Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
Ngón tay Đường Ngữ cảm nhận được xúc cảm từ da thịt đối phương, liền rụt về theo bản năng.
Cái tay kia dừng lại, Băng Mật nhìn Đường Ngữ, mà Đường Ngữ lại lảng tránh ánh mắt của hắn.
Thật ra Đường Ngữ luôn cố ý tránh tiếp xúc da thịt với nam sinh, chỉ ngoại trừ Nòng Nọc, bởi vì cậu là cong, cho nên việc này đối với cậu rất nhạy cảm.
Có thể tránh được thì tránh, còn phải giả bộ thật tự nhiên.
Băng Mật nhìn thoáng qua tay Đường Ngữ, mặt không biểu cảm mà nói: "Vậy cậu có cho mượn không?"
Thật sự muốn soi gương à?
Đường Ngữ có hơi kinh ngạc, cậu cảm thấy Băng Mật không phải là người rất để ý đến vẻ bề ngoài.
Hắn đã rất đẹp trai, nếu còn chú trọng bề ngoài thì còn đường cho Nòng Nọc bọn họ sống không?
"Hắt xì!" Nòng Nọc bàn trước hắt xì một cái, xoa xoa mũi, hoàn toàn không hề biết mình bị "con trai ngoan" nói xấu.
Đường Ngữ nhìn Băng Mật, do dự không biết có nên cho mượn không.
Nói không cho mượn thì có vẻ keo kiệt, mà nói cho mượn thì lại có vẻ như quan hệ với Băng Mật rất tốt.
Hai người bọn họ còn chưa thân đến mức có thể dùng chung gương đâu.
:【......】
: 【Mượn cái gương thôi mà, nghĩ nhiều vậy làm gì?】
Cũng đúng.
Đường Ngữ rút cái gương từ trong đống sách, quăng lên bàn Băng Mật.
Giáo viên tiếng Anh vào lớp, đứng trên bục giảng, "rầm" một cái để giáo án và các tư liệu dạy học khác xuống.
Cả lớp sợ đến mức an tĩnh như gà.
Nói chung là Ngô Điển rất tức giận.
Cô mà giận lên thì mấy con khỉ con sẽ rất đau khổ, chỉ có một mình Băng Mật có thể hoàn hảo rút lui.
Đây là ánh sáng của dân học giỏi.
"Kiểm tra đợt trước mấy trò làm bài kiểu gì vậy? Muốn tôi tức chết để đổi giáo viên tiếng Anh khác à?" Ngô Điển quét mắt quanh lớp, bắn một tràng liên thanh.
"Làm sao mà được, cô xinh đẹp như vậy, có một trăm giáo viên tiếng Anh cũng không đổi được."Chỉ có Đường Ngữ dám tiếp đạn của Ngô Điển, cậu cười hì hì giả ngoan ngoãn ngốc nghếch, lại rất hợp với khuôn mặt học sinh ngoan của cậu, thật sự không thể ghét.
Ngô Điển trợn trắng mắt, tức đến lệch mũi: "Bớt vuốt mông ngựa đi.
Nhãi con thối, trò cho rằng lần này trò làm tốt lắm à?"
Ở trong lớp, những môn khác không nói, tiếng Anh của Đường Ngữ rất xuất sắc, nói hạng ba không ai dám xưng hạng nhì.
Nhưng bây giờ có vẻ như cũng bại trận.
Đường Ngữ không tự tin lắm, cậu lùi về sau, chống cằm tiếp tục nghe Ngô Điển mắng.
Cậu nhìn mặt bàn của Băng Mật, phát hiện hắn không soi gương, vậy cái gương kia hắn vứt ở đâu rồi.
Nếu cậu không soi thì trả lại cho tôi, tôi soi.
Đường Ngữ duỗi tay lấy, nhưng ngón tay lại bị ngón tay Băng Mật đè xuống.
Cậu lùi lại như thể bị điện giật, tiếng động có hơi lớn làm Ngô Điển đang mắng hăng say trên bục giảng dừng lại.
"Hai trò đang làm gì?" Ngô Điển nhướng lông mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Đường Ngữ.
