Xác Chết Loạn Giang Hồ

chương 20: núi võ ðương quần hùng xuất hiện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiếu niên áo lam đáp:

-Tiểu đệ ghi nhớ dường như cái đó kêu bằng"Thất hưu kiếm".

Vô Vi đạo trưởng nghiêm nét mặt hỏi:

-Sư đệ có biết tại sao lại kêu bằng "Thất hưu" không?

Thiếu niên áo lam chẳng những ráng công rèn luyện võ nghệ mà còn nghiên tập nghề văn. Chàng trầm ngâm một lúc rồi nói:

-Ý tứ hai chữ thất hưu dường như có ẩn ý là thất tuyệt, nhưng nghe có vẻ hoà hoãn hơn. đã gặp phải những kiếm nầy thì thất tình lục dục đều thối hết. Tiểu đệ giải thích như vậy chẩng hiểu có đúng không?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

-Lời giải thích của sư đệ mới đúng một nửa. Thất hưu ngoài ý nói những kiếm này rất độc địa mà còn ngụ ý phải dè dặt không được dùng đến một cách càn rỡ.

Trước khi ân sư qui tiên di chúc lại cho tiểu huynh giao "Thất hưu kiếm" lại cho sư đệ sử dụng là lão nhân gia có chỗ tác dụng. Di mạng của sư phụ dĩ nhiên tiểu huynh không dám trái ý. Vật này ghê gớm lắm, mong rằng sư đệ chớ có lạm dụng.

Thiếu niên áo lam kính cẩn nói;

-Tiểu đệ xin ghi lòng lời dạy bảo của sư huynh. Nếu không gặp kẻ tội ác cùng cực khôn bề dung thứ thì quyết chẳng dùng tới.

Vô Vi đạo trưởng vẫy tay nói:

-Sư đệ không phụ lòng di ái của tiên sư là tiểu huynh yên tâm rồi...

Lão vẫy tay nói tiếp:

-Sư đệ bảo vệ cho tiểu huynh.

Ðoạn lão lập tức đi vòng quanh trong gian nhà.

Chỉ trong khoảnh khắc trên đỉnh đầu Vô Vi đạo trưởng lại tiết ra một luồng bạch khí. Rồi lão dừng bước phóng ngón tay ra. Một dây bạch khí từ đầu ngón tay vọt tới điểm vào huyệt mạch Tiêu Lĩnh Vũ. Có điều lần này điểm vào ba chỗ cực huyệt về đốc mạch.

Nên biết hai mạch Nhâm, đốc là mấu chốt về âm dương nhị khí của con người.

Nhâm mạch thuộc âm là chỗ khởi nguyên của những huyệt Khai Nguyên, Mach Môn, Khí Hải, âm Giao, Thần Khuỵệt, thuỷ âm, Hạ Uyển, Tử Cung, Hoa Cái. đốc mạch thuộc về dương, nguồn gốc những huyệt Mệnh Môn, dương Quan, Huyền Trụ, Tích Trung, Trung Khu, Nao Hải.

Người Tiêu Lĩnh Vũ lại rung động một hồi. Luồng bạch khí trên đầu Vô Vi đạo trưởng đột nhiên tiêu tan không thấy đâu nữa. Lần này lão càng mệt nhọc hơn, trán toát mồ hôi.

Thiếu niên áo lam nhíu cặp lông mày, đột nhiên tiến lại gần nắm lấy sau lưng Vô Vi đạo trưởng nói:

-Ðể tiểu đệ trợ lực cho sư huynh một tay.

Thanh âm trầm trầm của Vô Vi đạo trưởng đột nhiên cất lên đáp:

-Sư đệ bất tất phải trợ lực cho tiểu huynh. Trong đêm nay sư đệ còn phải đối phó với cường địch nên dành dụm sức lực.

Thiếu niên áo lam nhẹ buông tiếng thở dài rồi thu tay lại.

-Vô Vi đạo trưởng từ từ đến trước giường mây ngồi xếp bằng nhắm mắt điều dưỡng.

Thiếu niên áo lam lần đầu gặp việc, tự nhiên trong lòng không khỏi hoang mang. Chàng giơ tay vẫy một cái, lập tức có hai tên đạo đồng chạy lại hỏi:

-Sư thúc có điều chi dạy bảo?

