Xảo Muội Muội

chương 14: chương 6.1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vì gần đây phải bảo vệ Tiểu Lượt, Thiên Du lấy phương pháp là khách nhân muốn bao nuôi Phù Dung mà tiến vào Vọng xuân lâu.

Chuyện này trong buổi tối truyền khắp Vọng xuân lâu, các nương đều hâm mộ Phù Dung có thể câu kim chủ như vậy, có thể trong thời gian cần bán rẻ tiếng cười mua vui cho khách.

Sáng sớm, Thiên Du từ phòng Phù Dung ra, vội vã tìm Tiểu Lượt, chỉ thấy Dung bà ngoại ngồi mình ở cửa may vá quần áo.

“Dung bà ngoại, Tiểu Lượt đâu?”

“Sau khi ăn sáng lúc, là muốn ra bờ sông dạo.”

“Thực làm càng! Bà ngoại sao bà có thể để mình nàng ra ngoài?”

“Tính tình của tiểu thư như thế nào, thiếu gia là người hiểu nhất, nàng muốn làm gì ai có thể cản kia chứ.” – bà ngoại dừng tay may, ngẫn đầu nhìn Thiên Du liếc mắt cái “Du thiếu gia, tiểu thư ghen vì người ở cùng Phù Dung nương a.”

“bà ngoại, ta ở đấy cũng là vì bảo vệ cho nàng, nàng làm chi còn ghen tuông chứ, ta tìm nàng ràng.”

“Du thiếu gia, đừng quên tại nàng vẫn là Tiểu Lượt.” – Dung bà ngoại nhắc nhở .

“Bà ngoại, ta có chừng mực.”

Thiên Du chạy ra khỏi Vọng xuân lâu, hướng bờ sông đến.

Xa xa liền nhìn thấy Tiểu Lượt ngồi bờ sông, ném đá lung tung xuống mặt sông, qua, nhặt hòn đá ném xuống, hòn đá nhảy năm bước chìm xuống, mặt nước nổi đầy bong bóng.

Tiểu Lượt cũng quay đầu lại, thèm nhìn người tới là ai.

Thiên Du vẻ mặt tự nhiên, quan tâm hỏi “Tiểu Lượt, vết thương người đệ còn chưa khỏi hẳn, cần phải ngoan ngoãn nằm ở giường sao lại chạy loạn ra đây, làm cho người ta lo lắng.”

“Ta cần huynh quan tâm! Trái lại đêm xuân của huynh ngắn ngủi, huynh ngồi đợi ở trong phòng Phù Dung tỷ, quan tâm tên Xú tiểu tử như ta làm gì? Nếu bởi vậy mà lạnh nhạt mỹ nhân, Phù Dung tỷ nổi giận, huynh coi chừng bị đuổi ra khỏi phòng đấy!”

“Ân, bờ sông này sao lại có mùi chua như vậy chứ?” – Thiên Du ngồi xuống bên cạnh Tiểu Lượt, nhìn cái miệng của nàng, đùa giỡn “Tiểu Lượt, là từ đệ sao?”

“Huynh đúng rồi, giờ khắp người ta đều là giấm chua!”

“Đệ là ghen vì ta cùng Phù Dung ở cùng nhau?”

“Đúng vậy! Mọi người đều biết tình cảm của đệ cùng Phù Dung tỷ rất tốt, giờ bị nam nhân thối như huynh chiếm lấy, lòng đệ đương nhiên thoải mái.” – Tiểu Lượt nhìn chằm chằm bóng của hai người mặt sông, hai khuôn mặt thỉnh thoảng còn đụng vào nhau, vì thế nhặt hòn đá lên, hướng vào mặt Thiên Du trong dòng nước ném , đánh vỡ mặt của .

“Làm như vậy uổng phí sức lực! đệ có cái gì bất mãn với ta, trong lòng có gì thoải mái, muốn đánh người, như vậy liền đánh vào ta, đem tức giân phát ra, nếu đọng thành bệnh đấy.” – Thiên Du cầm lấy tay Tiểu Lượt, “Đến đây, dùng sức mà đánh, ta tuyệt đối nhíu mày.”

“Đệ đánh huynh làm chi? Đánh huynh, tay của đệ còn bị râu đâm đau, như vậy tự chuốc khổ vào thân, đệ mới mắc mưu của huynh.”

xong Tiểu Lượt rút tay về, cũng lùi người về phía sau.

“Tiểu Lượt, ta cùng Phù Dung trong sạch, quy cũ, giống như đệ nghĩ đâu.”

“Phù Dung tỷ xinh đẹp, lại nhiệt tình, mọi nam nhân đều có thể thích nàng, nhưng huynh thể.”

“Vì sao ta lại thể?” – Thiên Du hứng thú dạt dào hỏi.

