Xích Linh

chương 17: xuy mộng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Mặc cõng Tổng Tư đang lệ dài bên đôi má về phủ trong sự lặng im của gió. Có lẽ Đường Mặc cũng đang khóc. Không phải vì chịu khuất phục trước lũ sói mà khóc như một đứa trẻ con nằm ăn vạ. Có một điều mà thiên hạ chưa được biết về Quỷ Đạo Thành, có thể nhìn thấy được vong hồn người chết, và dường như họ đã nhìn thấy được bóng dáng Quan Ngũ lảng vảng sau những cánh rừng hoang tàn âm khí, Quan Ngũ, hiệu Trường Dương Huyết tổng, thuộc Dương thị, cũng từng lừng lẫy giang hồ, nhưng vào vụ tham ô chuộc lợi về gạo năm đó, tất cả những người nào có tung tích liên quan đến Dương thị, đều bị xử trảm, và từ hôm ấy, Thành Đô lũ lượt mất đi một nhân tài, tướng quân trong hàng ngũ chiến đấu, chỉ vì thèm khát những miếng ăn béo bở, những đồng tiền nhơ nháy mà gϊếŧ người chẳng tiếc trời xanh. Đường Mặc-Tổng Tư-Quan Ngũ, ba cái tên khi xuất chúng thiên hạ, ai cũng phải nhường nhịn, bây giờ mất đi một người dần bị lãng quên, nỗi thù hằn với Tứ Kỳ ngày càng một lớn, Đường Mặc, Tổng Tư kết nạp vào Cảnh Địa Thiên với một ý định trả thù từ lâu không thực hiện được, có lẽ vào thời thế loạn lạc như bây giờ, trả thù cũng là một ý tốt, trời cho, phải nhanh tay mà bắt lấy.

Cũng vào một khắc nào đó, ở Ngọc Đình điện, hoàng hậu không ngủ được, đến thư phòng cùng Diệp Thần tìm tài liệu về Dương thị,

-Nổi tiếng về hí kịch? Tranh Tịch tròn mắt, ngạc nhiên.

-Đúng vậy, Dương Tịch Y Mẫu trước khi làm tông chủ, từng có một quãng thời gian hát hí, nghe nói còn có một gia đình hạnh phúc với một người phàm, nhưng không hiểu lý do gì mà bà quyết định rời bỏ. Diệp Thần quay lại nhìn.

-Đã rất lâu rồi không thấy trở lại, lần này chắc chắn phải phòng vệ kĩ càng lắm nên mới có gan to như vậy. Tranh Tịch đưa mắt nhìn qua cửa sổ, một luồng gió mạnh lướt qua, trăng hôm nay lên cao, soi sáng cả vào trong góc phòng nhỏ.

-Yên tâm, một mình Dương Tịch Y Mẫu cũng đủ gϊếŧ chết Tứ Kỳ rồi, bà ta chính là tiền thân của đàn tì bà, công chúa Thủy Trân cũng từng là học trò của người, Xuyến Chi cũng không địch nổi được đâu.

-Vậy không dùng đàn tỳ bà nữa, nhưng đâu phải là hết sự lựa chọn? Chúng ta còn quạt, giấy vàng, kiếm, sáo. Có lý gì lại không địch nổi?

-Ý nàng là sao?

-Nghe ta phân tích này: Nếu đàn tỳ bà có khả năng gây áp chế tinh thần của con người, thì đương nhiên ta sẽ không dùng kiếm, thổi sáo lấy quạt Quỷ Thiên phát tác tâm linh, dùng giấy vàng khống chế tiếng đàn lan rộng, coi như là bùa phòng thân, khi tinh thần của Tứ Kỳ đã được bảo vệ một nửa, dùng kiếm ra chiến đấu. Nghe nói Dương Tịch Y Mẫu này nổi tiếng hát hí, chắc chắn bà ta sẽ thêm vài câu vào lời đàn, mà thường thường sẽ là khúc Tỳ Bà Phiêu Bạt, thường thường sẽ là:

loạn thế nổi trôi nhẫn nhịn nhìn khói lửa đốt núi sông

thì ta sẽ đối ngược lại để làm bà ta mất sự tập trung:

Loạn thế nổi trôi ai lại nấy đời kia thù oán đời này?

