Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Đường Ngữ vừa vào lớp liền phát hiện Tiết Oánh Oánh nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái.
Cậu sờ mũi đi qua: "Tui chỉ đi vệ sinh một tí thôi mà, chờ một lúc đã giận rồi?"
Tiết Oánh Oánh không nói gì, chỉ nhìn Băng Mật, rồi lại nhìn Đường Ngữ, nhỏ đưa tờ đơn cho Đường Ngữ xem: "Điền xong rồi."
"Tốt vậy luôn, cảm ơn nha." Đường Ngữ nhận tờ giấy, đọc sơ qua nhưng ngừng lại ngay lập tức, mắt nhìn chằm chằm vào cột tên, nhìn tới nhìn lui, rồi lại nhìn lên.
"Tiết Oánh Oánh, đây không phải chữ của bà đúng không, còn nữa, tụi mình là bạn cùng lớp lâu vậy rồi mà bà vẫn không biết viết tên tui à?" Đường Ngữ làm vẻ mặt bị tổn thương.
"Không phải, tui..."
"Ê, cho tao xem với," Nòng Nọc rút tờ đơn ra nhìn rồi cười há há: "Đường Dục? Đây chẳng phải là tên nam chính của bộ tiểu thuyết huyền huyễn kia à?"
Dạo này bọn nam sinh trong lớp ai cũng đọc bộ tiểu thuyết huyền huyễn《Anh hùng trong thiên hạ là đàn em của ta》này.
Nam chính trong đó có bàn tay vàng trái đạo trời, có vô số gái đẹp bên cạnh, đúng là một quyển tiểu thuyết ảo tưởng sức mạnh ngựa giống tiêu biểu.
Gốc: yy, trong tiếng trung là tiếng lóng, ý chỉ tự sướng, ảo tưởng á, còn tiểu thuyết ngựa giống là kiểu main chính đi chch tùm lum như mấy con ngựa giống.
Mấy tình tiết ướt át trong đó có độ dài không ngắn, mỗi lần thảo luận tụi con trai cứ thậm thà thậm thụt, cuối cùng cuốn tiểu thuyết này lại bị coi thành tiểu thuyết tình sắc.
Tuy Đường Ngữ không đọc, nhưng vẫn thường xuyên nghe các bạn học kể, lúc này mặt cậu cũng hơi nóng lên, nhanh chóng liếc Băng Mật, rút tờ đơn từ trong tay Nòng Nọc ra, vò thành một cục: "Tiết Oánh Oánh, bà đọc nhiều tiểu thuyết tình sắc lắm hả?"
Một cái nồi to đùng từ trên trời rơi xuống nện thẳng vào đầu Tiết Oánh Oánh, nhỏ vô tội biết bao, xấu hổ đến đỏ bừng mặt, gấp tới mức giọng cao hơn mấy tông: "Tui không có đọc tiểu thuyết tình sắc, cái đó là Băng Mật viết!"
Tất cả các bạn học trong lớp đều nghe rất rõ ràng, hiểu rõ nhỏ định nói gì, nói trắng ra là Băng Mật viết tên nhân vật trong tiểu thuyết tình sắc, mọi người vội vàng tặng Băng Mật một cái "chú mục lễ."
Nhưng Băng Mật vẫn ngồi vững như núi, cúi đầu viết bài của mình, mắt không ngước lên dù chỉ một chút, đạt đến cảnh giới "Thế giới bên ngoài hỗn loạn không liên quan đến tôi".
Tiết Oánh Oánh cũng bội phục sự bình tĩnh của Băng Mật.
"..." Đường Ngữ trợn mắt há mồm, bảo sao vừa rồi cậu nhìn qua lại thấy giống chữ viết của Băng Mật.
Tui phắc, Băng Mật cậu rốt cuộc có ý gì hả?
Mấy nữ sinh trong lớp không bình tĩnh nổi, giống như đang ăn một quả dưa siêu to khổng lồ —— hotboy trường thanh tâm quả dục vậy mà lại đọc tiểu thuyết tình sắc!
Quan trọng là, mọi người không hề cảm thấy ảo, lại còn cực kỳ hưng phấn là thế nào?
Mấy nữ sinh nhìn nhau gật đầu, lấy điện thoại ra, đăng một bài mới lên mục chat trên diễn đàn của trường.
