Xác Chết Loạn Giang Hồ

chương 7: ðỉnh núi tuyết côn sơn xuất hiện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người áo lam đáp:

- Tại hạ chỉ muốn coi thi thể lệnh đường một chút.

Khâu Tiểu San trong lòng rất lầy làm kỳ hỏi:

- Con người đã chết rồi còn chinữa mà coi?

Người áo lam đáp:

- Hiện giờ thời gian rất cần kíp, tại hạ có rảnh đâu mà thảo luận về việc này.

Cô nương có bằng lòng cho tại hạ coi hay không thì bảo?

Khâu Tiểu San lại hỏi:

- Tôn giả giúp cho tiểu nữ thoát cơn nguy hiểm thì tiểu nữ dĩ nhiên sẽ xin theo lời. Song tiểu nữ không thoát hiểm được thì sao?

Người áo lam đáp:

- Cô nương cứ yên lòng, tại hạ chuyên nghề buôn bán, trước nay chẳng bao giờ làm việc không xong để phải trả tiền mà cô ngại.

Khâu Tiểu San động tâm nói:

- Tiểu nữ chỉ ưng cho tôn giả đứng coi di thể của tiên mẫu chứ không được đụng vào thi thể.

Người áo lam trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Tại hạ quyết tâm giúp cô nương thoát hiểm dĩ nhiên là phải gây mâu thuẫn với không biết bao nhiêu cao thủ giang hồ, nếu cô chỉ cho coi di thể lệnh đường một chút thì cô phải thường tiền nữa.

Khâu Tiểu San ngoài miệng đối đáp với người áo lam, nhưng trong lòng vẫn dò xét về lai lịch hắn. Nàng nghe giọng lưỡi đối phương thì tựa hồ hắn đã biết cặn kẽ những hành động của nàng. Hiện giờ cường địch dòm ngó nàng, nơi nơi đều gặp nguy nhiểm. Nàng thấy cử động của hắn hiển nhiên võ công hắn có chỗ tuyệt diệu.

Nàng lại sợ hai con chó đen cao lớn, chúng đánh hơi tìm vết còn đáng sợ hơn là linh điểu của bang Thần Phong, nàng cho là mình đương gặp tình thế bất đắc dĩ, thì hay hơn hết là không nên gây xích mích với hắn.

Bỗng nghe thanh âm lạnh lùng của người áo lam vọng lên:

- Ðã buôn bán thì phải đem vốn ra để cầu lấy lợi nhưng bộ mặt khó coi của tại hạ khiến cho khách hàng không được vừa lòng. Có điều tại hạ lấy danh dự mà nói thì chẳng bao giờ lừa già dối trẻ. Nói sao đúng vậy, hiện giờ cô nương ở vào tình trạng bị bao vây bốn mặt, nên cô nương ưng thuận hợp tác thì tại hạ được lợi một chút.

Còn cô nương cũng yên tâm là có thể thoát khỏi vòng vây. Nếu cô nương không chịu thì một mình cô đơn phương độc mã mà muốn thoát khỏi trùng vây của bọn cao thủ thật không phải chuyện dễ .

Khâu Tiểu San nói:

- Hiện giờ bọn tiểu nữ tuy lâm vào tình trạng nguy hiểm thì cũng chỉ đánh nhau đến chết là cùng.

Người áo lam ngắt lời:

- Cô nương có biết bao nhiêu người dầm mưa lội tuyết đường xa ngàn dặm bới tìm vết cô để làm gì không?

Khâu Tiểu San đột nhiên nhớ tới di thơ của mẫu thân có dặn cô phải biết tùy cơ ứng biến không nên cố chấp.

Người áo lam ngừng lại một chút rồi nói:

- Số đông trong bọn người này chắc chưa biết chuyện lệnh đường đã từ trần,nên họ rượt theo cô thì chẳng những họ tự tin đủ đối phó với cô mà còn đủ đối phó cả với lệnh đường nữa, một khi cô nương bị bại lộ hành tung xảy cuộc chiến đấu thì sự nguy hiểm chắc cô cầm vững trong tay.

