Lộ, nghe nói lần này cô có thể cùng biểu diễn ca khúc chủ đề với thầy Tấn, là người đại diện của cô một tay thúc đẩy?”
“Đúng là chị Khương cho tôi cơ hội.”
“Nói đúng là ban đầu thầy Tấn mời chính là Khương Hiểu? Thì ra quan hệ của cô ấy và thầy Tấn tốt như vậy?”
Tần Nhất Lộ mỉm cười, “Chị Khương rất có nhân duyên tốt hạng nhất trong giới. Chỉ là, cho dù mối quan hệ của chị ấy tốt, cũng muốn tăng thực lực cá nhân mấy người chúng tôi. Nếu không thầy Tấn sẽ không mua nợ, đúng không?”
Phóng viên á khẩu không trả lời được, đành phải cười cười. Tần Nhất Lộ này hả, nhìn giống như chỉ là con thỏ trắng nhỏ đơn thuần, đầu óc xoay thật là nhanh. Ngược lại hỏi vặn lại nhóm người họ.
Ai không dựa vào mối quan hệ ở làng giải trí?
Bất kể Khương Hiểu và Tấn Trọng Bắc, còn Lương Nguyệt, quyền lựa chọn cuối cùng đều ở trên người ở phía sau. Bọn họ lựa chọn nghệ sĩ của Khương Hiểu, đương nhiên là nhìn trúng thực lực của bọn họ rồi.
Vì thế, trái lại mọi người nhìn Tần Nhất Lộ này với cặp mắt khác xưa.
Khương Hiểu từng lén bát quái chuyện này với Chu Tu Lâm, fan thường rất chống đối với việc yêu đương của mình, trước kia có xuất hiện chuyện nhảy lầu.
Khương Hiểu cũng không hiểu, “Anh nói sao fan của Tấn Trọng Bắc thuận theo tốt như vậy?”
Chu Tu Lâm cười: “Có thể là gần đây làng giải trí một đôi lại một đôi, không phải công khai thì là kết hôn, fan của Tấn Trọng Bắc nóng nảy.”
Khương Hiểu cảm thấy đúng, bộ dạng của Tần Nhất Lộ tốt, “Bộ dáng của Nhất Lộ thảo hỉ.”
Thảo hỉ: làm cho người khác yêu thích, hạnh phúc hay vui mừng; hoặc cũng có nghĩa là rất dễ thương (Nguồn: Baidu)
Chu Tu Lâm nghiêng đầu, “Phàm là có điểm giống Lâm Vu, em đều cảm thấy thảo hỉ.”
Khương Hiểu toét góc miệng, “Cô ấy giống.” Nói xong tìm ra video, “Anh xem đây là video cp fan làm, thầy Tấn và Nhất Lộ thật sự rất xứng đôi.”
Chu Tu Lâm xem video xong, trầm giọng hỏi, “Tần Nhất Lộ bao nhiêu tuổi rồi?”
“, Nhất Lộ vừa qua sinh nhật vào tháng một.”
Chu Tu Lâm có vẻ đăm chiêu, “Anh nhớ Tấn Trọng Bắc và anh bằng tuổi, như vậy tính ra, Tần Nhất Lộ nhỏ hơn cậu ta tám chín tuổi.”
“Tuổi tác không là vấn đề, Chu tiên sinh, tình yêu là không phân tuổi tác lớn nhỏ.”
Chu Tu Lâm nhíu mày, “Thật sao? Anh nhớ mấy năm trước, có người ghét bỏ tuổi tác anh lớn hơn cô ấy nhiều mà từ chối anh.”
Khương Hiểu: “…”
Chu Tu Lâm giật giật khóe miệng, “Chu phu nhân, xem ra giá trị quan của em thay đổi.”
Khương Hiểu dở khóc dở cười, “Anh biết rõ đó là em tùy tiện kéo lí do. Lúc đó em lại không biết anh thật sự thích em.” Cô kéo kéo tay áo của anh, “Chu tiên sinh, anh không nên nhỏ mọn như vậy. Đây cũng hơn ba năm rồi, sao còn nhớ rõ chuyện trước kia.”
Chu Tu Lâm nghiêm mặt nói, “Về chuyện của em, anh đương nhiên muốn ghi ở trong lòng.”
Da mặt Khương Hiểu cũng dày, ôm anh vẻ mặt nịnh nọt, “Chồng, nếu như sớm biết anh có ý với em, nhất định em sẽ không làm nhiều việc ngốc như vậy, nói lời nói ngốc như vậy.” Nói xong, cô hôn khóe miệng của anh một cái.
