Ặc! Không biết đã bao lâu sau, mỹ nam tử đằng sau ta mới dừng tay.
Mặt nạ không chịu nổi sức do máu ta đập vào! Xoạt…..Rơi xuống…
Trong phút chốc miệng mỹ nam tử há thành hình chữ O, thấy tác phẩm của anh chưa! Mặt ta đầy máu tới mức không nói nổi một câu.
“Ta! Ta đi múc nước cho người rửa mặt!” Nói xong mỹ nam tử chạy biến mất như cơn gió.
Hừ! Anh nghĩ tôi còn sống khi anh trở về chắc, lại làm cho kết quả rối tung hơn, phải nhanh về phòng thu dọn hành lý mới được, chạy trốn thôi! Nếu còn ở đây thì không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Được! Quyết định như vậy đi, tiểu hồ đồ phi như bay…….(Nhưng máu chảy nhiều quá, đành phải học ốc sên mà đi thôi, chết tiệt.)
Một bước, hai bước, ba bước……rất nhiều bước……kéo theo một vệt máu thật dài, đúng lúc máu ta khô lại không chảy nữa thì rốt cuộc cũng nhìn thấy cửa phòng.
Nhưng mà, kỳ lạ, cửa phòng ta màu vàng từ khi nào vậy? Vàng tới chói mắt?
“Về rồi à?”
Cười thật là rực rỡ, nhưng giọng nói ấy thì lại đáng ghét không chịu nổi, Hoàng thượng!!!!!!!!! Ngươi không có việc gì làm hay sao mà lại tới canh gác cửa của chúng ta???
“Sao thế? Trông có vẻ rất không vui thì phải?” Hoàng Thiên Long thấy mặt người nọ toàn máu thì trong mắt lộ ra ý cười, mỗi lần nhìn thấy nàng đều có thể khiến trẫm kinh ngạc.
“Ngài nửa đêm không ngủ lại chạy tới cửa phòng bản phương trượng, chẳng lẽ định làm kẻ trộm sao?” Còn cười nữa, bộ dạng miệng nam mô bụng bồ dao găm kia khiến ta nhìn thấy thật muốn bùng lửa, thiêu cháy cái tên đang cười kia.
“Nói…rất đúng!”
Trời ạ, mặt trời mọc rồi sao? Sao ta lại cảm giác nụ cười niềm nở của hắn như muốn thiêu ta tới tan chảy.
Đúng rồi? Chút phản ứng của ta rốt cuộc lại trở thành câu trả lời của hắn! Miệng mở to tới đâu cũng không thể bày tỏ hết sự kinh ngạc của ta trong lúc này, không may mũi cũng tới góp vui! Máu lại chảy ra từ mũi lần thứ hai! Phải bịt lại ngay! Tay chân ta luống cuống đi tìm thứ gì đó có thể bịt mũi lại, nhưng lại thấy Hoàng thượng tiến tới gần, ngươi nghĩ máu ta chưa chảy đủ hay sao mà lại còn tới gần hả?
Ơ? Hai tay hắn bế ta lên, khuôn mặt vẫn cười đùa như trước.
“Trẫm tới để trộm nàng đi, ái phi của ta!” Đôi mắt rực cháy khiến ta cảm giác vô cùng lo lắng, rốt ruột, cứ như đang bị một sợi xích trói chặt lấy người vậy, muốn trốn cũng không thoát.
“Tôi không phải ái phi của ngài!” Ta xoay người cố thoát “Thả tôi ra!”
“Yên nào, nàng đừng có làm loạn, cẩn thận lại chảy máu mũi!” Hoàng Thiên Long vừa nói vừa đi tới cỗ xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn.
Bất chấp ta đang giãy giụa, bất chấp cả máu mũi của ta. (Đây mới là chỗ đáng thương nhất của ta, ít nhất hắn cũng phải cầm máu cho ta chứ)
Sao lần này không có anh hùng nào ra cứu giúp thế này! Ông trời à, làm thì phải đến nơi đến chốn! Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai thì có lần thứ ba (Ông trời: Cho ngươi nhiều thứ như vậy là ưu ái ngươi lắm rồi, lại còn đòi hỏi! Các sư huynh kháng nghị: chúng ta còn chẳng có ai tới cứu nữa kia kìa.)
Không thể tái diễn lần nữa được! Ta không muốn vào cung! Vị anh hùng cứu xấu nữ ơi! Mau tới cứu ta! Cẩu anh hùng cũng được!!!!!!!!!!!!!!