Băng Mật cũng nhìn Đường Ngữ với ánh mắt nghi hoặc, không hiểu tại sao Đường Ngữ lại phản ứng lớn như vậy.
Đường Ngữ chột dạ, chỉ vào Băng Mật: "Cậu ta đi học còn soi gương."
Ngô Điển tức đến buồn cười, chẳng biết bởi vì lời Đường Ngữ nói hay là bởi vì Băng Mật soi gương.
Bạn học trong lớp che miệng cười trộm.
Ngô Điển đi giày cao gót bước xuống, khoanh tay đứng trước bàn Đường Ngữ, nhìn từ trên xuống: "Đưa gương đây."
Đường Ngữ: "?"
Băng Mật đưa gương cho Ngô Điển, Đường Ngữ nhìn gương nhỏ của mình rơi vào tay Ngô Điển giống như nhìn con gái mình gả chồng, đặc biệt không muốn từ bỏ, cực kỳ không muốn đưa.
Tim thật là lạnh quá man.
Này có được tính là tự vác đá đập chân mình không nhỉ?
Ngô Điển hừ hừ, cầm cái gương nhỏ lên soi, liếc mắt nhìn Đường Ngữ: "Tên nhóc thối, ai chẳng biết trong lớp này cậu đỏm dáng nhất, Băng Mật sao có thể đi học mà soi gương, người ta đẹp trai như vậy còn cần soi nữa à? Nói dối cũng không chuẩn bị kịch bản, tịch thu cái gương."Nói xong lập tức quay người đi.
Nòng Nọc ngồi đằng trước cười đến mức bả vai cũng run.
Đường Ngữ: "..." Trong lòng khóc "òa" một tiếng.
Cậu quay đầu u oán nhìn Băng Mật: "Cậu cầm gương mà lại không soi, có bệnh."
Băng Mật đến một ánh mắt cũng lười bố thí cho cậu: "Tôi có nói là sẽ soi gương à?"
Vậy thì cậu mẹ nó mượn để làm gì?!
Đường Ngữ rít gào trong lòng, hận không thể nhào lên cắn Băng Mật một phát chết tươi.
Cậu oán hận nói: "Hừ, tôi còn cái gương khác, tuyệt đối không cho cậu mượn."
Băng Mật đáp: "Trong lòng tôi biết rõ, không cần phải soi gương."
Đường Ngữ trợn trắng mắt, này mẹ nó chẳng phải là đang ám chỉ trong lòng cậu không biết rõ à?
Được, cậu đẹp trai, đẹp như dế, không cần soi gương.
蟋蟀 (dế mèn) đọc là "xīshuài", shuài đồng âm với 帅 nghĩa là đẹp trai, nên có mới có một câu đùa là bạn đẹp trai, đẹp trai như dế.
Đường Ngữ lấy từ trong cặp sách ra một cái gương nhỏ hình tròn, mặt sau in chữ —— phá thai không đau.
Băng Mật: "..." Hắn có thể đoán được tại sao Đường Ngữ lại có cái gương này.
Người này thật là...!
Chịu đựng qua hết một tiết tiếng Anh, nhóm khỉ con như trút được gánh nặng.
Nhạc chuyển tiết vang lên, mọi người lục tục đi ra ngoài.
Băng Mật luôn không kiềm được mà dừng tầm mắt trên mặt bàn Đường Ngữ, bởi vì bàn cậu rất bừa bộn.
Hơn nữa, nó còn ở ngay trước mắt hắn, chứng ám ảnh cưỡng chế thì không thể nhịn được.
Băng Mật chỉ thiếu điều dọn dẹp giúp Đường Ngữ ngay lập tức, nhưng mà hắn có tư cách gì dọn mà giúp Đường Ngữ?
Đường Ngữ thấy Băng Mật cầm mấy cuốn sách đã được sắp xếp chỉnh tề lên, sau đó lại thả xuống, động tác này vô cùng tận lực, giống như là đang ám chỉ gì đó.
Ám chỉ cái gì đây?
Khổng Tử không hiểu, Mạnh Tử không hiểu, lão tử cũng không hiểu.