-Nếu bà ta nói: Kẻ hèn mọn chưa từng nhìn nỗi bi thương, dù chẳng biết ta là ai? Diệp Thần quay sang, chăm chú hỏi.

-Kẻ đã bị tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác thì rốt cuộc ai mới hèn mọn đây?

Diệp Thần cười nhẹ, cánh hoa đào trắng ngoài kia cũng rụng xuống.

Bọn họ đưa chân nhẹ nhàng, ra sân thưởng trà đạo, hóng gió trăng, những cơn mưa đầu mùa.

-Theo ta thấy: lần này Dương Tịch Y Mẫu trở về nhất định không đơn giản là tổ chức văn nghệ, chờ đợi mấy vạn năm rồi, chắc chắn nỗi nhục chưa phai mà chỉ tăng thêm. Tranh Tịch uống một ngụm, có vẻ khi nói về vấn đề này, nàng rất hăng say, quên cả trời sắp sáng.

Diệp Thần chỉ chú tâm nghe nàng nói, thỉnh thoảng theo con tim hay cảm giác, hắn lại cười ngọt.

-Trước khi bọn họ vào đến cổng kinh thành của Thành Đô, hãy cho quân nổ một tiếng pháo trắng, làm cho tâm lý bất ngờ, không còn thấy được đâu là Nam, đâu là Bắc, sau đó mới dành cơ hội được cho mình để ra tay. Bước đầu ăn chắc, bước sau dễ dàng.

-Nhưng nếu bọn họ không sợ thì sao? Dương thị nổi tiếng không sợ trời, không sợ đất. Nàng từng nghe danh Quan Ngũ chưa?

-Ta nghe mẫu thân ta kể: Cao nhân ấy còn dám cãi lại tiên hoàng đế khi đã xử sai vụ án bán gạo năm đó, là người tiên phong nộp mạng đầu tiên, thuộc Dương thị.

-Học trò còn như thế, thì nói gì đến sư phụ ? Nàng ngây thơ thật. Hắn đặt cốc rượu xuống bàn gỗ.

- Thật ra kế của nàng cũng rất tốt, nhưng theo ta thấy,để giặc đến nhà rồi mới hành động thì có vẻ hơi chậm chễ. Nếu trong thế bị động như vậy, không ăn chắc mặc bền được đâu. Có lẽ Diệp Thần đã có hết tất cả các kế sách trong đầu, chỉ là hắn đang muốn xem Tranh Tịch ngây thơ đến mức độ nào thôi.

-Vậy ý người là? Nàng nghiêng đầu.

-Hành sát trên đường đi, vào đêm trước khi Dương thị chuẩn bị lên đường, sẽ lập ra doanh trại trên bờ sông Hải Đường, ngay lúc họ đang nghỉ ngơi, chúng ta sẽ bao vây xung quanh, nổ pháo trắng khiến cho chúng giật mình, hoảng loạn, khi đó sẽ thoải mái vào mà tấn công, khi đánh được một nửa, tự động rút lui quân lính, bảo toàn lực lượng, khi vào đến Thành Đô, toàn bộ dân chúng sẽ được giải tán, dùng khói trắng để đánh lạc hướng, gây cảm giác mờ ảo, từ đoạn đường đó chúng ta tiếp tục hạ sát đánh dần, rút dần, dừ đến Địa hoàng thành, thổi sáo, và hát hí, chắc chắn phải làm nhanh chóng trước khi Dương Tịch Y Mẫu ra tay. Khi quân lính hai bên đang xung chiến kịch liệt, bắt Dương Tịch làm con tin. Và khi đó chúng ta đương nhiên sẽ dành phần thắng. Diệp Thần tuy có tâm địa chẳng giống người, nhưng có một cái nhìn của một vị quân sư tài ba.

-Sao không gϊếŧ luôn bà ta? Tại hạ chỉ đoán trước, chắc chắn một ngày Tranh Tịch sẽ phải hối hận khi nói ra câu độc ác này.

