Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
Đường Ngữ ngẩng đầu nhìn Băng Mật, đối diện với ánh mắt của hắn, đôi môi ngập ngừng, chớp mắt liên tục sau đó cúi đầu nói: "Quyển vở này nói, vừa nãy có một cậu trai dịu dàng, dạo chơi trên người nó, vẽ nên một bức văn tự độc nhất vô nhị."
Băng Mật: "......"
Trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt hắn trống rỗng, nhìn Đường Ngữ đang rũ đầu xuống, lộ ra một mảng da trắng nõn sau cổ, còn cả hai tai hơi hồng hồng.
Các bạn học hết hứng thú với cảnh hoàng hôn rồi thì lại bắt đầu náo nhiệt trong lớp học, âm thanh ồn ào hết đợt này lại sang đợt khác.
Chẳng ai chú ý tới sự khác thường của hai người này.
Đường Ngữ chỉ cảm thấy mặt hơi nóng, đây là lần đầu tiên cậu thổi rắm cầu vồng trước mặt Băng Mật, mấy lần trước đều là thông qua điện thoại, không trực tiếp như lần này.
Hơn nữa, ánh mắt của Băng Mật trên đỉnh đầu không hề bị che chắn, hại cậu xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.
: 【Chúc mừng nha, thành công hết nhát rồi.
Vỗ tay và tặng hoa cho cậu nè~】
Đường Ngữ: 【Tao không cần vỗ tay, tao muốn cộng điểm.】
:【Ký chủ, tui cần phải nói cho cậu biết, đây là làn sóng rắm cầu vồng thứ hai của cậu, cho nên không thêm điểm.】
Đường Ngữ: 【Cái gì cơ!】
: 【Nhưng mà cậu hoành thành nhiệm vụ thành công, đủ bốn điểm, cố lên!】
Đường Ngữ: 【...】
Hai người không nói chuyện nên Băng Mật chẳng hiểu cái tên nhóc ấu trĩ kia đang làm gì.
Lần trước Đường Ngữ nói mấy câu này qua điện thoại, hắn cứ cho rằng cậu đang chọc cười hắn, nhưng mà bây giờ cậu lại chính miệng nói trước mặt hắn, chẳng hài hước tí nào, lại làm cho bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Chẳng lẽ...!đây là biến tướng để cảm ơn à?
Nhưng mà cách cảm ơn này đặc biệt quá rồi.
Băng Mật thu cặp sách, lẳng lặng xoay người rời đi.
Đường Ngữ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cầm cặp sách chuẩn bị đuổi theo, nhưng mới đi chưa được hai bước đã bị bạn nữ giữ chặt: "Đường Ngữ bé nhỏ, mai cậu mang giúp tôi poster của nhóm nam "Giữ Sóng" đến đây đi, cảm ơn, đến lúc đó cho cậu phí chạy vặt nha."
Thấy bóng dáng Băng Mật mất dần ở cửa phòng học nên Đường Ngữ sốt ruột: "Giữa chúng ta còn cần gì phí chạy vặt nữa, mang cho cậu mang cho cậu." Nói xong cậu vội vã muốn đi.
"Ê từ từ đã Đường Ngữ!" Lại thêm một bạn nữ khác cầm hình nhân vật anime trên điện thoại đưa cho Đường Ngữ xem, "Mang giùm tôi Châu Biên của "Tay Trái Của Thần" nha.
Cảm ơn nè!"
"Được được được, tôi mang tôi mang.
Tôi phải đi rồi." Đường Ngữ vội không chịu được, chẳng biết tên Băng Mật chân dài kia bây giờ đã đi đến đâu rồi.
Hôm nay có rất nhiều người tìm Đường Ngữ để cầm đồ giúp, ngày thường cũng chẳng nhiều vậy, thật sự là cố tình không để cho cậu đuổi theo Băng Mật à? đã yêu cầu Đường Ngữ phải về chung với Băng Mật mỗi ngày, Đường Ngữ vì giá trị nhan sắc của bản thân nên đương nhiên là làm theo.
