“Địch Sinh…..” Tần Tự ngẩng mặt lên nhìn hắn, y nhìn đáy mắt của người nọ hoàn toàn không hề sợ hãi, còn có cả sự bao dung, ngực bị một loại cảm động khó nói thành lời tràn ngập. Giống một con thuyền đã phiêu bạc rất lâu trên mặt biển, rốt cuộc có thể tìm đến cái cảng để dừng lại.
Diệp Địch Sinh hôn lên mặt y một cái, lại đứng dậy tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn vàng nơi đầu giường đầy ấm áp. Hắn trở lại nằm xuống bên cạnh Tần Tự, đôi mắt đen dần dần trở nên sâu thẳm “Để ta kể cho ngươi nghe một chuyện cũ.”
Tần Tự gật gật đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn hắn.
“Thực ra ta có tỷ tỷ, ta vẫn luôn chưa từng kể với ngươi……” Diệp Địch Sinh cụp mắt, giọng điệu bình tĩnh giống như là đang kể lại một câu chuyện cũ cho người khác nghe. Vết sẹo chôn giấu nhiều năm trong lòng chậm rãi được hắn lộ ra, đau đớn ban đầu đã qua đi, ngược lại là một loại cảm giác giải thoát trước nay chưa từng có. “…… Mãi sau này ta mới hiểu được, khi đó nàng đã bị trầm cảm nghiêm trọng, nhưng trong nhà không ai để ý…… Ta cũng rất ngốc, còn khuyên nàng không nên luẩn quẩn trong lòng, nói cái gì mà ba mẹ khẳng định đều vì muốn tốt cho nàng. Nhưng thực ra, ta tuyệt đối không chịu hiểu nàng, chưa bao giờ đứng ở góc độ của nàng mà nghĩ tới……”
“…… Có đôi khi ta thường xuyên nghĩ rằng, nếu lúc đó ta sớm nhận ra nàng không thích hợp, để ba mẹ ta đưa nàng đến bệnh viện sớm hơn một chút, có phải bi kịch xảy ra sau đó sẽ không xuất hiện hay không?”
Đồng tử của Tần Tự co rụt một chút, y nhìn đôi lông mi dài cụp xuống của Diệp Địch Sinh, đột nhiên nắm chặt cánh tay hắn. Cảm nhận được cỗ lực đạo kia cứ im lặng truyền đạt lời động viên, Diệp Địch Sinh khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt “Cuộc sống vốn dĩ tàn khốc như vậy, vĩnh viễn sẽ không cho ngươi cơ hội làm lại lần nữa. Trước kia ta không nghĩ ra, bao giờ cũng vây bản thân ở bên trong nhà giam hối hận và tự trách. Nhưng hiện tại không giống, ta bắt đầu hiểu ra, nhân sinh khổ đoản, ngươi sẽ không biết được ngày nào nó sẽ rời khỏi ngươi mà đi. Cùng với việc oán giận quá khứ, oán giận thế giới, không bằng chấp nhận nó mà sống vì chính mình một lần.”
Tần Tự nghe đến đó, biểu tình dần dần trầm tĩnh lại, y nhẹ nhàng ân một tiếng. Thật kỳ quái, nghe được câu nói này của Diệp Địch Sinh, cỗ cảm xúc khó chịu ở trong g ngực không biết từ lúc nào đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
“Ta…… hình như có chút đói bụng……” Tần Tự sờ sờ cái bụng khô quắt của mình, ngượng ngùng nhìn về phía thanh niên.
Diệp Địch Sinh cười khẽ một tiếng, bên trong đôi mắt đen nổi lên một tia sủng nịnh “Lần đầu tiên ta thấy có người nghe kể chuyện cũ mà nghe đến mức đói bụng, thật may là có mua bánh mì cho ngươi.” Hắn xốc chăn lên, đi xuống giường, lấy túi giấy đặt trên bàn trở lại. Bên trong ngoại trừ bánh mì, còn có hai chai nước chanh. Tần Tự ngửi thấy mùi thơm, lập tức có tinh thần, ngồi dậy ngóng trông nhìn Diệp Địch Sinh.
“Ăn đi.” Diệp Địch Sinh đưa một cái bánh mì chà bông cùng với một chai nước chanh cho Tần Tự. Tần Tự uống vài ngụm liền hết luôn chai nước chanh, sau đó bắt đầu lang thôn hổ yết ăn bánh mì. Diệp Địch Sinh thấy thế, mở nắp chai nước chanh còn lại, đưa
cho y.
“Ngươi…… Uống đi.” Tần Tự biết Diệp Địch Sinh thích uống nước chanh nhất.
“Ta đã ăn cơm tối rồi, vẫn còn no, ngươi uống đi.” Diệp Địch Sinh lại đẩy chai nước chanh về phía. Tần Tự cũng không tiếp tục ngại ngùng, dứt khoát ngẩng đầu lên uống cạn.
Chờ y ăn uống no đủ, thoải mái mà nằm trở lại trên giường lớn, đã là mười hai giờ khuya. Ban ngày y ngủ quá nhiều, hiện tại tinh thần lại bắt đầu tỉnh táo. Nhưng Diệp Địch Sinh lại không như thế, lo lắng hãi hùng hơn phân nửa buổi tối, lúc này mới trầm tĩnh lại, mí mắt từ lâu đã bắt đầu trĩu xuống.
“Ta cũng kể cho ngươi nghe chuyện cũ của ta đi.” Tần Tự bỗng nhiên chủ động
mở máy nghe nhạc.
Diệp Địch Sinh dù đã rất mệt mỏi, cũng phải cường ngạnh khởi động mí mắt cổ vũ, hắn âm thầm nhéo đùi mình một cái “Được a.”
