Có vẻ như chỉ có một người thích bôi độc ở trên thân kiếm, cho nên, dù vết thương chồng chất nhưng bọn Phượng Tiêu không có việc gì, chỉ có một mình Phượng Hiên có độc.
Chỉ cần dừng lại một chút, liền đổi lấy vô số đao kiếm trực tiếp chém giết, Phượng Hiên nhanh chóng vận khí, tuy làm tăng tốc độ lan tràn độc tố trong cơ thể, nhưng lại đồng thời có thể giết chết đối phương, hắn khí huyết không thuận, làm cho yết hầu xuất hiện một cảm giác ngòn ngọt, một ngụm máu văng lên đi ra ngoài.
Phượng Hiên hắn sống ba mươi hai năm, chưa từng bị thương đến như vậy, cũng chưa từng chật vật đến như vậy, nghĩ đến đây, Phượng Hiên liền tức giận, nếu hắn có thể còn sống sót trở ra ngoài, hắn tuyệt đối sẽ khiến cho đôi phụ tử kia đẹp mặt, thấy nương tử thân yêu trong lòng vì thấy hắn hộc máu mà gấp đến độ khóc lên, lúc này, Phượng Hiên liền tăng thêm tội danh cho đôi phụ tử kia, phải bồi thường gấp đôi.
Thấy hắn hộc máu, Cốc Nhược Vũ kinh hoàng, nước mắt trong suốt nhất thời chảy xuống, cầu ông trời trăm ngàn lần đừng để cho hắn có việc, phát hiện mình có tình cảm đối với hắn, nàng không thể không thừa nhận cảm giác thống khổ nếu mất đi hắn! Đám người Phượng Tiêu trở nên sốt ruột, vừa rồi khi đám Hắc y nhân xuất hiện, bọn họ đã phóng tín hiệu ra ngoài, nhưng đến bây giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Cung Như Tích, số người không ngừng giảm bớt, sợ rằng lần này bọn họ đều phải chết ở trong này .
Độc trong cơ thể lợi hại hơn so với tưởng tượng của hắn, kẻ địch không ngừng xuất hiện, muốn giết cũng giết không hết, ngay cả Phượng Hiên đều cảm thấy lần này hắn cũng không còn hi vọng sống sót. Ít nhất phải bảo vệ cho bé con cùng Lượng nhi sống sót! Phượng Hiên luyến tiếc nhìn thoáng qua Cốc Nhược Vũ trong lòng, không để ý nàng lắc đầu, đem nàng lệ rơi đầy mặt đẩy sang Phượng Địch, còn bản thân liều mạng tấn công, không để ý độc trong cơ thể, bắt đầu ra tay tàn nhẫn nhầm mở con đường máu, còn lại mười tên hộ vệ liều chết đuổi theo, mười mấy người rốt cuộc cũng có thể tấn công vào điểm yếu của quân địch.
Nhưng mà, Phượng Hiên nhìn về phía đội nhân mã kia, khắc sâu vào mắt hắn là một nhóm quân trẻ tuổi đang cầm mũi sào đứng ở vị trí quan trọng, diện mạo ưa nhìn, ước chừng mười bảy, tám tuổi. Hắn vừa thấy đám người Phượng Hiên lại đây, bỗng nhiên hứng thú cầm kiếm trong tay, cao giọng hô: “Xông lên! Xông lên!” Binh lính phía sau hắn mới đầu hữu khí vô lực, nháy mắt liền thay đổi, mặt lộ vẻ tinh quang, không còn bộ dạng yếu đuối, rõ ràng là tay nghề đã trải qua bao nhiêu lần giết chóc trên chiến trường.
Không xong! Là cạm bẫy! Lần đầu tiên, Phượng Hiên cảm thấy mình đã phán đoán sai lầm, hắn mất mạng còn chưa tính, nhưng có khả năng sẽ nhận lấy cái chết của thê nhi, trong lòng không khỏi hối hận, cảm xúc sợ hãi xông lên đầu.