Lúc này cậu đã chạy ra cổng trường, cuối cùng cũng nhìn thấy Băng Mật đang đứng ở trạm xe buýt, miệng thở hồng hộc, vác cặp sách đi đến, đứng cách Băng Mật vài bước chân, im lặng không nói gì.
Xe buýt tới, Băng Mật lên xe, Đường Ngữ đi theo đằng sau hắn.
"Ê, nhóc, chưa quẹt thẻ." Tài xế xe buýt gọi Đường Ngữ lại.
Băng Mật quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Đường Ngữ: "Cậu không mang thẻ? Điện thoại cũng không có tiền?"
Mọi người trên xe nhìn qua.
Thật xấu hổ...!
Đường Ngữ nắm chặt quai cặp, thật ra là cậu có mang thẻ, điện thoại cũng còn tiền, chỉ là vừa nãy nhìn chằm chằm vào gáy của Băng Mật nên quên mất.
Nếu bây giờ cậu nói là có mang thẻ thì chắc chắn Băng Mật sẽ nói: Có mang theo tại sao không quẹt? Vậy phải giải thích kiểu gì?
Tài xế thấy Đường Ngữ có vẻ khó xử nên vẫy vẫy tay: "Vậy thì trả bằng điện thoại, không có luôn hả, vậy thì để đồng bọn của cậu quẹt giùm cậu là được."
Đồng bọn?
Băng Mật?
Đường Ngữ càng xấu hổ hơn, muốn trợn trắng cả mắt, nàm thao đây?
Tác giả cố tình đó, không phải do editor đâu.
mau tới cứu tao.
Băng Mật liếc Đường Ngữ, bước hai bước đến chỗ máy quẹt thẻ.
Khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo gần, hơi thở của hắn lướt qua mặt Đường Ngữ, cánh tay hắn lướt qua eo Đường Ngữ.
Đến khi nghe "tích" một cái, Đường Ngữ mới hoàn hồn.
Cậu ngước lên nhìn Băng Mật thì thấy hắn đã xoay người đi vào xe rồi.
"..." Lòng bàn tay Đường Ngữ toát mồ hôi.
Nàm thao đây, vậy mà lại nợ Băng Mật một ân huệ.
Điên mất thôi.
Đường Ngữ không muốn đến gần Băng Mật nên đứng ở phía trước xe, ôm cột nhìn đằng trước, ánh mắt trống rỗng, trong lòng có câu cmn bay qua.
【, tại mày hết!】Đường Ngữ.
: 【Ký chủ, đây là sự liên lụy của ái tình, bây giờ cậu chưa hiểu đâu~】
Liên lụy của ái tình cái em gái mày á.
Hai người xuống xe cùng một trạm, nhưng mà xuống xe rồi sẽ phải tách ra mà đi, đoạn đường đi chung duy nhất là con đường nhỏ lúc làm nhiệm vụ "Tám nhảm" hồi trước.
Băng Mật vẫn đi đằng trước, hai tay đút túi quần, thờ ơ nhìn thẳng.
Đằng sau, Đường Ngữ im lặng đi theo với suy nghĩ không nói thì Băng Mật sẽ không phát hiện được.
Cậu ở đằng sau nhìn thấy luôn có các cô gái quay đầu lại để nhìn Băng Mật, nhưng Băng Mật từ đầu đến cuối chẳng có phản ứng gì.
Gần đây cứ luôn nhìn theo bóng dáng Băng Mật, Đường Ngữ cảm thấy có khả năng buổi tối đi ngủ cũng mơ thấy luôn.
Đúng là ác mộng.
: 【Sửa lại cho đúng, là mộng xuân.】
Đường Ngữ:【Cút đi.】
Ra khỏi đoạn đường này, hai người sẽ phải rẽ hai hướng khác nhau.
Đường Ngữ quay đầu nhìn bóng dáng Băng Mật, sau khi chắc chắn Băng Mật không phát hiện cậu vẫn luôn đi theo mới quay đầu lại, nhanh chóng đi vào một tiệm trà sữa.
Cậu lại không biết được, ngay khoảnh khắc cậu quay đầu, Băng Mật cũng vừa lúc quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt rơi trên bóng dáng vui vẻ của cậu.
