Hôm nay là ngày khai giảng của Đại học Đế Đô, sau khi trải qua kì nghỉ đông vắng vẻ, quán xá ở phố ăn vặt gần trường trở nên đông vui, náo nhiệt hẳn lên. Sau một thời gian không gặp nhau, các sinh viên sau khi hết giờ học đều đến đây, cùng chọn mộtquán, vừa ăn vừa trò chuyện những điều thú vị đã trải qua trong kì nghỉ.
Nhóm bạn gái phòng ban đầu cũng lên kế hoạch như vậy, thậm chí Hàn Du đã đặt trước một bàn tại quán thịt quay hot nhất trong phố. Kết quả đợi đến khi hết giờ học, Trần Ngư đã quay đầu chạy mất.
“Cậu ấy vừa nói cậu ấy muốn đi đâu?” Hàn Du hỏi Phương Phỉ Phỉ đang đứng bên cạnh, vừa mới được Trần Ngư quăng cho đống sách vở.
“Hình như cậu ấy về nhà.” Phương Phỉ Phỉ cũng không chắc chắn.
“không phải là cậu ấy vừa từ nhà đến trường thôi sao?” Hàn Du nghi hoặc nói.
“Qua một kì nghỉ đông, Tây Thi bây giờ đã không còn là Tây Thi trước đây nữa.” Trương Mộc Oản chợt cảm thán.
“Sao cậu lại nói thế?” Phương Phỉ Phỉ khó hiểu nhìn Trương Mộc Oản.
“Cậu ấy có bạn trai a.” Trương Mộc Oản không nhịn được mà cảm thán, cuộc đời này đúng là không biết trước được điều gì (thế sự vô thường), Tây Thi vốn là người ngây thơ về tình cảm nhất trong số bọn họ, ấy vậy mà lại là người đầu tiên trong phòng họ thoát số FA.
“Đúng rồi.” Hàn Du bừng tỉnh “Lúc sáng tớ còn hỏi cậu ấy khi nào dẫn bạn trai đến giới thiệu cho bọn mình nữa ấy.”
“Rồi cậu ấy nói sao?” Trương Mộc Oản và Phương Phỉ Phỉ tò mò hỏi.
“Cậu ấy nói … Bây giờ bạn trai của cậu ấy … không thể gặp người.” Hàn Du không còn gì để nói.
“…” Phương Phỉ Phỉ và Trương Mộc Oản cũng chẳng nói nên lời.
==
Trần Ngư ra khỏi cổng trường, đón một chiếc xe taxi đi về khu tập thể. cô vội vội vàng vàng chạy về như vậy là vì tối nay ông Ngô sẽ giúp Lâu Minh tách rời sát khí.
Ngày hôm qua, bộ trưởng Lâu đem về sáu món pháp khí thì chỉ có một món có thể tạm sử dụng, nhưng chiều nay Mao đại sư đem đến hai món nữa, có phẩm cấp rất tốt. Ông Ngô suy nghĩ một chút, quyết định tối nay sẽ thực hiện việc tách rời sát khí cho Lâu Minh.
Sở dĩ ông Ngô quyết định sớm như vậy vì sát khí của Lâu Minh mới được trâm cài tóc làm sạch, sát khí trong linh hồn đang ở trạng thái ổn định nhất. Vì không rõ sát khí có biến động như thế nào, ông Ngô sợ chậm trễ sẽ phát sinh những vấn đề khó lường trước nên quyết định làm càng sớm càng tốt.
Lúc chiều Trần Ngư mới biết tin là ông nội định tối nay sẽ tách rời sát khí cho Lâu Minh nên mới hốt hoảng chạy về khu tập thể.
Trần Ngư xuống xe, chạy thẳng đến biệt thự nhỏ nhà họ Lâu, liếc mắt nhìn thấy Lâu Minh trong trang phục ở nhà đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách,thì tức khắc thở phào nhẹ nhõm, may quá, còn kịp.
“Trần tiểu hữu đến rồi hả.” Mao đại sư thấy Trần Ngư thì lên tiếng chào hỏi.
“Mao đại sư, bác Lâu, anh Ba.” Trần Ngư đi tới, chào từng người một.
