Xác Chết Loạn Giang Hồ

chương 38: tiêu lĩnh vu trùng phùng trung châu nhị cổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dường như thiếu nữ này có địa vị khá cao khiến cho đồng tử áo xanh có vẻ lo lắng. Gã ôm tấm linh bài đứng ngẩn người ra.

Lại nghe thiếu nữ lên tiếng:

-Giỏi thiệt! Cả bọn mi cũng dám khinh mạn ta chăng?

Ðồng tử ôm đàn sợ hãi đáp:

-Xin cô nương đừng hiểu lầm. Cái đó tiểu nhân không dám đâu. Chỉ vì chưa được lệnh của công tử nên tiểu nhân chưa biết làm thế nào.

Gã vừa nói vừa liếc mắt nhìn người áo lam để xin chỉ thị.

Người áo lam trầm ngâm một lúc rồi lạnh lùng nói:

-Ngươi đưa cho y coi.

Ðồng tử áo xanh liền hai tay cầm linh bài đưa lên.

Thiếu nữ võ phục đón lấy linh bài ngó qua rồi hỏi:

-Tiêu Lĩnh Vu là ai?

Ðồng tử áo xanh đáp:

-Tiểu nhân không biết. Xin cô nương hỏi công tử.

Thiếu nữ võ phục rút thanh trường kiếm ở sau lưng ra đánh "soạt" một tiếng,cười lạt nói:

-Hừ! Bất luận là thằng lỏi Tiêu Lĩnh Vu hay là ai đi nữa thì ta cũng đập tan ra.

Ðồng tử áo xanh vội la lên:

-Cô nương! Cô nương làm thế không được...

Thiếu nữ quát lên:

-Tiêu Lĩnh Vu là nam hay nữ? Mau nói cho ta hay!

Ðồng tử áo xanh đáp:

-Cô nương mà đập linh bài thì nhất định công tử không tha tiểu nhân. Công tử vừa nói gì chắc cô nương cũng nghe thấy rồi.

Thiếu nữ lại quát:

-Ta chỉ hỏi ngươi Tiêu Lĩnh Vu là nam hay nữ? Ai bảo ngươi nói lôi thôi hoài?

Ðồng tử áo xanh đáp:

-Tiêu Lĩnh Vu là trai.

Thiếu nữ vung tay một cái ném tấm linh bài rớt xuống đất. Cô nói:

-Hừ! Gã trai thối tha này! Làm gì mà quý báu thế?

Ðồng tử áo xanh lượm tấm linh bài lên, lấy tay áo lau sạch đất bùn rồi từ từ bước lại bên người áo lam.

Thiếu niên áo lam vươn tay ra cầm lấy linh bài, lạnh lùng hỏi:

-Kiếm đồng! Ngươi bảo vệ linh bài mà bất lực thì đáng tội gì?

Kiếm đồng sửng sốt nghiêng mình nói:

-Tiểu nhân xin chịu trừng phạt.

Người áo lam nói:

-Ðược rồi! Ngươi tự vả miệng đi!

Kiếm đồng giơ tay lên tát vào miệng "bốp bốp".

Tuy gã tự tát mình mà ra tay rất nặng. Hai má sưng vù lên.

Thiếu nữ càng nhìn càng thấy tức mình liền lớn tiếng quát:

-Dừng tay!

Kiếm đồng dừng tay lại ngước mắt nhìn thiếu nữ rồi lại tiếp tục tự vả miệng.

Thiếu nữ vừa bẽn lẽn vừa tức giận, vung kiếm lên vừa khóc vừa nói:

-Giỏi lắm! Ngươi coi ta không vào đâu, lại muốn cả hai tên Cầm đồng và Kiếm đồng khinh mạn ta ư?

Người áo lam giơ tay lên bảo Kiếm đồng:

-Thôi đừng tát nữa.

Tên Kiếm đồng dừng tay lại nhưng hai má gã đã sưng vù và đỏ bừng, khoé miệng ứa máu tươi.

Thiếu nữ khóc lóc hồi lâu mà người áo lam vẫn lờ đi không khuyên giải cũng chẳng bảo thôi.

Tiêu Lĩnh Vu ẩn trên cây liễu coi thấy rõ ràng. Chàng nghĩ thầm:

-Xem chừng cặp nam nữ này có mối quan hệ sâu xa. Không hiểu vì lẽ gì mà anh chàng áo lam lại lạnh nhạt với cô ta như vậy. Hỡi ơi! Kể ra cô gái kia cũng có điệu hung dữ, nhưng chàng trai lòng dạ lại quá lạnh nhạt.

