Xem Chim Không Anh

chương 10: anh cậu xem chim của tôi rồi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: GiaLinh — Beta: Chicho

Ôn Thừa Thư vào xe, dùng điện thoại trong xe bấm số của lão Trần.

Do công việc khiến anh thường xuyên thiếu ngủ, để an toàn, anh sẽ không tự lái xe mà thường đi ra ngoài cùng tài xế.

Ông Trần bảo sẽ lập tức đến, anh bình tĩnh nói không vội rồi cúp điện thoại. Trong lúc nhàn rỗi chờ ông Trần, anh mở laptop vào xem hòm thư của mình.

Quá trình thu mua một công ty ở Văn Dương của tập đoàn Ôn thị đã gần xong, còn không ít văn kiện cuối cùng chờ anh kiểm tra xác nhận lần cuối. Vốn là anh muốn đi thăm đứa em trai từ nhỏ chưa từng xa nhà của mình trước khi rời Văn Dương, không ngờ điện thoại lại xảy ra vấn đề trong giai đoạn mấu chốt này.

Điện thoại tắt máy cả nửa buổi tối, quả nhiên, hòm thư đã nhận được đến hơn tài liệu công việc. Cũng may qua nhiều năm bồi dưỡng và sàng lọc, nhân viên cấp cao của tập đoàn đã sớm quen với phong cách làm việc của anh. Tài liệu gửi đến từ công ty được sắp xếp đâu vào đấy trong hòm thư, phần nhãn dán được đánh dấu, phân chia theo cấp độ đúng trật tự.

Đầu tiên, anh mở tài liệu điện tử có đánh dấu “quan trọng” ra xem, trả lời từng cái một. Có lẽ ông Trần ở gần đây, không đợi anh trả lời xong tài liệu thứ , ông đã mở cửa xe bênh cạnh ghế lái, vẻ mặt áy náy cười với anh: “Xin lỗi giám đốc Ôn, sắp Trung thu rồi, nghe nói gần đây có một cửa hàng bán bánh nướng nhân thịt () rất nổi tiếng nên tôi đi mua cho đứa nhỏ nhà tôi một hộp ăn thử.”

() Bánh đây:

“Không sao.” Ôn Thừa Thư nâng mắt thản nhiên cười, nhìn hộp bánh trung thu của ông Trần, hỏi lại: “Sắp Trung thu rồi sao?”

“Vâng, tết Trung thu sẽ vào thứ Bảy tới.” Ông Trần thắt dây an toàn, quay đầu nhìn Ôn Thừa Thư, “Về thành phố Nghi phải không giám đốc?”

“Ừ, đưa tôi về công ty trước.”

“Về công ty?” Ông Trần nhắc nhở, “Có lẽ phải rạng sáng mới đến công ty.”

“Ừ, tôi có chút chuyện cần làm.” Ôn Thừa Thư rũ mắt, tiếp tục trả lời những tài liệu quan trọng. Đột nhiên nghĩ đến điều gì, anh dừng lại, ngẩng đầu nói, “Ngày mai nếu có thời gian anh đi chợ chim mua một bộ đồ ăn cho chim, nhân tiện hỏi giúp tôi chăm sóc chim bạc má trắng bị thương như thế nào.”

“Được.” Ông Trần vừa lên tiếng trả lời, vừa nghi hoặc liếc mắt nhìn anh qua gương chiếu hậu, lúc này, ông mới để ý tới hộp giấy bên cạnh chỗ ngồi của Ôn Thừa Thư, một cái đầu trắng trắng nho nhỏ thò ra từ bên trong hộp giấy, đôi mắt to như hạt đậu xanh xoay chuyển.

“Ồ, con chim này ở đâu ra vậy? Đáng yêu quá.”

Ôn Thừa Thư nhìn lướt qua chim nhỏ, nói bâng quơ: “Một người bạn nhặt được.”

Đến khi Ôn Thừa Thư ngồi trước chiếc bàn lớn trong phòng làm việc, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, một tia nắng rạng đông đỏ sậm từ đằng xa cắt qua bầu trời cao và mênh mông, trời đã gần sáng.