Bộ trưởng Lâu gật gật đầu, Lâu Minh thì hơi đau lòng nhìn trán Trần Ngư rịn một lớp mồ hôi mỏng, trong lòng anh hiểu rõ, vì anh nên cô mới phải gấp gáp chạy về đây như vậy.
“Em ăn cơm chưa?” Lâu Minh hỏi.
“Em ăn rồi.” Trần Ngư không chút nghĩ ngợi trả lời.
nói xạo quá!
cô chạy về gấp như vậy thì làm gì có thời gian ăn cơm, nhưng Lâu Minh cũng khôngnói gì mà dặn dò Điền Phi mang đến ít điểm tâm, nói “Em ăn rồi thì ăn thêm ít điểm tâm đi.”
“Dạ.” Lúc chạy đến đây, Trần Ngư chẳng cảm thấy đói gì, bây giờ nhìn thấy điểm tâm mới bất chợt nhận ra là đói bụng. cô liền ăn mấy miếng điểm tâm rồi hỏi “Ông nội em đâu ạ?”
“Ông đang chuẩn bị ở trên lầu.” Lâu Minh trả lời.
Cái gọi là chuẩn bị, tất nhiên chính là chuẩn bị cho việc tiến hành tách rời sát khí. mộtgiờ trước, ông Ngô đã đến mang theo pháp khí cần dùng lên lầu. Ông không cần ai giúp đỡ cũng không muốn ai chứng kiến, một mình mò mẫm trong phòng đã lâu mà chẳng thấy động tĩnh gì, làm những người ở ngoài chờ cũng cảm thấy nôn nóng.
Bộ trưởng Lâu nhìn Trần Ngư đang ăn điểm tâm hỏi “Tiểu Ngư, chuyện tách rời sát khí ông Ngô nắm chắc được mấy phần vậy con?”
Vấn đề nắm chắc được bao nhiêu phần trăm, bộ trưởng Lâu cũng đã hỏi ông Ngô nhưng ông không trả lời chính xác mà chỉ nói sẽ cố gắng hết sức mình.
Tối nay thực hiện tách rời sát khí sẽ hoàn toàn khác với việc phong ấn lúc trước, trước tiên phải đem hồn phách của Lâu Minh câu ra ngoài thân thể, trong đó lại từ trong linh hồn tách rời sát khí ra. Trước khi tiến hành, ông Ngô vẫn luôn nhấn mạnh, nếu việc tách rời không thành công sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của Lâu Minh.
Tuy ông luôn nói ông Ngô đừng áp lực gì mà hãy mạnh dạn làm thử đi, nhưng việc nguy hiểm đến tính mạng của Lâu Minh, làm sao bộ trưởng Lâu có thể không lo lắng. Nghĩ đến việc bà xã nhà mình chẳng chút cảm kích gì đối với việc này, lông mày bộ trưởng Lâu càng nhíu chặt hơn.
“Ba, ba đừng lo lắng quá, con sẽ không có chuyện gì đâu.” Lâu Minh nhìn ba mình,nhẹ giọng an ủi.
“Con lạc quan quá ha.” Bộ trưởng Lâu thấy con trai bình tĩnh như không có chuyện gìthì nhỏ giọng oán trách.
Lâu Minh cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn người nào đó đang ở bên cạnh. Gần ba mươi năm cuộc đời của anh, nếu mỗi ngày đều trôi qua anh đều cảm thấy nhàm chán,không có hi vọng thì làm sao anh có thể sống vững vàng đến bây giờ. Mà hiện giờ, anhđã có khát vọng đối với cuộc đời, lần đầu tiên có dục vọng phải sống, anh chợt nghĩ chắc hẳn trời cao sẽ không làm anh phải dừng bước ở đây đi.
“Bác Lâu.” Trần Ngư nghiêm túc nói “Vì tình trạng của anh Ba tương đối đặc biệt, trước đây ông nội con cũng chưa gặp được bao giờ, mà phương pháp tách rời sát khí này cũng do ông nội con nghĩ ra tức thời dựa trên tình trạng của anh Ba nên hẳn là ông cũng không nắm chắc được tỉ lệ thành công là bao nhiêu.”