-Ta cũng không rõ, nhưng từ khi ta về Thanh Hoàng phủ, Thanh đại nhân đã dặn đi dặn lại ta, không được gϊếŧ bà ấy.

Tranh Tịch như ngộ ra điều gì ấy, nàng vội vàng mở cuốn sách Ký Sử, được ghi chép bằng tay từ đời này sang đời khác.

-Theo tương truyền, Dương Tịch Y Mẫu có trong tay bí kíp độc tôn thiên hạ, nếu như có cuốn này, chắc chắn sẽ chẳng ai dám phản lại, giang sơn sẽ mãi mãi trường tồn và không bao giờ nằm trong tay kẻ khác.

-Chắc chắn bà ta sẽ không dùng quyển này trong thời thế bây giờ. Diệp Thần lạnh lùng đáp trả.

-Tại sao?

-Vì quyển sách này, chính bà ta chỉ được giữ, chứ không một ai mở được, người mở được cuốn sách này thiên hạ vẫn chưa tìm được ra.

-Chưa tìm được vậy chắc chắn phải có người phù hợp rồi, mà ta cũng không cần, nên không quan tâm.

Sáng hôm sau,

Sau khi bàn bạc với tất cả các vị quân sư về ý kiến, không thấy hai cao nhân võ lâm tái thế của thiên hạ Đường Mặc-Tổng Tư.

-"Họ đã về núi từ sớm rồi ạ"

-"Về sớm hay là trốn tránh nghĩa vụ?" Cao Tề lên tiếng.

-"Côn đại nhân cũng đừng quá đau buồn về chuyện này" Bất Nhiễm bật cười, đáng đời mấy chuyện trước kia.

-"Còn về phần của Tích Khanh-Khanh Quân, mong hợp tác vui vẻ" Nàng nhìn về phía hai chú cháu nhà họ.

-"Nể tình cháu trai, ta đồng ý". Tích Khanh ra vẻ thẹn thùng, yếu đuối. Một đóa hoa nhưng chẳng ai thèm hứng.

Đêm hôm đó, đoàn quân của Tứ Kỳ, mỗi bên chia nhau một ít, phần còn lại ở kinh thành trông coi. Điểm xuất phát chính là bên bờ sông Hải Đường, làm sao Diệp Thần có thể đoán ngay ra? Dương thị chủ yếu tập chung môn phái trên núi Quảng Thành, mà từ chân núi đến được nơi cung cấp nước thì chỉ có sông Hải Đường đáp ứng đủ. Theo tục lệ ngày xưa thì, Dương thị rất tôn sùng dòng sông này, được coi là nguồn nước lấy may, nhưng có lẽ sắp được đoàn quân Diệp Thần biến thành bờ sông của tử thần ngự trị...

Lý do Dương thị sơn môn nguyện chui rúc trên núi Quảng Thành, quyết không lan xuống phía Nam, là vì đường đi gập ghềnh khó khăn, có lẽ họ lo cho việc phòng bị. Còn Dương thị đang sinh sống tại Thành Đô thì lại là đầu mối giao thương chính của quốc gia.

Trên đường đi, những cơn mưa từ đêm hôm qua còn sót lại, khiến móng ngựa cọ vào trơn ướt, nhiều lúc còn suýt ngã ngựa trong làn sương mỏng. Tứ kỳ vào mùa xuân thật sự rất nhiều sương, vừa là thuận lợi, cũng đi đôi với khó khăn. Cây lá bên đường lìa hết sang bên vỉa, không cho người đi qua. Nhìn này? Tuyết rơi? Rõ ràng đang mùa xuân hoa đào nở, trăng lên cao quá đầu?

-"Đừng hoảng loạn, đây là thế trận mà Dương thị lập ra, họ quen sống vào mùa lạnh" Diệp Thần định tâm quân lính.

-"Quen sống vào mùa lạnh? Vậy chắc nóng sẽ không chịu nổi rồi" Bất Nhiễm nghĩ bụng.

Diệp Thần nói đúng, cô chỉ giỏi nghĩ mấy cái người thường không biết được... Hoặc không tưởng tượng được.