Lão tử có thể hiểu là một cách xưng hô, cũng là tên một triết gia người Trung Quốc.
Đường Ngữ nhìn chằm chằm vào mặt bàn lộn xộn của mình, sau đó đẩy vai Nòng Nọc: "Đi!" khiến cho Nòng Nọc người ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong lớp học chỉ còn lại một mình Băng Mật, lúc này xuất hiện: 【Thân ái, chúc mừng cậu có được ba điểm! Xin hãy tiếp tục nỗ lực ha~】
Băng Mật đã hiểu được kịch bản của , cái gọi là hệ thống "Oan gia hòa hảo", thực ra chính là đón ý nói hùa hành động của Đường Ngữ.
Chỉ khi nào Đường Ngữ có yêu cầu, mới giao nhiệm vụ, Đường Ngữ không yêu cầu, cũng không giao nhiệm vụ.
Đường Ngữ với Nòng Nọc một đường đùa giỡn hi hi ha ha xuống lầu, cậu lại nghĩ tới cái vụ cái gương bị tịch thu, bỗng nhiên trong lòng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Đờ mờ!"Chắc chắn là Băng Mật có chứng ám ảnh cưỡng chế không quen nhìn gương kẹp trong đống sách, nên mới muốn lấy gương để lên bàn, sau đó là những gì vừa xảy ra.
Á á á, Băng Mật đồ xảo quyệt!
Tức chết bố.
Rối loạn ám ảnh cưỡng chế đúng không, bố càng muốn kẹp gương giữa đống sách.
Xem mày làm gì được bố.
Nhạc tập thể dục vang lên, học sinh lớp và lớp chạy đến sân thể dục.
Một cụm xanh trắng dưới mặt đất hòa hợp với màu xanh trắng trên bầu trời.
Tuần này đến lượt học sinh năm hai làm mẫu.
Đường Ngữ cũng là một trong số tám học sinh đứng làm mẫu trên đài.
Đường Ngữ thân cao một mét tám, tay chân mảnh khảnh, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, tay chân phối hợp làm động tác khởi động rất đẹp.
Quan trọng nhất là giá trị nhan sắc cao, rất nhiều nữ sinh khóa dưới đều thích nhìn cậu tập.
Lớp đứng đằng sau lớp , mà Băng Mật đứng ở hàng cuối của lớp Bảy, cách đài làm mẫu rất xa, không thể nhìn rõ mặt Đường Ngữ, nhưng có thể thấy rõ động tác tay chân của Đường Ngữ.
Vốn dĩ Băng Mật không muốn nhìn Đường Ngữ, nhưng mà khóe mắt hắn cứ luôn chú ý đến Đường Ngữ.
Hắn cũng chẳng biết tại sao, nên cứ đơn giản mà nhìn thẳng luôn.
Lúc làm động tác giơ hai tay lên, đồng phục của Đường Ngữ bị kéo lên, lộ ra cái eo vừa thon vừa trắng.
"Ya ya ya, eo Cá Nhỏ thon quá à!"
Nữ sinh lớp bên cạnh cực kỳ kích động.
"Hơn nữa thoạt nhìn cũng rất mềm."
Băng Mật: "......"
Nòng Nọc đứng đằng trước Băng Mật, cậu ta nghiêng đầu cười nói với nữ sinh lớp bên cạnh: "Tôi từng sờ rồi, eo nó vừa thon vừa mềm, cho nên tìm bạn trai đừng tìm người như nó, nên tìm người vừa cứng vừa khỏe ấy."
Nữ sinh che miệng cười.
Băng Mật: "..." Lườm gáy Nòng Nọc.
Tầm mắt của hắn rời khỏi eo Đường Ngữ, di chuyển xuống phía dưới, chú ý tới cặp chân vừa thẳng vừa dài kia.
Cặp chân dài kia nhấc lên cao, lại ngồi xổm xuống, rồi đi tới đi lui...!Lúc làm động tác squat thì lộ ra cổ chân trắng nõn, nhìn thấy được cả đôi vớ màu trắng, chân mang giày Converse cổ thấp màu trắng.