Ðột nhiên có tiếng còi u ú vang lên đã ngắt lời người áo lam. Khâu Tiểu San biến sắc vận mực lực nhìn ra xa. Người áo lam lộ vẻ vui mừng mỉm cười nói:

- Cô nương bất tất phải quan tâm, kẻ sắp tới đây không phải người ngoài.

Hắn vừa nói vừa lấy trong bọc ra cái sừng trâu đẻo gọt rất tinh xảo, đưa lên miệng thổi luôn ba hồi.

Khâu Tiểu San châu mày lẩm bẩm:

- Thằng cha này thật là khả ố, hắn thổi tù và để kêu đồng bọn lại nhưng đồng thời gọi cả địch nhân tới. Hiển nhiên hắn cố ý gây tình thế khẩn trương để bức bách mình phải khuất phục.

Hiệu tù và vừa dừng thì trên đỉnh núi dầy tuyết khôi phụclại vẻ tĩnh mịch như thường. Người áo lam xoay mình nhìn ra phía đỉnh núi nhấp nhô. Hắn xoay lưng về phía Khâu Tiểu San không cần phòng bị chi hết.

Khâu Tiểu San trong lòng dào dạt những luồng tư tưởng trái ngược. Nàng nghĩ thầm:

- Cứ tình thế trước mắt thì mình không tiện đối nghịch với thằng cha này mà cũng không tiện nghe lời hắn.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, càng không tìm ra được giải pháp nào hoàn hảo.

Người áo lam nhìn ra phía xa xa bỗng hắng dặng một tiếng rồi nói:

- Lão đại của tại hạ đã tới nơi. Bàn về chuyện buôn bán y còn giỏi hơn tại hạ,vậy cô nương thương lượng với y.

Khâu Tiểu San trong lòng xúc động, bỗng nghĩ tới hai người đến đây, nàng nói:

- Phải chăng lão tiền bối là Nhị Cổ ở Trung Châu.

Người áo lam không ngoảnh cổ lại đáp:

- Phải rồi, tại hạ chính là Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cữu.

Hắn chưa dứt lời bỗng một tràng cười ha hả nổi lên. Một người đang trèo vách núi đứng dựng mà mau lẹ phi thường. Người này mặt tròn, nước da trắng hồng,bụng to, chân đi giầy, mình mặc áo lụa xanh, ngoài kháoc áo choàng bằng đoạn đen. Lão hớn hở trèo lên đỉnh núi vòng tay xá, nói:

- Tiểu đệ đến chậm một lúc, làm phiền các vị phải chờ đợi.

Lão nói xong lại cười khanh khách.

Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu khẽ hắng giọng đáp:

- Ðại ca đến đây vừa gặp dịp, việc buôn bán với Khâu cô nương chưa giải quyết xong, vậy đại ca thương lượng cùng cô đi.

Lão kia lại cười khanh khách nói:

- Không dám! Cốt sao chúng ta thu được chút lợi là xong.

Lão vừa cười vừa khoanh tay xá Khâu Tiểu San, nói tiếp:

- Tại hạ là Kim Bàn Toán Thương Bát.

Khâu Tiểu San nói:

- Nhị cổ ở Trung Châu giá lâm mà tiểu nữ không kịp nghênh tiếp.

Nàng vừa nói vừa thi lễ. Kim Bàn Toán Trương Bát lại cười khanh khách nói:

- Không dám, không dám: con nhà thương mại chỉ cầu hòa khi sinh tài. Người huynh đệ của tại hạ đây là trước nay chỉ chuyên việc tính tiền, đòi nợ, mà về giá cả không quen giao thiệp, nên lời nói có chỗ đắc tội với cô nương. Mong rằng cô nương nể mặt tại hạ mà miễn trách cho.

Tiêu Lĩnh Vu ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần, bị tiếng tù và của Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu làm cho tỉnh giấc. Chàng nhìn thấy người kia ăn mặc quái dị thì chán ghét. Chàng ngoảnh đầu ra chỗ khác không nhìn hắn nữa. Nhưng thấy Trương Bát nét mặt tươi cười hớn hở ra điều dễ cận thân.