Hôm nay để tiện cho hành động, tất cả đều mặc y phục binh lính, lần đầu tiên Bất Nhiễm cảm thấy cô thật sự thay đổi, cả về suy nghĩ lẫn tính cách, trông nàng thật sự giống như một tướng quân trong truyền thuyết. Và đó cũng là mong muốn của Bất Nhiễm, cầm đao đánh giặc, đó cũng là một lý do quan trọng để nàng học khinh công. Bước chân vào kiếm đạo.

Gần đến bờ sông, chưa gì đã thấy những ánh đèn lấp lánh từ muôn vàn ngọn nến do Dương thị phát sáng ra, đúng như Diệp Thần nói, doanh trại của họ ở đấy.

-"Nửa đêm mà dám lộng hành như vậy, không sợ phát hiện hay sao?" Bất Nhiễm ngơ ngác hỏi.

-"Dù kể cả có là bẫy hay không thì vẫn phải chiến đấu, có một số việc không thể lường trước, dựa vào số phận thôi" Diệp Thần nhìn lên bầu trời tăm tối.

-"Yên tâm ta tin người có thể khiến bầu trời đen kia trở nên sáng sủa rực rỡ, nơi đó chứa hàng vạn vì sao xa lấp lánh chờ đến hái vào rỏ mang về làm vật tin" Có lẽ trong suốt những năm qua, đây là lần đầu tiên Bất Nhiễm tin tưởng vào hoàng thượng, lần đầu tiên...

Bọn họ nhanh chóng kiểm soát doanh trại, những người canh gác đều được cho thuốc gây mê vội vàng gất xỉu. Kẻ thì bị bịp mồm bằng khăn đen để không phát ra tiếng động. Từng ít người, di chuyển nhẹ nhàng, lót rơm ở đế giày, nhẹ như bông mềm. Nhìn vào qua tấm vải phản chiếu được bên trong, Bất Nhiễm vội vàng nhìn thấy được Đường Mặc-Tổng Tư.

-"Hóa ra cũng chỉ là hai tên tàn phế bỏ chủ theo giặc, chả trách sao đến lúc hấp hối vẫn còn hai tiếng Quan Ngũ". Cô nghĩ thầm, khuôn mặt như đang muốn gϊếŧ người đến nơi.

-"Trên đời này, tội danh nào cũng có thể chấp nhận được, nhưng phản bội thì mãi mãi không thể tha thứ" Với Bất Nhiễm là như vậy.

Bọn họ nhanh chóng chia theo từng nhóm chi phối từng túp lều nhỏ, Bất Nhiễm được phân ở ngoài quan sát, xung quanh rừng núi hiểm trở, khó lòng mà cam chịu được, lại còn có tuyết rơi, nói đến đây Bất Nhiễm chợt nhớ lại lời Diệp Thần nói. Quân lính hai bên kéo đến ồ ạt, trận xung chiến đã diễn ra, phần nhanh hơn có lẽ thiên về Tứ Kỳ nhưng Dương thị lại đông quá, và quan trọng hơn, chẳng thấy sự xuất hiện của Dương Tịnh Y Mẫu.

-"Nhân vật chính lúc nào mà chẳng để cuối cùng".

Nói xong, Bất Nhiễm nhìn thấy đống lửa xung quanh doanh trại giúp phát ra ánh sáng, đá một cái thật mạnh khiến nó đổ xuống, bất ngờ bùng cháy, hơi nóng dần bốc lên, tộc Dương thị đã vội kêu khóc.

-"Ta giúp các người sởi ấm mùa đông lại chẳng chút cảm ơn" Bất Nhiễm bật cười.

Tứ Kỳ có lẽ đang thiên về được nhiều phần thắng, nhưng cũng chưa chắc. Vội có một thứ khiến nàng phải bật kệ lên thành tiếng:

-"Diệp Thần cẩn thận" Hắn đang lao vào đống lửa để cứu Khanh Quân.

Đôi mắt Bất Nhiễm chợt đỏ hoe lại, một cây kiếm đang đâm sượt qua bụng nàng, có lẽ không vấn đề gì nhưng lại chảy quá nhiều máu. Nếu không có Đường Mặc ra tay giúp đỡ, thì có lẽ Bất Nhiễm sẽ bỏ hồn ở danh giới của Dương thị mất.