Băng Mật quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Tập thể dục xong trở về lớp, đám khỉ con từng nhóm từng nhóm đi vào nhà vệ sinh.
Đường Ngữ nóng đến mức lột áo khoác, khi cậu chuẩn bị ném lên mặt bàn, lại bị hình ảnh trước mắt làm ngây người.
Cậu dụi dụi mắt, xác định đây là bàn của mình.
Chỉ là...!Tại sao sách và bài thi đều được phân ra, lại còn cực kỳ tỉ mỉ và gọn gàng.
Túi văn phòng phẩm, ly nước, sách bài tập linh tinh đều được xếp theo thứ tự.
Cái này...!Nàng tiên ốc nào đây?
Băng Mật mặt đơ ngồi vào vị trí của mình, trán cũng phủ một lớp mồ hôi mỏng, làm ngũ quan tinh xảo lạnh lùng càng thêm bắt mắt.
Hắn cụp mắt, làm lơ ánh mắt của Đường Ngữ.
Đường Ngữ nhìn tới nhìn lui Băng Mật.
Theo logic thì hẳn là do Băng Mật làm, bởi vì trong lớp chỉ có Băng Mật là người cuối cùng đi xuống lầu, hơn nữa, hắn có chứng ám ảnh cưỡng chế.
Nhưng mà, dựa theo hiểu biết của Đường Ngữ về Băng Mật, thì Băng Mật không có khả năng dọn bàn giúp cậu nha.
Không có khả năng nha...!
Băng Mật bị Đường Ngữ nhìn đến mức khó chịu, hầu kết khẽ động một cái, lén liếc Đường Ngữ một cái, lại thấy Đường Ngữ nhìn máy theo dõi ở góc phòng học.
Tiết tấu chớp mắt của Băng Mật rối loạn, tay cầm bút nắm thật chặt, có cảm giác vô cùng chột dạ.
"Các tiên nữ lớp Bảy, mau lên diễn đàn xem đi!" Ủy viên văn nghệ Tiết Oánh Oánh kêu một tiếng.
Đường Ngữ ngay lập tức bị dời sự chú ý.
Nhất hô bá ứng, các nữ sinh trong lớp sôi nổi vây quanh chỗ Tiết Oánh Oánh, không biết là đang xem cái gì.
一呼百应, gọi một tiếng được mọi người hưởng ứng.
Các nam sinh cũng chẳng quan tâm điểm G của các nữ sinh.
Diễn đàn Phục cao, chuyện thú vị trong trường.
Có một topic được ghim trên đầu —— "Hotboy trường và hotboy lớp là bạn cùng bàn!"
Chủ lầu đăng kèm theo một bức ảnh chụp lén.
Tuy là ảnh chụp lén, nhưng góc độ được canh rất tốt, mặt của hai người được chụp rất toàn diện.
Phía dưới là vô số lầu ——
Vương phu nhân: Á á á, nhan sắc này của Băng thần tui có thể!
Mẹ ruột Ngộ Không: Cấm bình luận liếm nhan!
Tiên nữ chân to: Băng thần góc nào cũng đẹp, đúng là thịnh thế mỹ nhan, độ không góc chết.
Thổi như vậy không ai cấm đúng không?
Học sinh môn khoa học tự nhiên huyễn khốc: Từ từ, trọng điểm chú ý của mọi người hơi sai, chẳng lẽ chúng ta không nên lo lắng hai người họ nhào vào đánh nhau sao?
Củ cải đường không phải rau: Lầu trên nói rất đúng, mọi người nhìn đi, mặt hai người bọn họ người này thối còn hơn người kia.
Nhân gian bánh đậu bao: Không thể nào, Băng Mật của chúng ta lịch sự như vậy, sao có thể động thủ?
Ngâm dưới địa ngục: Lầu trên, cậu nói Đường Ngữ bé nhỏ nội hàm sẽ đánh người à!?
Sáu đồng xu: Ây dà đừng ồn nữa, mặc kệ là ai động tay trước, phải giữ chặt, đừng phá tướng là được.
Đường Ngữ bé nhỏ của chúng ta chú trọng giá trị nhan sắc nhất.