Thiếu nữ khóc một hồi không thấy người áo lam khuyên giải lại càng khóc to hơn nữa, mặt giận hầm hầm mắng chửi:

-Các ngươi còn đứng đây dòm ngó gì nữa? Mau cút đi cho rảnh.

Người áo lam dường như chỉ chờ cô nói câu này. Gã liền cười hỏi:

-Hay lắm! Vậy cô để cho ta đi chứ?

Rồi hắn ôm linh bài Tiêu Lĩnh Vu rảo bước đi ngay.

Cầm đồng và Kiếm đồng hối hả theo sau, cùng người áo lam xuống thuyền. Con thuyền nhỏ được chèo đi một cách hối hả, chỉ trong khoảnh khắc đã mất hút.

Thiếu nữ thấy thuyền đi xa rồi, vẫn còn tủi hổ, cô nghẹn ngào đứng khóc hoài.

Tiếng khóc thét lên nghe rất bi thiết khiến người nghe phải xúc động tâm hồn.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng không nỡ, tự nhủ:

-Ta phải nghĩ cách khuyên giải cô mấy câu mới được...

Giữa lúc ấy bỗng thấy bóng người cao gầy đang nằm phục dưới đất đứng phắt dậy từ từ cất bước tiến về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ đang khóc đến thiên sầu địa thảm, tai mắt cô mất hết linh mẫn. Bóng đen kia đi gần đến nơi chỉ còn cách chừng , thước mà cô vẫn không hay.

Tiêu Lĩnh Vu rất đỗi khẩn trương, bụng bảo dạ:

-Chưa nói đến chuyện cô này là người tốt hay người xấu. Nhưng đường đường nam tử trượng phu mà lại nhân lúc người ta không phòng bị định đến ám toán là hành động thiếu quang minh. Có lý nào ta lại tụ thủ bàng quan không ra cứu viện?

Chàng liền bẻ một cành liễu làm ba khúc cầm trong tay, ngấm ngầm vận nội lực chờ đợi hễ thấy người cao gầy kia có ý tập kích là dùng thủ pháp "Tam nguyên liên đệ" liệng cành liễu tới.

Ngờ đâu diễn biến lại ra ngoài sự tiên liệu của Tiêu Lĩnh Vu. Bóng đen cao gầy còn cách thiếu nữ chừng năm bước đột nhiên dừng lại lên tiếng:

-Cô nương! Bất tất phải khóc nữa!

Tuy người này đã hết sức làm cho thanh âm ôn hoà mà người nghe vẫn cảm thấy lạnh như băng.

Tiêu Lĩnh Vu động tâm lẩm bẩm:

-Thanh âm này nghe rất quen tai.

Chàng liền vận hết mục lực để nhìn ra.

Thiếu nữ võ phục khác nào bị rắn độc cắn một cách đột ngột. Tiếng khóc ngừng bặt, cô nhảy vọt lên khoa kiếm bảo vệ trước ngực, cặp mắt trợn lên nhìn bóng người cao gầy quát hỏi:

-Ai?

Bóng đen cao gầy đáp:

-Tại hạ tuyệt không có ác ý.

Hắn vừa nói vừa tiến lại hai bước.

Thiếu nữ đã vung trường kiếm, hàn quang loé lên. Cô nói gằn:

-Biết điều thì bước ngay. Nếu ngươi còn tiến lại thì đừng trách thanh bảo kiếm trong tay bản cô nương không có mắt.

Bóng đen cao gầy bỗng nổi lên tràng cười khanh khách đáp:

-Cô nương! Cuộc gặp gỡ đêm nay là sự ngẫu nhiên. Tại hạ đã mắt thấy tai nghe hết cả rồi.

Thiếu nữ xẵng giọng hỏi:

-Ngươi trông thấy và nghe rõ thì làm sao?

Bóng đen cao gầy cười đáp:

-Gã kia đối với cô nương như vậy thật là quá tệ!

Thiếu nữ nói:

-Ðây là việc riêng của chúng ta, không cần đến kẻ khác xen vào.

Bóng đen cao gầy nói:

-Nhưng người đó không coi cô nương là người nhà nữa. Ha ha! Nếu tại hạ đem câu chuyện đêm nay đồn đại ra ngoài thì cô nương liệu còn mặt mũi nào qua lại giang hồ nữa không?

