Vẻ mặt Phù lão Ngự sử vô cùng kinh ngạc: "Trường Bình Hầu phủ?"
Phù thái thái nói: "Là nhà họ. Trong yến hội hôm qua, Lâm thái thái cố ý dẫn người đến trước mặt thiếp chào hỏi, thiếp thấy dáng vẻ của nàng, nghĩ hẳn là không hiểu nhầm đâu."
Chính vì như vậy, bà mới cảm thấy giật mình.
Trường Bình Hầu phủ gia thế hiển hách, Lâm Hầu gia còn là trọng thần trong triều, quyền cao chức trọng. Mà đích thứ nữ nhà họ, trời sinh dung mạo như tiên, tính tình lại trầm ổn không kiêu căng hiếm thấy, bà thấy thực sự là một nữ lang tướng mạo vô song. Bà cũng không hiểu, gia thế này, dung mạo này, tính tình này, dù kết duyên với một người gia thế tốt hơn cũng không quá đáng, tại sao lại muốn kết thân với nhà họ?
Phù lão Ngự sử được phu nhân nhà ông đỡ đến ghế mây bên cửa sổ nghỉ ngơi.
"Cư Kính có vị trí đặc thù trong triều, có nhiều người chạy đến muốn kết thân cũng không có gì lạ. Nhưng ngược lại, nếu là Trường Bình hầu phủ thì lại là chuyện khác."
Ông húng hắng ho vài tiếng, bình ổn lại thì chậm rãi nói: "Lúc trước có tiếp xúc với Lâm Hầu gia trong triều, là một văn nhân thẳng thắn, phẩm chất tốt, cũng là một người đáng kết giao. Gia phong Lâm phủ cũng không tệ, dù năm xưa nhị tiểu tử nhà ông ta có phần đốn mạt, nhưng may là bây giờ đã biết quay đầu hối cải, sửa sai rồi."
Phù gia thái thái nghe lời này của ông thì đã biết lão gia nhà bà định mối hôn sự này rồi.
"Phải rồi, đích thứ nữ đó nhà họ, bà thấy nàng thế nào?"
Phù gia thái thái thành thực nói: "Tướng mạo nổi bật, lễ nghi quy củ đều tốt. Tính tình cũng an tĩnh trầm ổn, rất dịu dàng sáng dạ."
Phù lão Ngự sử buông tiếng thở dài: "Đích thứ nữ của đại gia tộc đương nhiên là không kém được, chí ít là tầm nhìn không hạn hẹp, hành xử điệu bộ khí chất hơn người."
Tiếng thở than này là vì ai, đương nhiên là Phù gia thái thái biết.
Nhớ tới biểu hiện một năm qua của con dâu nhỏ kia, bà cũng không khỏi nhíu mày, nhức đầu không thôi.
Phù lão Ngự sử trầm ngâm, nhìn về phía phu nhân ông: "Mời một quan môi đến nhà bàn bạc đi. Nếu Lâm gia thật sự có ý này, vậy thì chọn một ngày tốt, ta trịnh trọng đến cửa, quyết định chuyện của hai nhà."
Mùng tám tháng mười Vĩnh Xương năm thứ mười bốn, trên hoàng lịch nói rằng lúc lục thần trị nhật, mọi việc thuận lợi, không đụng hung kỵ.
Ngoài cửa ô đầu ba cánh song song của Trường Bình Hầu phủ, Phù lão Ngự sử được người đỡ xuống xe ngựa, trong tay còn cầm một con chim nhạn.
Cửa ô đầu ba cánh rộng mở, Lâm Hầu gia nghe tin sải bước nghênh đón, vẻ mặt tươi cười, hỏi han quan môi và Phù lão Ngự sử, sau đó lễ độ nghênh đón họ vào phủ.
Trên trán Điền Hỉ túa đầy mô hồi, hắn ta ở bên ngoài Trường Bình Hầu phủ nhìn thấy việc này, run rẩy bẩm báo với Thế tử gia bọn họ.
Tấn Trừ nghi ngờ mình nghe nhầm, lại hỏi lại: "Ai? Mang cái gì tới?"
"Phù lão Ngự sử ạ..." Điền Hỉ nuốt nước miếng một cái: "Là mang theo một con... chim nhạn."
"Đề thân?" Đôi mắt dài nhỏ của Tấn Trừ kinh ngạc trầm xuống: "Nhị tử Phù gia đã thành hôn. Vậy là vì trưởng tử của ông ta mà đến?"
Điền Hỉ rụt vai, đứng bên cạnh không dám đáp lời.
Lồng ngực Tấn Trừ phập phồng dữ dội. Một khắc sau lại đột nhiên nổi điên, nhấc chân tàn bạo đá một cái sang bên cạnh. Giá đồ cổ năm tầng chịu sức lực ngoan độc này, rầm một tiếng rồi đổ sập, nhiều đồ cổ quý hiếm trưng bày bên trên vỡ choang đầy đất.
"Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Tên góa vợ vừa già vừa xấu nhà bọn họ lại dám mơ tưởng đến A Uyển, gã xứng sao!"