Bỗng thấy Kim Bàn Toán Trương Bát chấp tay xá vòng quanh một lượt rồi nói tiếp:

- Thưa các vị huynh đệ! Tại hạ xin thủ lễ .

Lão cười ha hả nhìn Khâu Tiểu San nói tiếp:

- Tại hạ làm ngươi thương mại chẳng man trá với ai bao giờ. Khắp thiên hạ đều biết tiếng thực thà. Tại hạ yêu cầu cô nương chấp thuận cuộc trao đổi này. Cô nương nên biết tại hạ nói sao có vậy, chứ không phải buột miệng nói bừa.

Khâu Tiểu San nhíu cặp lông mày đáp:

- Hai vị lão tiền bối thanh danh lừng lẫy võ lâm. Nay văn bối được bái kiến thật hân hạnh.

Kim Bàn Toán Trương Bát cười nói:

- Cũng vì tại hạ thủ tín mà được bạn hữu tin yêu, nên việc buôn bán của tại hạ tiến triển rất mau.

Khâu Tiểu San nghĩ thầm:

- Mẫu thân hồi sinh tiền có nhắc đến Trung Châu thì có võ công tuyệt thế mà ở giữa khoảng chính tà. Tuy hai người này không phải hạng đại ác, nhưng tính cách buôn bán của chúng tính giá rất nặng, còn quan niệm về đường phải trái chúng coi rất nhẹ.

Nàng còn đang ngẩm nghĩ thì Kim Bàn Toán Trương Bát đã tiếp lời:

- Anh em tại hạ trước nay nói chuyện buôn bán, bất luận thị phi, nhưng cũng không nhân lúc người ta ở trong tình trạng nguy ngập mà thừa cơ bóp chẹt, hiện thời cô nương đang lâm vào tình trạng một sống một chết. Theo tin tức mà tại hạ vừa lượm được thì cả bang chúa bang Thần Phong ít khi xuất hiện giang hồ nay cũng đuổi tới, hơn nữa trong vòng trăm dặm những cao nhân võ lâm chuẩn bị đánh cướp cô nương có đến chục người, nhưng họ chỉ vào hạng nhì, hạng ba không đáng kể tiếp. Cứ hiện tình mà nói thì ngoài anh em tại hạ, cô nương đối với bất cứ ai đều

phải trả giá cao hơn, ấy là chưa kể những kế thừa cơ nước đục mò cá cũng quay về dây máu ăn phần.

Lão nói thao thao bất tuyệt, miệng phùi bọt rãi, lão tiếp:

- Cô nương lấy sức một người thì chẳng thể nào chống lại với bao nhiêu cao thủ võ lâm đón từng chặn để vây đánh. Nếu cô nương bị tử thương thì lấy ai bảo vệ di thể cho lệnh đường? Cô nương vì tình thế bức bách cần phải ưng thuận vụ buôn bán này đi.

Khâu Tiểu San nhìn kỹ thì lão cũng có lý, trước tình thế này nàng chẳng thể nào giữ cho vẹn cả hai bề được.

Kim Bàn Toán Trương Bát cười ha hả nói tiếp:

- Sau khi cô nương thoát hiểm, bọn tại hạ chỉ cầu lấy được một vật cất trong mình lệnh đường. Nếu cô nương mà bị địch đả thương thì cả đi thể của lệnh đường cũng khó lòng bảo toàn.

Khâu Tiểu San nghiêm nét mặt đáp:

- Di vật của gia mẫu dầu có thể đưa cho ngươi một cách khinh xuất để thử xin tâm linh mối thịnh tình của hai vị tiền bối.

Kim toán bàn Trương Bái cười khanh khách nói:

- Việc buôn bán phải tiền trao cháo múc, tuy việc chấp thuận nhân nghĩa vẫn còn tồn tại, cô nương đã không ưng thuận anh em tại hạ cũng không cưỡng bách,vậy xin cáo biệt.

Lão xoay mình vẫy tay một cái gọi Ðỗ Cửu:

- Lão nhị, chúng ta đi thôi, cuộc buôn bán này không thành rồi.

