Như Ngọc cảm thấy Phượng Nhi nói không sai, nàng thật không có tiền đồ, vốn đã nói rõ ràng không tới, vậy mà lúc này nàng lại bay tới chỗ này. Ngày mai hắn sẽ trả lại ngôi nhà đang thuê, với tư cách một người “đã từng là bằng hữu” nàng có nên tới chào hỏi hắn vài câu hay không. Nhưng nàng lại cứ do dự mãi, đến khi có đủ dũng khí thì trời cũng khuya lắm rồi.
Như Ngọc đứng ở ngoài cửa viện của Thiệu Tịch Ngôn, nhìn vào trong phòng đã tắt đèn, không khỏi có chút thất vọng. Nàng cho rằng trong lòng hắn ít nhất cũng có một vị trí dành cho nàng; ngày hôm đó hắn lớn tiếng quát mắng nàng phát khóc mà bỏ đi, có thể hắn sẽ có một chút hối hận; mấy ngày nay nàng không tới đây, hắn hẳn sẽ có chút ít nhớ nàng, dù là chỉ một chút.
“Ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành kỳ thi, bây giờ đã trễ như vậy, tất nhiên hắn đã sớm đi nghỉ bảo dưỡng tinh thần.” Như Ngọc thầm nhủ tự an ủi bản thân. Nàng nghĩ mình nên rời đi, nhưng cơ thể không nghe theo sai bảo mà lại bay vào sân nhỏ, đến trước cửa phòng thì ngừng lại, do dự hồi lâu không dám đi vào, từ khe nhỏ nhìn vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng tối đen như mực, cũng không nhìn rõ cái gì, đành bay sang chỗ cái cửa sổ sau phòng… quả nhiên vẫn còn một cái khe nhỏ để hở ra.
Bởi vì căn phòng nay đã lâu không có người ở, cái cửa sổ này tất nhiên sẽ không dùng tới, nàng đã từng nói qua chuyện này với Thiệu Tịch Ngôn mấy lần, bảo hắn mời thợ đến sửa lại, ban đêm mùa thu khá lạnh, cửa sổ này lại gần giường, gió đêm thổi từ khe hở trên cửa sổ vào rất dễ khiến bị cảm lạnh, lần nào Thiệu Tịch Ngôn cũng chỉ thuận miệng đáp một tiếng, còn nói để như vậy rất mát, cũng không đi tìm người tới sửa lại.
Khi Như Ngọc ghé lên bệ cửa sổ nhìn vào bên trong phòng, chỉ thấy được bóng lưng Thiệu Tịch Ngôn trên giường, quả nhiên là hắn đã đi ngủ.
Trong lòng Như Ngọc bỗng có chút ê ẩm, chua sót, thầm nghĩ rằng mấy ngày này trong lòng nàng vẫn không thoải mái khi nghĩ đến hắn, vậy mà hắn lại không để ý tí gì, rất an tâm ngủ ngon lành. Như Ngọc chép miệng, lại nghĩ chắc là những ngày này Thiệu Tịch Ngôn đều trôi qua rất tiêu dao khoái hoạt, ban ngày uống rượu ngắm hoa ngâm thi tác đối với Phùng huynh Trần huynh, buổi tối trốn ở trong chăn tương tư, khẳng định đã sớm quên nàng sạch sẽ rồi.
“Hạ lưu… Tên khốn khiếp…” Như Ngọc tội nghiệp mà lầm bầm lên tiếng, chợt thấy Thiệu Tịch Ngôn nhúc nhích, nhất thời bị dọa, cúi người xuống trốn đi. Tim nhảy lên tận cổ họng, đập thình thịch… qua một lúc lâu sau, nàng đánh liều đứng dậy nhìn xem, hóa ra hắn chỉ trở mình, rồi tiếp tục ngủ ngon lành.
Như Ngọc nhớ tới lời Phượng Nhi nói với nàng, có lẽ hắn đối với nàng chỉ là trêu đùa mà thôi.