Thiếu niên áo lam đưa mắt ngó Vô Vi đạo trưởng đang ngồi xếp bằng đáp:

-Nếu có điều chi cảnh giác thì báo cho ta biết ngay.

Ðạo đồng dạ một tiếng rồi len lén rút lui.

Lò lửa trong đan thất cháy bừng bừng chiếu ra ánh thanh quang rực rỡ.

Thiếu niên áo lam muốn nhân khoảnh khắc trước trận phong ba ngồi điều dưỡng một lúc, nhưng đây là lần đầu lâm địch, trong tâm trí chàng lởn vởn những cử động chống đỡ, không làm sao tĩnh tâm lại được.

Ðầu óc chàng đang nổi lên những làn sóng tư tưởng, bấy giờ đêm đã sang canh hai.

Bất thình lình chuông chùa đánh đổ hồi vọng lại phá tan bầu không khí tịch mịch lúc canh khuya.

Thiếu niên áo lam biết đây là hồi chuông báo động. Hiển nhiên chùa Tam Nguyên đã phát hiện tông tích địch nhân.

Chàng đứng phắt dậy buộc đai kiếm vào lưng rồi tay cầm trường kiếm bước ra khỏi đan thất.

Ngọn gió đêm rít lên từng cơn hoa lá tung bay, bóng sao mờ tỏ. Trong bụi cây thấp thoáng ánh kiếm.

Tiếng chuông chùa cấp bách vang lên. đây là dấu hiệu người ngoài đã sấn vào chùa Tam Nguyên và đã dùng khí giới ngăn đánh xáp lá cà.

Tiêu Lĩnh Vũ nằm trên giường mây, chàng đã được Vô Vi đạo trưởng trút chân khí vào hai mạch Nhâm, Ðốc, khí huyết trong người chàng đã chịu lưu thông mau lẹ, khai thông những huyệt đạo bị điểm. đột nhiên chàng mở mắt lồm cồm ngồi

dậy.

Vô Vi đạo trưởng đột nhiên vươn tay trái ra ấn vào huyệt huyền cư trong người Tiêu Lĩnh Vũ, nói:

-Hài tử ! Ngươi không nên vọng động. Bần đạo trục độc giúp ngươi, ngươi có thấy chỗ nào khó chịu cứ nói cho bần đạo hay.

Tiêu Lĩnh Vũ nhớ mang máng đang ở trong Thính thiền Các bỗng ngửi mùi tanh sặc sụa rồi ngất xỉu không biết gì nữa. Bây giờ chàng nghe Vô Vi đạo trưởng hỏi liền đáp:

-Tiểu tử thấy trong ngực có làn hơi tanh tưởi chỉ buồn nôn.

Vô Vi đạo trưởng nói:

-Thế thì hay lắm. Nếu ngươi buồn nôn thì cứ việc thổ hết ra, chứ đừng cố nín.

Lão ngấm ngầm đề khí vào lòng bàn tay cho phát ra mọt luồng nhiệt lực theo huyệt Huyền Cơ trút vào người chàng. đồng thời lão nói:

-Bần đạo còn mong mượn sức trục độc để khai thông Tam âm tuyệt mạch cho ngươi.

Tiêu Lĩnh Vũ không hiểu Tam âm tuyệt mạch là gì, nhưng cũng cảm thấy hai nơi trong mình thường đau nhức dường như huyết mạch bị ứ tích không lưu thông được. Chàng chỉ biết vậy chứ không để tâm. Sau khi Khâu Vân Cô truyền phép vận khí, dường như những chỗ này càng nghiêm trọng hơn. Mỗi lần toạ tức vận khí thì những chỗ đau kia lại phát tác trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà rồi mới tiêu dần.

Bỗng thấy lòng bàn tay Vô Vi đạo trưởng đẩy ra một luồng hơi nóng trước yếu sau mạnh, thấu vào thân thể, lan ra khắp tứ chi. Luồng hơi này đi tới đau phản ứng tự nhiên vận khí dẫn đường cho luồng nhiệt lưu thấm vào huyệt mạch.