-"Nương nương có làm sao không?" Hắn vội vàng quỳ xuống đa lễ hỏi.

-"Tên phản bội này sao ngươi lại cứu ta?" Nàng đau đớn trả lời.

-"Phản bội? Người nhầm rồi, thần đến đây để giải quyết tất cả các mâu thuẫn với Dương thị, sau đêm nay sẽ tính giải về kinh thành" Bất giác hắn cười,thật sự đây là một nụ cười rất xinh, nhìn cũng tưởng chừng mà muốn cười theo, gây ám ảnh cả một đời thiếu nữ hoa sắc.

-"Mau cứu ta" Nàng gục đầu vào người hắn.

Sau khi tỉnh dậy, nàng đã ở hoàng cung, nhìn thấy ngay Diệp Thần ở trước mặt.

Bất Nhiễm có chút nhói nhói trong ngực, đôi phần khó chịu không thể thốt thành lời.

-"Nàng tỉnh rồi sao?" Hắn nhẹ nhàng.

-"Ta không làm sao cả, đi mà xem Khanh Quân của ngươi sống hay chết rồi đi" Nàng có phần hơi lạnh lùng, chẳng thèm để tâm.

-"Nhìn thấy người mình sắp bị thiêu trong lửa cháy, chẳng lẽ đành lòng trơ mắt nhìn sao?" Hôm qua nàng đốt lửa đúng không?"

-"Đúng".

-"Dương Tịnh Y Mẫu đã nổi điên về chuyện đấy, có thể trong ngày hôm nay sẽ kéo quân đến kinh thành"

-"Ta sợ chắc? Đến thì đánh thôi".

Khuôn mặt Diệp Thần căng thẳng, tràn đầy lo lắng, ý nghĩ sâu xa phát tán.

Vào buổi chiều hôm đó, theo kế hoạch, người dân Thành Đô sẽ được rời lên núi, toàn bộ kinh thành phủ một màu khói trắng mù mịt, đúng thật là chẳng phân biệt được Bắc Nam. Dương thị chần chừ, từng bước thăm dò, vẫn chẳng thấy Dương Tịnh Y Mẫu đâu cả.

-"Bà ta sẽ đến cuối cùng,lúc trận chiến đang căng thẳng nhất, vì vậy hãy làm cho nó thật kinh khủng vào" Diệp Thần ngồi ở ghế hoàng bào, tay đập tựa vào thành ghế, có đôi chút ung dung tự tại.

Hai bên quân lính xảy ra ẩu đả, Tứ Kỳ vừa đánh, vừa hất khói sáng vào mặt địch khiến cho chúng ho sặc sụa,không còn cảm giác. Có lẽ Dương Tịch Y Mẫu mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ tức điên lên mất. Từ xưa đến nay, bà vẫn luôn tự tin với tài đánh đàn và hát hí khiến cho quân địch phát hoảng, nhưng điều đặc biệt, đến giờ bà ta vẫn chưa ra chiêu đó. Có lẽ vì muốn nhìn thấy sự xuất hiện của Diệp Thần, người đã bày ra những mưu kế này, hoặc là quá nóng vội mà không còn biết trên dưới nữa.

Quân Tứ Kỳ đánh chán chê, vội rút lui, vừa đánh vừa thưa dần rồi dử địch đến cổng kinh thành, chẳng cần phải tốn công đập phá, cổng tự bật mà mở ra đột ngột, vừa chạm chân một khắc đất, hàng phi tiên lửa trên khung thành lao tới,không kịp trở tay...

-"Sáo" Bất Nhiễm chợt hét lên.

Đường Mặc cầm cây sáo trên tay, vang lên mấy khúc Song Diện Yến Tuân, có độ âm vang, nhưng vốn dĩ chỉ là những khúc ca bình thường.

-"Quạt".