“Bởi vì huynh thuộc về xảo muội muội.” – Tiểu Lượt nhích thân thể lại gần, ngồi đối diện với , khởi binh vấn tội truy vấn “Du ca ca, huynh quên xảo muội muôi dấu của huynh sao? Nếu xảo muội muội của huynh biết chuyện này, nàng rất thương tâm a.”

“Ta có làm chuyện gì có lỗi với nàng, mỗi giờ mỗi khắc ta đều nhớ tới nàng ấy, nhưng nàng ấy lại quên ta rồi.” – Thiên Du .

Tiểu Lượt kinh ngạc “Du ca ca, huynh tìm được xảo muội muội rồi?”

“Tìm được rồi…, nhưng….” – Thiên Du nhìn Tiểu Lượt lâu, tinh thần ảm đạm “Hai người nhau nhưng khi đối mặt với nhau lại thể nhận ra, cái đó và hai người xa lạ có gì khác nhau, ta cũng chỉ có thể đem tương tư cùng đau khổ đè nén trong lòng.” dđlqd

“Đối mặt nhưng biết nhau, đây là chuyện gì?” – Tiểu Lượt đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Thiên Du.

“Này…”

Tiểu Lượt thấy ấp úng, lộ ra bộ dạng khó xử, liền tự cho là đúng

“Đệ hiểu được, xảo muội muội của huynh có người khác rồi, phụ tấm lòng của huynh.” Tiểu Lượt cảm thấy tức giận “Nàng làm sao có thể đối xử với huynh như vậy được? Du ca ca huynh , nàng ấy ở đâu, để đệ tìm nàng giáo huấn chút, sao nàng ấy có thể để huynh thương tâm khổ sở.”

Thiên Du nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc kia của Tiểu Lượt, rất muốn ôm nàng vào trong ngực, cho nàng biết nàng chính là xảo muội muội của .

“Đệ cũng đừng xen vào chuyện của người khác, xảo muội muội của ta cũng phải là có người tình khác, cái đầu của đệ cũng chỉ lo suy nghĩ mấy chuyện tình cảm này, chuyện đại cũng nhớ tới.” – Thiên Du bất đắc dĩ .

“Chuyện gì mà đệ nhớ chứ…” – Tiểu Lượt vò đầu suy nghĩ chút, mới bừng tỉnh “Đúng rồi là hắc y nhân kia…”

“Đệ cần phải lo chuyện của hắc y nhân.” – Thiên Du đột nhiên đứng lên nghiêm túc dặn dò “Tiểu Lượt, đồng ý với ta, từ hôm nay trở được mình ra ngoài, làm cho người khác cả ngày lo lắng cho đệ.”

“Nhưng mà bảo đệ cả ngày ở trong phòng, đệ chịu nổi…”

“Đồng ý với ta!” – Thiên Du nghiêm túc .

Tiểu Lượt chưa bao giờ thấy vẻ mặt Thiên Du nghiêm túc như vậy, đành gật đầu cái, chậm rãi “Được…đệ đồng ý với huynh.”

Thiên Du nâng mặt của Tiểu Lượt lên, vỗ vỗ hai má nàng, “Tiểu Lượt, đệ biết , chỉ cần đệ xa khỏi ánh mắt ta, lòng ta khắc cũng an tâm, ta rất sợ đệ lại lần nữa, đệ đem thân đầy máu chạy về.”

tới đây, Tiểu Lượt cảm nhận được, thân thể run rẩy chút.

“Du ca ca, đừng lo lắng, về sau đệ biến thành cái đuôi của huynh, huynh tới đâu, đệ theo đến đó, đến lúc đó huynh đừng chê đệ phiền nha.”

“Đệ cả đời bên cạnh ta cũng được, ta bao giờ đệ phiền.” Thiên Du cầm lòng được, đem Tiểu Lượt ôm vào trong ngực.

“Du ca ca…” – Tiểu Lượt trong lòng hơi nhúc nhích.

“Tiểu Lượt, đừng nhúc nhích, để như vậy, cho ta ôm đệ chút là tốt rồi.” – Thiên Du rơi vào cảm giác ôm xảo muội muội của mình.

Tiểu Lượt im lặng, chôn mình trong cái ôm ấm áp an toàn của , nghĩ rời . Huống hồ chi nơi này lại có người khác.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, cả hai đều cùng nghĩ về chuyện, hy vọng gió ngừng thổi, mây bay , nước sông bất động, trời đất dừng lại tại giây phút này…

Bỗng chốc, phía sau truyền tới tiếng cười duyên dáng, hai người vội vàng tách nhau ra.

Thạch Lỗi xấu hổ nhìn ra ngoài sông, Phù Dung lại gần hai người bọn họ.

“Buổi sáng ta tỉnh lại, thấy khách nhân của ta đâu, ra là ra bờ sông khanh khanh ta ta với Tiểu Lượt.” – Phù Dung trêu chọc .

Tiểu Lượt đỏ mặt vội vàng giải thích “Phù Dung tỷ tỷ, tỷ bậy gì thế? Ghen cũng phải nhìn đối tượng, làm sao lại cùng nam nhân tranh giành tình nhân?”