Anh tháo chiếc kính gọng mỏng từ trên mũi xuống, mệt mỏi nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, đưa tay xoa xoa huyệt Sơn Căn. Nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố yên lặng trước đó đã được ánh dương phủ lên một lớp ánh sáng mờ mờ dịu nhẹ, tựa như đêm dài mộng mị bị ánh sáng chan hòa đưa vào giấc ngủ dịu êm. Đây khoảng thời gian mà Ôn Thừa Thư thích nhất, một buổi sáng yên bình, thanh thản.

Thành phố Nghi vĩnh viễn là thành phố của người trẻ, mỗi ngày đều không đếm hết những người tự cho là đã có một chỗ đứng ở đây, rồi lại nhanh chóng biến mất trong biển người như sóng xô, tiếp tục trở thành những phân tử nhỏ bé mờ mịt muốn phá vỏ bén rễ tại nơi này.

Tập đoàn Ôn Thị ở vị trí trung tâm của trung tâm thương mại phồn hoa nhất thành phố này. Văn phòng của Ôn Thừa Thư ở tầng cao nhất trong công ty, toàn bộ bức tường đón nắng bị phá bỏ, thay vào đó là cửa sổ sát đất khổng lồ làm từ thủy tinh công nghiệp, tầm nhìn rộng lớn, phóng tầm mắt là có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố phồn hoa.

Anh tựa lưng vào ghế dựa, ngồi thẳng người, con chim nhỏ màu trắng đang chôn đầu trong cánh ở góc bàn, ngoan ngoãn và yên tĩnh ngủ say. Anh vừa vươn tay lại gần, chim nhỏ đã cảnh giác ngẩng cái đầu nhỏ lên, sợ hãi nhìn anh.

Vì thế, bàn tay đang duỗi một nửa giữa không trung của Ôn Thừa Thư dừng một chút, lại thu về.

Ý thức đề phòng rất mạnh, còn mạnh hơn chủ nhân của nó một chút.

Anh lấy một nhúm hạt gạo rải vào trong hộp, đây là đồ lão Trần lấy trong phòng bảo vệ lúc về công ty đêm qua, chim nhỏ dường như không muốn ăn, chỉ nhìn một lát rồi lại vùi đầu vào cánh.

Ôn Thừa Thư cầm khăn tay xoa xoa ngón tay, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn chằm chằm chim nhỏ trong chốc lát. Anh bỗng nhớ tới cậu nhóc tuy xinh đẹp nhưng lại không quá thông minh kia, cùng với nửa câu nói của bạn cậu.

Tình nhân trong mộng?

Cụm từ này vừa xuất hiện trong đầu, mí mắt trái của anh không tự chủ được hơi co giật, da gà nổi lên.

Anh cẩn thận nhớ những lần gặp gỡ với cậu nhóc kia, sau khi cưỡng chế che đậy hình ảnh +, anh nghĩ thầm, không có gì đặc biệt, cũng chẳng có gì giúp gợi lên những liên tưởng đặc sắc. Huống hồ, chỉ bằng cá tính không tầm thường của cậu nhóc kia… Hành động ngày đó của anh, giờ nghĩ tới thật chẳng liên quan gì đến anh hùng cứu mỹ nhân, thậm chí còn có cảm giác bắt chó đi cày.

Nhưng trừ lần đó, anh thật sự không thể nghĩ ra hai người họ còn có lần gặp gỡ nào đặc biệt.

Khả năng nhất kiến chung tình vừa hiện lên trong đầu đã nhanh chóng bị anh loại bỏ, chuyện như thế này xảy ra ở độ tuổi của anh thật sự khiến anh có cảm giác không biết nên khóc hay cười.

Quả thật đã từng có không ít người lấy cớ nhất kiến chung tình theo đuổi anh hoặc là lấy lòng anh, trong lòng anh vẫn luôn biết rõ tình yêu từ cái nhìn đầu tiên giữa chốn danh lợi phù phiếm là như thế nào.