Hàng vạn cao nhân trong vị trí được sắp xếp phòng hộ, phái nào ra phái ấy đều giữ một nhiệm vụ quan trọng của mình, dùng Lưu Linh Hồn gọi tà ma đến, dùng quạt để giúp linh hồn theo tiếng sáo vang xa hơn. Khúc nhạc Đường Mặc đang tấu có vẻ thì chẳng chút kinh sợ, nhưng khi kết hợp với thế giới tâm linh thì nó là một bài xa chết chóc. Trong tiếng nhạc ấy, Tứ Kỳ như có thể nhìn thấy bóng dáng hoàng đế Thanh Vấn đang trở về, bước qua cổng với hàng vạn kiệu hoa vàng võng, đưa rước đón đưa, và hôm đó là lễ thành hôn của Thanh Vấn và Tranh Tịch, làm ai nấy cũng sừng sột, sáo cũng không còn đúng nhịp nữa.

-"Là ảo ảnh do Dương thị tạo ra để đánh lạc hướng,mau hành động tiếp đi" Diệp Thần không một chút lo sợ, chẳng một phần sợ hãi, bình thản.

Một lúc sau, theo dự tính, Dương Tịnh Y Mẫu cũng xuất hiện, tấu một khúc đàn tì bà, quả là tiên nữ danh bất hư truyền, tuy cũng không còn thời thanh xuân son sắc, nhưng vẫn còn một nét bí ẩn, huyền bí.

-"Giấy vàng"

Một bàn cờ giấy đã được mở ra đầy nhanh chóng.

Chưa kịp để Dương Tịnh ra tay, Bất Nhiễm vội hát hí. Có lẽ chính bà ta cũng chẳng thể lường trước nổi.

Loạn thế nổi trôi ai lại nấy đời kia thù oán đời này?

Đúng theo dự tính, Dương Tịnh đối lại:

Kẻ hèn mọn chưa từng nhìn nỗi bi thương, dù chẳng biết ta là ai?

Bất Nhiễm bước chầm chậm.

Kẻ đã bị tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác thì rốt cuộc ai mới hèn mọn đây?

Bất chợt từ những ngón tay đan xen trùng vào sợi dây đàn, lao ra những phi tiêu nhỏ, và điểm đến là Bất Nhiễm. Nàng hốt hoảng không kịp trở tay, và điều bất ngờ hơn, Đường Mặc-Diệp Thần cùng lúc đều xông đến.

-Diệp Thần. Cũng giống như đêm hôm đó, cùng một lúc hai âm thanh đều như trùng vào nhau, hóa ra hoàng thượng đỡ cho nàng một ván, vết thương trên eo tối qua lại dấy lên đau đớn, Bất Nhiễm quỳ gục xuống, nằm nguyên vẹn như một con cún đầy ngoan ngoãn.

Đôi mắt Diệp Thần đỏ hoe, phi tiêu độc,loại mà chỉ Dương thị mới có thuốc giải hình như trúng vào cổ, hai người nằm xuống đất, nhìn nhau một lúc, máu chảy càng nhiều, cũng đành bất lực.

Tại hạ chỉ cảm thấy ngạc nhiên tại sao Đường Mặc lại nhảy xuống như định cứu hoàng hậu? Có lẽ không phải vì chức vụ, mà còn nhiều thứ khác, không giống như mắc ân phải trả nợ, mà bằng một thứ cao cả hơn. Nhưng có lẽ không rõ ràng, những người tưởng chừng như chẳng chút liên quan hay rung động, thật ra lại là người có tình cảm sâu đậm nhất. Thâm tâm hắn thế nào, mình hắn thấu, tại hạ và các vị cao nhân cũng chỉ nhìn được qua con mắt khách quan mà thôi... Đơn phương có vẻ thật khổ sở, ai yêu nhiều người, tình yêu tràn về tim ai đầy hơn, người ấy thua cuộc. Tương tư một đời, mà có lẽ vạn năm. Tình cảm đó cũng giống như tay cầm một nắm cát, dễ dàng tuột trôi xuống, không thể bắt lấy. Đường Mặc vốn ít tuổi hơn hoàng hậu, không ngờ lại muốn có bước tiến xa như thế, những người hay cười, thật ra họ chẳng hạnh phúc là mấy.