Mua trà sữa rồi mau mau về nhà, Đường Ngữ đắc ý: 【Hoàn thành nhiệm vụ rồi, cộng điểm cộng điểm!】
: 【Chúc mừng ký chủ cuối cùng cũng gom đủ năm điểm, có thể chọn Thẻ chức năng rồi.】
Đường Ngữ:【Á á á á, quá tuyệt vời, mau cho tao xem kho hàng.】
mở không gian hệ thống, hiển thị Thẻ chức năng trước mắt Đường Ngữ.
Đường Ngữ nhìn từng Thẻ chức năng, cái này còn lợi hại hơn cái kia, cười đến không khép miệng được.
【Tao muốn "Thẻ siêu trí nhớ", "Thẻ filter làm đẹp", "Thẻ may mắn bùng nổ", tao muốn...】
:【Ký chủ, tui phải nhắc nhở cậu, gom đủ năm điểm chỉ có thể chọn một cái.】
【À...】Đường Ngữ thật thất vọng, 【Tao cực khổ tích góp lâu như vậy mà chỉ được chọn một cái thôi á?】
Có phải quá moi điểm rồi không?
Thẻ chức năng trong không gian di động biến mất, chỉ còn lại một cái thẻ trôi nổi trong không trung.
Cái thẻ kia tên là "Bắt buộc chứng ám ảnh cưỡng chế".
Đường Ngữ: 【Cái gì cơ, tao không chọn cái này đâu.】Lấy cái này thì có ích gì, chỉ sử dụng được với Băng Mật thôi.
: 【Ký chủ, cái thẻ này hữu dụng với cậu lắm đó.】
Đường Ngữ: 【Không cần, tao muốn "Filter làm đẹp mười phút".】
【...】, 【Ký chủ, cậu đã rất đẹp trai rồi, với cả, dù cho cậu có dùng mười cái thẻ cũng chẳng đẹp bằng Băng Mật đâu.】
Bị đâm vào tim, Đường Ngữ thở phì phì:【Sao lại thế được, mày chỉ không muốn tao dùng thôi.】
: 【Cậu cho rằng Băng Mật chỉ có cái mặt đẹp thôi à? Người ta có khí chất, cậu biết khí chất là cái gì à?】
Đường Ngữ: 【Thật là quá đáng, chẳng lẽ tao không có khí chất à?】
: 【Có, cậu có khí chất sa điêu đó.】
Trên đường, người qua đường đi ngang qua thấy một thiếu niên tức đến dậm chân, bóp ly trà sữa trong tay rồi thở phì phì mà vứt vào thùng rác.
Người qua đường:...!
Tính nết trẻ con thời nay thật là lớn.
che mặt: 【Đừng làm tui mất mặt nữa được không? Tui nói thật đó.】
Đường Ngữ vừa lấy giấy lau tay vừa nhanh chóng bước đi.
: 【Ký chủ, cái thẻ này có thể cứu cậu một lần đó, tin tui đi.】
Đường Ngữ bước một bước: 【Làm sao? Băng cặn bã có thể phang chết tao à?】
: 【Chọn thử xem thế nào, nếu vô dụng, tui đưa hết mấy cái thẻ công năng cho cậu chơi.】
【Được, là mày nói đó!】
Sau khi về nhà, Đường Ngữ làm bài tập đến tối, lúc này bố mẹ mới tan tầm, hôm nay chắc lại tăng ca.
Cậu đã đói đến mức bụng kêu rột rột, lướt qua chỗ bài tập còn lại, tất cả đều là bài tập Toán.
Đường Ngữ nhào đầu vào bài thi, lại kêu rên: "Tại sao trên thế giới lại có cái môn Toán học này, nếu thực sự có thể xuyên không, tao muốn xuyên tới chỗ của người phát hiện môn Toán, sau đó giết người đó, vậy thì trên đời này sẽ không còn môn Toán nữa!"
: 【....】Thật ngốc, tên ngốc lại ghép đôi với Băng Mật, đau lòng cho Băng Mật một giây.
Đường Ngữ cảm thấy mình sắp chết rồi, nhanh chóng bóc một viên kẹo sữa để ăn, bổ sung máu.