Chu Tu Lâm rất hưởng thụ lời ngon tiếng ngọt của cô.
Đảo mắt đến tháng năm, Tấn Thành bước vào mùa hè, thời tiết càng ngày càng nóng. Sinh nhật của Khương hiểu cũng sắp đến rồi.
Chu Tu Lâm lợi dụng khi rảnh rỗi Khương Hiểu không có ở nhà nhắc nhở Chu Tư Mộ, “Sinh nhật mẹ con sắp đến rồi, con cũng đã trưởng thành, nhớ phải chuẩn bị quà tặng cho mẹ.”
Chu Tư Mộ ngước đầu, tò mò hỏi, “Ba muốn đưa quà gì cho mẹ?”
Chu Tu Lâm sờ sờ đầu cậu, “Đây là bí mật.”
Chu Tư Mộ nhún nhún đầu vai, “Không phải nhẫn chính là dây chuyền. Ba, mấy thứ này đều là của vợ con sau này.”
Tâm miệng Chu Tu Lâm đều bế tắc, “Ai nói!”
“Mẹ con nha. Mẹ nói, chờ con lớn lên kết hôn, những thứ này thì tặng cho vợ của con.”
Khóe mắt của Chu Tu Lâm quất thẳng tới, “Châu bảo của vợ con chính con tặng, ba tặng quà cho mẹ con, ai cũng không cho. Nhớ chưa!”
Chu Tư Mộ cái hiểu cái không gật đầu, “Ba là không nỡ đi.”
Ngày hôm sau, cậu đi nhà trẻ hỏi Đóa Đóa và Dương Dương, “Sinh nhật mẹ các cậu, các cậu tặng quà gì cho mẹ hả?”
Đóa Đóa nói: “Mình cho mẹ một cái hôn, còn có ca hát.”
Dương Dương nói: “Mình đấm đấm lưng cho mẹ.”
Chu Tư Mộ tiếp tục nói, “Mẹ mình phải qua sinh nhật, mình tặng quà gì được đây? Dây chuyền nhẫn kim cương quá ngây thơ rồi, ba mình tặng lúc trước.”
Dương Dương nắm nắm tóc, “”
Đóa Đóa nghĩ nghĩ một chút, “Có thể mua quần áo cho mẹ cậu? Váy đẹp.”
Chu Tư Mộ lắc đầu, “Sẽ mua lầm.”
Dương Dương nhiệt tình đề nghị, “Mua cái bánh ngọt, mình thích ăn nhất.”
Chu Tư Mộ thở dài một tiếng, “Quá ngây thơ rồi. Ăn nhiều bánh ngọt sẽ béo, mẹ mình về lại muốn giảm cân.”
Bạn nhỏ cậu nhìn mình, mình nhìn cậu.
Chu Tư Mộ đứng dậy, “Mình đi hỏi cô giáo một chút đi.”
Giáo viên chủ nhiệm vừa nghe, “Tư Mộ thật là hiểu chuyện, chỉ cần là chính con làm, bất kể cái gì, mẹ con đều sẽ thích.”
“Cô, vậy con vẽ một tấm ảnh gia đình đi.”
Khóe mắt giáo viên chủ nhiệm giật giật, “Có thể. Nhưng con muốn suy nghĩ quà khác một chút không?” Tranh của bạn học Chu Tư Mộ thực sự không thể coi là tranh, vô cùng đáng sợ.
Chu Tư Mộ cảm thấy ý nghĩ này của mình thật tốt quá, “Sinh nhật mẹ, ông ngoại cũng sẽ về. Cô Tiểu Lưu, ông ngoại con là họa sĩ rất lợi hại, ông ngoại nhìn thấy tranh của con nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Cô giáo khiếp sợ không còn lời nào để nói, “Ông ngoại con nhìn thấy tranh của con nhất định rất vui mừng. Tư Mộ, con luyện tập thật tốt, lấy ra bức tốt nhất tặng cho mẹ.”
Chu Tư Mộ gật đầu, “Cô giáo, con biết rõ.”
Cô giáo thở dài sâu xa, quả nhiên là con của thầy không nhất định đều là học bá, đứa nhỏ của họa sĩ cũng không giống họa sĩ.
Khương Ngật về là ở tuần đầu tháng năm, Khương Hiểu đi nhà ga đón ông. Vừa thấy được người, nước mắt cô thiếu chút nữa đã rơi xuống, “Cha, sao cha gầy nhiều như vậy?”
Khương Ngật cười nhạt một tiếng, “Có thể là không quen đất không quen cái.”