Thiếu nữ tức giận hỏi lại:

-Ngươi dám làm như vậy chăng?

Người áo đen cao gầy đáp:

-Sao lại không dám? Một vị đại cô nương thả lời cầu cạnh một chàng trai mà người ta không thèm đoái hoài thì thật là một điều đáng tức cười. Ha ha! Ha ha!...

Thiếu nữ tức giận quát:

-Câm miệng đi! Ngươi mỉa mai ta như vậy mà không sợ ta hạ sát để bịt miệng ư?

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

-Thằng cha này thâm trầm độc ác. Hắn dùng những thủ đoạn đê hèn để bức bách cô gái phải đầu hàng thì thật là khả ố. Cô kia muốn giết hắn để bịt miệng thì cũng là một tay tàn khốc.

Người áo đen cười lạt nói:

-E rằng cô nương khó lòng ngăn được tại hạ...

Thiếu nữ hét lên:

-Ðừng nói nữa!...

Cô vung kiếm đâm tới đánh véo một cái.

Người áo đen cao gầy nghiêng mình tránh khỏi. Hắn không thèm phản kích,lạnh lùng nói:

-Nếu cô nương chịu nghe lời hợp tác với tại hạ thì chẳng những có thể vãn hồi tình lang đã biến tâm, mà còn mở mày mở mặt với võ lâm, khiến cho bọn mày râu phải hổ thẹn.

Thiếu nữ dường như bị câu này làm động tâm. Cô thu kiếm về thủng thẳng nói:

-Hợp tác thế nào?

Người áo đen đáp:

-Chỉ cần cô nương nghe lời tại hạ giả mạo tên họ của người chết rồi để gây nên những việc kinh người.

Thiếu nữ dường như tha thiết yêu đương thiếu niên áo lam, cô hỏi ngay:

-Bản cô nương phải mạo nhận tên họ ai?

Người kia đáp:

-Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu chấn động tâm thần, bụng bảo dạ:

-Hay lắm! Không ngờ cái tên Tiêu Lĩnh Vu của ta mà lại lên hương đến thế!

Chàng thiếu niên áo lam đã lợi dụng nó, bây giờ lại còn người đến uy hiếp thiếu nữ này mạo xưng...

Lại nghe thiếu nữ khẽ hỏi:

-Tiêu Lĩnh Vu ư?... Phải chăng cái tên viết vào linh bài vừa rồi?

Người áo đen đáp:

-Ðúng thế! Anh chàng kia vì giả mạo tên họ Tiêu Lĩnh Vu mà...

Thiếu nữ ngắt lời:

-Các hạ bảo ai giả mạo?

Người áo đen đáp:

-Anh chàng thiếu niên áo lam vừa rồi chứ còn ai nữa?

Thiếu nữ "hừ" một tiếng rồi nói:

-Tên y là Lam Ngọc Ðường.

Người áo đen nói:

-Phải rồi! Lam Ngọc Ðường đã giả mạo tên họ Tiêu Lĩnh Vu để đi chàng màng với một cô gái tuyệt đại hồng nhan. Do đó y có mới nới cũ và không thương tiếc cô nương nữa.

Thiếu nữ vội hỏi:

-Người con gái kia xinh đẹp lắm hay sao?

Người áo đen đáp:

-Dĩ nhiên là cô ta rất xinh đẹp...

Thiếu nữ hỏi:

-Thị so với bản nhân thế nào?

Người áo đen ngắm nghía thiếu nữ từ đầu xuống chân rồi đáp:

-Theo con mắt quan sát của tại hạ mà bình luận thì xuân lan thu cúc mặn mà cả hai, mỗi người mỗi vẻ đặc biệt. Nhưng trong con của Lam Ngọc Ðường thì gã lại coi cô kia hơn cô nương nhiều.

Thiếu nữ hỏi:

-Các hạ không phải là gã thì làm sao biết bụng gã được?

Người áo đen đáp:

-Sự tình đã rõ lắm rồi. Nếu Lam Ngọc Ðường coi cô nương đẹp hơn cô kia thì đã chẳng bỏ cô nương để đi cầu cạnh cô ta.

Thiếu nữ tức quá, khoé hạnh tròn xoe, nghiến răng nói:

-Bản nhân phải kiếm y thị để coi mới được, xem thị hơn bản nhân ở chỗ nào.