Con rùa thi chạy: Cái gì đấy, Băng thần của chúng ta cũng không thể phá tướng có được không, cậu ấy là người đảm đương giá trị nhan sắc trường ta nha! Phải làm cho rõ.
Giày tử thần: Chủ lầu, tại sao bọn họ lại ngồi cùng bàn vậy?
Cuối cùng cũng hỏi một câu đứng đắn.
Chủ lầu: Bởi vì Đường Ngữ bé nhỏ muốn nâng cao thành tích môn Toán.
Mỗi ngày có dưa ăn: Mạch não kỳ lạ như vậy à?
Trời cho khuôn mặt lớn như bánh nướng: Á á á, tui cũng muốn nâng cao thành tích môn Toán!
Đỉnh xứng: Môn Toán của tui cũng không tốt, tui muốn làm bạn cùng bàn của Băng thần!
xxx:......!
Quanh đi quẩn lại.
Hai đương sự hoàn toàn không biết tình hình, người nào làm việc của người nấy.
Băng Mật lướt điện thoại, vô thức ấn mở vòng bạn bè.
Bạn bè trong Wechat đều bị hắn cài "không xem vòng bạn bè", dường như chỉ có Đường Ngữ là hắn chưa kịp cài.
Cũng chẳng biết là do chưa kịp hay là do nguyên nhân khác.
Cho nên, hắn mở vòng bạn bè ra chỉ thấy một nội dung duy nhất là bài đăng mới nhất của Đường Ngữ.
Thời gian là mới đây.
Hình ảnh là hai cái bàn, mặt bàn rất chỉnh tề ngăn nắp, không cẩu thả chút nào.
Caption: Từ hôm nay trở đi, bố muốn đấu trí đấu dũng với tên xảo quyệt đó.
Nếu có ngày tui yên tĩnh thì đừng nóng vội, bố chỉ đang giữ sức.
Yên tâm đi, "cuộc sống gia đình" của tui chắc chắn cực kỳ "xuất sắc"!
Băng Mật: "......" Ai là đồ xảo quyệt cơ?
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngân Hà: Chàng tiên ốc nào đó?
Băng – chàng tiên ốc – Mật: Thật sự nhịn không nổi.
——
Băng – ghen tuông – Mật: Ai cho cậu sờ eo bạn trai tôi?
Nòng Nọc run bần bật: Tôi là...!thẳng nam mà.
- --
Squat:
Nàng tiên ốc ở bên Trung cũng khá giống Nàng tiên ốc ở Việt Nam, chỉ cần thay bà già bằng một anh giai.
Chuyện là ngày xưa có anh chàng nhặt được con ốc, có một cô gái nhân lúc anh chàng đi làm mà chui ra dọn dẹp nấu ăn.
Anh chàng bắt quả tang cô gái, cô gái ở lại làm vợ, họ sống hạnh phúc.
Khoai Tây Xàm Xí: Mấy hôm nay bị lười, nhưng mà tui thề luôn là tui cay Hoàng Thượng lắm á, nhắn tin không bao giờ rep.
Mà có nhiều đoạn tui bối rối thiệt sự luôn, kiểu bà tác giả càng viết càng dùng nhiều từ lóng, ngôn ngữ mạng này nọ kia.
Btw mọi người ơi tui thấy gian tình ý hí hí hí hí, thề luôn cái ánh mắt đó của Băng Mật á.
Dạo này tui bay qua đọc vườn trường hơi nhiều, mà cứ liên tục vớ phải mấy bộ hiện thực hướng, hay thì hay thật nhưng đau tim quá mọi người ạ ;;-;; Btw dạo này tui điên điên, muốn được thi đại học huhuhu, muốn hưởng cái không khí đó ấy, nhưng tui không có cơ hội, ne vờ luôn ;;-;;
Hoàng Thượng: Lúc bình thường khi tui đọc truyện, nếu mà thấy công thụ gắt quá thì sẽ nhảy tới chương cuối đọc để tìm an ủi.
Bây giờ thì có muốn an ủi cũng không được QAQ
//
Hết chương ..