Lồng ngực hắn đầy tức giận, mặt mày hung ác quả thực như muốn cắn người vậy.
Chỉ cần nghĩ tới người trong lòng hắn cất giấu như trân bảo, lại bị kẻ khác gióng trống khua chiêng thèm muốn, hắn không thể nhịn được! Quả thật hận không thể lập tức bắt tên góa vợ Phù gia đến, băm vằm ra mới hả.
"Vậy Lâm Hầu gia đâu? Ông ta có phản ứng gì?"
Dưới cái nhìn quái gở, Điền Hỉ nào còn dám nói Lâm Hầu gia và Phù lão Ngự sử trông có vẻ trò chuyện rất vui? Hắn ta hơi ngừng lại, đảo đầu lưỡi một vòng: "Phù lão Ngự sử và Lâm Hầu gia cùng làm quan trong triều, tất nhiên là... tất nhiên là phải khách khí mấy phần."
Tấn Trừ biến sắc, đá văng một mảnh gốm bên chân, cắn răng mắng một câu: "Chứ không phải là muốn bán nữ cầu vinh..."
Có lẽ là hắn cảm thấy nói lời chê trách nhạc phụ đại nhân tương lai thì không tốt, hắn đành nhịn xuống lời tiếp theo. Chỉ là kìm nén đến mức khó chịu, gân xanh trên trán nảy lên, đầu cũng ẩn ẩn đau.
Điền Hỉ thấy môi hắn trắng bệch, sắc mặt cũng khó coi, sợ hắn bị chọc tức, lại vội vàng khuyên nhủ: "Gia, Lâm Hầu gia đồng ý hay không còn khó nói, hơn nữa, cũng không nhất định là bàn chuyện của Lâm tam cô nương. Trong phủ bọn họ chẳng phải còn có mấy cô nương thứ xuất nữa sao?"
Lời này có lẽ là nói từ trong tâm khảm Tấn Trừ ra, có lẽ trong tiềm thức của hắn muốn tiếp nhận kết quả như vậy hơn, cho nên sau khi nghe nói vậy, tâm trạng của hắn cũng dần bình ổn lại.
Hắn chậm rãi nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra. Hắn nhìn Điền Hỉ dặn dò một câu: "Ngươi đi thăm dò xem, để ý kỹ một chút."
Điền Hỉ vội đáp ứng.
"Mặt khác, chuẩn bị ngựa, ta phải lập tức vào cung!"
Hắn không muốn đợi thêm nữa, hắn phải lập tức vào cung xin thánh chỉ, giải quyết sự việc cho sớm, tránh để đêm dài lắm mộng.
Không khéo là bây giờ long thể Thánh thượng hơi bệnh nhẹ, uống thuốc đã đi ngủ rồi. Thái giám tổng quản vén rèm châu đi ra, ôn tồn khuyên nhủ hắn hôm khác quay lại.
Tấn Trừ chỉ có thể tạm gác lại nôn nóng trong lòng, chuyển sang đi Minh Đức cung xin Nghi quý phi.
Tuy là con cháu trong tộc, nhưng đã thành niên thì không được đi lại trong nội đình. Cho nên hắn dừng lại trước cửa cung, sai cung nhân đi vào truyền lời.
Không bao lâu sau, một thái giám cao tuổi vội vã đi ra, thấy người chờ bên ngoài cửa cung thì vội vàng thỉnh an rồi lại vấn an.
Thái giám này tên Vương Thọ, là năm đó Nghi quý phi dẫn từ nhà vào cung, rất được bà tín nhiệm.
Tấn Trừ sốt ruột phất tay bảo ông ta miễn những thứ này đi, sau đó vẫy ông ta ghé tai lại, nhanh chóng nói ra lời thỉnh cầu của hắn.
"Ngươi mau đi bẩm với nương nương, bảo nương nương cần phải làm chủ cho ta, xin Thánh thượng sớm ngày tứ hôn, thành toàn tâm nguyện của ta."
Chờ thái giám vào cung bẩm báo rồi, Tấn Trừ ở ngoài cửa cung đi qua đi lại chờ đợi. Thỉnh thoảng nhìn về hướng cửa cung, có phần nóng lòng.
Một hồi lâu, thái giám Vương Thọ mới từ trong cung đi ra lần nữa, khom người bước ra cửa.
Tinh thần Tấn Trừ kích động.
"Nương nương nói thế nào?"
Vương Thọ cười trả lời: "Thế tử gia an tâm, nương nương nói đợi ngày mai long thể Thánh thượng khỏe lại thì sẽ đi nói với Thánh thượng việc này, bảo người rằng chỉ cần chờ tin là được."
Đôi mắt dài nhỏ của Tấn Trừ nhếch lên, thoáng hiện lên vẻ nhẹ nhõm và suиɠ sướиɠ.
Vương Thọ thản nhiên bắt trọn trong mắt.
Ông ta cung kính khom người, lại thấp giọng hỏi: "Nhưng mà nương nương còn sai nô tài lắm miệng hỏi rõ người một câu, không biết việc này... vương gia có biết không?"