Vô Vi đạo trưởng hơi ngạc nhiên hỏi:

-Hài tử! Ngươi đã luyện võ công bao giờ chưa?

Tiêu Lĩnh Vũ đáp:

-Chưa! Hỡi ơi. Vân Cô muốn truyền võ công học tiểu tử không ngờ người bị thương thế phát tác và chết mất rồi !...

Chàng nói tới đây biết mình lỡ lời liền dừng lại.

Vô Vi đạo trưởng từ từ thu chưởng về hỏi:

-Hài tử! Bây giờ ngươi còn buồn nôn không?

Tiêu Lĩnh Vũ đáp:

-Không còn nữa. đám khí hôi tanh ở trước ngực cũng đã tự động tiêu tan đi.

Vô Vi đạo trưởng nói :

-Tam âm tuyệt mạch trong mình ngươi đã bắt đầu rắn lại. Nếu một ngày kia toàn bộ cứng đơ thì dù có thuốc tiên cũng không cứu được nữa...

Tiêu Lĩnh Vũ chống tay ngồi dậy nói:

-Từ thủa nhỏ gia gia của tiểu tử cũng bảo thế. Người còn nói tại hạ không sống lâu được. Tiểu tử nghĩ rằng dù ai sống đến trăm năm rồi cũng phải chết. Vậy có chết sớm mấy chục năm cũng thế mà thôi.

Vô Vi đạo trưởng nghĩ thầm:

-Thằng nhỏ này còn ít tuổi mà đã có hào khí coi thường cái chết.

Lão gật đầu cười nói:

-Nhưng ta thấy tuyệt mạch của người chưa đến nỗi hoàn toàn cứng nhắc, tức là còn có thể cứu được. Có điều bần đạo dùng chân khí mà tấn công vào huyệt đạo của ngươi phải mất một thời gian khá lâu chứ không phải trong chốc lát mà được.

Chờ cho hết trận phong ba này, bần đạo thử dùng thuật kim tằm hoá huyệt xem có tìm ta được đường lối nào không. Vừa rồi bần đạo đã phát huy chân khí bản thân để trục chất độc trong mình người vào một chỗ. Trong vòng ba giờ chắc chưa có gì biến hoá.

Tiêu Lĩnh Vũ lấy làm kỳ hỏi:

-Ðêm nay có trận phong ba gì?

Vô Vi đạo trưởng cười đáp:

-Nhiều tay cao thủ võ lâm đến đây để cướp ngươi.

Tiêu Lĩnh Vũ hỏi:

-Phải chăng những người đã đến đây lúc ban ngày ? chà, tiểu tử biết rồi. Bọn họ không phải muốn cướp tiểu tử đâu mà dùng tiểu tử làm lá bài để bức bách Khâu tỷ tỷ giao chiếc chìa khoá cung cấm cho họ mà thôi.

Vô Vi đạo trưởng cười mát nói:

-Bần đạo đã hứa lời bảo vệ ngươi thì dù có bao nhiêu cao thủ thiên hạ đều lên núi Võ Ðương, cũng quyết không thay đổi lời hứa.

Lão ngừng một chút rồi hỏi:

-Hài tử ! Có thật Khâu Vân Cô đã chết rồi không?

Tiêu Lĩnh Vũ đáp:

-Chính mắt tiểu tử đã trông thấy. đó là sự thực cả trăm phần trăm. Vô Vi đạo trưởng hỏi:

-Ngươi bảo y bị thương thế phát tác mà từ trần, vậy ngươi có biết y bị thương về tay ai không?

Tiêu Lĩnh Vũ lắc đầu nói:

-Cái đó tiểu tử không rõ.

Chàng vừa dứt lời, đột nhiên có tràng cười the thé vang lên rất chói tai.

Tiếng cười này dường như từ xa vọng lại. Tiêu Lĩnh Vũ nghe thấy không tự chủ được phải rùng mình.

Vô Vi đạo trưởng khẽ nói:

-Hài tử! Ngươi hãy ghi nhớ ngồi yên đây, nếu không có lời của bần đạo, thì đừng ra khỏi nơi này.

