Một lát sau.
“Ý của ngươi hắn là một xà yêu, tìm ngươi báo ân?”
Thu Trường Thiên gật gật đầu khốn khổ, việc này ngay cả chính hắn cũng không xác định rõ ràng, hơn nữa nếu mục đích của Huỳnh đích thật là báo ân, vậy ngay cả đối tượng tìm báo đáp cũng nhầm rồi.
Nhạc Tiểu Lâu, coi như ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, việc này cứ như vậy chôn giấu đi.
Huỳnh vẫn đang nằm trong lòng ngực của Thu Trường Thiên, cả khoang mũi đều tràn ngập mùi hương của hắn, nhưng cái mùi dược chán ghét kia cư nhiên lại xông thẳng tới.
“Ngươi tin sao?”
Bạch Qùy gật gật đầu, “Rất có khả năng.”
“Ngươi nói thật?”
Bạch Qùy không phải cố ý muốn bị Huỳnh chán ghét, vẫn đứng ở gần hắn nhưng cũng giữ một khoảng cách nhất định, “Hắn có song mạch.”
“Đó là cái gì?”
“Nói như thế này, người thường đương nhiên chỉ có một mạch lạc, phát tán hoặc tập trung, đều là tương thông liên kết, thế nhưng hắn còn có một mạch khác.
Y thuật hắn không hiểu, cũng không có hứng thú, thế nhưng có lên quan đến Huỳnh, Thu Trường Thiên nhịn không được lại hỏi tới tấp, “Cho nên ngươi mới tin hắn là yêu?”
“Không hẳn là như vậy, cũng có người sỡ hữu song mạch.”
“Ngươi từng gặp qua?”
Bạch Qùy nhìn Thu Trường Thiên không nói lời nào.
“…”
Bạch Quỳ vẫn im lặng không nói một lời.
“Ta a?”
Bạch Qùy thầm khinh bỉ nhưng cũng chỉ thở dài một hơi, “Ngươi thật đúng là coi mình là người thường? Ít nhiều cũng không biết xấu hổ.”
“Vậy ‘Song mạch’ hẳn không phải là không tốt đi.”
Đương nhiên, có được song mạch trời cho sẽ có sức lực bằng người, chỉ cần muốn cũng có thể làm chơi ăn thật, bằng không lấy tính cách của Thu Trường Thiên sao có thể có được võ công cùng thành tựu như ngày hôm nay.
“Nhân thể mạch lạc, một nửa chủ âm, một bên chủ dương, thế nhưng song mạch nếu bị phân tách, thì gọi là dương mạch cùng âm mạch. Bất quá Huỳnh vẫn có một chút khác biệt.”
“Ngươi nói tiếp đi.”
“Hắn còn có một ẩn mạch, nói cách khác,” ánh mắt Bạch Qùy đột nhiên sáng lên, “Hắn có ‘Tam mạch’.”
“Đó là cái gì?”
“Mạch lạc của ẩn mạch chảy về phía cực hoãn(?), sẽ không dễ dàng để người khác phát hiện, nếu hôm nay không phải ta, đoán không chừng cũng không ai phát hiện ra được.”
“Vậy ẩn mạch của Huỳnh là âm mạch hay là dương mạch?”
“Không phải âm cũng chẳng phải dương.” Bạch Qùy đứng dậy, “Đó là’Súc sinh mạch’.”
Thu Trường Thiên nhíu mày, hắn không muốn nghe những lời này của Bạch Qùy.
Bạch Qùy nhìn vẻ mặt hắn liền biết rõ hắn đang nghĩ cái gì, “Nếu đan mạch mặc dù là súc sinh mạch, bất quá người có tam mạch là hắn đương nhiên sẽ không phải là súc sinh, phải…là yêu mạch, ha ha ha!”
Vẻ mặt Thu Trường Thiên dịu đi một chút, cuối cùng nhớ tới trọng điểm, “Vậy trong bụng của Huỳnh…”
“Hiện tại ta trở về, lấy chút dược lại đến, vừa hay ở lại chỗ ngươi một thời gian ngắn, nếu hắn thực đang mang thai,” đột nhiên Bạch Qùy cười gian tà “Sẽ tiện lợi cho việc chẩn đoán hơn.”
Yêu quái, là yêu quái nga, cả đời này có lẽ cũng chỉ gặp được một lần thôi a!
Giờ phút này Bạch Qùy rất hưng phấn, chỉ sợ có mỗi y giả nhân tài mới có thể hiểu được tâm trạng của hắn.
Sau khi Bạch Qùy rời đi, Thu Trường Thiên ôm Huỳnh đi tới ôn tuyền.