Tiêu đề: Ngạc nhiên chưa, hóa ra hotboy trường cũng đọc tiểu thuyết tình sắc.
Chủ lầu kể đại khái lại ngọn nguồn sự việc.
Rất nhanh, ở dưới đã có người bình luận ——
Ao đột mạn không đột: Cái gì? Tôi vẫn luôn nghĩ rằng Băng thần thanh tâm quả dục.
Ao đột mạn là ultraman, nhưng ở đây chơi chữ.
Xử hắn: Tôi phát hiện từ khi cậu ta làm bạn cùng bàn của Đường Ngữ bé nhỏ đã không giống trước đây nữa rồi!
Mẹ của Tiểu Nhạc Nhạc: Từ từ, Đường Ngữ bé nhỏ, Đường Dục? Tui vừa phát hiện ra cái gì vậy?
Chủ lầu: Đúng rồi, là như vậy đó, Băng Mật viết sai tên Đường Ngữ rồi.
Cội nguồn tội ác: Á á á, có phải Băng thần cố ý không?
Oppa là chồng tôi: Từ từ đã, gần đây Băng thần và Đường Ngữ bé nhỏ tương tác thật là nhiều.
Chanh tinh: Rốt cuộc giữa hai người này có quan hệ thế nào, lúc tốt lúc xấu, thật đáng lo mà.
Chất lượng như đàn ông: Hâm mộ lớp Bảy các cậu ghê, được xem trực tiếp ngay lúc diễn ra, tụi tui chỉ được xem phát sóng thôi.
xxx:......!
Mục chat của diễn đàn lại bùng nổ, chỉ cần liên quan đến Băng Mật thì luôn có thể dâng cao sự nhiệt tình của mọi người, có lẽ đây chính là sức mạnh của nhan sắc.
Chủ tịch hội học sinh, người đã cố tranh đầu đề đến mười lần vẫn không thành, khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Đường Ngữ viết lại đơn xin phép, Tiết Oánh Oánh vẫn đang dỗi nên vẻ mặt dành cho Đường Ngữ không hòa nhã tí nào.
Đường Ngữ cảm thấy mình trong ngoài đều không phải người nữa rồi.
Lúc cậu về chỗ cũng vừa kịp lúc chuông reo, Băng Mật vẫn bơ Đường Ngữ, lo làm chuyện của mình.
Mông Đường Ngữ đặt trên mép ghế, ánh mắt mơ hồ, sợ hãi kêu éc éc, chẳng lẽ Băng Mật phát hiện điện thoại bị đụng vào nên tức giận? Vậy thì phải cầu xin tha thứ kiểu gì bây giờ?
【, nhanh xuất hiện.】 Đường Ngữ gào thét trong lòng.
:【Ký chủ, tui đang rơi.
】
Ở đây là 滴, nghĩa là nhỏ giọt hoặc rơi á.
Đường Ngữ:【Tất cả là do hôm qua mày xúi tao xem điện thoại của cậu ta, làm bây giờ lương tâm tao cắn rứt.
Chắc chắn là cậu ta đã phát hiện điện thoại bị tao đụng vào, mày nhìn đi, cậu ta thật lạnh lùng, tao phải làm thế nào đây?!】
【Á há há há, tui không chỉ cậu phải làm sao đâu, cậu tự suy nghĩ đi.
Nhiệm vụ là làm hòa, hoàn thành cộng một điểm, bye bye.】 đào hố lớn để Đường Ngữ tự nhảy vào.
Đường Ngữ tức không chịu được, bực bội gãi đầu, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, cũng không biết có xài được không.
Băng Mật vốn luôn bơ Đường Ngữ cúi đầu đọc sách, khóe mắt phát hiện bên trái có một tờ giấy được đưa đến, trên đó viết: Cậu viết tên tôi sai rồi, cũng làm tôi tức giận, vậy chúng ta huề nhau.
Xì.
Băng Mật quay mặt đi.
Thật ra hắn cố tình viết sai tên Đường Ngữ, có điều hắn không đọc cái tiểu thuyết huyền huyễn gì gì đó, mà nghe được từ chỗ mấy nam sinh cùng lớp, nhân cơ hội viết sai để khiến cho Đường Ngữ nhận ra tên trên bảng đen bị viết sai rồi.