Tiêu Lĩnh Vũ kề cận Khâu Tiểu San đã trải qua bao nhiêu trận đánh phá vòng vây, cùng những cuộc ác đấu sống chết chỉ khe chừng sợi tóc. Chàng tự biết mình không hiểu võ công, chẳng gíúp gì được cho ai mà chỉ làm phiền luỵ cho người khác, liền gật đầu đáp:

-Vãn bối nhớ rồi.

Chàng ngửng đầu nhìn ra thấy một thiếu niên mặc áo trường bào màu lam rảo bước tiến vào, tay ôm thanh trường kiếm. Vẻ mặt rất trang nghiêm. Chàng ta nghiêng mình nhìn Vô Vi đạo trưởng hỏi:

-Ðại sư huynh!Sư huynh đã nghe thấy tràng cười đó chưa?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

-Người đó võ công rất cao thâm...

Ðột nhiên hai tiếng quát lọt vào.

Thiếu niên áo lam xoay mình vọt đi như một giây khói nhảy ra khỏi đan thất .

Tiêu Lĩnh Vũ nghe tiếng quát tưởng còn xa đến mấy trượng mà tựa hồ người đã đến phía ngoài đan thất rồi.

Chàng vốn là người có đởm lược tuy sức không trói nổi con gà, nhưng đầy lòng dũng cảm chẳng biết sợ là chết là gì. Chàng quay lại nhìn Vô Vi đạo trưởng liều lĩnh:

-Tiểu tử muốn coi các vị đánh nhau được không?

Vô Vi đạo trưởng chau mày đáp:

-Ðánh nhau thì nguy hiểm chết người, hay gì mà coi?

Tiêu Lĩnh Vũ nói:

-Tiểu tử nấp ở phía sau cửa, quyết không ra khỏi đan thất.

Bỗng nghe tiếng người quát hỏi:

-Ai? đang đêm đã sấn vào chùa Tam Nguyên sao không ló mặt ra mà cứ nấp hoài thì đâu phải anh hùng hảo hán?

Bỗng nghe thanh âm lạnh lùng đáp lại:

-Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy không đáng hỏi danh tánh lão phu.

Tiêu Lĩnh Vũ đưa mắt ngó Vô Vi đạo trưởng thấy lão không có ý ngăn cản liền bước xuống giường, nghểnh cổ nhìn ra ngoài.

Sắc đêm lờ mờ, chàng thấy hai tên đạo đồng tay cầm trường kiếm sóng vai nhau mà đứng ngăn cản một người áo đen cao nghệu. Người này che phủ hết đầu mặt bằng tấm vải đen chỉ để hở đôi mắt lấp loáng. Người áo đen đó đang đối đáp với thiếu niên áo lam.

Thiếu niên áo lam dường như bị người áo đen chọc giận, cười lạt nói:

-Các hạ đã vượt qua bao nhiêu của ải vào đay thì võ công tất nhiên phi thường.

Tại hạ muốn thỉnh giáo mấy chiêu.

Hắn vung tay mặt một cái, tay cầm bảo kiếm còn cả vỏ đột nhiên hạ xuống.

Người áo đen cất giọng lạnh như băng đáp:

-Ngươi không đáng nói chuyện với lão phu. Kêu Vô Vi đạo trưởng ra đây.

Thiếu niên áo lam tức giận quát lên:

-Các ngươi hãy tránh ra!

Chàng vung thanh trường kiếm cho vọt ra hai bông kiếm hoa rồi nói:

-Các hạ hãy thắng thanh kiếm ở trong tay tại hạ rồi hãy gặp tệ sư huynh cũng chưa muộn.

Vô Vi đạo trưởng ngồi xếp bằng trên gường mây. Tình thế bên ngoài khẩn trương như vậy mà lão vẫn thản nhiên như không nghe thấy.

Người áo đen nói:

-Phải chăng ngươi là đệ tử của Vô Vi đạo trưởng? Lão phu chưa từng nghe ai nói tới Tĩnh Trần lão đạo còn có truyền nhân như ngươi.

Tĩnh Trần đạo trưởng là sư phụ của Vô Vi đạo nhân, tức chưởng môn đời trước phái Võ đương.