Là do nàng đã quá ngây thơ, nào có người sống nào nguyện ý làm bạn với quỷ, hắn vừa tuấn tú lại có học thức uyên thâm, tất nhiên sẽ không thích nàng.
Như Ngọc cắn môi tủi thân, thần sắc ảm đạm quay người đi.Mùng một tháng tám kỳ thi Hương chính thức được mở, tổng cộng phải thi ba vòng, cứ cách ba ngày thì có một vòng thi, đến khi kết thúc cả ba vòng là ngày mùng bảy tháng tám, cũng gần tới tết Trung Thu, các cửa hàng lớn nhỏ trong kinh thành dần trở lên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Đám thư sinh ứng thi bọn họ khổ đọc đèn sách mười năm, thêm một năm khảo thí, ngày bảy tháng tám chỉ trong một khắc đi ra từ trường thi, tinh thần mới cảm thấy được giải thoát. Về phần kết quả kỳ thi như thế nào, có thể đi thi đình hay không, lại không để ý như trước nữa, thay vào đó lại muốn thoải mái chè chén giải trí một phen. Mỗi năm thi cử, mùng bảy tháng tám kinh thành lại bị gọi là tiểu Trung Thu, phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều là cảnh tượng nhiệt náo, đặc biệt là các tửu quán, rất được các thí sinh yêu thích.
Thiệu Tịch Ngôn mới từ bên trong trường thi đi ra, chưa kịp quay về nhà, liền đã bị hai người Phùng Trần kéo đến quán rượu Túy Tiên Cư nổi danh nhất kinh thành, lúc này trong tiệm sớm đã có rất nhiều thí sinh tới đó, xem ra còn tới nhanh hơn cả bon họ. Lúc này tất cả mọi người không còn quan tâm là trước đó có âm thầm cạnh tranh nhau hay không, mặc kệ có quen biết hay không, không biết tên hay không, đối đáp mấy chén cũng liền làm bạn tri kỉ lâu năm rồi. Cho đến về sau ba nhóm người làm một chỗ, chuyển đến lầu hai trong phòng khách, mở cửa sổ xung quanh, vừa ngắm trăng uống rượu, vừa làm thơ hát khúc, nguyên một đám đều vứt bỏ phong tác của thư sinh nhã nhặn, thỏa thích vui đùa. Trên đường người đi lại lườm lượm, thấy cảnh này trên lầu cũng không kinh ngạc, chỉ dạo phố xem đèn, thật sự là thấy được quang cảnh của tiểu Trung Thu.
Thiệu Tịch Ngôn ngồi bên cạnh cửa sổ, cũng không nhớ rõ mình rốt cuộc uống bao nhiêu chén, lại nhìn mình và hai người Phùng Tử Thanh, Trần Minh Khải quen biết cũng bưng rượu chạm cốc cùng với người bốn phía. Lúc Trần Minh Khải ra khỏi trường thi sắc mặt không được tốt lắm, nghe nói là làm bài không ổn, nhưng người này tính cách rộng rãi, một lát sau thực sự hòa nhập với mọi người hoan ẩm, mà Phùng Tử Thanh từ lúc ra trường thi tinh thần vẫn hưng phấn, giống như ngày mai cái mũ trạng nguyên sẽ được đặt luôn trên đầu hắn ta vậy, Thiệu Tịch Ngôn biết hắn là người cẩn thận, rất ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài, như thế khác hẳn với thái độ ngày thường, có thể thấy được kỳ thi rất thành công. Như trong lòng hắn có mẫu, với tài học của Phùng Tử Thanh, cho dù là phát huy tối đa, cũng sẽ không như hắn. Do hắn cảm thấy bài thi đặc sắc, mặc dù không đứng đầu bảng, nhưng chắc chắn không thể không nằm trong tam giáp.