Cậu nhóc kia lại không giống những người đó, cho dù là hành động lấy lòng anh cũng rất trong sáng và đơn thuần, đặc biệt là đôi mắt vừa thấy anh sẽ tỏa sáng, sạch sẽ không pha lẫn tạp chất, thậm chí còn có chút ngốc nghếch.

Cho dù đã nhìn thấy rất nhiều người đẹp, Ôn Thừa Thư cũng không thể phủ nhận cậu nhóc kia vẫn rất hấp dẫn ánh mắt anh, nhất là đôi mắt xinh đẹp kia, mí mắt mỏng, đuôi mắt dài nhỏ hơi vểnh lên, con người màu hổ phách nhạt trong suốt, lúc cười đôi mắt sẽ cong cong, nốt ruồi nhỏ phía đuôi mắt cũng như phát sáng, vừa đặc biệt lại dịu dàng.

… Đáng tiếc chỉ là một cậu nhóc.

Anh đeo kính mắt, đứng dậy cầm lấy áo khoác đang vắt trên lưng ghế dựa, mang theo chim nhỏ rời công ty.

“Em trai, về sau, ợ…” Cả người Hình Dã bốc mùi rượu, vừa ôm cổ Ôn Nghi Niên đi ra từ quán karaoke đối diện trường học, vừa nói, “… Sau này em là em trai của anh, có chuyện gì cứ tìm anh, đừng ngại.”

Ôn Nghi Niên có chút cảm động: “Cám ơn anh Dã.”

Hình Dã nhéo nhéo mặt cậu, cười hì hì nói: “Còn gọi anh nữa, kêu chị dâu… Đm!”

Trước cửa có bậc tam cấp, cậu chỉ lo nói chuyện không chú ý, đi thêm một bước mới phát hiện dưới chân không có gì, chới với suýt chút nữa kéo Ôn Nghi Niên cùng ngã xuống theo.

Ôn Nghi Niên nhỏ gầy, đêm nay đi cùng với các anh chị bị chuốc rượu một ngụm rồi lại một ngụm, vừa ra khỏi cửa đã bị gió lạnh thổi qua, đầu óc cũng lag nhẹ, người giống như đang đi trên mây, suýt nữa đã bị Hình Dã kéo từ bậc thang xuống, còn sức đâu mà đỡ cậu.

“Ai u các tổ tông của con.” Hách Phi theo phía sau nhanh chóng kéo người họ lại, lông mày nhăn thành một chữ xuyên () tiêu chuẩn, “Hai người vẫn chưa xong hả? Bé cưng, sáng mai em còn phải lên lớp đúng không?”

()Chữ xuyên đây 川

“Nghỉ đi!” Hình Dã giúp Ôn Nghi Niên đứng vững, vung tay lên đầy khí thế, dũng cảm nói, “Em trai nghe chị, lên đại học mà không trốn học là uổng phí lắm đó!”

Ôn Nghi Niên vốn đã mơ mơ hồ hồ, nghe cậu nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức đầy vẻ quyết tâm, cũng học cậu vung tay lên, hào khí nói: “Nghỉ!”

“…” Lý Miêu Miêu đi ra cuối cùng, tách hai người ra, nhét áo khoác bị Hình Dã bỏ lại trong phòng vào lòng cậu “Mày đừng có dạy hư trẻ con được không?”

“Tao có vấn đề gì sao?” Hình Dã bất mãn than thở một câu, nhận áo khoác, cũng không mặc mà vắt lên khuỷu tay, thân thể ngửa ra sau, dựa lên người Hách Phi như không có xương cốt, ngáp hỏi cô, “Tí nữa mày lại đi học à? Tiện đường đi qua lớp thầy Trần giúp tao điểm danh nhé, học kỳ này tao không thể lại trượt nữa.”

“Đáng đời.” Lý Miêu Miêu lạnh lùng quét mắt nhìn cậu, hai tay cắm trong túi áo, nâng bước chân chậm rì rì đi về phía trường học, “Đi ăn điểm tâm không?”