Cậu khó khăn cầm bài thi toán, giống như đang nhìn kẻ thù vậy.
Thật ra trừ môn Toán này ra, mấy môn khác Đường Ngữ đều rất ổn, thành tích trung bình cơ bản là khoảng điểm, nhưng mà trước nay chưa từng đột phá.
Điểm tối đa tất cả các môn bên trung là .
Bố cậu đã từng hỏi: Hóa học, Vật lý và Toán học đều là khoa học tự nhiên, tại sao chỉ có Toán học bị biếm lãnh cung, con làm hoàng đế thì phải mưa móc dính đều mới được.
Lần nào Đường Ngữ cũng trả lời: Tâm cơ của Toán học quá nặng, ở lại hậu cung chỉ biết làm con không vui.
"Cục cưng," mẹ đứng ngoài cửa gọi, "Mau ra ăn cơm."
"Dạ ra đây." Đường Ngữ vẻ mặt nản lòng thoái chí ngồi vào bàn cơm.
Đôi mắt bố cậu rời khỏi tạp chí y học, nhìn Đường Ngữ, đẩy mắt kính: "Đường bảo, gần đây học mệt lắm à?"
Đường Ngữ nằm dài ra bàn: "Phụ hoàng, vì sao gen của ngài không di truyền cho con?"
"Nói bừa gì đấy," mẹ cậu bưng dĩa đồ ăn cuối cùng ra, "Chẳng lẽ con lại là con của người khác?"
Đường Ngữ ngồi thẳng, bĩu môi.
Bố cậu cười cười nói: "Nhìn bộ dạng con "gấu" của con này, không thì bố kể con nghe chuyện ma ở bệnh viện nhé, gần đây bố mới nghĩ thêm mấy cái, nghe thử không?"
"Không cần, con nghe mấy cái đó để lớn đó, mấy câu chuyện kia của bố không dọa được con đâu." Đường Ngữ ngậm cơm trong miệng.
Bố cậu cố ý thở dài: "Ài, nếu Nòng Nọc nhỏ ở đây thì tốt rồi, lần nào nó cũng bị chuyện ma của bố dọa đến mức kêu á á, tên nhóc kia chơi vui thật.
À đúng rồi, khi nào con lại mời các bạn học đến nhà chơi đi?"
Đường Ngữ gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, lúng búng nói: "Không cần, lần trước sinh nhật con, bố lại dọa bọn nó.
Sau này mỗi khi con vừa mời bọn nó đến nhà chơi, câu đầu tiên bọn nó hỏi là bố có ở nhà không? Bố nhìn đi, bạn học của con ai cũng sợ bố."
Mẹ cậu che miệng cười.
Bố cậu nhíu nhíu mày: "Bọn trẻ con ngày nay sao gan đứa nào cũng nhỏ vậy, không giống bọn bố ngày xưa, gan ai cũng lớn.
Sau này bọn bố học y, gặp xác chết còn nhiều hơn mấy đứa ăn cơm mà còn chưa sợ nữa."
Vừa nghe thấy xác chết là Đường Ngữ ăn cơm không nổi.
Nhưng mà nói đến y học thì cậu lại nghĩ tới Băng Mật.
Đường Ngữ: "Lớp con có người rất lớn gan, chỉ là cậu ta sẽ không tới nhà đâu." Nếu Băng Mật có sẵn lòng tới nhà cậu, dù cho bố cậu có kể chuyện ma trong bệnh viện, chắc cũng không dọa được hắn.
"Vậy đáng tiếc ghê." Bố cậu nói.
Mẹ cậu bỗng nhớ tới một việc: "Cục cưng, hôm bữa mẹ quét dọn phòng con, phát hiện trên kệ sách có một bức vẽ, vẽ gì mà mẹ nhìn chẳng hiểu, không giống phong cách của con, là của ai vậy?"
!
Bức vẽ trên kệ sách kia là của Băng Mật.
"À, đó là của bạn học của con vẽ."
Học kỳ một trường tổ chức cuộc thi vẽ tranh bảo vệ môi trường, chẳng có ai xem hiểu bức vẽ của Băng Mật nên không chọn, Đường Ngữ cầm về, vẫn luôn để ở đó không nhớ tới.