Thiệu Tịch Ngôn đứng bên cửa sổ, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, đắc ý, hưng phấn không chỗ nói hết. Hắn là người không muốn tâm sự quá nhiều với người khác, chỉ cảm thấy lòng người hiểm ác, tri kỷ bằng hữu tốt cũng nên giữ chút ít khoảng cách, tất nhiên không muốn trước mặt người khác bày ra vẻ đắc ý tự mãn khen chính mình làm được văn vẻ “Diệu Bút Sinh Hoa, chữ chữ châu ngọc”.
Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới Như Ngọc, chỉ khi ở trước mặt nàng hắn mới có thể chính thức thả lỏng bản thân. Hắn có thể khen bài văn của mình đến tận trời, hoặc không chút nào che dấu mà nói thẳng người nào đó tài học thường thường, chắc chắn nàng sẽ há miệng mở to mắt nghe thật cẩn thận, vẻ mặt cười ngây ngô.
Nếu như hắn không cãi nhau với nàng đến nỗi phải trở mặt như hiện giờ thì tốt rồi… Nếu như hắn không lỗ mãng trách lầm nàng như vậy, không nói nặng lời với nàng như vậy…thì mọi chuyện sẽ tốt hơn….
Thiệu Tịch Ngôn rũ mắt nhìn chén rượu trong tay hồi lâu, uống một hơi cạn sạch.
“Tịch Ngôn! Tịch Ngôn! Huynh ngồi một mình ở đó buồn bực cái gì vậy? Sang đây xem cái này!” Trần Minh Khải ở phía xa gọi hắn, một đám người vây một chỗ giống như đang chăm chú xem một cái gì đó mới lạ.
Thiệu Tịch Ngôn đặt chén rượu xuống, cười đi tới. Nhưng mới đi được hai bước, chợt nghe trên đường truyền đến một hồi kinh hô tê tâm liệt phế.
Trong phòng mọi người cũng không nghe thấy, chỉ có Thiệu Tịch Ngôn bị doạ sợ đến một thân toàn mồ hôi lạnh, lập tức lao ra phía ngoài nhìn lại, thì chỉ thấy hai luồng bóng trắng xuyên qua dòng người xem đèn đang đi lại trên đường.
Thiệu Tịch Ngôn xông về phía trước vài bước ghé vào cửa sổ nhìn quanh, đã thấy hai luồng bóng trắng kia sớm chạy ra khỏi con đường trước mặt. Trái tim hắn nhứ bị ai bóp chặt, tuy chỉ nhìn thoáng qua, hắn lại thấy rõ ràng, một ác quỷ đang giật tóc một nữ quỷ khác, vừa kêu khóc vừa chạy như bay trên đường. Mà nữ quỷ bị tóm chặt kia chính là Như Ngọc.
Nàng bị đồng bạn bắt nạt rồi hả? Hay là bị ác quỷ quấy rầy? Thiệu Tịch Ngôn hi vọng bản thân nhìn lầm, hắn mới vừa nghe thấy tiếng la kêu cứu thất thanh khiến hắn bị dọa đến nỗi đổ cả một thân đẫm mồ hôi, rõ ràng là tiếng của Như Ngọc.
Trong lòng Thiệu Tịch Ngôn thoáng nảy lên một cái, gạt mọi người sang một bên, chạy thẳng xuống lầu. Đến khi hắn đứng trên đường, thì hai thân ảnh kia đã sớm biến mất. Hắn lo lắng chạy về phía hai người biến mất kia đi,từ trong đám người tìm bóng dáng Như Ngọc ở khắp mọi nơi. Lúc bấy giờ quỷ hồn đi lại trên dường rất nhiều, nhưng chỉ bóng dáng Như Ngọc thì không thấy.
“Như Ngọc! Như Ngọc!” Thiệu Tịch Ngôn kêu to, nhưng tiếng hô của hắn có lớn đến đâu cũng bị âm thanh huyên náo của đường phố lấn át mất rồi. Trên người hắn đổ một lượt mồ hôi lạnh, không dám nghĩ tới hoàn cảnh hiện giờ mà Như Ngọc có thể lâm vào, trong lòng đau xót vô cùng mắng chửi chính mình, nếu như không phải hắn mắng nàng, đuổi nàng đi, thì hôm nay nàng sẽ bám dính ở bên cạnh hắn, sẽ không bị ác quỷ quấy nhiễu.