“Không đi, tao phải về ngủ.” Hình Dã giơ tay lau nước mắt chảy ra lúc ngáp, đứng thẳng, vẫy tay với Ôn Nghi Niên, “Em trai, lại đây.”

Ôn Nghi Niên đi tới, xoa xoa cái đầu đang mê mê tỉnh tỉnh, hỏi: “Sao vậy anh Dã?”

Hình Dã ôm cổ cậu, thò đầu sang nhỏ giọng hỏi: “Số điện thoại của anh trai em đâu?”

“Không thể gọi!” Ôn Nghi Niên vừa nghe liền nhíu mày, cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, nghiêm túc nhìn Hình Dã, lặp lại, “Không thể gọi điện thoại cho anh em.”

“A?” Hình Dã chớp chớp mắt, “Vì sao?”

Ôn Nghi Niên vẫn cau mày: “Nếu anh gọi điện thoại cho anh em, anh em sẽ biết tối qua em không về ký túc xá.”

Hình Dã cười: “Di động của anh ấy bị anh làm rớt hỏng rồi, không thể nhận điện thoại, không sao đâu.”

Ôn Nghi Niên vẫn bĩu môi lắc đầu: “Ở nhà anh ấy vẫn có điện thoại.”

Hình Dã dùng ngón tay cọ cọ chóp mũi, suy tư trong chốc lát, thăm dò nói: “Không thì em cho anh Wechat của anh ấy đi?”

Mắt Ôn Nghi Niên đã mờ mịt vì say rượu nhưng cậu vẫn trừng mắt cảnh giác nhìn Hình Dã, nhìn trong chốc lát, cậu đột nhiên hỏi một câu không hợp hoàn cảnh: “Anh thích anh em à?”

Hình Dã không gật đầu cũng không phủ nhận, trực tiếp ôm cổ cậu ngồi xổm xuống bên đường, bày ra vẻ anh trai lớn tri kỷ tâm sự, quay đầu nhìn cậu hỏi: “Em trai, anh hỏi em một câu hỏi.”

Ôn Nghi Niên hơi nhíu mày, không hiểu vì sao Hình dã đột nhiên thay đổi đề tài nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Câu hỏi gì ạ?”

Hình Dã nghiêng mắt liếc cậu, giọng điệu đứng đắn: “Em thấy phẩm chất đầu tiên mà một người đàn ông cần phải có là gì?”

Ôn Nghi Niên nghĩ nghĩ, nói: “Ý thức trách nhiệm?”

Hình Dã giơ ngón cái lên: “Trả lời chính xác.”

Ôn Nghi Niên vẫn nhìn Hình Dã, hình như còn chưa hiểu ý cậu.

Hình Dã lại hỏi: “Anh em là đàn ông đúng không?”

Ôn Nghi Niên trả lời không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên rồi!”

Hình Dã cong nhẹ môi, nhìn chăm chú vào mặt cậu, hạ thấp thanh âm nói với cậu: “Anh em nhìn chim anh.”

Mặt Ôn Nghi Niên đầy vẻ mờ mịt, cậu chậm rãi mở to hai mắt, ánh mắt dại ra trượt từ mặt cậu xuống dưới, khó tin chỉ vào phía dưới của cậu: “Anh…”

Hình Dã mỉm cười gật đầu, xòe hai ngón tay ra trước mắt cậu, bồi thêm một câu: “Hai lần.”

Ôn Nghi Niên nhìn cậu đầy kinh ngạc, chợt nghe cậu hỏi tiếp: “Cho nên em nói xem, anh em có nên phụ trách với anh không?”

Ôn Nghi Niên đứng hình mất s, vẻ mặt đặc sắc như đang phải đấu tranh nội tâm thật nhiều, cuối cùng, cậu vẫn lấy điện thoại ra bấm bấm, ngẩng đầu yếu ớt nói với Hình Dã: “Em giao cho anh…”

Truyện Chữ Hay