Ðoạn hắn xuống núi chạy trước. Lãnh Diện Thiết Bút Ðõ Cửu đáp lời đứng lên chạy theo Trương Bát lướt mình xuống núi. Thân pháp hai người này cực kỳ thần tốc, cũng chạy trên núi tuyết mà cũng như lướt dưới đất bằng, chớp mắt đã xuống chân núi.

Hà Khôn coi bóng sau lưng hai người đi xa rồi gã thở phào một cái nói:

- Thanh danh Trung Châu Nhị Cổ quả nhiên danh bất hư truyền.

Trương Càn lạnh lùng đằng hắn nói:

- Chúng ta là người võ lâm không cam chịu bần tiện, chẳng phóng túng giang hồ thì cũng ngao du sơn thủy, gác ngoài chuyện thị phi, chừ khi nào dày dặn phong trần, chúi mũi vào làm việc buôn bán như hai lão này để theo đuổi tài lợi bản lãnh chúng có cao thâm đến đâu cũng không thể khiến cho người ta kính trọng.

Sau một lúc Trung Châu Nhị Cổ đã mất hút trong làn tuyết phủ mênh mang.

Khâu Tiểu San thấy hai người đi xa rồi liền nghĩ đến những cuộc ác đấu nguy hiểm sắp diễn ra, nàng không khỏi lo âu, nét mặt rầu rầu buông tiếng thở dài.

Nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu thì thấy chàng đang dương mắt lên ngó mình, nét mặt chàng rất cương quyết tựa hồ trong lòng đã có một mối tin tưởng vô bờ bến. Nàng liền nghĩ tới một cậu bé vô tội đi theo mình lặn lội phong trần không ngại gian lao, sống chết bất thần, lòng nàng không khỏi bùi ngùi. Nàng liền từ từ

bước lại gần chàng cất giọng ôn nhu hỏi:

- Hiền đệ ơi! Ðáng thương cho hiền đệ con nhà phú quí hãy còn nhỏ tuồi đi theo ta phải chịu đựng gian khổ, và mua lấy những sự nguy hiểm khôn lường thì ta yên tâm thế nào được?

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:

- Tỷ Tỷ ơi, không cần đâu. Tỷ tỷ võ công cao thâm như vậy bọn kia quyết không địch nổi. Tiểu đệ được đi theo tỷ tỷ thì dù có hãm thân vào đám thiên binh vạn mã hay núi đao rừng kiếm cũng không đủ sợ.

Khâu Tiểu San ngơ ngác hỏi:

- Nếu bất hạnh mà tỷ tỷ bị tử thương về tay địch thủ không bảo vệ cho hiền đệ được há chẳng làm hại đến tính mạng của hiền đệ ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Không có đâu.

Chàng thở phào một cái rồi nói tiếp:

- Vạn nhất mà tỷ tỷ bị chết, tiểu đệ cũng chẳng muốn sống một mình.

Nguyên từ thuở nhỏ chàng đọc sách đã nhớ đến những chuyện cũ về tình sống chết có nhau nên buộc miệng nói ra chứ chẳng có dụng ý gì khác. Nhưng Khâu Tiểu San vô cùng xúc động, nổi thương cảm lộ ngoài mặt, nàng cảm thấy trên vai gánh phần trách nhiệm trọng đại lòng nàng nặng như đá treo.

Bất thình lình hai con bồ câu lông trắng như tuyết bay trên không hạ thấp xuống lướt qua đỉnh núi. Khâu Tiểu San tiện tay lượm viên đá ném tung lên. Một con chim liền rớt xuống mất tích vào đỉnh núi, còn con nữa đột nhiên cụp hai cánh lại bay vụt vào trong sơn cốc không thấy đâu nữa.

Trương Càn, Hà Khôn dường như cũng đang nghĩ tới cuộc đại chiến nguy hiểm sắp tới, chúng quay lại ngó Khâu Tiểu San, nói:

- Thưa cô nương! Hành tung chúng ta đã bị bại lộ, nếu cứ ngồi đây mà chờ địch đến thì sao bằng đem toàn lực xông ra khỏi trùng vi may còn có thể thoát nạn.