Vì thế Tần Tự liền ôm lấy cánh tay hắn, nói về những chuyện mà y đã trải qua hồi còn nhỏ. Tư duy của y vốn dĩ bộc phát, bao giờ cũng đột nhiên từ chuyện này nhảy sang chuyện khác, Diệp Địch Sinh nghe nghe, lại cũng chống đỡ không nổi, buồn ngủ nhắm mắt lại.
“Hồi cấp hai, lần đó họp phụ huynh……” Nửa ngày không nghe được thanh âm của người nọ, Tần Tự di một tiếng, quay mặt sang, liền nhìn thấy đôi mắt của Diệp Địch Sinh đang lẳng lặng nhắm lại, sắc mặt lúc ngủ an tường mà nhu hòa.
“Tính, lần sau nói tiếp cũng giống nhau.” Tần Tự bật cười thở dài, điều chỉnh chế độ chạy của điều hòa sang chế độ giấc ngủ, lại đắp chăn cho Diệp Địch Sinh, lúc này mới nằm trở lại giường, cảm thấy mĩ mãn ôm lấy eo Diệp Địch Sinh, nhắm mắt lại.
Một đêm không mộng.
Ngày hôm sau, hai người ngủ đến chín giờ hơn mới dậy. Vẫn là Tần Tự dậy sớm hơn, đi xuống dưới lầu mua bữa sáng. Đến khi Diệp Địch Sinh rửa mặt xong, hai người ăn bữa sáng xong, lên mạng tìm địa chỉ mà Tần Phi cung cấp. Là ở một tiểu khu mới xây, nhưng mà ngoài ý muốn là cách trung tâm thành phố rất gần, đi khoảng hai mươi phút là đến nơi.
“Cần ta đi lên cùng với ngươi không?” Lúc hai người lái xe dừng dưới một tán cây xanh tán lá bao trùm cả cửa sau của tiểu khu, Diệp Địch Sinh không yên lòng, quay sang nhìn người đang ngồi ở ghế phó lái.
“Không cần, ta chỉ nhìn mặt hắn một cái, rất nhanh liền xuống. Ngươi chờ ta mười phút là xong.” Tần Tự cười cười với hắn, một bên thoải mái mở cửa xe. Chỉ là Diệp Địch Sinh so với ai cũng rõ ràng, nụ cười kia vốn không thoải mái dù chỉ một chút.
“Ta ngồi trong xe chờ ngươi, có chuyện gì gọi điện thoại cho ta.” Trong lòng Diệp Địch Sinh vốn đang treo cao không có cách nào hạ xuống được.
Tần Tự ân một tiếng, vẫy vẫy tay với hắn, xoay người cất bước đi vào hành lang hẹp dài của tiểu khu. Diệp Địch Sinh nhìn thân ảnh của y biến mất phía sau bậc thang, cánh tay nắm vô lăng im lặng siết chặt.
Tần Tự cầm tờ giấy, thấp thỏm ấn vang chuông cửa phòng .
Mất một lúc lâu, cửa gỗ dày nặng mới mở ra, một nữ nhân mặc một cái áo trắng trong thuần khiết đang ở phía sau sợi dây xích phòng trộm cảnh giác nhìn Tần Tự.
“Ngươi tìm ai?”
Tần Tự nhìn nhìn nữ nhân xa lạ, âm thầm suy đoán đây có phải là vợ của Hứa Khiêm hay không, khẩn trương, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp “Ngươi hảo, ta…… Tìm Hứa Khiêm tiên sinh một lát.”
“Hứa tiên sinh không ở nhà, ta là bảo mẫu nhà bọn họ.” Nữ nhân cẩn thận đánh giá diện mạo của Tần tự, đột nhiên ánh mắt trở nên có chút vi diệu “Ngươi là?”
“Ta là con trai của vợ trước của hắn.” Tần Tự phảng phất không có nhìn thấy sắc mặt của nữ nhân nháy mắt trở nên cổ quái, tươi cười ôn hòa lễ phép “Ngày mai ta liền rời khỏi thành phố A, trước khi đi muốn gặp Hứa tiên sinh một chút, ngươi có thể nói cho ta biết làm thế nào mới có thể nhìn thấy hắn sao?”
Lúc cửa xe bị gõ vang, Diệp Địch Sinh mất nửa ngày còn chưa kịp phản ứng.
“Làm sao nhanh như vậy?” Hắn sửng sốt nhìn Tần Tự đang ngồi lên ghế phó lái
“Nhìn thấy ba ngươi không?”
Tần Tự lắc lắc đầu “Không, hắn không có ở nhà. Bất quá ta gặp được bảo mẫu nhà họ, nàng nói hắn hiện tại hẳn là đang ở đại học A.”
“Đại học A.” Diệp Địch Sinh khó hiểu nhăn nhăn mi “Hắn là giảng viên đại học sao?”
“Không phải, hắn là một chủ xí nghiệp, hẳn là được mời đến diễn thuyết.” Tần Tự thở ra một hơi, hắn cúi đầu, bỗng nhiên khó chịu vò vò tóc của mình.
“Địch Sinh, ngươi nói, ta không nên đi tìm hắn, có phải hay không?”
Một đứa con trai đi gặp ba ruột của mình, chẳng lẽ điều này có gì đó không nên sao? Trái tim Diệp Địch Sinh hơi hơi run rẩy, hắn sờ sờ mặt Tần Tự “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Đi thôi, chúng ta hiện tại đến đại học A.”
Nếu ba của Tần Tự không muốn thấy y, vậy hắn lập tức sẽ dẫn Tần Tự đi, đi thật xa, vĩnh viễn không bao giờ đặt chân lên địa phương này lần nào nữa.