“Xông lên!” Thiếu niên hô, vọt tới đã bên người binh sĩ, “Giết!” Cần phải giết địch —— bọn người Phượng Hiên —— vừa nói vừa túm lấy quần áo binh sĩ, tóm lấy bọn họ, vứt xuống phía sau hắn đi, “Cố gắng giết hết cho ta!” Thiếu niên tiếp tục kêu, kêu hết sức lực, hắn dẫn dắt đội ngũ đã ở nơi đó cố gắng cao giọng hô, kiếm trong tay vung lên, vung, vung! Chỉ là kiếm kia cũng không biết sao lại như vậy, luôn “Không cẩn thận” chặn hướng binh sĩ đang bổ về phía Phượng Hiên, ngăn trở động tác của binh lính.
Tình thế biến đổi không ngờ, Phượng Hiên mừng rỡ trong lòng, tuy nói hắn phán đoán sai lầm binh lực của đội binh lính này, nhưng không tính sai, trốn theo hướng này quả thật có khả năng sống, bọn họ thế nhưng lại hoàn toàn được cứu, không rõ nguyên nhân, nhưng lúc này không quan trọng, bắt lấy cơ hội này, đám người Phượng Hiên liền phá vòng vây rồi xông ra ngoài.
Thiếu niên mang theo người lúc này chuyển hướng, rõ rang truy đuổi đoàn người Phượng Hiên, nhưng lại ngầm dùng sức lôi người một nhà ra phía sau, ngay tại thời điểm đám người Hầu Nhuận Sơn cảm thấy quái dị, thì cách đó không xa một tín hiệu màu lam xông lên bầu trời.
Là người Cung thị, đó là tín hiệu của đội ngũ cứu viện, hỏi thăm bọn họ đang ở phương nào. Lúc này, Phượng Địch vừa che chở Cốc Nhược Vũ chạy trốn vừa lấy đạn tín hiệu trong ngực ra, bắn lên trên không, nổ bung, sương khói màu đỏ tản ra trên không trung, báo cho biết vị trí.
Đám người Phượng Hiên trốn lên sườn núi, leo qua nó, rút vào đang sau cây cối, ngay tại lúc bọn họ vào rừng, mắt Phượng Hiên tối sầm, rốt cuộc chịu không nổi ngất đi.
“Hiên ——!”
“Cha ——!”
“Chúa thượng ——!”
Kinh hoàng, nghẹn ngào, ba loại tiếng gào lo lắng đồng thời vang lên.
Cùng thời khắc đó, đội nhân mã ở một bên đang chuẩn bị tiếp tục đuổi tới, thì xuất hiện một đội quân vạn người, cờ màu xanh lay động trong gió, một chữ “Cung” tinh xảo đẹp đẽ cùng với gia huy của Cung thị làm cho sắc mặt Hầu Nhuận Sơn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, vung tay lên, ngăn cản quân đội của mình tiếp tục đuổi theo, mặt hắn xám như tro tàn, tuyệt vọng mà nghĩ : quân đội Cung thị rốt cuộc làm sao mà biết chuyện này! Hắn đã thất bại, lần này có chết cũng chỉ có hắn!
Hầu Nhuận Sơn không nghĩ ra, hắn lựa chọn ba trung đoàn này, quan sĩ Giáo uý (bằng với trưởng đoàn) đều là thân tín của hắn, không kẻ nào có khả năng tiết lộ bí mật cho Cung thị mới đúng, nhưng mà hắn đã quên ba đoàn này mặc dù có ba gã Giáo uý, nhưng mỗi đầu lĩnh, lại còn có hai gã lữ suất (đội trưởng nhỏ), tổng cộng là có sáu gã lữ suất trong có một lữ suất trẻ tuổi mà hắn không biết đã vất vả từ Lam châu tới rồi mới nhậm chức —— đổi tên mình là Nguyệt Tinh Hồn – Nguyệt Bát.
Bởi vì mang theo thư của tông chủ Lam thị tự tay viết, Nguyệt Bát không phụ lòng phụ thân đại nhân an bài nhập vào đội quân Tào Đức Mãn, tiến vào quân đội làm một gã đội trưởng dẫn theo một trăm binh lính.
Hắn đến đây, đúng lúc các nước phân tranh, liền được ra chiến trường, vì có thể cưới được vợ, nên Nguyệt Bát rất cố gắng, ra sức giết địch, cũng may được Nguyệt Thất tỷ truyền võ công, cũng chính là Phượng Vũ, nên tất nhiên công tích của hắn không nhỏ, đồng thời cũng giành được sự tôn trọng cùng tín nhiệm của đám binh sĩ trong đội mà mới đầu họ vốn không phục hắn, lúc này, xem như có Lam thị làm chỗ dựa không đến một tháng hắn đã được đề bạt thành lữ suất.