Người áo đen nói:

-Cô kia võ công cao cường. Dù cô nương có kiếm được y nhưng cũng chưa chắc đã địch nổi. Huống chi cô không thể tìm thấy y được...

Thiếu nữ hỏi:

-Sao các hạ biết?

Người áo đen nói:

-Cô nương chưa trả lời câu hỏi của tại hạ.

Thiếu nữ nói:

-Bản nhân cứ để nguyên danh tính mà đi kiếm thị cũng được, việc gì phải mạo danh Tiêu Lĩnh Vu? Bản nhân quyết không làm chuyện đó!

Người áo đen nói:

-Vậy thì thôi! Cô nương không muốn tại hạ cũng không miễn cưỡng. Xin từ biệt.

Dứt lời hắn xoay mình rảo bước đi ngay.

Thiếu nữ trong lòng nóng nảy, lớn tiếng gọi:

-Ðứng lại đã!...

Người áo đen dừng bước. Thiếu nữ hỏi:

-Các hạ chưa nói hết lời. Tên thị kia là gì? Bản nhân đi đâu để kiếm thị?

Người áo đen cười lạt đáp:

-Cô kia xa thì ở bên trời góc biển, cô nương đừng hòng tìm đến nơi, mà gần ra thì chỉ trong gang tấc, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện bên mình cô được.

Thiếu nữ cúi mặt trầm ngâm không nói gì.

Người áo đen lại nói tiếp:

-Nếu cô nương chịu nghe lời hợp tác với tại hạ thì cả hai bên đều có lợi.

Thiếu nữ lấy làm kỳ hỏi:

-Sao lại hai bên cùng có lợi?

Cô ngừng lại một chút rồi tiếp:

-Phải rồi! Thị kia xinh đẹp, các hạ có ý muốn vành cạnh...

Người áo đen ngắt lời:

-Kể ra tại hạ rất nhiều thị hiếu, nhưng không thích nữ sắc. Cô nương đoán lầm rôi.

Thiếu nữ liền hỏi:

-Vậy các hạ muốn gì?

Người áo đen đáp:

-Tại hạ chỉ muốn lấy được một vật trong mình cô ta, còn ngoài ra để tuỳ cô nương xử trí.

Thiếu nữ hỏi:

-Các hạ muốn lấy vật gì?

Người áo đen cười lạt đáp:

-Cô nương hỏi nhiều quá. Nếu cô nương không chịu thì để tại hạ đi kiếm người khác, không rảnh bồi tiếp cô được nữa.

Thiếu nữ đột nhiên buông tiếng thở dài nói:

-Ðược rồi! Bản nhân ưng chịu, nhưng các hạ chớ có ăn lời mà phải đưa thị cho bản nhân xử trí. Tha hay giết thị là ở nơi bản nhân.

Người áo đen đáp:

-Cái đó dĩ nhiên là thế. Suốt đời tại hạ phải đấu trí với người nhưng huỷ bỏ lời hứa thì không thèm đâu.

Thiếu nữ nói:

-Các hạ hãy chờ một chút để bản nhân đi thu thập mấy thứ vật dụng.

Người áo đen nói:

-Hãy khoan! Còn một điều tại hạ cần nỏĩo để cô nương suy nghĩ là trước khi kiếm thấy cô kia, cô nương phải theo mệnh lệnh của tại hạ.

Thiếu nữ đáp:

-Ðược rồi! Bản nhân cứ làm theo lời của các hạ.

Cô xoay mình nhảy xuống thuyền nhỏ rồi chèo đi ngay.

Người áo đen dặn:

-Cô nương đi lẹ lên rồi trở lại ngay, tại hạ không thể chờ lâu được.

Thiếu nữ lắc đầu đáp:

-Bản nhân muốn đến chỗ thuyền lớn, một là để lấy đồ vật cần dùng, hai là bảo bọn chúng về trước đi không cần phải chờ bản nhân.

Cô chưa dứt lời thì con thuyền nhỏ đa chạy ra giữa sông không nhìn thấy nữa.

Người áo đen từ từ bước ra bờ sông giương mắt nhìn ra phía xa.

Tiêu Lĩnh Vu đề tụ chân khí từ trên cây nhảy xuống không một tiếng động.

Chàng hạ mình ngay sau lưng người áo đen.

Lúc này giả tỷ chàng muốn ám toán hắn thì chỉ cất tay một cái là xong, muốn bắt sống hay đánh chết cũng chẳng khó khăn gì.