Khâu Tiểu San cười đáp:

- Chậm mất rồi! Vì ta tính trật mà bây giờ tự hãm mình vào tuyệt địa.

Trương Càn nói:

- Bọn cường địch cao thủ phần lớ chưa đuổitới nơi. Khu này đỉnh núi liên tiếp lo gì chẳng có chỗ ẩn thân? Chí bằng rời khỏi nơi đây, tìm một chỗ kín đáo lánh nạn.

Khâu Tiểu San đáp:

- Bọn người theo dõi chẳng những võ công cao cường mà cố tình làm cho nên việc, chúng ta không thể để quanh năm bị địch theo dõi, chạy vong mạng bên trời góc biển.

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên xen vào:

- Tỷ tỷ! Tiểu đệ có điều chưa hiểu muốn hỏi tỷ tỷ được chăng?

Khâu Tiểu San mỉm cười đáp:

- Hiền đệ nói đi, có lẽ cuộc đời chúng ta không còn bao ngày nữa đâu.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Bọn người võ công cao cường như vậy rượt theo chúng ta vì việc gì?

Khâu Tiểu San đáp:

- Vì mẫu thân ta.

Tiêu Lĩnh Vu vẻ mặt bâng khuâng nói:

- Hời ơi! Vân Di đã qui tiên rồi thì dù người có gây thù oán với họ mà nay người đã chết rồi thì trăm sự đều bỏ hết, sao họ còn theo dõi làm khó dễ chúng ta mà không chịu buông tha?

Trong lúc gian khổ Khâu Tiểu San càng thương xót con người nhỏ tuổi bị mình dẫn dắt vào chốn giang hồ để chịu đói rét đã đành mà có khi còn mất mạng vào tay những người không ân oán với chàng. Nàng cất giọng dịu hiền đáp:

- Hiền đệ chưa biết chuyện giang hồ bí hiểm. Trong bọn này ít người có thù với mẫu thân ta hồi sinh tiền, còn phần lớn chẳng có thù oán gì.

Tiêu Lĩnh Vu bâng khuâng hỏi:

- Ðã không ân oán sao họ lại đuổi theo chúng ta để đánh giết?

Khâu Tiểu San trầm ngâm một chút rồi đáp:

- Bọn chúng muốn lấy di vật của gia mẫu.

Tiêu Lĩnh Vu như hiểu như không gật đầu nói:

- Té ra là thế!

Bỗng thấy Khâu Tiểu San đứng thẳng người lên ôm lấy Tiêu Lĩnh Vu bước tạt ngang ra xa mấy thước rồi đặt chàng xuống phía sau tảng đá lớn, lùi ra, nàng nói:

- Hiền đệ hãy coi chừng!

Rồi nàng tung mình nhẩy ra mỏm đá bên vách núi đứng dựng. Lúc này Trương Càn, Hà Khôn dường như cũng đã canh gác, chúng lật đật đứng dậy rút binh khí cầm tay chạy ra bên vách núi.

Bỗng nghe tiếng Khâu Tiểu San thét lanh lảnh, tiếp theo là tiếng rú thê thảm vang lên theo. Tiêu Lĩnh Vu thò đầu ra ngoài để ngó coi thì thấy một bóng người chuyển động đang rớt xuống. Khâu Tiểu San đã rút kiếm ra khỏi vỏ đứng ở mép sườn núi. Tà áo nàng bay phất phới. Một cơn gió núi thổi đến rất mạnh rớt một hòn đá đầy tuyết đánh trúng mặt Tiêu Lĩnh Vu. Tiêu Lĩnh Vu đưa tay lên sờ mặt,

chàng quay đầu nhìn lại thì phát giác ra một đại hán lưng cài đơn đao. Gã trèo lên đỉnh núi không một tiếng động.

Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi la gọi:

- Tỷ tỷ phía sau có người tới đó.

Ðộng tác của đại hán kia rất mau lẹ, hai tay gã bám vào vách núi rồi tung mình nhẩy lên. Tiêu Lĩnh Vu chỉ nhìn thấy một bóng đen như con chim khổng lồ từ trên xà xuống, trong lòng rất kinh hãi, nhưng chàng không có cách nào né tránh được.