“Đệ cũng phải là xú nam nhân, đệ…”

Thiên Du vội vàng ho tiếng.

Phù Dung cười duyên tiếng, tiếp tục cố ý đùa giỡn “Tiểu Lượt, đệ chính là tuấn mỹ tiểu tử nam nữ đều thích, nữ nhân thương đệ, nam nhân động tâm với đệ, chỉ cần có đệ ở đây, ánh mắt râu đại hiệp đều thể rời khỏi đệ, vậy nên lúc có người, cũng khó trách muốn ôm đệ, vừa rồi nếu phải ta cùng Thạch Lỗi xuất hiên, có thể hay hai người hôn môi?”

“Chúng ta… nào có như vậy!” – Tiểu Lượt quýnh lên, mặt càng đỏ hơn “Vừa rồi chúng ta ôm nhau là bởi vì… bởi vì… đúng rồi! Vết thương của đệ đau đến mức chân như nhũng ra cũng may có Du ca ca, nếu đệ ngã xuống sông bắt cá…”

Phù Dung còn định gì đó, nhưng Thiên Du chắp tay vái chào, có ý cầu xin tha thứ “Phù Dung nương, đến đây là tìm ta sao?”

“ phải ta, là Thạch Lỗi” – Phù Dung chỉ tay vào tảng đá đứng kế bên – Thạch Lỗi.

Thạch lỗi nghe có người nhắc đến tên , mới hướng bọn họ tới.

Tiểu Lượt thấy Thạch Lỗi còn sợ như trước nữa, ngược lại có phần cảm động, Tiểu Lượt chấp tay “Đại thúc, Tiểu Lượt cảm tạ ơn cứu mạng của ngài!”

Đại thúc? Thạch Lỗi nhất thời sửng sốt, biết phải trả lời như thế nào.

Phù Dung thấy khuôn mặt đen thui của Thạch Lỗi, cũng che miệng ôm bụng cười to.

“Tiểu Lượt, đệ cũng là, Thạch Lỗi đại hiệp người ta bất quá cũng chỉ ba mươi tuổi, đệ nhìn thế nào mà kêu người ta là đại thúc?”

“Gạt người….” – Tiểu Lượt hô to tiếng, vội vàng bị bịch miệng lại.

“Tiểu Lượt, phải gọi Thạch đại ca!” – Thiên Du sửa đúng .

“Kêu đại thúc hay đại ca cũng sao, trời sinh ta bộ dáng già hơn so với người khác.” – Thạch Lỗi rộng lượng , cũng nhìn Thiên Du “Nhâm huynh đệ, mượn ngươi chuyện chút, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với huynh đệ.”

“Chuyện gì mà thần bí vậy? Đệ cũng muốn nghe.” – Tiểu Lượt tò mò .

“Tiểu Lượt, khó có khi tỷ thức sớm như vậy, đệ liền theo giúp tỷ chợ chuyến, tỷ nghĩ muốn mua ít trang sức và son phấn.”

“Nhưng Du ca ca và Thạch đại ca có chuyện muốn , đệ cũng muốn ở lại nghe, nhiều người dễ thương lượng.”

“Tiểu Lượt, đệ có lương tâm, giờ có Du ca ca liền nghe lời tỷ, uổng công tỷ thương đệ như vậy.” – Phù Dung hờn giận .

“Đệ có!” – Tiểu Lượt vội vàng phủ nhận, sau đó gật đầu “Được rồi, Phù Dung tỷ tỷ, đệ chợ với tỷ.”

“Như vậy mới ngoan.” – Phù Dung kiêng kị gì kéo tay Tiểu Lượt rời .

Thiên Du chăm chú nhìn bóng dáng hai người rời , lo lắng gọi các nàng lại.

“Chờ chút, ta nghĩ hai người nên về Vọng xuân lâu tốt hơn.”

“ có gì đâu, râu đại hiệp, thanh thiên bạch nhật, chợ lại đông người, ai lỗ mãng gây đâu.”

“Du ca ca, huynh yên tâm, đệ bảo vệ Phù Dung tỷ tỷ, để tên háo sắc nào lại gần làm phiền tỷ ấy. – Tiểu Lượt nghĩ rằng Thiên Du lo lắng cho Phù Dung, liền vỗ ngực cam đoan.

Hai người xa, nhưng tâm của Thiên Du còn ngóng theo, có nghe được những lời Thạch Lỗi .

Thạch Lỗi chụp bả vai của Thiên Du, “Nhâm huynh đệ, Phù Dung nương rất gan dạ, sáng suốt, lại rất tỉnh táo, để Tiểu Lượt xảy ra chuyện gì đâu.”

Thiên Du ngượng ngùng gãi gãi đầu, liền “Thạch đại ca, vừa rồi huynh ….”

Truyện Chữ Hay