Nhưng mà Đường Ngữ thần kinh thô không hiểu điều hắn đang ám chỉ.
Đường Ngữ thấy thái độ "chảnh chó" của Băng Mật, trái tim như bị mấy con mèo con cào, cực kỳ muốn túm cổ Băng Mật cực lực lắc, hét to vào tai hắn: Tha thứ cho tôi nhanh lên!
Nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể nghĩ trong lòng thôi.
Cậu lại viết lên tờ giấy: Vầy đi, cậu muốn tôi làm gì mới không giận tôi nữa?
Băng Mật liếc dòng chữ kia, suy nghĩ vài giây, ngón trỏ đè lên tờ giấy kéo về phía mình, bắt đầu viết lên giấy.
Tim Đường Ngữ đập thình thịch, nghiêng đầu muốn xem trước, nhưng lại bị Băng Mật dùng tay che lại không cho nhìn.
"..." Đường Ngữ bĩu môi, ngượng ngùng ngồi thẳng.
Băng Mật đẩy tờ giấy sang, trên đó viết: Viết tên đối phương một trăm lần, không được thiếu dù chỉ một lần, rồi gửi đến nhà đối phương qua đường thư tín.
Đường Ngữ mở to mắt, không chắc chắn bèn cầm lên nhìn từng chữ một, đúng là Băng Mật viết rồi, nhưng mà...!
Vì sao cậu lại cảm thấy như vậy hơi...!ờm...!nói thế nào nhỉ...!lãng mạn?
Càng đọc càng thấy lãng mạn, lại có chút...!mập mờ.
Là ảo giác của tui hả?
Loại người như Băng Mật biết thế nào là lãng mạn à?
Đường Ngữ buông tờ giấy, nhíu mày.
Cậu chưa từng viết tên người khác một trăm lần bao giờ, lần này nằm mơ chắc cũng thấy mình đang viết quá.
Dạo này cậu toàn mơ thấy Băng Mật, cái gì mà cầm thắt lưng ép cậu làm toán, đến nhà cậu lấy bức tranh đó đi, gọi điện mách bố mẹ cậu...!
Tóm lại là không có gì tốt lành hết.
"Cái đó...!được rồi, do cậu nói đó nha, tên tôi một lần cũng không được thiếu." Đường Ngữ kẹp tờ giấy vào trong quyển từ điển tiếng Anh.
Lần này Băng Mật đáp lại, tuy chỉ là một tiếng ừ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng cũng đã đủ làm cho Đường Ngữ kích động.
Cậu vui vẻ sờ gương nhỏ theo thói quen, ngắm nhìn thịnh thế mỹ nhan của mình, càng nhìn càng thoải mái.
Cậu bé tỏa sáng trong gương là ai thế nhỉ, sao trông đáng yêu thế kia?
Băng Mật liếc cái gương kẹp giữa đống sách của cậu, có hơi bất đắc dĩ.
Lúc đầu, hắn thật sự không thể chịu được việc kẹp gương giữa đống sách, nhưng Đường Ngữ cứ thích như vậy.
Hơn nữa, sách vở Đường Ngữ lúc nào cũng lộn xộn, lần nào dọn dẹp cho cậu xong cũng chỉ được một lúc rồi sẽ lại bừa bộn.
Chứng ám ảnh cưỡng chế của hắn gần như đã bị Đường Ngữ trị hết, sau này cứ mặc kệ cậu ta treo gương thì treo gương, sách vở bừa bộn thì bừa bộn, dù sao thì nhìn riết cũng quen luôn rồi.
Cái thứ gọi là thói quen này, đôi khi cũng thật là...!
Đột nhiên Đường Ngữ quay qua nhìn Băng Mật cẩn thận hỏi: "Tối qua cậu về nhà...!có đọc tin nhắn không?"
"Chẳng phải là đã bảo cậu không được nghĩ đến mấy chuyện đó à?" Băng Mật.
"Không phải, cậu cứ trả lời đã đọc hay chưa đi."
Băng Mật cảm thấy cậu thật kì lạ, ánh mắt quét qua mặt cậu: "Không có."
"Không có á?!" Đường Ngữ cao giọng, "Cậu không tò mò à?"
