Ái Vy tuy là nhân viên mới nhưng cô ta cũng rất biết cách tạo dựng mối quan hệ với đồng nghiệp. Vẻ mặt non nớt, đi đứng nhẹ nhàng, lại dùng lời nói khen ngợi người khác rất nhanh nhận được thiện cảm từ đồng nghiệp. Cũng chính vì vậy mà cô ta biết được tin đồn giữa Anh Thu và Phó tổng Phạm Tích Nhân.
Tuy nhiên cô ta không giống những người khác, chê bai ghen tị hay âm thầm tránh xa khỏi Anh Thu. Ngược lại cô ta phải càng làm thân với Anh Thu càng nhanh càng tốt. Cô ta biết sẽ không có ai chủ động thân thiết với Anh Thu ngoại trừ cô ta.
Tại sao Ái Vy làm như vậy? Tất cả đều có dự tính từ trước, mục đích chỉ có một giành vị trí đứng đầu. Nếu theo như tin đồn, Phó tổng và Anh Thu có quan hệ không bình thường, anh ấy rất nghe lời Anh Thu. Vậy thì thân thiết với Anh Thu sẽ có lợi cho cô ta. Chỉ cần sau này năn nỉ Anh Thu nói vài câu tốt đẹp về cô ta với Phó tổng thì cơ hội trở thành nhân viên chính thức nắm chắc trong tay. Cũng không cần tranh đua giành ngôi vị thực tập sinh xuất sắc nhất nữa.
Còn nếu Anh Thu dùng chiêu quyến rũ Phó tổng, như vậy Anh Thu cũng là một đối thủ đáng gờm. Là mục tiêu loại bỏ số một. Chỉ cần bên cạnh, để Anh Thu thường xuyên chia sẻ mọi chuyện, tìm ra sơ hở của Anh Thu, sau đó công kích một chút không phải xong sao?
Một kế hoạch tuyệt vời, đằng nào cũng có lợi. Vì thế mới ngày đầu Ái Vy đã bắt chuyện cùng Anh Thu. Mà ông trời cũng sắp xếp cho cô ta ngồi cạnh Anh Thu, kế hoạch càng trở nên dễ dàng hơn.
Cứ như vậy ngày thành công sẽ không còn xa nữa.
...
"Phó tổng đưa gì cho cậu sao?" Thấy Anh Thu về, Ái Vy quay sang hỏi thăm.
"Bắt mình đánh máy lại tập tài liệu này." Đúng là khóc không ra nước mắt mà.
Ái Vy che miệng: "Oa! Nhiều vậy sao? Có cần mình giúp không?" Cô ta đang muốn đưa tay chạm vào tập tài liệu liền bị Anh Thu từ chối.
Anh Thu lắc đầu, nhiệm vụ này là giao cho cô hơn nữa là tài liệu nội bộ, nếu để Phạm Tích Nhân biết được có người giúp cô, chẳng may có chuyện gì lại liên luỵ đến người khác thì không hay.
"Không cần đâu để mình tự làm được rồi."
Ái Vy mím môi, liếc nhìn tập tài liệu, nội dung bên trong là gì chứ. Lại không cho người khác xem: "Vậy cậu cố lên nha, cần giúp cứ nói mình." Nói xong cô ta vỗ vai Anh Thu rồi quay lại bàn tiếp tục làm việc.
Anh Thu nhìn tập tài liệu lại cảm thấy đau đầu. Chỉ có ba ngày, nếu không bắt đầu ngay sẽ không kịp.
Tốc độ đánh máy của Anh Thu khá nhanh. Nói ra phải cảm ơn anh trai cô, anh ấy đam mê công nghệ, nên từ sớm đã chỉ cô đánh máy, sử dụng phần mềm, cả cách truy cập mạng. Hơn nữa còn bắt cô ngày nào cũng phải luyện đánh máy cho thành thạo. Ban đầu thấy thích thú, nhưng về sau ngày nào cũng đánh đi đánh lại khiến cô thấy nhàm chán, liền bị anh ấy nghiêm mặt ép buộc cô luyện tập dù cho cô không muốn. Bây giờ mới thấy lợi ích của việc trau dồi kỹ năng. Dù là việc đơn giản nhưng vào một trường hợp nào đó sẽ phát huy được hết công dụng, ví dụ như bây giờ, Anh Thu tập trung đã đánh được kha khá chữ.
Phạm Tích Nhân lại dặn cô mỗi ngày đánh xong phải đem tập tài liệu trả lại, đảm bảo cô không đem về. Cô lại phải gặp mặt anh ta suốt ngày. Sáng đến phòng lấy tài liệu chiều đem trả. Đúng là biết cách hành hạ người khác.