“Nhưng mà …” Trần Ngư tiếp tục nói, vẻ mặt tràn đầy tin tưởng “Nếu như việc này hoàn toàn không có tính khả thi thì chắc chắn ông nội con sẽ không nói ra phương pháp này với mọi người.”
“Đúng vậy.” Mao đại sư cũng góp lời “Tu vi của ông Ngô có thể nói là cao nhất trong giới huyền học, chúng ta phải có lòng tin.”
Bộ trưởng Lâu gật đầu cho thấy mình đã hiểu rõ, nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫnkhông giảm bớt chút nào.
“anh Ba, anh yên tâm, ông nội em …”
“anh tin tưởng ông Ngô.” Lâu Minh ngắt lời Trần Ngư muốn nói, anh không muốn Trần Ngư phải hứa hẹn đủ điều ở trước mặt ba mình.
“Vâng!” Trần Ngư gật đầu thật mạnh.
Trong lòng Trần Ngư tất nhiên là tin tưởng ông nội mình, tuy có rất nhiều chuyện ôngkhông đáng tin cậy lắm, nhưng việc liên quan đến sống chết của một người, chưa bao giờ ông Ngô lấy ra để đùa chơi.
Mọi người lại chờ đợi một lát, cuối cùng trên lấu cũng có tiếng động, mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy ông Ngô đứng ở đầu cầu thang lầu hai. Ánh mắt ông thản nhiên nhìn lướt qua mọi người, phát hiện Trần Ngư đã đến rồi mới quay qua nói với Lâu Minh “Có thể thể bắt đầu rồi, cậu lên đi.”
“Vâng.” Lâu Minh không chút do dự, đứng dậy đi lên lầu.
“Lâu Minh!” Bộ trưởng Lâu và Mao đại sư cùng đứng lên, mặc dù trước đó họ đã tự trấn an bao nhiêu lần, nhưng đến khi bắt đầu, trong lòng vẫn lo lắng sốt ruột.
“Mọi người yên tâm, con lên đây.” Lâu Minh quay người lại, cười nhẹ, dáng vẻ bình tĩnh ung dung như chỉ đang chúc mọi người ngủ ngon.
Trần Ngư chờ đến khi Lâu Minh theo ông Ngô vào phòng mới xoay người ra khỏi phòng khách. Trong biệt thự ông Ngô đã bố trí một trận pháp mà trong thời gian ngắn có thể ngăn chặn được tất cả các loại sát khí.
“Tiểu thư Trần Ngư.” Trần Ngư vừa ra khỏi phòng khách thì Điền Phi liên cầm hộp gỗ đựng cây trâm đưa cho cô.
Trận pháp này là để phòng ngừa những tình huống xấu có thể xảy ra, tuy trong phòng ngủ trên lâu hai ông Ngô cũng đã bố trí trận pháp, nhưng nhỡ đâu vì sát khí của Lâu Minh quá mạnh mẽ mà phá vỡ trận pháp tràn ra ngoài thì Trần Ngư ở bên ngoài biệt thự sẽ tiến hành biện pháp chặn lại lần hai, đồng thời dùng cây trâm này để lọc sạch sát khí, đảm bảo không làm bị thương người thường.
Thực ra việc tách rời sát khí này vốn không nên tiến hành trong khu tập thể, nếu nhưkhông phải là khi tiến hành tách rời sát khí sẽ làm tiêu hao một lượng linh khí khổng lồ, ông Ngô sợ sẽ bị cạn kiệt linh lực nên cần phải ở một nơi có nguồn linh khí dồi dào để bù đắp.
Trần Ngư nắm chặt cây trâm cài, đứng dưới ánh đèn mờ vàng, ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai, trong lòng có chút hồi hộp.
“Tiểu thư Trần Ngư, Tam thiếu sẽ không sao chứ.” Đứng ở bên, Điền Phi đại diện nhóm trợ lý hỏi.
“sẽ không sao đâu!” Trần Ngư nói như đinh đóng cột, dường như chỉ cần nói như vậy là mọi chuyện có thể suôn sẻ hoàn toàn.
(còn tiếp)