Thiệu Tịch Ngôn đi dọc theo phố xá sầm uất, xuyên qua từng con ngõ nhỏ, mọi chỗ có thể đi, chạy nhanh không mục đích tìm kiếm, rốt cục chạy qua vô số hang cùng ngõ hẻm, chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở từ một con hẻm nhỏ truyền tới.
Thiệu Tịch Ngôn lập tức vội vàng chạy tới nơi có tiếng khóc, đến khi quẹo vào con ngõ nhỏ nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, trong lòng cảm thấy đau đớn khó chịu không nói thành lời.
Như Ngọc đang ở cuối ngõ hẻm, chật vật co rúc trong góc nhỏ mà nức nở khóc. Như bị kinh hãi quá lớn, nàng không phát hiện ra có người đang tới gần, chỉ ngồi trong góc nhỏ một bên gạt lệ, một bên sửa sang lại đầu tóc bị kéo rối, trong miệng càng không ngừng khóc thút thít lầm bầm mắng: “Tên khốn nạn… Tên… Tên khốn nạn… người như huynh thì cả một trăm năm nữa cũng không được đầu thai… Hu hu…”
Miệng Thiệu Tịch Ngôn khô khốc, khẽ gọi: “Như Ngọc…”
Như Ngọc đang khóc nức nở kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, cả người giống bị làm ma pháp tựa như định trụ, sau một khắc liền cuống quít lau sạch nước mắt trên mặt, vừa nghiêng đầu xuyên qua tường trốn đi.
Thiệu Tịch Ngôn vội vàng chạy tới, vịn tường kêu lên: “Như Ngọc, đừng đi, Như Ngọc!”
Bên trong tường không có chút động tĩnh, nhưng Thiệu Tịch Ngôn cảm thấy Như Ngọc vẫn chưa đi, chỉ trốn ở bên trong nghe hắn nói, lúc này hắn có một bụng từ muốn nói mà không biết nói từ đâu, vịn tường đứng trong chốc lát ôn nhu nói: “Ta vừa mới thấy có người bắt nạt cô, cô không sao chứ?.”
Bên kia tường không có trả lời, nhưng lại mơ hồ truyền đến tiếng hít mũi tủi thân.
“Cô đi ra, cho ta xem cô có sao không, ta rất lo lắng cho cô.”
Thiệu Tịch Ngôn đợi một lúc nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, nhẹ thở dài, nói: “Ta biết, cô giận ta, giận ta ngày đó không phân tốt xấu mắng cô. Bây giờ ta xin lỗi cô được không? Ta biết là ta trách oan cô rồi, ngày đó là ta hồ đồ rồi, bị váng đầu rồi, nói những lời kia toàn bộ là không phải, cô là cô nương tốt bụng thiện lương, ta rất thích cô, thật tình muốn làm bạn với cô.”
“Cô trở lại đi, chúng ta tiếp tục làm bạn, được không?”
Thiệu Tịch Ngôn đợi hồi lâu, bên kia tường vẫn không có tiếng trả lời.
“Như Ngọc? Cô ở đâu? Có nghe thấy ta nói không?” Thiệu Tịch Ngôn dán lỗ tai lên tường nghe ngóng, chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít rất nhỏ tiếng hô hấp cũng không có. Hắn lui ra phía sau vài bước, nhìn hai bên, phía tay trái cách đó không xa có cửa sân sau, cái tường nối với sân nhỏ người ta. Hắn chuyên tâm nghĩ đến Như Ngọc, cũng bất chấp đúng hay sai tự xông vào nhà dân, đẩy thẳng cửa sân đi vào. Đi đến trong góc tường bên cạnh, lại phát hiện nửa cái quỷ ảnh cũng không có, chẳng biết lúc nào Như Ngọc đã sớm đi rồi.
Thiệu Tịch Ngôn cảm thấy trầm xuống, vô cùng thất vọng.