Ðột nhiên bóng trắng lấp loáng nhanh như điện chớp, Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe tiếng rú thê thảm. Tiếp theo là một bóng đen vọt lên không rồi rớt xuống chân núi.

Tiêu Lĩnh Vu định thần nhìn lại thấy Khâu Tiểu San đã đứng sững bên chàng,thanh trường kiếm trong tay nàng rũ xuống hãy còn vết máu. Khâu Tiểu San từ từ cúi xuống vươn tay trái nắm lấy vai Tiêu Lĩnh Vu cất tiếng khẽ kêu chàng.

- Hiền đệ! Hiền đệ phải một phen kinh hãi !

Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái, đáp:

- Tỷ tỷ cử động lẹ quá! Người kia đâu rồi?

Khâu Tiểu San đáp:

- Gã đã bị trường kiếm của ta đâm chết rồi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Sao không thấy thi thể hắn?

Khâu Tiểu San đáp:

- Thi thể đã bị ta đá xuống khe núi. Hỡi ơi! Tình thế này bữa nay khó lòng tránh khỏi một trận huyết chiến nên ta phải hạ độc thủ giết được tên nào hay tên ấy.

Bỗng nghe tiếng binh khí đánh nhau chát chúa vọng lại, Trương Càn và Hà Khôn đang động thủ với hai đại hán. Khâu Tiểu San dường như đã nẩy ra ý nghĩ tìm cái sống ở trong chỗ chết, tinh thần nàng trở lại trấn tỉnh. Nàng thò tay vào bọc lấy ra một nắm kim châm nói:

- Tiểu đệ! Tiểu đệ! Coi tỷ tỷ phóng kim châm đây.

Bàn tay ngọc vung lên, mấy tia vàng bắn ra nhanh như chớm. Kim châm vừa phóng ra, tiếng rú thê thảm lại vang lên. Hai đại động thủ với Trương Càn, Hà Khôn đều trúng châm, chân tay dờ dẫn lại một chút. Thế là một tên bị Trương Càn thừa cơ đá cho một cước xuống. Còn tên nữa bị cây phán quan bút điểm trúng tử huyệt cũng chết nhăn thây ra đường trường.

Tiêu Lĩnh Vu thấy vậy làm kính phục cất tiếng khen:

- Thủ pháp phóng kim châm của tỷ tỷ đến trình độ xuất quỉ nhập thần.

Chàng chưa dứt lời, đột nhiên một tràng cười hô hố vang lên rồi có tiếng người nói:

- Thủ pháp phóng kim châm đà lấy chi lạ. Hãy coi Tử Mẫu Thần Ðài của lão phu xem thế nào?

Khâu Tiểu San đứng ngay người lên chắn trước mặt Tiêu Lĩnh Vu. Nàng ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy một lão già thân thể cao lớn râu tóc bạc phơ. Lão đứng trên bờ vách núi, sau lưng cài đôi thanh cương nhật nguyệt luân. Hai tay cầm hai trái thiết đởm lớn bằng trứng vịt. Người lão lưng hùm thân gấu, oai phong lẫm liệt. Người này đến đây không một tiếng động, Khâu Tiểu San không biết lão đã lên đỉnh núi chót vót từ lúc nào.

Bỗng nghe Trương Càn lớn tiếng quát:

- Lạ thật, không ngờ Thánh Thủ Thiết Ðởm Sở côn Sơn đại hiệp lừng lẫy tiếng tăm mà lại giống bọn tiểu bối giang hồ, nhân lúc người ta gặp cơn hoạn nạn đến làm khó dễ.

Thánh Thủ Thiết Ðởm Sở côn Sơn cảm thấy mặt nóng bừng lên, lão trầm ngâm hồi lâu rồi chậm rãi đáp:

- Dù lão phu chẳng ra tay thì các vị cũng khó lòng tránh khỏi cơn nguy hiểm này. Nếu muốn nhượng bộ thì sao các vị còn động thủ.