"..." Băng Mật cúi đầu viết gì đó, "Không tò mò."
"Tại sao?!" Đường Ngữ thật sự không thể hiểu nổi, trải qua mấy chuyện hôm qua rồi mà Băng Mật vẫn không đọc tin nhắn, chẳng lẽ hắn không muốn xóa đi à?
Băng Mật thở dài: "Tôi ghét nó."
"!" Đường Ngữ ngẩn người ba giây, đầu óc cậu nhanh chóng xoay chuyển, "Vậy tôi xóa giúp cậu, tôi không ghét."
Băng Mật dừng bút, hôm nay Đường Ngữ bị làm sao vậy, không được xía vào nữa: "Không."
Hắn không muốn để Đường Ngữ thấy mấy cái tin nhắn quấy rầy đó, Đường Ngữ mà đọc thì chắc chắn sẽ thấy ghê tởm.
Tin nhắn không bật thông báo, bản thân hắn cũng không định đọc, mỗi buổi tối mở lên cũng chỉ để xóa.
Chỉ có tối hôm qua không mở ra xem, bởi vì chuyện xảy ra lúc tan học làm hắn ghê tởm, hắn cũng không hiểu mấy người đó có được số điện thoại của hắn từ đâu.
Đường Ngữ nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Băng Mật, con người này sao thế nhỉ, lúc nào cũng treo cậu, nói câu nào cũng chỉ nói một nửa, không thể để cho cậu sảng khoái à?
Buổi chiều tan học, Nòng Nọc vẫn giữ Đường Ngữ lại, nhưng lần này lại đổi thành phương thức "thiết hán nhu tình", nam sinh cao lớn gần một mét chín lại đi dính lấy Đường Ngữ như kẹo mạch nha.
铁汉柔情 (Thiết hán nhu tình): khía cạnh dịu dàng ân cần của một người đàn ông mạnh mẽ.
Hôm nay Đường Ngữ trực nhật với Băng Mật, Nòng Nọc cũng chân chó ở lại giúp đỡ.
Đường Ngữ nhìn không nổi nữa bèn xua tay: "Được rồi được rồi, ngày mai bố mày mang đồ ngon cho mày, cho mày ăn no chết luôn."
"Mày nghĩ là tao tìm đến mày chỉ để ăn thôi à? Mày chẳng hiểu tao gì cả." Nòng Mọc ném cây chổi.
"Vậy chứ để làm gì?"
"Đến ở trọ trong trường với tao đi."
"Đo." Đường Ngữ.
Nòng Nọc nhìn vào mắt Băng Mật, rồi nói với Đường Ngữ: "Chẳng phải là mày muốn mỗi ngày về nhà với anh Băng, bây giờ mày cũng không đi với tao nữa, cái thứ con trai bất hiếu có bồ bỏ cha.
Đường Ngữ trợn tròn mắt, giơ chổi muốn đánh người, Nòng Nọc nhanh chóng chạy trốn.
Có bồ bỏ cha? Nó nói cái gì vậy, cái thằng Nòng Nọc này đúng là ngứa đòn.
Tai Đường Ngữ lại đỏ lên, không dám nhìn Băng Mật.
Hơn mười phút sau, hai người trực nhật xong rồi về, lúc đi gần đến cổng trường, bước chân Băng Mật bỗng dừng lại.
"Cậu vẫn nên tự về nhà đi."
"Tại sao?" Đường Ngữ lo lắng, chẳng phải hai đứa đã làm hòa rồi sao? Lẽ nào Băng Mật vẫn còn giận à, không phải chứ, cậu ta sẽ không thù dai như vậy đâu.
"Tôi không thích về chung với cậu, tôi thích đi một mình."
"Nhưng mà..." Nhưng mà trước đây lúc đi cùng nhau rõ ràng là rất thoải mái mà, cái lý do này của Băng Mật chẳng thuyết phục tí nào, cậu bực mình lắm á.
Tay Đường Ngữ nắm chặt tay áo đồng phục, nhìn chằm chằm sườn mặt Băng Mật.
Cậu không hiểu rốt cuộc trong lòng cái người tên Băng Mật này nghĩ gì nữa, giống hệt một tảng băng không thể tan chảy.