Nên biết lúc này sóng vỗ bì bõm tiếng vọng rất xa, người áo đen lại đang có tâm sự trong lòng nên tuy hắn võ công cao cường, nhĩ lực hơn người mà không được

linh mẫn như lúc bình thời. Huống chi khinh công của Tiêu Lĩnh Vu đã được chân truyền của Liễu Tiên Tử. Chàng hạ mình xuống không phát ra tí tiếng động nào.

Người áo đen dường như bồn chồn trong dạ, ngồi đứng không yên, xoay mình toan bước đi. Ngờ đâu mục quang hắn ngó thấy Tiêu Lĩnh Vu đứng ở sau lưng thì kinh hãi không bút nào tả xiết. Nhưng hắn là người từng quen đại địch, ứng biến mau lẹ. Hắn đưa tay phải lên hộ vệ trước ngực rồi lạng người ngang ra ba thước,cất tiếng lạnh lùng hỏi:

-Ai?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

-Tiêu Lĩnh Vu!...

Người áo đen chấn động tâm thần hỏi lại:

-Ngươi bảo sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

-Tiêu Lĩnh Vu thật hiệu đây mà. Các hạ muốn kiếm tại hạ thì khỏi cần nhờ người khác giả trang.

Người áo đen trấn tĩnh tâm thần nói:

-Tiêu Lĩnh Vu đã chôn mình bụng cá từ lâu rồi. Trên thế gian làm gì còn có Tiêu Lĩnh Vu nào khác? Vụ này chính mắt tại hạ đã trông thấy, tôn giá không lừa được tại hạ đâu.

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:

-Chà! Tại hạ tưởng ai, té ra là các hạ. Hay quá! Thật là "Ði rách đế giầy tìm chẳng thấy, tìm ra chẳng mất chút công phu".

Người áo đen rất đỗi kinh nghi hỏi:

-Các hạ bảo ta là ai?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

-Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu tức lão nhị trong Trung Châu Nhị Cổ. Chà chà!

Các hạ thay hình đổi dạng thì được, nhưng thanh âm không biến cải nổi.

Người áo đen ngẩn người ra hỏi:

-Ngươi có đúng là Tiêu Lĩnh Vu đã rớt xuống sông này năm năm trước đây không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

-Nhờ hoàng thiên bảo lưu, tại hạ không chết.

Người áo đen bỏ tấm khăn bịt đầu ra nói:

-Thế thì hay lắm. Tại hạ chính là Ðỗ Cửu. Công tử không chết thì tại hạ chẳng cần phải hoá trang, che dấu chân tướng nữa.

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng hỏi:

-Trung Châu Nhị Cổ trước nay như hình với bóng. Các hạ đã ở đây thì hẳn Thương Bát lão gia cũng quanh quẩn vùng này phải không?

Ðỗ Cửu đáp:

-Ðúng thế.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

-Vậy các hạ dẫn tại hạ đến gặp y.

Ðỗ Cửu đáp:

-Muốn gặp lão đại chẳng khó khăn gì, nhưng Trung Châu Nhị Cổ trước nay không chịu người sai khiến. Huống chi công tử có đúng là Tiêu Lĩnh Vu hay không, tại hạ cũng không nhận rõ được.

Nên biết Tiêu Lĩnh Vu ngày rớt xuống sông bất quá là thằng nhỏ , tuổi,mình mang tuyệt chứng, thân thể gày yếu. Nhưng hiện nay chàng đã thành một thiếu niên phong tư tuấn tú, khác hẳn năm năm trước thì dù Ðỗ Cửu có lịch duyệt

đến đâu cũng khó lòng nhận ra được.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

-Vậy làm thế nào các hạ mới tin là sự thực?

Ðỗ Cửu đáp:

-Tại hạ mong rằng công tử nói rõ tình hình lúc rớt xuống sông ngày trước.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

-Cái đó dễ lắm.

Chàng liền thuật lại những chuyện đã xảy ra ngày trước.

Ðỗ Cửu ngắm nghía Tiêu Lĩnh Vu từ đầu xuống đến gót chân một lúc rồi nói:

-Ðúng là công tử rồi. Anh em tại hạ vì để mất công tử mà phải lánh mặt giang hồ hơn năm năm nay. Ha ha! Từ giờ trở đi, bọn ta không cần phải giấu mặt nữa.

Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:

-Vậy các hạ dẫn tại hạ đi gặp Thương Bát.