Huỳnh đang phát sinh hờn dỗi, nín thở trốn ở dưới nước không ra, Thu Trường Thiên định thò tay xuống kéo hắn lên, ai ngờ hắn ở dưới nước lập tức bơi ra xa.
Thu Trường Thiên biết hắn đang sinh khí vì đã cho Bạch Qùy tới gần hắn, thế nhưng đợi một hồi, vẫn không thấy Huỳnh ngoi lên mặt nước.
Một khi Thu Trường Thiên tới gần Huỳnh lại bơi ra xa, hết cách, Thu Trường Thiên cũng chỉ có thể lặn xuống nước, cuối cùng cũng túm được một chân của tiểu xà yêu kia, một phen nhấc lên trên mặt nước.
Huỳnh bị Thu Trường Thiên ôm vào trong lòng ngực cũng không phản kháng, chỉ tựa lên trước ngực hắn mà thở hổn hển.
“Ngươi ghét mùi hương kia thì ngâm mình lâu hơn một chút cũng được, nhưng đừng để ta không nhìn thấy ngươi.”
Huỳnh vẫn không ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Đừng tức giận, đột nhiên không thấy ngươi, vừa đi được một tháng, ta đều bị ngươi tra tấn thảm thế này mà cũng chưa sinh khí với ngươi a.”
Thu Trường Thiên không ngờ Huỳnh lại tức giận với hắn, cảm giác này thực không thoải mái.
Thế nhưng lúc này Huỳnh lại không nghe lời mà vẫn tiếp tục giẫy dụa, Thu Trường Thiên làm sao có thể để cho hắn thực hiện được, càng dùng sức ôm chặt lấy Huỳnh.
“…Đi tìm Tuyết…Nghĩ muốn sinh bảo bối cho Thiên…Thiên còn mắng Huỳnh!” Huỳnh vừa đẩy vừa trách móc, động tác của hai người tạo ra một mảng bọt nước lớn, hơn nữa do hơi nước của ôn tuyền, cư nhiên Thu Trường Thiên nhất thời không thấy rõ vẻ vặt giận dỗi của Huỳnh đang ở ngay bên cạnh hắn.
“Ta không phải đã nói là không tức giận sao, đừng thế nữa mà!”
Huỳnh không giãy giụa nữa, lại cúi đầu khóc to.
Thu Trường Thiên có điểm không biết phải làm sao, Huỳnh vẫn là quay đầu đi như vậy,hắn bối rối muốn vỗ về an ủi người kia nhưng lại không biết nên nói cái gì.
“Ngoan, ngoan, đừng khóc, sau này không bao giờ cho Qùy tới gần ngươi nữa được không? Không bao giờ để cho Huỳnh phải ngửi mùi hương Huỳnh không thích nữa, là ta không tốt, lần này là ta sai, đừng tức giận, ân?”
Huỳnh xoay đầu lại tựa lên vai của Thu Trường Thiên, nức nở mà oán trách, “Thiên không nhớ Huỳnh…”
“Sao lại vậy được, cho dù chết cũng sẽ không quên Huỳnh.”
“Đã quên, Thiên đã quên…”
Cuối cùng cũng hiểu được, Huỳnh chính là để ý chuyện thời điểm vẫn còn là xà, nhưng có thể trách hắn sao? Ai sẽ nghĩ tới loại chuyện ly kỳ này lại phát sinh ở ngay bên cạnh mình chứ, hơn nữa sau khi Huỳnh học được ngôn ngữ người thường cũng không nói ra…
Từ từ, hình như có lúc Huỳnh có biểu hiện rất bất thường…
Một năm trước, khách , thích khách…
A a, đúng rồi đúng rồi, khi đó hắn chỉ nghĩ thể chất của Huỳnh đặc biệt, mà toàn thân lúc đó lại đầy máu, hai mắt chuyển hồng, còn có răng nanh sắc nhọn, đích xác có thể biết hắn là yêu.
Được rồi, là hắn sơ suất, là hắn không đúng.
“Là lỗi của ta, ta cam đoan sau này dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không quên Huỳnh, được không?”
“Thiên…”
“Sao vậy?”
“Ngươi chán ghét sao…”
Nếu như là một năm trước, Thu Trường Thiên thực không biết sau khi mình biết được thân phận thực của Huỳnh sẽ như thế nào, thế nhưng hiện tại, nỗi sợ hãi cùng chán ghét lúc trước đã tiêu tan không còn dù chỉ là một chút, thay vào đó là sự ngọt ngào cùng tình yêu nồng cháy.
Thu Trường Thiên cười cười, duỗi tay xuống dưới nước, lập tức bế Huỳnh lên, “Chẳng phải thử là sẽ biết sao.”