Khương Hiểu suy nghĩ một chút, “Cha, ngày mai chúng ta đi làm kiểm tra sức khỏe.”
Khương Ngật vỗ vỗ cánh tay của cô, “Cơ thể của cha cha rất rõ ràng, không có việc gì.”
Khương Hiểu biết trong lúc này không khuyên được ông, cũng không nói thêm gì. “Chúng ta đi về trước đi.”
Xe ra khỏi nhà ga, một đường thông suốt.
Khương Ngật nhìn ngoài cửa sổ, hai cha con vốn cũng quen im lặng. “Hiểu Hiểu, cha thấy tin tức rồi.”
Trong lúc nhất thời Khương Hiểu không phản ứng kịp, “Cái gì?”
Khương Ngật chuyển ánh mắt qua, “Mẹ con cũng đã biết đi.”
Chân Khương Hiểu căng thẳng, thiếu chút nữa phanh lại. Đơn giản, cô phán ứng quá nhanh, không xảy ra sự cố. Chỉ là cô cũng bị sợ đến cả người mồ hôi lạnh. “Cha, việc này chúng ta về rồi nói.”
Nửa giờ sau, bọn họ về đến nhà, Khương Hiểu đậu xe ở ga ra, vẻ mặt hai cha con đều nghiêm túc khác thường.
Chu Tu Lâm và Chu Tư Mộ cũng về đến nhà rồi. Chu Tư Mộ liền chạy đến, vọt tới bên người Khương Ngật, ôm lấy chân của ông, “Ông ngoại, cuối cùng ông cũng về, cháu lại nhớ ông rồi.”
Cả trái tim Khương Ngật liền mềm trong nháy mắt, ông ngồi xổm người xuống, nhìn cậu thật sâu, “Tiểu Đậu Nha cũng lớn hơn cao như vậy rồi.”
Tiểu Đậu Nha gật đầu liên tục, “Bởi vì mỗi ngày cháu đều ngoan ngoãn vâng lời, uống sữa tươi, ăn rất nhiều cơm."
Khương Ngật ôm cậu, “Được, thật tốt. Ông ngoại cũng nhớ cháu.”
Tiểu Đậu Nha bĩu môi, “Gạt người.”
Chu Tu Lâm nhíu nhíu mày, “Tư Mộ__”
Tiểu Đậu Nha hừ một tiếng, “Nếu ông ngoại nhớ con, sao không về xem con. Ông nội bà nội đều ở cùng con hàng ngày. Mộ Mộ không muốn ông ngoại đi.” Nói xong, Chu Tư Mộ chảy nước mắt xuống.
Chu Tu Lâm nâng trán, đứa nhỏ này không đi diễn kịch thật sự là đáng tiếc. Nước mắt nói đến là đến.
Chân tay Khương Ngật luống cuống, “Mộ Mộ không khóc, lúc này ông ngoại không đi, mỗi ngày ở cùng Mộ Mộ.”
Chu Tư Mộ khụt khà khụt khịt, ngọt ngào ngây thơ, “Ông ngoại, chúng ta ngoéo ngón tay, ông không được gạt cháu đó.”
“Được, ngoéo tay, một trăm năm không đổi, gạt người chính là chó con.”
Bởi vì ở nhà, Khương Ngật và Khương Hiểu ngầm hiểu lẫn nhau mà không tiếp tục nói sự kiện kia.
Trong lúc chuẩn bị cơm tối, dì trong nhà cũng đã nhắc trước mặt Khương Hiểu một câu, “Ba cháu gầy quá, rút một thời gian đưa ông ấy đi kiểm tra một chút đi.” Dì lớn tuổi, nhiều kiến thức, “Trước kia dì có một người die nd da nl e q uu ydo n bạn, cũng là đột nhiên gầy dữ dội, kết quả đi kiểm tra ung thư gan. Không phải dì dọa cháu, lớn tuổi, đột nhiên gầy dữ dội thật sự không phải là chuyện tốt.”
Trong lòng Khương Hiểu lộp bộp một chút, “Cháu biết, hôm nay cháu nhìn ba cháu, cháu cũng sắp không nhận ra rồi.”
“Không có việc gì, không có việc gì, đi kiểm tra một chút trong lòng cũng yên tâm.” Dì an ủi nói, “Cháu và chồng bàn bạc một chút.”
Khương Hiểu gật đầu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bình thường vội vàng, vẫn duy trì cập nhật như cũ đấy!
Cho cái ôm yêu thương
Chương tiếp tục cái bao lì xì~