Cổng trường có rất nhiều học sinh qua lại, tạo thành một mảng xanh trắng.
Hai người đứng giữa đám đông.
Băng Mật ngước lên nhìn Đường Ngữ.
Người này giống như một cái kẹo bông gòn sạch sẽ, từng hành động đều thể hiện bản tính đơn giản rõ ràng, chẳng giống bản thân mình một chút nào, không phù hợp để làm bạn.
Hắn cũng chẳng cần bạn.
Băng Mật một mình độc lai độc vãng quen rồi, nếu bên cạnh có thêm một người ngược lại sẽ làm phiền đến tiết tấu sinh hoạt của hắn.
Giống như chuyện hôm qua, nếu như hắn không đi chung với Đường Ngữ, vậy thì hoàn toàn có thể làm lơ ba tên lưu manh, cũng không đến mức phải đánh người rồi tức giận, phiền toái sẽ bớt đi một nửa.
Quan trọng nhất là, nếu Đường Ngữ không đi cùng hắn thì cũng sẽ không đụng tới ba tên lưu manh, sẽ không phải nghe mấy lời dơ bẩn, càng sẽ không để lại bóng ma trong trái tim trong sạch của cậu ấy.
Vậy nên, bạn bè gì đó, không thích hợp với hắn.
Tay Đường Ngữ nắm rồi lại thả, thả rồi lại nắm, cuối cùng thở dài một cái, quay đầu đi không nói gì.
Bực thật sự, cái tên Băng Mật này.
Cậu tức đến nỗi mặt phình thành cái bánh bao, đi giữa đám đông cứ không cẩn thận đụng vào học sinh bên cạnh.
"Bé Đường ——" Một giọng nam trầm thấp quen thuộc truyền vào tai.
"!" Đường Ngữ ngẩn ra, nhìn về phía phát ra giọng nói.
"Cậu nhỏ!" Đường Ngữ ngạc nhiên nhìn cậu nhỏ.
Trên lề đường có một chiếc xe thương vụ cao cấp đang đậu, bên cạnh xe có một người đàn ông anh tuấn mặc tây trang.
Người đàn ông chỉ tầm hai lăm hai sáu tuổi, ngũ quan cứng cáp chín chắn, bộ đồ tây cắt may vừa vặn tôn lên dáng người cân đối đẹp đẽ, toát ra mị lực đàn ông trưởng thành.
Băng Mật vừa ra khỏi cổng trường đã thấy Đường Ngữ vui mừng chạy đến chỗ một người đàn ông rồi ôm chầm lấy hắn ta.
Người đàn ông kia cười cưng chiều, nhéo nhéo má Đường Ngữ, nói câu gì đó hắn không nghe được.
Trong nháy mắt, mặt Băng Mật đen như than, cả người viết "tôi rất tức giận".
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Băng – ghen tuông – Mật: Tôi hối hận vì đã nói đi riêng rồi.
- --
Đoạn mấy người comment trên diễn đàn có người tên Mẹ của Tiểu Nhạc Nhạc: Tiểu Nhạc Nhạc tên thật là Nhạc Vân Bằng, một diễn viên hài nổi tiếng người Trung Quốc.
Xe thương vụ cao cấp:
Khoai Tây xàm xí: Tui đã cum bách huhuhu, trễ hẹn dới mụi ngừi lâu ơi là lâu, sodi mụi ngừi rất nhìu éc éc.
Tui sẽ cố gắng nhanh hơn hiu hiu.
Btw Băng Mật ơi anh thay đổi nhanh quớ ó nha, khác gì thíu nữ mới biết iu hong=] Thua anh lun.
Còn Đường Đường có ai như em hong, xin nhỗi ngừi ta mà như dị ó.
Quan trọng là Đường Ngữ nó không có trong sáng như anh nghĩ đâu Băng Mật ei, nó mún ăn anh đến nơi rồi kìa=]]] Tui tự hứa sẽ năng suất hơn, tui thề! Hai con nghỉ lâu đến mức tui tự quên lun tên chuyên mục xàm xí mà bắt chước tác giả "có lời muốn nói", còn hoàng thựn thì quên lun xóa dòng.
Hoàng Thượng: Băng Mật sáng nắng chiều mưa trưa giông tối bão...!
//
Hết chương ..