Lão nói tới đây nổi tràng cười rộ rồi tiếp:

- Huống chi cái đó rất quan hệ nếu đã lọt vào tay kẻ khác há chẳng thành mối hiểm họa lớn trong chốn giang hồ.

Tiêu Lĩnh Vu sau khi nhận định tình thế một ngày một đêm, trong tâm linh chàng đã nhận xét ra chút ít về những nhân vật này, dường như họ bức bách Khâu Tiểu San để lấy một vật gì đó lại có mối liên quan mật thiết với cái chết của Vân di.

Bỗng nghe Khâu Tiểu San cười lạt nói:

- Tiểu nữ được nghe thanh danh Sở Ðại Hiệp từ lâu, đại hiệp nổi tiếng trong chiêu Long Hổ Luân Pháp và năm trái Tử mẫu thiết đởm lừng danh ở võ lâm Trung Nguyên. Bữa nay được gặp đại hiệp cũng là hân hạnh.

Trên mí mắt nàng thoáng lộ sát khí dường như có ý muốn hạ sát thủ tức khắc.

Khâu Tiểu San xinh đẹp dường như bị bọn cường dịch liên tiếp áp bức, lửa giận nổi lên. Nàng chuẩn bị quyết sống chết. Thánh thu thiết đởm Sở Côn Sơn hắng giọng một tiếng từ từ thu thiết đởm trong tạy lại, đăm đăm ngó Khâu Tiểu San thì thấy nàng dương cặp mày liễu cầm ngang thanh kiếm. Tuy mặt nàng có sắc giận nhưng nội khí êm đềm thần trá không nóng nảy. Hiển nhiên nàng đã luyện được môn kiếm thuật chân truyền vào hạng thượng thừa, lão nghĩ thầm:

- Ta một đời nổi tiếng hào hiệp mà lại động thủ với một cô gái nhỏ tuổi thì có thắng cũng là bất võ, mà thua thì thanh danh một đời trôi theo dòng nước.

Lão nghĩ vậy liền hỏi:

- Cô nương với Khâu Vân Cô là người thế nào?

Khâu Tiểu San đáp:

- Ðó là gia mẫu.

Sở Côn Sơn nói:

- Lão phu thất kính mất rồi! Té ra là Khâu cô nương! Lão phu cùng lệnh đường đã có cơ duyên gặp mặt mấy lần.

Khâu tiểu San thấy lão bị Trương Càn mỉa mai mấy câu khiến lão tự thẹn thì nghĩ thầm trong bụng:

- Lão này tới đây với một ý định chẳng tử tế gì. Nhưng lão không để mất phong độ một nhà đại hiệp.

Nàng nghĩ vậy liền lửa giận trong lòng hạ xuống rất nhiều, liền nói:

- Lão tiền bối là chỗ quen biết với gia mẫu. Vậy xin vì tình vong mẫu mà buông tha cho vãn bối.

Sở Côn Sơn vuốt râu lãng sang chuyện khác:

- Lão phu rất kính phục kiếm pháp của lệnh đường, đáng tiếc là chưa được lãnh giáo lần nào.

Khâu tiểu San thở dài đáp:

- E rằng tâm nguyện của lão tiền bối vĩng viễn không thực hiện được vì gia mẫu đã từ trần.

Sở Côn Sơn cười ha hả nói:

- Cô nương lừa người khác thì được nhưng không dấu nổi lão phu đâu. Lão phu chỉ cần được thấy mặt lệnh đường một lần để lãnh giáo mấy chiêu kiếm pháp rồi đi ngay lập tức.

Khâu Tiểu San tỉnh ngộ nghĩ thầm:

- Té ra lão này chưa rõ tâm nguyện cũng chẳng qua muốn giữ địa vị nên không chịu động thủ với ta mà thôi.

Lửa giận trong lòng lại nổi lên, nàng lạnh lùng nói:

-Việc gia mẫu từ trần bất luận lão tiền bối có tin hay không chẳng quan hệ gì,nhưng lão tiền bối muốn tỷ thí kiếm pháp của Khâu gia thì vãn bối cũng xin bồi.

Truyện Chữ Hay