Vị lữ suất trẻ tuổi nhất này không đến vài ngày đã hòa mình cùng với thuộc hạ, hài lòng với kết quả của hắn ở trên chiến trường đó là lấy một chống đỡ trăm, mấy trận đánh liên tiếp, đều che chở không để ai bị thương vong. Tên của một trăm người Nguyệt Bát đều nhớ hết, toàn bộ có thể gọi ra, lúc này, mọi người đều một lòng nhận lệnh của hắn không một ai không nghe.
Thường xuyên có chiến tranh, mới yên tĩnh không đến vài ngày, đội ngũ của bọn họ liền chuyển đến Kỳ Sơn, nhận được quân lệnh, Nguyệt Bát cảm giác vô cùng buồn bực, tại sao phải đi hướng quay về, mà không phải tấn công nước khác?
Vì thế, hắn tò mò vụng trộm hỏi Giáo đại nhân Trác Nhất người quản lý trực tiếp sớm đã quen thuộc với hắn, toàn bộ tình huống cụ thể ở bên trong, Trác Nhất cũng không biết, nhưng hắn nghe qua đã hiểu được ý tứ, hình như là muốn đi vây giết một vị đại nhân vật.
Một đại nhân vật gì mà cần phải điều khiển quân đội đi trước? ! Nguyệt Bát bĩu môi, càng nghĩ càng tò mò, càng nghĩ càng bất mãn, bọn họ binh lính ở nơi này bán mạng ở trên tiền tuyến chinh chiến, chuyện tốt không tới phiên, lại vẫn bị thổi sang quyền đoạt tranh chấp trong triều, đảm đương cả nhiệm vụ cầm đao phủ hại người
Hắn vốn tinh ranh ma quái nên trước khi khởi hành đi đến Kỳ Sơn, hắn liền ẩn nấp ở ngoài lều của Đô Úy, không có gì bất ngờ xảy ra nên nghe được Đô Úy cùng nhóm thân tín thương lượng đối sách hết sức cẩn thận, biết rõ mục đích đến Kỳ sơn lần này.
Vô thanh vô tức ( im hơi lặng tiếng) trở lại trướng bồng ( lều vải) của mình, NguyệtBbát nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Phượng Hiên chính là ca ca của Nguyệt Thất tỷ đã thất lạc với mình ở núi Lệ Miểu, hắn vốn coi Nguyệt Thất giống như chị em ruột nên cho rằng mình không thể không để ý tới, hắn nghĩ sâu tính kỹ một trận, đánh bạo gọi người đã từng được mình cứu mạng, chỉ nghe lệnh của mình là Tòng Trương Lực, nhỏ giọng vài câu vào tai hắn, vì thế, đêm dài có một thân ảnh dưới sự che chở của Nguyệt Bát , lén rời khỏi đơn vị, đi đến nơi Cung thị đóng quân.
Mọi người đều biết ở Ngự Phong Quốc, trong sáu gia tộc hiển hách có bốn tộc là xuất thân từ võ tướng, từng ở bên cạnh tổ hoàng vào những năm khai quốc, cho nên Cung, Phượng, Lam, Bích, bốn đại gia từ thời đại tổ hoàng lên đã được cho phép là có quân đội trong tộc của mình.
Nguyên bản quân đội của bốn đại gia này đều đóng ở trong phong đất của mình, nhưng tiên đế Ngự Thiên Lan vẫn kiêng kị lục tộc, nên đã nghĩ biện pháp làm suy yếu thế lực của bọn họ, hắn rất sợ có một ngày sẽ nhận được sự cắn trả từ binh lực bốn tộc, từng hạ một thánh chỉ, khiến cho bốn tộc phái binh đi đến bốn biên cảnh thường xuyên có phân tranh để tương trợ, nhất tiễn song điêu ( một mũi tên trúng hai đích), vừa hạn chế được các nước xâm chiếm, lại làm suy yếu binh lực của bốn tộc này. Vì thế, đã có”Bắc là Bích, nam là Phượng, tây là Cung, đông là Lam” đóng quân.
