Diễm cung.
Lò hương tỏa ra làn hơi ấm khắp nơi, trong cung điện một mảnh thật yên tĩnh.
Thân hình gầy gầy tĩnh mịch cô đơn đứng bên cạnh cửa sổ, đôi mắt sâu kín, không khí u buồn quanh quẩn tỏa ra từ người nam nhân tuấn tú đứng dựa bên cửa sổ.
Ba Hoàng Kim đản bay qua, dừng lại trước mặt hắn.
" Phụ thân, mẫu thân khi nào mới tỉnh lại?"
Cùng một vấn đề, cơ hồ mỗi ngày đều hỏi trên dưới mười lần.
Cô Ngự Hàn đang chìm trong suy nghĩ buồn phiền thu hồi về, cúi đầu nhìn ba Hoàng Kim đản be bé lập loè ánh sáng, rất nhanh ánh mắt cuối cùng cũng buông lỏng ra một chút.
Cánh tay ôm lên Hoàng Kim đản bé nhất, nở một nụ cười tươi trấn an bọn chúng.
" Mẫu thân rất nhanh chóng sẽ tỉnh lại."
" Phụ thân ngày nào cũng nói như vậy, nhưng mà mẫu thân cũng chưa có tỉnh lại chơi cùng chúng con a."
Cô Ngự Hàn vuốt vuốt Hoàng Kim đản nho nhỏ trong tay, yêu thương nói:" Mẫu thân sẽ tỉnh lại trong nay mai."
Vẫn là câu trả lời như cũ.
Ba Hoàng Kim đản nhất thời đều ỉu xìu buồn bã, dáng vẻ rất là ai oán.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa tẩm cung truyền đến giọng nói lo lắng, hốt hoảng gọi ầm lên:" Hai hoàng tử, công chúa, các người đang ở nơi nào a?"
Nghe được tiếng gọi của cung nữ lo sợ đến nỗi như muốn bật khóc, đuôi lông mày của Cô Ngự Hàn khẽ nhếch lên, con ngươi đen xẹt qua một tia âm trầm, đột nhiên hiểu ra:" " Bây giờ hình như đúng là thời gian uống sữa của các ngươi thì phải, các ngươi sao lại chạy đến đây, hử?"
" Hừ, chúng con nói, nếu muốn chúng ta ngoan ngoãn uống sữa thì phải bắt được chúng ta, nàng chậm quá, đuổi theo không kịp bọn con." Tiểu công chúa trên bàn tay Cô Ngự Hàn nhảy nhảy mấy cái, một đạo kim quang chợt loé, không biết ở đâu biến ra một quả cầu nhỏ.
Sau đó, " Vèo." nàng bay lên, không ngừng chơi với quả cầu, bộ dáng rất là đắc ý.
Hai ca ca của nàng thì không nói gì, cũng nhảy lên cùng chơi đùa với muội muội, chẳng qua miệng vẫn không nhịn được nói một câu:" Bọn họ thật ngu ngốc, chơi không vui chút nào."
Cô Ngự Hàn bạc môi khẽ nâng lên, nhìn bọn họ ở giữa không trung biến hoá đủ mọi tư thế chơi đùa, đáy mắt ôn nhu tràn đầy ý cười
Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân của cung nữ đã tìm vào tới, bờ môi mỏng mím lại, thu lại ý cười, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ba tiểu đản đản đang ầm ỹ nô đùa.
" Các ngươi đi uống sữa."
Ba Hoàng Kim đản không để ý đến hắn tiếp tục đùa giỡn.
Thấy thế, ánh mắt của Cô Ngự Hàn hơi hơi nheo lại:" Thật là không muốn đi sao?"
Bọn họ vẫn không để ý đến hắn.
" Nếu là như vậy được rồi, các ngươi đều không đói bụng, thế thì hôm nay không cần ăn cái gì, lại đây, phụ thân cùng chơi đùa với các ngươi."
Nói xong, khoé môi của Cô Ngự Hàn lộ ra tươi cười, nhưng mà là nụ cười nguy hiểm.
Ba Hoàng Kim đản chỉ một thoáng dừng lại không đùa giỡn nữa, nhìn phu thân đang bước lại gần, bọn họ liền lùi lại, cuối cùng là bay xa hơn.
" Phụ thân, bọn con sẽ đi uống sữa, chúng con sẽ thực nghe lời, không để đói bụng."
Ba tiếng nói non nớt mang theo vẻ sợ sệt, phụ thân không dễ chọc, bọn họ mà không ngoan sẽ thực sự bị đói bụng, thật đáng sợ.
" Muội muội, chúng ta đi nhanh đi, bằng không phụ thân phạt chúng ta bỏ đói mềm nhũn không ngủ được." Lão nhị dẫn đầu mở miệng, hắn sợ nhất là bị đói bụng.