Thiếu niên áo lam nghe lão áo đen nói tới sư phụ chàng mà tuyệt không có ý gì kính nể thì cơn giận càng nổi lên. Chàng lạnh lùng hỏi:

-Lão dám khinh bạc cả tiên sư ta ư?

Chàng vung kiếm đâm tới đánh véo một cái.

Ánh sao lờ mờ bỗng thấy ánh bạc nổi lên hiện thành những bông kiếm hoa.

Lão áo đen cất tiếng khen:

-Chiêu tiên nữ tán hoa hay quá!

Lão phất tay áo bào một cái xô luồng tiềm lực ra bắt buộc thế kiếm phải dừng lại rồi nói:

-Thằng nhỏ kia, tên họ là chi?

Thiếu niên áo lam đáp:

-Ta là Triển Diệp Thanh. Lão hãy thử tiếp đón mấy chiêu.nữa.

Chàng dứt lời, thanh trường kiếm trong tay đã phóng liền mấy tuyệt chiêu.

Bỗng thấy hàn quang ngưng tụ rồi lại vọt ra. Chỉ trong chớp mắt chàng đã đánh liền mấy chiêu.

Lão áo đen vừa phất tay áo vừa phóng chỉ đẩy luồng ám kình ra không ngớt.

Tám chiêu kiếm liên hoàn của đối phương đã bị gạt đi.

Triển Diệp Thanh mới đối địch lần đầu gặp phải tay cao thủ ghê gớm. Chàng vừa kinh hãi vừa tức giận, toan trổ hết những chiêu tuyệt học ra.

Lão áo đen đột nhiên lùi lại nói:

-Về nội lực cũng như về mau lẹ ngươi không kém gì nhị sư huynh. Có điều ngươi chưa đủ kinh nghiệm về cách ứng chiến.

Lão nói câu này bằng một giọng thành thực chứ tuyệt không có ý gì đối địch.

Thanh âm Vô Vi đạo trưởng từ trong đan thất vọng ra:

-Sư đệ không được vô lễ với Ðặng đại hiệp. Mau thu trường kiếm lại.

Lão vừa nói vừa ra khỏi đan thất nghênh tiếp người áo đen.

Vô Vi đạo trưởng tay mặt để dựng đứng trước ngực mỉm cười nói:

-Cơn gió nào đã thổi đại giá tới đây? Ðặng huynh! đã đến hơn mười năm chúng ta chưa gặp nhau rồi nhỉ?

Người áo đen giơ tay lên trỏ vào Vô Vi đạo trưởng đáp:

-Hay lắm! Cường địch đã vào tận bờ cõi, cuộc đại chiến sắp mở màn mà lão đệ vẫn ung dung ngồi hưởng thanh nhàn trong đan thất được thì kỳ thật!

Vô Vi đạo trưởng cười nói:

-Bần đạo đã biết chắc thế nào đại giá của Ðặng huynh cũng tới đây, nên lâm nguy mà không nao núng...

Lão áo đen đằng hắng một tiếng rồi nói:

-Ðừng đưa nước đường ra nữa. Ðặng mỗ không uống đâu?

Lão vừa nói vừa rảo bước đi vào nhà đan thất.

Triển Diệp Thanh chau mày mắng thầm:

-Lão này thật là cuồng vọng. đối với chưởng môn sư huynh mà lão vẫn nghênh ngang.

Nên biết địa vị chưởng môn phải Võ đương rất tôn cao. Vô Vi đạo trưởng tuy là người hoà nhã, nhưng bọn đệ tử bản phái vẫn kính cẩn lão như một thầnh linh. Thế mà người áo đen ra chiều phóng lãng tựa hồ coi Vô Vi đạo trưởng không vào đâu.

Thiếu niên áo lam thấy đại sư huynh coi lão này lễ độ như đối với bậc thượng tân,nên lòng chàng dù phẫn nộ mà cũng không tiện lên tiếng trách móc. Chàng theo sát Vô Vi đạo trưởng tiến vào đan thất.

Lão áo đen không chờ Vô Vi đạo trưởng mời đã ngồi xuống ghế nói:

-Ðặng lão nhị này đi qua Ngạc Tây thấy rất nhiều người trong võ lâm đi về phía núi Võ Ðương, chẳng hiểu là chuyện gì, vội vàng chạy tới đây. Không ngờ Ðặng mỗ coi tấn kịch này đến phải sa lệ, thật uổng phí tâm cơ.