"Tất nhiên là biết."
Hắn không nói nhiều nữa, chỉ quay sang vái về hướng Minh Đức cung một cái, sau đó mặt mày tươi cười nói với Vương Thọ: "Phiền nói lại với nương nương rằng, ân tình của nương nương, chất nhi ghi lòng tạc dạ."
Minh Đức cung nguy nga lộng lẫy, lưu ly chiếu rọi.
Nghi quý phi nghe xong, thờ ơ hỏi: "Thế tử đi rồi sao?"
Vương Thọ đáp: "Dạ."
Nghi quý phi gật đầu, phất tay bảo ông ta lui xuống.
Đợi Vương Thọ lui ra rồi, Nghi quý phi nhìn sang Tam hoàng tử đang cúi đầu bóc hạt dẻ ăn bên cạnh, không khỏi khẽ nhíu mày.
"Tại sao con lại không thích hắn? Dù là con không ưa hắn, nhưng trên mặt cũng phải vui vẻ, bằng không, con bảo đường cữu con nghĩ thế nào đây?"
Nghĩ đến gia tộc Tấn thị nhà bà, từ dân nghèo hai bàn tay trắng, trở thành hậu duệ hoàng gia cao cao tại thượng như ngày hôm nay, sở dĩ là dựa vào đường huynh của bà tay nắm trọng binh đương triều.
May là hiện giờ bà làm Quý phi, sinh hạ hoàng tử, nhưng nếu không có mẫu tộc lớn mạnh chống lưng, vậy cũng chỉ là lầu các lơ lửng mà thôi. Huống chi sau này Tam hoàng tử muốn bước lên vị trí kia, càng không thể dứt được quyền thế của Trấn Nam vương.
Khuôn mặt gầy gò của Tam hoàng tử sa sầm.
Quả thực hắn không muốn gặp Tấn Trừ, phản cảm đến nỗi chỉ cần nghe thấy tên người đó thôi, hắn đã thấy cả người khó chịu.
Chủ yếu là vì Tấn Trừ đó quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì, hắn đường đường là hoàng tử, hắn ta lại không thèm để vào mắt.
Nghi quý phi thấy sắc mặt hắn thì đã hiểu suy nghĩ trong lòng hắn. Không ai hiểu con bằng mẹ, hắn để bụng cái gì, trong lòng bà đều rõ ràng.
Bà không khỏi nghĩ đến có một năm đi săn thì đúng lúc nhìn thấy một cảnh.
Khi đó quan hệ giữa Tam hoàng tử và Tấn thế tử còn chưa quá cứng nhắc, lúc đang đi săn trở về thì đi sóng vai nhau.
Lúc đó bà đứng trên đài cao nhìn từ xa, loáng thoáng cảm thấy không thích hợp. Tấn thế tử chân cao chân dài, dung mạo tuấn mỹ xuất sắc, sải bước đi thì tiêu sái tùy ý, khí chất phú quý tự nhiên, đi cùng với Tam hoàng tử dáng người lùn một mẩu, tướng mạo khí chất đều bình thường, khiến Tam hoàng tử trông như một gã sai vặt vậy.
Đừng nói là Tam hoàng tử để ý, dù là bà cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái.
"Đường cữu chắc là cũng không thèm để ý đâu. Không chừng đường cữu vốn dĩ cũng không muốn cho hắn kế thừa."
Nghi quý phi đang nghĩ ngợi chuyện cũ, đột nhiên nghe Tam hoàng tử lẩm bẩm câu này, lập tức khẽ trách mắng: "Chớ có nói lung tung."
Tam hoàng tử bóp nát thịt hạt dẻ trong tay: "Đâu có nói lung tung. Ai mà không nhìn ra, đường cữu yêu con út hơn."
Nghi quý phi cũng không phản bác, chỉ hơi trầm mặc, rồi lại khuyên nhủ: "Tóm lại không nên khiến tình cảnh cứng nhắc quá. Dù không có đường cữu con, chẳng phải còn có Thánh thượng đó sao?"
Đừng quên, Thánh thượng chính là cậu ruột của Tấn thế tử.
Tam hoàng tử xụ vai, nét mặt lại căm phẫn hơn.
Tấn Trừ đợi chừng ba ngày không thấy tin tức thì sắp bùng nổ rồi.
Nhất là khi hắn nhận được tin chính xác, Trường Bình Hầu phủ đã chấp nhận lời đề thân của Phù gia, sẽ lập tức chọn ngày ăn hỏi! Tin tức ngày quả thực khiến lửa giận của hắn bốc lên, thiêu đốt ngũ tạng.
Ba ngày này, hắn ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào cũng vào cung một chuyến để hỏi thăm, nhưng trong cung chỉ báo tin cho hắn bảo hắn chờ.
Thế này thì đợi đến khi người ta bắt đầu sáu lễ [] rồi, nếu hắn còn chờ nữa, vậy thì hắn chính là một con bò [].
[] Sáu lễ (ngày xưa) trong việc cưới xin gồm: nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kì, thân nghênh.
[] Ý chỉ cắm sừng.