" Được.....Được rồi, phụ thân, chúng con đi uống sữa đây, không thể chơi cùng phụ thân được." Giọng nói nhỏ nhẹ của tiểu công chúa vang lên, có chút hoảng sợ.
" Phụ thân, con sẽ trông coi tốt đệ đệ muội muội." Lão đại dáng vẻ giống như người lớn mở miệng.
Thấy bọn họ đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, lúc này Cô Ngự Hàn mới vừa lòng gật đầu, sau đó lòng bàn tay loé lên một đạo hồng quang, từ từ bao phủ bọn họ.
Chỉ chốc lát sau, ba hình hài trẻ con xuất hiện trên ghế quý phi, đang y y a a vươn chân tay ra.
Cô Ngự Hàn đi đến gần, ngón tay chỉ chỉ cái mũi nhỏ của bọn họ:" Các ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta."
" Y y nha nha nha......" Ba đứa trẻ con đưa bàn tay nhỏ bé ra phủi bàn tay hắn, miệng không ngừng phát ra âm thanh y y nha nha.
Nhìn bọn họ giống như đang phản đối, Cô Ngự Hàn cười tủm tỉm rút tay về, sau đó gọi cung nữ tới:" Người đâu."
Mấy người cung nữ tiến vào:" Vương."
" Mang hoàng tử cùng công chúa đi dùng cơm." Hắn một bên hạ lệnh.
" Nô tỳ tuân chỉ."
Ngay sau đó, cung nữ thật cẩn thận ôm lấy ba cái nôi trẻ con, hạ thấp người rời đi.
Cho dù cung nữ đã đi ra khỏi tẩm cung, Cô Ngự Hàn vẫn còn nghe thấy thanh âm trẻ con y y a a.
Hắn lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập tươi cười từ ái của người làm cha.
Chậm rãi, nụ cười của hắn nhạt dần, ánh mắt một lần nữa chìm sâu vẻ u buồn.
...........
Hắn chạy nhanh đến bên cạnh giường, dịu dàng nhìn người đang ngủ trên giường.
" Tiểu Bối Bối, nửa tháng đã trôi qua, nàng còn muốn ngủ bao lâu nữa?"
Hắn cởi giầy, nhẹ nhàng nằm trên giường, đem nàng kéo chặt vào lòng, tinh tế hôn lên gương mặt nàng, trằn trọc hôn lên cánh môi nàng.
Ôn nhu hôn nàng, đã nói lên hết những nhớ nhung của hắn.
Lưu luyến trên môi nàng hồi lâu, hắn mới dời đi, vuốt sợi tóc nằm loạn bên mặt, hắn ngắm nhìn nàng ngủ đến xuất thần.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn đã ngẩn người ngắm nàng như vậy, từ khi nàng hạ sinh đứa nhỏ tới nay, việc hắn có thể làm...... Chính là mỗi ngày cứ như vậy nhìn nàng, cùng nói chuyện với nàng.
Tiểu Bối Bối, nàng có từng nghe thấy giọng nói của ta, cho dù là một chữ cũng được.
Nàng có biết hay không ta rất nhớ dáng vẻ khi nàng nhìn vào mắt ta, rất nhớ giọng nói của nàng khi gọi ta, rất nhớ rất nhớ.......
Hai má của hắn dán vào mặt nàng, sau đó nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của nàng.
Thời gian im lặng trôi qua, dường như là đã lâu lắm rồi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo:" Vương, trưởng lão cầu kiến."
Cô Ngự Hàn mở mắt ra, nhẹ nhàng buông Bối Bối, từ trên giường ngồi dậy.
" Cho vào." Hắn buông màn, đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, trưởng lão vẻ mặt vội vàng đi vào.
" Vương, thuộc hạ đã tìm được biện pháp khiến cho Bối Bối tiểu thư tỉnh lại." Trưởng lão dáng vẻ kích động.
" Thật sao?" Cô Ngự Hàn khó nén vui mừng "Vèo" một cái đã đến trước mặt trưởng lão, ánh mắt nhịn không được nỗi vui sướng.
" Đúng vậy, trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi, tình trạng sức khỏe của Bối Bối tiểu thư khôi phục rất khá, sở dĩ còn chưa tỉnh, là do có thể Bối Bối tiểu thư trong tiềm thức còn cảm thấy chính mình vẫn bị vây hãm bởi sự yếu ớt lúc trước nên không tìm thấy sức lực để tỉnh lại, chỉ cần Vương đi vào giấc mộng của Bối Bối tiểu thư gọi nàng tỉnh lại, thì không có vấn đề gì."
" Tốt, vậy chúng ta nhanh chóng tiến hành biện pháp đi vào giấc mộng." Cô Ngự Hàn cơ hồ như rất vội cấp tốc nói nhanh.
Truyện convert hay : Kim Bài Ngọt Thê, Tổng Tài Sủng Hôn 1314