"Chị ơi em phải để tài liệu ở đâu đây?" Anh Thu đánh máy đến nổi tay chân bủn rủn, hoa đầu chóng mặt ôm tập tài liệu hỏi thư ký.
"Em cứ đem vào phòng cho Phó tổng đi." Thư ký đang sắp xếp lại hồ sơ chuẩn bị ra về đáp.
"Phó tổng ở trong đó sao chị?"
"Không, anh ấy về từ sớm rồi."
Anh Thu nhìn đồng hồ, trời đã sụp tối, anh ta thì sung sướng rồi, tan ca đứng giờ chỉ giỏi hành xác cô.
Nhưng lỡ cô vào một mình, nếu mất đồ gì đó anh ta có cớ đổ lên đầu cô sao? Nghĩ vậy cô liền trùng bước nhìn thư ký: "Hay là chị đem vào giúp em đi, em sợ trong phòng thiếu một món đồ gì đó liền nghi ngờ em."
Thư ký nhận được lệnh, Anh Thu có đến cứ trực tiếp cho vào là được: "Em yên tâm Phó tổng của chúng ta là chuyên gia chế tạo camera, phòng anh ấy được lắp rất nhiều thiết bị ghi hình, có muốn cũng không thể đổ oan cho em đâu."
Anh Thu cũng không bất ngờ gì, sở thích của anh ta kì lạ như con người anh ta vậy. Cô chạy một hơi vào đặt tập tài liệu lên bàn rồi chạy ra. Vẫn nên đánh nhanh rút gọn cho chắc.
Để nhanh chóng hoàn thành xong đúng hạn, cô chỉ còn cách sáng đến công ty thật sớm, tối đợi đến giờ đóng cửa mới ra về.
Mới trôi qua hai ngày, hai quầng thâm ở mắt Anh Thu xuất hiện thật rõ ràng. Nhớ lúc trước cô còn cười Kỳ Vân chị ấy bị Giáo sư Trần bắt chép phạt. Còn cô bây giờ có khác gì đâu chứ, chị ấy chép tay còn cô là đánh máy cũng không sung sướng gì hơn. Đúng là "cười người hôm trước hôm sau người cười".
Anh Thu đi đến tận tối khuya mới về, vừa bước vào nhà Khả Uy liền nói: "Anh tranh thủ về thăm em, em lại bỏ mặc anh một mình ở nhà."
Đúng là từ lúc tụ họp ở quán Karaoke đến giờ cô quên mất sự hiện diện của ông anh trai này. Nhưng mà cô hết cách rồi, chỉ tại tên Phạm Tích Nhân mới mấy ngày đã hút cạn sức lực của cô.
"Anh trai à, muốn có người quan tâm thì mau mau cưới vợ đi cho em nhờ."
Khả Uy ôm ngực đau lòng không thôi: "Em có phải em gái anh không?" Lại có thể nói ra những lời vô tình như vậy.
Anh Thu thật hết cách với Khả Uy. Nhưng thật sự lỗi là do cô, ngày mai anh ấy lại đi rồi. Cứ tưởng sẽ ở lại lâu, qua quãng thời gian này cô sẽ bù đắp lại, ai ngờ. Anh Thu mềm lòng: "Anh ăn tối chưa?"
Khả Uy lắc đầu: "Đợi em về ăn cùng, nhưng đợi mãi không thấy về." Nên vẫn là ôm cái bụng đói, quá giờ ăn liền không muốn ăn nữa.
"Nhà chỉ còn mì thôi!"
Khả Uy cũng không chê bai: "Mì hai trứng lòng đào."
Anh Thu cất túi xách sau đó đi thẳng vào bếp nấu mì. Cô cũng đang rất đói.
Hai anh em nhanh chóng giải quyết bữa tối rồi cùng nhau xem tivi một lát, cuối cùng là đi ngủ.
Buổi sáng, Khả Uy ra sân bay sẵn tiện cho cô quá giang. Hôm nay cô đến công ty sớm hơn được hai mươi phút, lại lao đầu vào đánh máy.
"Anh Thu đêm qua cậu không ngủ hả?" Khả Vy vừa mới đến, kéo ghế ngồi xuống hỏi.
Anh Thu vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình đáp: "Không có, nhìn mình kém sắc lắm hả?" Anh Thu lo lắng sờ vào mặt mình, đúng là không còn láng mịn nữa.
"Cho cậu." Mặt nạ này hiệu quả lắm đó, sau một đêm sẽ hồi phục nhan sắc cho cậu.
"Cảm ơn, Ái Vy cậu thật tốt!" Anh Thu choàng người qua ôm Ái Vy, cảm động không thôi.
Chỉ thấy Ái Vy âm thầm nhếch môi, rất nhanh nét mặt vui vẻ nói: "Có gì đâu!"