Vô Vi đạo trưởng tủm tỉm cười nói:

-Hơn mười năm cách biệt, Ðặng huynh vẫn nóng nẩy chẳng khác ngày xưa.

Lão áo đen cười rộ đáp:

-Con người như Ðặng mỗ thì thay đổi thế nào được?

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:

-Lão đạo mũi trâu kia! Lão coi sự việc này như trò đùa. Nếu bọn người tới đây là hạng chuột nhắt thì đặng mỗ chẳng đi suốt ngày đêm đến để báo tin làm chi,nhưng trong số người này còn mấy lão ma đầu đã ẩn danh từ lâu nay cũng tái xuất giang hồ. Thanh danh và võ công của họ e rằng không kém gì lão mũi trâu. Lão liệu mà phòng ngừa kẻo hỏng bét đấy. Khi đó có hối cũng không kịp nữa.

Vô Vi đạo trưởng vẫn tươi cười đáp:

-Ðã được Ðăng đại hiệp tới đây, dĩ nhiên bần đạo khỏi lo gì nữa.

Lão áo đen nóng nẩy lắc đầu:

-Hừ! Lão mũi trâu chẳng khác gì lão đại của ta. Trời sập mà họ vẫn khệnh khạng.

Vô Vi đạo trưởng vẫy tay một cái. Hai tên đạo đồng liền bưng khay trà tiến vào.

Người áo đen bỏ tấm khăn che mặt xuống cầm lấy chung trà uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn thấy người áo đem đầy mặt râu đâm tua tủa, mặt vuông mắt tròn, lông mày rậm mũi cao. Tướng mạo rất uy nghi. Những cái đó đặt vào thân thể cao nghễu thật là cân đối.

Vô Vi đạo trưởng quay lại nhìn Triển Diệp Thanh nói:

-Sư đệ mau vào hội kiến đi. Vị này là Ðặng đại hiệp trong Chung Nam Song Hiệp, lừng lẫy tiếng tăm khắp thiên hạ.

Triển Diệp Thanh liền nói:

-Ðặng huynh võ công cao cường. Tiếng đồn quả đã không ngoa.

Rồi chàng chắp tay xá dài một cái.

Ðặng Nhất Lôi ( tên lão áo đen ) xua tay nói:

-Ðừng thi lễ nữa. Ðặng lão nhị đây rất kỵ cái đó. Lão mũi trâu sư huynh ngươi thật giống tính lão đại của ta. Ðể y vào đan thất ngồi nói chuyện với lão đạo nầy thì đến ba ngày ba đêm cũng không biết mệt. Cũng vì lão câu nệ lễ phép mà Ðặng lão nhị đến mười năm nay không lên núi Võ Ðương...

Ðặng Nhất Lôi vừa nói vừa ngắm ngía Triển Diệp Thanh từ đầu đến gót chân rồi nói:

-Hỡi ơi! Lão đạo thu nạp tên đồ đệ này từ bao giờ mà sao ta chẳng biết chi hết.

Vô Vi đạo trưởng đáp:

-Tiên sư có di mệnh chỉ cho y luyện mấy môn võ công. Vì thế một mình y cứ ở phía sau núi ít khi ló mặt ra. Chẳng những Ðặng đại hiệp không biết mà ngay cả đệ tử phái Võ Ðương cũng ít kẻ biết tới tam sư thúc của chúng.

Triển Diệp Thanh thấy Ðặng Nhất Lôi hết nói lão mũi trâu lại kêu lão đạo sĩ đối với sư phụ cùng sư huynh mình thì không bằng lòng nghĩ thầm:

-Sư huynh ta là chưởng môn phái lớn. Thế mà lão một điều kêu lão mũi trâu, hai điều kêu lão mũi trâu thì còn ra thể thống gì?

Nhưng chàng thấy Vô Vi đạo trưởng vẫn thản nhiên chẳng có vẻ gì bất mãn nên chàng cũng không tiện nổi nóng.