Đường Ngữ nhớ tới chuyện này, há miệng hai ba cái ăn hết cơm, vội vàng trở về phòng.
Cậu lấy bức vẽ trên kệ sách ra, phát hiện vẫn còn nên lại để lại chỗ cũ.
: 【Ký chủ, kích hoạt ám hiệu "đường mật ngọt ngào".】
【Cái gì đó?】Đường Ngữ.
【Là ám hiệu giữa người yêu với nhau, tức là trò chuyện trực tuyến】.
Đường Ngữ phụt cười:【Ám hiệu người yêu? Há há há...!Thật là trẻ trâu.】
: 【Khụ khụ, nghiêm túc.
Đây chỉ là ám hiệu sơ cấp, về sau sẽ có ám hiệu còn thân mật hơn, cho nên quý trọng đi.】
Đường Ngữ trợn trắng mắt: 【Vậy lần sau mày đừng nói người yêu có được không?】
【Không thể, về sau hai người vốn dĩ là như vậy, còn sợ người khác nói sao?】.
Đường Ngữ đặt mông ngồi trên ghế: 【Quên đi, nói với mày mày chả hiểu gì cả.
Còn không phải là muốn tao nhắn tin cho cậu ta sao?】
【Đúng vậy, mười phút, chúc nhau ngủ ngon, hoàn thành cộng một điểm, không hoàn thành thì....】
【Rồi rồi, tao biết rồi.】Đường Ngữ cảm thấy nói chuyện với hệ thống cực kỳ không có nghĩa.
Dù sao thì không tình nguyện cũng phải làm, lần đầu miễn cưỡng, lần hai xấu hổ, lần ba thì quen.
Nói gì đi nữa thì đây cũng không phải lần đầu tiên cậu làm chuyện không biết xấu hổ với Băng Mật.
Cậu ấn mở ảnh đại diện của Băng Mật.
Điện thoại của Băng Mật ở bên kia rung lên, tầm mắt hắn từ cuốn sách dời đi, nhìn xuống màn hình —— Tên nhóc ấu trĩ.
Hắn dừng một chút, hồi tưởng chuyện đã xảy ra hôm nay, hình như là không có gì để nói, chẳng lẽ Đường Ngữ trả tiền xe?
Hắn mở tin nhắn trên điện thoại ra, ánh mắt sững sờ.
Tên nhóc ấu trĩ không đến để trả tiền, mà là đến kiếm chuyện.
Chỉ thấy trong khung tin nhắn của hắn thình lình xuất hiện một bức tranh.
Là bức tranh ngày trước hắn vứt đi.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Băng Mật: Bố, không bao lâu nữa con sẽ tới.
- --
Giải thích ám hiệu: 冰糖蜜语 (băng đường mật ngữ).
Băng đường ở đây là đường phèn, "đường" này khác nghĩa nhưng lại đồng âm với "đường" trong Đường Ngữ.
Mật ngữ là lời nói ngọt ngào, "mật" này là mật ngọt, khác với "mật" trong bí mật, Băng Mật.
Thành ngữ gốc của cụm từ này chắc là 甜言蜜语 (điềm ngôn mật ngữ), tức là lời đường mật, lời ngon tiếng ngọt.
Khoai Tây Xàm Xí: Oa, chương này năng suất siêu siêu cao luôn ó mọi người, chắc sẽ kịp làm chương trước cuối tuần, iu thương= Mà cái đoạn thổi rắm cầu vồng kia, nổi hết da gà kinh quá huhuhu;;-;;
Hoàng Thượng: Đọc đến đoạn ám hiệu là tui cảm thán sự thâm sâu của tác giả ngàn lần.
Lúc hệ thống nói sau này sẽ có ám hiệu thân mật hơn là tui chợt nhận ra một điều.
Mọi người nhớ ám hiệu ở văn án là gì hong? Là Băng Đường (đường phèn) thanh thanh đó, thanh thanh trong tiếng trung đồng âm với hôn hôn đó:))))) á á á á vỗ tay cho tác giả:))))
//
Hết chương ..