Tại hạ chẳng biết các vị nghĩ thế nào, nhưng Đường Mặc vốn yêu thầm hoàng hậu từ cái nhìn đầu tiên, có vẻ thật ngu ngốc, hắn cũng chẳng muốn lại gần vì sợ người bị thiệt lây, chỉ dám đứng sau mà bảo vệ. Bất Nhiễm ngây thơ tin rằng: nàng đang cô đơn, thật ra không, khi cả thiên hạ phản lại nàng, thì vẫn còn một người yêu nàng sâu đậm như thế, nhưng có lẽ cả đời này, chẳng ai biết Đường Mặc thích nương nương, gió cũng đành chịu, không một ai hiểu thấu cả, còn về chuyện Diệp Thần thích nương nương, cả thiên hạ không ai là không biết. Hỏi cuộc sống có bất công không? Không đâu, trách thì chắc mình ngu ngốc, tin vào những chuyện viển vông. Chuyện nương nương yêu Diệp Thần thì có thể xảy ra, nhưng việc nương nương có rung động với Đường Mặc thì vốn dĩ không bao giờ. Có lẽ hắn cũng thấu được điều này. Trong thiên hạ vạn dặm bao la, hắn chẳng bao giờ bị khuất phục bởi ai, nhưng lại vô tình bất lực trước vẻ ưu tư của nàng, hắn chẳng màng đến chuyện thế nhân, nhưng không thể bất tâm vô cảm trước chuyện của nàng...

Chiếc ngọc bội của Bất Nhiễm vội tung ra, như là một dấu hiệu, điềm báo nào đó, nó vỡ làm đôi, nát thành trăm mảnh, chẳng phải trước khi đi, mẹ nàng đã đưa cho để phòng thân hay sao? Bây giờ tan tành rồi, cũng giống như một loại tình cảm nào đó, chẳng còn nguyên vẹn nữa... Ngọc bội tượng trưng cho tình mẫu tử, phụ tử, khi nó vỡ rồi, cũng giống như tâm can bị chẻ thành từng khúc, không nhìn được hình dáng.

Tiếng rơi của nó thanh thảnh, từng hạt thủy tinh va đập trên sân như cố tình lấy tiếng kêu, thu hút ánh nhìn thật mạnh mẽ, phía xa xa kia là làn khói trắng, sương rơi mờ ảo, mưa bay từng chùm, lòng người chảy đến ướt áo. Tất cả các binh khí đều được vứt xuống, không gian yên lặng đến từng khoảng, chỉ còn nghe thấy tiếng ngọc trân rơi, từng hạt, mảnh thủy tinh vỡ từng khúc.

Dương Tịnh Y Mẫu dừng tay, nghe thấy, đưa mắt nhìn, miếng ngọc này chỉ có gia tộc Dương thị mới có.

Thâm tâm bà dường như hiểu ra một thứ gì đó. Ngày xưa bà cũng có một cái, nhưng đã rất lâu rồi, không còn tìm thấy... Không biết tại hạ đã hiểu ra được phần nào chưa?

Dương Tịnh bật khóc, cũng chẳng hiểu lý do làm sao cả, thuận theo tự nhiên. Dương thị rút lui, bà cũng chẳng còn tâm tình gì mà luyến tiếc, đàn tỳ bà đứt một dây, như lòng người cũng đang đứt thành trăm mảnh, xen một chút hổ thẹn tiếc nuối.

-Thuốc giải, cho ta xin thuốc giải. Bất Nhiễm cố gắng thốt ra thành lời, nàng nhìn hoàng thượng đang bất tình, nước mắt ngược thành dòng sông.

Dương Tịnh quay lại chỉ nói:

Muốn xin thuốc giải

Đến núi Quảng Thành

Dương Tịnh Y Mẫu.

Nói dứt câu Y Mẫu bước đi về phía làn sương mỏng, mất tung tích.

p/s: Chờ chap nhé các cậu ơi. Giữ sức khỏe để còn đọc truyện của tớ nha:)))

Các cậu nghe bài Xuy mộng đáo Tây Châu nhé.

Truyện Chữ Hay