Ðặng Nhất Lôi chuyển động mục quang ngó Tiêu Lĩnh Vu. Lão hỏi:

-Thằng nhỏ này là ai vậy?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

-Thằng nhỏ này ư? Bao nhiêu cao nhân võ lâm đêm nay lần đến núi Võ Ðương cũng chỉ vì gã.

Ðặng Nhất Lôi trợn mắt lên nhìn Tiêu Lĩnh Vu mấy lần rồi hỏi:

-Vì hắn? Chẳng lẽ thằng nhỏ này lại dính líu đến mối ân oán trong võ lâm được?

Vô Vi đạo trưởng ngắt lời:

-Gã có dính líu đến những chuyện ơn oán trong võ lâm nhưng không đến nỗi gây phiền não lắm đâu.

Ðặng Nhất Lôi bản tính nóng nẩy, lớn tiếng:

-Lão mũi trâu đừng quanh co nữa. đầu đuôi thế nào nói huỵch toẹt ra.

Vô Vi đạo trưởng đột nhiên biến thành thái độ cực kỳ nghiêm trọng. Lão đem việc Tiêu Lĩnh Vu dính líu đến chiếc chìa khoá cung cấm thuật lại một lượt.

Ðặng Nhất Lôi trầm ngâm một lúc rồi nói:

-Bọn người kia bỏ cái gốc theo cái ngọn. Chúng không đi kiếm Khâu Tiểu San và Trung Châu nhị cổ lại đi tìm thằng nhỏ sức không trói nổi con gà này mới thật là kỳ!

Bỗng nghe tiếng quát tháo từ ngoài vọng vào. Triển Diệp Thanh lạng người đi một cái nhanh như chớp ra ngoài.

Ðặng Nhất Lôi cũng đứng phắt dậy nói:

-Võ công của tiểu sư đệ lão mũi trâu, Ðặng mỗ xem chừng có thể thành tựu lớn,nhất định không kém lão. Nhưng y có vẻ lộ liễu quá. Theo nhận xét của lão nhị thì bọn cường địch đêm nay đến xâm phạm có hai tên ma đầu rất khó mà ăn thua với chúng. Vậy Ðặng lão nhị ra đón họ.

Lão không chờ Vô Vi đạo trưởng trả lời đã nhảy vọt ra ngoài đan thất.

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên buông tiếng thở dài nói:

-Ðáng tiếc là tiểu tử chưa luyện võ công để gặp những lúc như thế này cho họ một bài học.

Vô Vi đạo trưởng mỉm cười nói:

-Chí khí ngươi không phải là nhỏ. Nhưng ngươi nên biết...

Ðạo trưởng chưa nói dứt lời thì một thanh âm trầm trầm từ đằng xa vọng lại:

-Lão phu là Bắc thiên tôn giả pháp giá qua đây nghe tin đồn chiếc chìa khoá cung cấm đã xuất hiện trên giang hồ. Thằng nhỏ trong đan thất kia là đầu mối duy nhất để tìm ra chỗ chìa khoá đó. Năm trước lão phu đang gặp kỳ đóng cửa luyện công, không thể tham dự vào cuộc đại hội tỷ võ, nay nghỉ đến vẫn còn tiếc rẻ...

Câu nói đột nhiên dừng lại.

Tiêu Lĩnh Vu thò đầu trông ra thì chẳng thấy bóng người đâu hết. Chàng quay vào ngó Vô Vi đạo trưởng thì thấy nét mặt lão biến đổi rất khó coi, mồ hôi trán ngầm toát ra.

Ðột nhiên lò lửa trong đan thất lay động. Một làn gió nhẹ thổi vào mặt. Trong đan thất đã thêm ba người. Người đứng chính giữa mình mặc áo cẩm bào thêu con rồng cuốn, chòm râu dài như tuyết chùng xuống trước ngực. Hai người đứng bên mặc áo trắng ta kiểu nho sĩ đứng tuổi.

Vô Vi đạo trửơng đứng lên nói:

-Bần đạo không biết đại giá của tôn giả đã tới nơi nên không kịp nghênh tiếp.

Lão già đứng tuổi tủm tỉm cười nói:

-Lão phu qua đây nghe đồn chiếc chìa khoá cung cấm lại xuất hiện trên chốn giang hồ.

Truyện Chữ Hay