Đến trưa mọi người đã đi ăn hết, Anh Thu vẫn chăm chỉ tiếp tục công việc. Cô chỉ còn đúng năm tiếng nữa thôi, bây giờ thời gian là vàng là bạc, không thể lãng phí.
Điện thoại rung lên, Anh Thu bật loa ngoài: "Em ăn trưa chưa?" Là Minh Khải gọi điến.
"Vẫn chưa."
"Anh đang ở dưới công ty em, xuống đi rồi đi ăn với anh."
Anh Thu dừng động tác đánh máy lại. Tuy cửa hàng thiết bị cách công ty AHS không phải là xa xôi nhưng cũng mất một đoạn, trời lại nắng như thế này. Minh Khải thật có lòng. Nhưng mà nếu cô đi ăn sẽ không kịp: "Sao anh không báo trước với em?" Giọng nói cô nhỏ dần.
Đầu dây điện thoại bên kia Minh Khải im lặng một lúc mới đáp: "Em bận sao?"
"Xin lỗi Minh Khải hiện tại em đang rất gấp, để hôm khác được không anh." Trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng vì cô hết cách rồi.
"Được, anh biết rồi." Minh Khải rất nhanh mà đồng ý. Giọng nói trầm ấm cũng không nghe được là có thất vọng hay không.
Anh Thu cắn răng kiềm chế cảm xúc trong lòng, cô phải phân định rõ chuyện nào cần ưu tiên trước.
Mười phút sau, Minh Khải lại gọi đến: "Em xuống đây đi, chỉ năm phút thôi, anh mua Hamburger cho em, cũng không thể để bụng đói mà làm việc được." Anh biết Anh Thu tính tình cố chấp, nói không đi ăn với anh, nhất định cũng chưa ăn uống gì đàng hoàng đâu.
Anh Thu lập tức chạy xuống phía dưới, ngoài sảnh thấy Minh Khải đang đứng dựa vào tường, cô chạy đến ôm anh: "Xin lỗi anh!"
Minh Khải cười một cách nhẹ nhàng, đưa cho Anh Thu hộp đồ ăn: "Định đem lên để em đỡ tốn thời gian, nhưng bảo vệ không cho."
"Em...!"
Minh Khải ra dấu im lặng: "Em đang rất gấp mà, để sau hẵn nói."
Anh Thu nuốt mấy lời định nói xuống. Minh Khải thông cảm cho cô, cô rất vui, anh ấy hiểu chuyện, nên để xong hôm nay cô giải thích cũng không muộn.
Anh Thu gật đầu, nghe lời Minh Khải, cô xoay người mím môi rời đi.
Nhờ có Hamburger Minh Khải đem đến, cô chóng chọi lại được cơn đói, bụng được lắp đầy, Anh Thu có sức sống, tốc độ cũng nhanh hơn, chưa đến năm giờ cô đã hoàn thành.
Anh Thu cố tình thả mạnh tập tài liệu lên bàn Phạm Tích Nhân rồi vội vàng nói: "Xin lỗi Phó tổng vì nặng quá nên tôi run tay."
Phạm Tích Nhân nhếch môi nhìn Anh Thu, không thèm nhìn tập tài liệu lấy một lần: "Phó tổng anh không kiểm tra sao?"
"Không cần!"
Công sức ba ngày trời của cô, Phạm Tích Nhân lại chẳng mấy để tâm, trong lòng lửa giận trào dâng, Anh Thu há miệng đang muốn nói: "Không cần thì anh bắt tôi đánh lại làm gì?" Thì Phạm Tích Nhân đã nhanh hơn một bước phun ra ba chữ:"Để xem sau." Anh Thu cũng không còn lời gì để nói.
Phạm Tích Nhân bật cười trông rất thoải mái.
Anh Thu nhíu mày: "Phó tổng đang cười gì vậy?"
Phạm Tích Nhân ho nhẹ, điều tiết cảm xúc, nhìn vẻ mặt của cô chẳng khác gì con gấu trúc, khuôn mặt trắng, chỉ có xung quanh mắt là đen: "Được rồi, không trừ điểm chuyên cần nữa, về nghỉ ngơi đi." Anh là một ông chủ rất quan tâm đến tình hình sức khoẻ của nhân viên nha.
Anh Thu còn đang lo lắng nhiệm vụ tiếp theo là gì, Phạm Tích Nhân lại vui vẻ mà tha cho cô. Chuyện hiếm khi xảy ra, tất nhiên cô phải nhanh chóng chạy đi trước khi anh ta đổi ý rồi.
Mừng lễ sớm! Hôm nay đăng thêm vài chương. Chúc cả nhà nghỉ lễ vui vẻ không quên ủng hộ Hi nhé!