Ðỗ Cửu cười lạt đáp:

-Làm chi mà vội thế? Sớm muộn một khắc thì có làm gì?

Tiêu Lĩnh Vu tức giận lớn tiếng:

-Tại hạ lòng nóng như lửa đốt, không chờ được nữa. Các hạ có chịu đi không?

Ðỗ Cửu vẫn một giọng lạnh lùng hỏi:

-Trong khoảng thời gian năm năm này, nhất định công tử đã gặp được kỳ tích gì rồi phải không?

Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi:

-Các hạ có muốn thử không?

Ðỗ Cửu hững hờ đáp:

-Dĩ nhiên tại hạ muốn lãnh giáo.

Tiêu Lĩnh Vu vung tay mặt lên nói:

-Vậy các hạ hãy đón thử một chưởng này của tại hạ.

Nói đoạn chàng từ từ đẩy tay mặt ra.

Chàng không hiểu sau năm năm luyện tập đã thành tựu được đến đâu, chỉ nhớ rằng võ công Trung Châu Nhị Cổ cực kỳ cao thâm. Thế chưởng này của chàng phóng ra tuy chậm chạp nhưng đã vận đủ mười thành công lực.

Ðỗ Cửu vung tay mặt phóng chưởng ra rất mau lẹ đón tiếp.

Song chưởng đụng nhau. Luồng âm kình trong lòng bàn tay Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên phóng ra.

Ðỗ Cửu cảm thấy có điều không ổn nhưng chẳng còn cách nào né tránh được đành phải phóng chưởng ra đón tiếp. Hắn cảm thấy một luồng kình lực mãnh liệt tuyệt luân xô tới thì chấn động tâm thần. Người hắn bất giác đã lùi lại ba bước.

Tiêu Lĩnh Vu thu thế chưởng về hỏi:

-Như vậy đã đủ cho tại hạ được gặp Thương Bát hay chưa?

Ðỗ Cửu hít mạnh một hơi chân khí đề tụ vào huyệt đan điền để kiềm chế khí huyết nhộn nhạo. Hắn nói:

-Hoàng thiên không phụ người khổ tâm. Công tử quyết chí tầm sư học đạo, chắc là đã nhập môn dưới trướng Bắc Thiên Tôn Giả.

Nói rồi hắn trở gót cất bước.

Tiêu Lĩnh Vu nóng lòng đi gặp Thương Bát, không muốn giải thích nữa. Chàng liền đi theo sát Ðỗ Cửu.

Ðỗ Cửu mỗi lúc một tăng gia cước lực chạy thật lẹ. Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm thì đến trước một căn nhà tranh hẻo lánh.

Căn nhà này cửa đóng kín mít mà bên trong cũng không thấy ánh đèn lửa chi hết.

Ðỗ Cửu khẽ tằng hắng một tiếng rồi hỏi:

-Ðại ca có ở nhà không?

Cánh cửa kẹt mở. Một lão già râu bạc đầu đội nón trúc trông như một lão chài xuất hiện.

Ðỗ Cửu quệt lửa châm đèn lên nói:

-Ðại ca! Từ nay trở đi chúng ta không phải che dấu chân tướng nữa. Tiêu Lĩnh Vu... chưa chết đâu...

Ðột nhiên hắn há miệng thổ ra một búng huyết rồi ngã lăn xuống đất.

Lão già râu bạc đảo cặp mắt sắc như dao nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

-Công tử đúng là Tiêu Lĩnh Vu rớt xuống sông năm năm trước ư?

Tiêu Lĩnh Vu vừa phóng chỉ điểm huyệt Ðỗ Cửu vừa đáp:

-Chính là tại hạ.

Lão râu bạc đột nhiên giơ tay lên xoa mặt một cái. Bao nhiêu râu rớt hết, để lộ bộ mặt tròn trĩnh ra hỏi:

-Công tử đã đả thương hắn đấy ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

-Thương thế y không lấy gì làm nặng lắm. Chỉ vì y tranh cường hiếu thắng,không chịu vận khí điều dưỡng ngay lúc bấy giờ, lại phải bôn tẩu một hồi nên khí huyết không bình tĩnh lại được mà thổ ra một ít.

Thương Bát cúi xuống đỡ Ðỗ Cửu dậy nói:

-Cứu người là gấp. Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện.

Tiêu Lĩnh Vu tựa cửa đáp:

-Tại hạ cũng không sợ các hạ trốn chạy.

Truyện Chữ Hay