Thời điểm Nguyệt Bát là du dân, chạy khắp thiên hạ, biết rõ mọi chuyện trong thiên hạ. Nhớ tới chung quanh đây có quân đội của Cung thị, hắn biết mẫu thân của Phượng Hiên xuất thân từ Cung thị, nghĩ chắc chắn người của Cung thị sẽ quan tâm chuyện này, lúc này hắn liền phái Trương Lực đi mật báo, hắn nghĩ, hắn mang nhiều nhất chỉ mới hơn hai trăm người, không thể giúp đại ân gì, chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi, vẫn là đại quân Cung thị có thể dùng được.
Trương Lực bẩm báo, khiến Cung Thiên Vinh – người dẫn dắt quân đội Cung thị – chỉ suy nghĩ một chút, rồi ra binh, loại sự tình này thà tin là có, không thể tin là không, huống hồ chúa thượng thật sự là đang đi qua hướng này, vì thế, quân đội Cung thị tuy nói tới trễ, nhưng tốt xấu cũng đã đuổi kịp. đám người Phượng Hiên may mắn, được Nguyệt bát chõ mõm vào lại tránh được một kiếp.
Không biết người đến là người phương nào, nhưng phía sau đã không còn ai đuổi theo, hai gã hộ vệ mang Phượng Hiên hôn mê bất tỉnh, Phượng Tiêu cùng Phượng Địch phân công che chở mẫu tử hai người Cốc Nhược Vũ, còn lại không đến mười người bọn họ trốn ở trong một sơn động, ẩn nấp ở bên trong, chuẩn bị chữa thương cho Phượng Hiên.
Phượng Tiêu đem tiểu oa nhi đặt trên mặt đất, điểm huyệt vị ở bờ vai đang chảy máu của Phượng Hiên, sau đó tìm tới tìm lui trên người chúa thượng, tìm được Giải Độc Đan mà Hồng Hi Nghiêu chế tạo, đút vào miệng người, làm cho Phượng Hiên nuốt xuống, tiếp đó liền suy nghĩ giúp Phượng Hiên vận công chữa thương.
“Để cho ta, đệ cũng bị thương không nhẹ.” Phượng Địch tiếp nhận, Phượng Tiêu bởi vì sợ làm bị thương Thiếu tông chủ trong lòng , nên cũng đã trúng không ít kiếm.
Tông chủ đã nuốt Giải Độc đan, độc tố cũng không còn gì trở ngại, Phượng Tiêu thối lui đến một bên, cảm thấy yên tâm, lúc này bọn thị vệ cũng đều tự chữa thương.
Cốc Nhược Vũ vẫn chưa hề nhúng tay vào. nàng chỉ có thể chảy nước mắt ngơ ngác ngồi ở trước mặt Phượng Hiên, nhìn Phượng Địch giúp Phượng Hiên chữa thương, chờ sau khi hắn hoàn thành, Cốc Nhược Vũ lập tức tiến lên hỗ trợ giúp Phượng Hiên nằm xuống.
Nhớ đến khuôn mặt luôn tươi cười trước đây, luôn mặt dày đối với nàng, nay sắc mặt hắn đã trở nên u ám, luôn không hề tức giận, cặp mắt kia có thể nói, có thể ôn nhu nhìn nàng, nay đã gắt gao nhắm lại, cảm giác chua xót khổ sở xông lên đầu, Cốc Nhược Vũ cố gắng cắn chặt môi của mình không để cho mình khóc lên, kéo vải lót xuống, tiếp nhận thuốc của Phượng Địch đưa tới, băng bó vết thương cho Phượng Hiên.
Càng nhớ lại chuyện vừa rồi càng cảm thấy sợ hãi, nàng không rảnh đi hỏi vì sao một gã mà nàng cho rằng ăn chơi trác táng lại biết võ công cao như vậy, cũng không chú ý tới khi đám người Phượng Tiêu an ủi nàng lại là dùng kính ngữ, xưng hô là phu nhân, càng không suy nghĩ vừa rồi Phượng Tiêu bọn họ gọi Phượng Hiên là Chúa thượng, hơn nữa chuyện dọc theo đường đi liều mạng đỡ cho chủ, chỉ phát hiện mình nguyên lai trong lúc đó đã bất tri bất giác sớm yêu nam nhân luôn làm cho nàng vui vẻ này, có lẽ tình yêu này, đã được gieo xuống từ lần đi Ti Đô đó .